Pháo Đài

Chương 3




/ᐠ𝅒 ‸ 𝅒ᐟノ

Tề Việt bảo cậu đi.

Cố Trung không nghe lời hắn.

Ông chủ của cậu, lão nhị trong truyền thuyết, người muốn giảng đạo lý nhân sinh cho cậu nhưng không được, giờ đây đang bị ba kẻ bao vây, lại còn ăn một đòn vào lưng.

Lúc này lại bảo cậu đi, Cố Trung cảm thấy không nhấc nổi chân, cũng không hợp với quy tắc giang hồ.

Mà cậu cũng chẳng biết cái quy tắc ấy là gì.

Vì thế cậu lao thẳng vào trong.

Lúc kéo tay Tề Việt chạy ra khỏi cửa sau, trong người cậu dâng lên cảm giác phức tạp, căng thẳng kích động, hưng phấn sợ sệt, mà ánh mắt Tề Việt lại như nói rõ vào mặt cậu —

Cậu bị ngu à!

Cố Trung không kịp nghĩ nhiều, tại sao cậu dũng cảm như thế lại phải nhận cái ánh mắt ấy của Tề Việt.

“Đi thôi!” Cậu kéo Tề Việt, trong phút chốc tưởng như đang bỏ trốn quê nhà.

Tề Việt không phối hợp cùng cậu, hơi vung tay rút ra đẩy mạnh vai cậu một cái: “Mau cút!”

Cố Trung hơi khó chịu với câu ra lệnh cụt lủn này, không phải do Tề Việt bảo cậu chạy, cũng không phải do bảo cậu cút, mà là bởi vào lúc nguy cấp như thế này hắn vẫn không tin vào khả năng chiến đấu thượng thừa của cậu!

“Đừng nói nhảm nữa!” Cố Trung lại vươn tay ra cố lôi Tề Việt đi, kỳ thực cậu không hiểu tại sao rõ ràng vào thế thua như thế Tề Việt còn không chịu chạy.

Nhưng trước khi tay cậu chạm được vào Tề Việt cậu thấy người kia lần nữa vung tay lên. Bây giờ cậu thấy rõ vật đập một đòn vào lưng Tề Việt là gậy cao su, đường kính rất lớn.

“Ông nội mày!” Cố Trung cảm thấy cậu chính là có máu anh hùng, hoặc là kiếp trước cậu và Tề Việt đã mắc nợ nhau một ân tình cho nên đến bây giờ phải trả. Trong nháy mắt cậu không do dự mà đưa tay mình ra sau gáy Tề Việt che lại.

Gậy cao su đập vào tay cậu.

Răng rắc!

Cũng có thể là khục khục hoặc lạo xạo…

Đương nhiên cũng có thể không phát ra tiếng nào.

Dù sao cũng truyền đến một trận đau đớn.

“A!” Cậu kêu lên.

“ĐM!” Cậu không nhịn được mà mắng một tiếng, thật sự quá đau, cả cánh tay đột nhiên vô lực.

Nói thật đây là lần thứ hai trong đời cậu từng đau đến như thế, lần trước là từ khi còn học tiểu học cậu trèo cây bị ngã gãy chân.

Trong giây lát cậu bắt đầu hoảng.

Ngã gãy chân cậu có thể gọi ba đến cứu.

Bị dân giang hồ hư hư thực thực đánh gãy tay, cậu chẳng biết phải gọi ai.

Vừa rồi cậu còn hăng hái muốn làm việc nghĩa cứu Tề Việt, mà bây giờ hắn lại trở thành hy vọng duy nhất của cậu…

Tề Việt đẩy cậu ra phía cửa sau, quay người tiếp mấy kẻ kia.

Cố Trung phải đưa ra một quyết định khó khăn. Một bên ôm lấy cái tay gãy, cậu chạy ra khỏi cửa sau, tới bên đường lục cặp sách để lấy điện thoại. Lúc này cậu mới tuyệt vọng, đừng nói lấy điện thoại, cặp sách vứt ở đâu cậu còn chẳng biết.

Mới đánh một trận mà đã mất cặp sách.

Cố Trung Trung mày đúng là hảo hán.

Trên phố bây giờ không có mấy người qua lại, cậu ngồi ngẩn ra mấy giây mới quay người chạy về, từ phía cửa sổ trước tiệm gân cổ lên hô một tiếng: “Chú cảnh sát ơi!”

Sau đó một bên đập đập vào cửa một bên tiếp tục gọi: “Chính là ở đây! Trong này! Có người ăn cướp! Nhanh lên chú ơi…”

Gọi xong cậu chẳng thèm để ý đến ôm cái tay bị gãy nữa, gõ tên từng cái cửa sổ, vừa đập vừa kêu lên cái gì chính cậu còn không rõ.

Nhưng bản thân cậu cảm giác cứ gấp gáp như vậy lại có hiệu quả.

Mười mấy giây sau, ba bóng người từ phía cửa sau pháo đài chạy về phía ven đường nơi xe bán tải kia đang đỗ.

Ba người kia thêm cậu là bốn mống đứng bên ven đường, xung quanh chẳng có lấy một người dừng lại xem. Cố Trung nhất thời cảm thấy tình cảnh này có hơi lúng túng.

Nhưng không thể để sân khẩu này vắng lặng được, cậu đứng ở trong bóng tối liền nhảy lên phía cửa sổ đập đập mấy cái: “Ở chỗ này! Bọn chúng muốn bỏ chạy, từ đằng này đi ra! Nhanh lên—”

Kĩ năng diễn xuất cả đời của cậu đều dùng hết sạch vào đêm nay.

Thấy mấy người nhảy lên xe, theo sau là tiếng động cơ nổ máy cậu liền gào cháy cả cổ, đến khi nghe thấy tiếng mở cửa cuốn cậu mới ngừng.

“Vào đi.” Tề Việt hơi cúi người, tay đỡ cửa mở lên một nửa.

“Anh thế nào rồi? Có sao không?” Cố Trung gập người đi vