Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 5: C5: Tập tranh




Điện thoại trên bàn con ở phòng khách rung lên không ngừng, tạp âm "Rừ rừ" tràn ngập trong phòng.

Biên Dịch dựa vào trên sô pha, ngón tay nhẹ nhàng xoa Biên Quyển Quyển dựa vào chân mình, thần sắc bình đạm, mắt điếc tai ngơ với thông báo người gọi trên màn ảnh

Cuối cùng, Quyển Quyển nâng đầu lên nhìn chủ nhân nhà mình một cái, không chịu nổi mà lấy móng vuốt lay chân anh, ý bảo anh nghe điện thoại.

Một số điện thoại dài không ngừng chớp động trên điện thoại, không lưu tên.

Một giây trước khi điện thoại cắt đứt, Biên Dịch nhận điện thoại, ngữ khí không kiên nhẫn lại lạnh lẽo.

“Chuyện gì?”

"Về nhà ở cho tao." Người đàn ông dường như đang tận lực kiềm chế sự tức giận vì Biên Dịch luôn không nghe điện thoại: "Cứ ở bên ngoài ra thể thống gì? Không biết còn tưởng nhà chúng ta đã chia năm xẻ bảy đấy."

Biên Dịch cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải?"

Biên Thanh Thành bỗng nhiên nổ tung như bóng bay.

"Mày nói lời nói khốn nạn gì thế! Cánh cứng rồi à? Ba mày còn khoẻ mạnh đấy! Tao lặp lại lần nữa… về nhà ở cho tao! Ông mày vừa mới kết hôn mày đã dọn ra ngoài, nếu không phải mấy hôm trước hỏi đến, còn không biết mày lén dọn ra ngoài hai tháng, mày làm người xung quanh nhìn mẹ nhỏ của mày như nào hả? Ông mày phí công nuôi mày lâu như vậy, mày không về, sinh hoạt phí mày tìm quỷ mà lấy đi thôi."

Thật chê cười, thân là một người cha không biết con của ông ta đã dọn đi từ hai tháng trước rồi, càng không biết từ khi Biên Dịch dọn ra ngoài ở là không lấy một đồng tiền nào của ông ta nữa, còn thề thốt son sắt coi đây là để áp chế đạt được mục đích của ông ta.

“Tùy ông.”

"Tôi cũng không có người mẹ nào lớn hơn tôi 10 tuổi."

Biên Dịch lười cãi nhau, lời nói giữa hai cha con chính là không khí giương cung bạt kiếm thế này từ rất lâu rồi, cậu chỉ cảm thấy phiền.

Sự uy hiếp của Biên Thanh Thành không có hiệu quả tương ứng, trong tưởng tượng của ông ta, Biên Dịch hẳn là nên thoả hiệp.

Bị con trai ruột làm mất mặt, ông ta cau mày, đang muốn nổi giận, lại bị một giọng nữ trẻ tuổi dịu dàng ngăn lại, nhẹ giọng khuyên bảo vài câu.

Bên đầu điện thoại kia truyền đến âm thanh cạch cạch, điện thoại dường như bị người khác cầm đi.


"Có nhà tốt không về, làm sao không có duyên cớ để người khác chê cười thế, dì Tần của con nhắc con ở nhà mãi. Ba con và mẹ, cũng nhớ con. Mẹ…" Tiếng nũng nịu của người đàn bà giống như được bôi thêm một lớp dầu.

Chẳng qua chỉ là một con giáp thứ mười ba thành công thượng vị, nhưng thật sự không biết xấu hổ mà giả vờ quan tâm con trai của chính thất.

Vốn dĩ Biên Dịch đã bực bội, lúc này nghe thấy tiếng của người đàn bà này chán ghét nhíu mày, trực tiếp cúp máy, ném điện thoại sang một bên.

Quyển Quyển dường như nhận thấy tâm tình của chủ nhân không tốt, nỗ lực dùng đầu cọ tay cậu, một đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, đến Quyên Quyên cũng chạy đến chui vào trong lồ ng ngực của cậu.

Trong lồ ng ngực ấm áp một mảnh, Biên Dịch thu hồi sự bực bội kia lại, ghét bỏ nhìn một mèo một chó trước người, một tay vuốt mèo một tay trộm chó: "Hai đứa làm gì thế? Nóng muốn chết."

"Meoo…" Quyên Quyên lè lưỡi li3m tay cậu.

Quyển Quyển cũng không vui, đầu chó cọ thẳng, thậm chí định học theo con mèo nào đó, chỉ là đầu lưỡi còn chưa vươn đến đã bị Biên Dịch cầm miệng rộng vận mệnh, cảnh cáo: "Mày không được li3m."

Biên Quyển Quyển ấm ức: “?”

Lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Biên Dịch quét mắt nhìn.

Biên Thanh Thành gọi điện thoại đến là lúc cậu đi với Thẩm Lê đến bệnh viện, chỉ là lúc ấy không biết có nguyên nhân gì chưa nói mấy câu đã cúp, bây giờ lại là gọi liên tùng tục, ông ta cũng không ngại phiền.

Biên Dịch block số điện thoại này, đột nhiên nhớ đến cái gì, trực tiếp lấy sim điện thoại ra ném sang một bên, đổi số điện thoại vừa làm xong hôm nay vào.

Bây giờ ngoại trừ Biên Dịch và Tống Gia Trạch, không có người thứ ba biết số điện thoại này, Biên Thanh Thành cuối cùng cũng không gọi được nữa.

Điều hoà kiểu cũ đã không thể gánh được cái nặng, kêu lên không ngừng, hiệu quả làm lạnh cũng suy giảm lớn.

Biên Dịch kéo kéo áo thun, đơn giản hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, tạo một cái WeChat mới, acc trước kia cậu làm để chơi game kiếm tiền, đứt quãng kết bạn với khá nhiều người râu ria, tin tức vừa nhiều vừa loạn.

Vì vậy cậu nằm trên sô pha sàng lọc người có quan hệ khá thân cận trên acc WeChat cũ kia, thêm bạn với acc mới.

May mắn Tống Gia Trạch ở trong phạm vi này, kích động mà không ngừng gửi voice chat đến đây, chỉ là Biên Dịch không có sự kiên nhẫn đó, không nghe một cái nào.


——

Hôm sau.

Chung cư Nam Giang.

Hai cô gái ngồi trên mặt đất, trên TV đang chiếu show thực tế náo nhiệt, trên bàn bày đầy đủ các loại đồ ăn vặt.

Tay trái Giang Hạ cầm bia tay trái cầm chân gà, trong miệng còn nhai nguyên lành, cũng không chặn được miệng cô ấy, mặt đầy hóng hớt lấy bả vai chọc Thẩm Lê: "Khách quý nam cậu động lòng, cậu bé kia ấy, nói đi xem nào."

Lịch sử trò chuyện của Tống Lê và Giang Hạ ngày hôm qua dừng ở chỗ dò hỏi tuổi của Biên Dịch, sau đó Thẩm Lê về nhà liền bận vẽ tranh tìm cảm giác nên quên mất, ai biết hôm nay Giang Hạ trực tiếp mang theo một túi đồ ăn vặt đến nhà.

"Làm gì có khách quý nam động lòng nào." Thẩm Lê rót bia cho mình, gương mặt hơi phiếm hồng, liếc nhìn Giang Hạ một cái.

"Hả? Ngày hôm qua cậu không phải nói như vậy." Giang Hạ bắt chước đối thoại của Thẩm Lê ngày hôm qua một cách bàn bản: "Nói cái gì "quá nhỏ rồi! Lương tâm của tớ không cho phép tớ làm chuyện súc sinh như vậy!" hửm? Có phải cậu không?"

"Cậu bé đó mấy tuổi, tên là gì, cao nặng bao nhiêu, đang làm gì, mau khai thật cho tớ!"

Lúc Giang Hạ còn đi học chính là trung tâm hóng hớt nổi danh trong lớp, ham thích sưu tầm tất cả các drama, hôm nay ai ai ai yêu đương với ai ai ai lớp khác, ngày mai ai ai ai chia tay, thậm chí đến chồng của chủ nhiệm lớp tặng cô giáo quà gì trong lễ Tình Nhân, cô ấy cũng có thể hỏi thăm mà chia sẻ với mọi người được.

Càng miễn bàn là chuyện lớn trong đời của bạn thân Giang Hạ.

Từ trước đến nay Thẩm Lê đều thoả mãn linh hồn hóng hớt của Giang Hạ, chẳng qua lần này lại không, cô m út móng gà: "Đừng hỏi, không có hy vọng."

Giang Hạ vừa thấy bộ dáng này là biết cô nói thật, không có ý nói tiếp. Thẩm Lê lớn như vậy, tổng cộng chỉ yêu đương một lần, không phải người yêu đương cuồng nhiệt gì.

Nhưng mà…

"Vì sao? Hiếm khi thấy cậu đột nhiên có hứng thú như vậy với một nam sinh. Làm sao đột nhiên không còn hứng thú nữa?" Giang Hạ hỏi.


Thẩm Lê: "Học sinh lớp 12 của Tam Trung Lâm Giang, hơn một năm này rất quan trọng, tớ cũng không dám động chạm."

Không phải không có hứng thú mà còn ngược lại, diện mạo khí chất cả người Biên Dịch quả thật giống như nhảy nhót trên đầu quả tim của Thẩm Lê.

Nhưng có đôi khi chính là trùng hợp như vậy, từ ánh mắt đầu tiên Thẩm Lê nhìn thấy Biên Dịch ngày hôm qua, xác nhận ba lần lặp đi lặp lại, cậu thật sự cũng xác nhận là vậy, Tam Trung Lâm Giang, học sinh cấp ba.

Sau đó, cô bình tĩnh nghĩ, cấp ba là mấu chốt của phần lớn người, em trai làm người lạnh nhạt lại không thích tình chị em, cô cũng không thể vội vàng theo đuổi đi.

Quá phiền toái.

Không bằng nhân lúc hứng thú còn chưa quá sâu như vậy, nhanh chóng bỏ tâm tư đó đi.

Giang Hạ nhìn Thẩm Lê chằm chằm, biểu cảm nghi hoặc: "Cấp ba? Lê Lê của chúng ta từ khi nào có cảm giác đạo đức như vậy thế?"

Làm bạn thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Giang Hạ quá hiểu Thẩm Lê, nhìn là một con thỏ trắng, thật ra là người có tư tưởng ích kỷ tuyệt đối.

Ngoại trừ người nhà và bạn bè thân cận nhất mà nói, rất nhiều chuyện đều sẽ đặt cảm xúc của mình lên hàng đầu, chỉ có thể đảm bảo đạo đức công dân cơ bản nhất, nhiều hơn chút, căn bản suy nghĩ cho người có quan hệ bình thường hoặc người xa lạ đều là vô vọng.

Thẩm Lê: “? Tớ là loại người đó sao!”

Giang Hạ: “Nhìn cậu giống…"

Lời nói của cô ấy chưa dứt lời, trực tiếp bị Thẩm Lê nhét một cái chân gà lấp kín miệng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Lê quơ quơ điện thoại, ấn nghe.

"Alo, chị Duyệt?"

"Có tin tốt, Lê Lê." Tống Duyệt ở đối diện vô cùng kích động: "Chuyện liên hệ nhà xuất bản tập tranh trước đó chị nói đã có tin tức mới."

"Hửm?" Thẩm Lê ngồi thẳng người, mày nhợt nhạt nhăn lại.

Tống Duyệt chỉ để ý mình nói chuyện, không khó nghe ra sự kích động khi nói: "Thật tốt quá Lê Lê, xuất bản tập tranh nhất định có thể làm nhiều người biết đến em hơn. Chị quen một hoạ sĩ nhỏ không có danh tiếng mấy, sau khi xuất bản một tập tranh rất nhanh đã nổi tiếng rồi, kiếm được rất nhiều tiền, quả thực là một công đôi việc."

"Bây giờ tạm thời em khô kiệt linh cảm cũng không sao, chúng ta làm tập tranh trước. Em xem khi nào em có thời gian nắm chặt cơ hội nói cụ thể về chuyện hợp tác? Còn có rất nhiều việc phải chuẩn bị, đầu tháng sau thì sao?"


"Chị Duyệt." Thẩm Lê hoàn toàn không giống Tống Duyệt, tiếng của cô nhẹ nhàng lại nghiêm túc: "Em nói muốn xuất bản tập tranh từ khi nào?"

Lúc này đến Giang Hạ cũng dừng động tác trong miệng lại, kinh ngạc nhìn Thẩm Lê.

Thật hung dữ.

"Hả?" Tống Duyệt như bị tạt nước lạnh, dập tắt nhiệt tình trước đó, trở lại một người phụ nữ 35 tuổi dành cho công việc trầm ổn, cô ấy hỏi Thẩm Lê: "Trước đó không phải chị nói với em rồi sao?"

"Nhưng em không đồng ý."

Thẩm Lê nói rõ ràng.

Chân mày cô vẫn nhíu chặt như cũ, biểu cảm nghiêm túc, mang theo sự không vui nhàn nhạt.

"Xuất bản tập tranh có rất nhiều chỗ tốt với chúng ta, danh khí của em bây giờ hoàn toàn có thể gánh được, vì sao lại không muốn?"

Đúng vậy, Thẩm Lê hoàn toàn có thể gánh được, thậm chí cho dù không bán được tập tranh, cuộc sống của cô cũng sẽ không vì thế mà trở nên túng quẫn.

Nhưng chuyện này, người đại diện của cô bỏ qua cô, gần như là trực tiếp chuẩn bị đưa ra quyết định.

"Chị Duyệt." Thẩm Lê kéo dài âm điệu gọi cô ấy: "Lúc ấy em không đồng ý."

Thẩm Lê chỉ lặp lại một câu này, sau đó ngậm miệng không nói nữa.

Nhưng sự thật thực sự là như vậy, lúc trước Thẩm Lê cảm thấy tạm thời không cần, từ chối, cũng không chuẩn bị chuyện này.

Thật ra trong trong giới không ít người đắm chìm vào việc sáng tác, cũng có không ít người mới bởi vì không hiểu cách lên kế hoạch, bọn họ giao toàn bộ mọi chuyện cho người đại diện xử lý, bản thân không hỏi han chút nào. Hành vi này của người đại diện không tính là khác người, chỉ là Thẩm Lê luôn có thói quen nắm quyền chủ động trong tay mình.

Tống Duyệt á khẩu không trả lời được, cô gái này, quá có chủ kiến, cô ấy thậm chí không thể đúng lý hợp tình nói, chị là người đại diện của em, làm như vậy có lợi đối với sự phát triển của em, em nên nghe chị.

Sự im lặng lâu dài giống như Thẩm Lê và người đại diện của cô đang chơi cờ, ai cũng không nhường ai.

Hơn nửa ngày, Tống Duyệt vẫn thoả hiệp: "Em nghĩ lại đi, lần này là chị không thương lượng với em. Chị chia sẻ tài liệu bọn họ gửi cho em, em tìm hiểu một chút, nếu vẫn không muốn, chị lại đi nói, được không?"

Thẩm Lê ngừng lại, nói được.

Chỉ cảm thấy chuyện phiền lòng cứ nối tiếp nhau, chuyện trước đó còn chưa giải quyết xong, lúc này lại thêm một chuyện nữa.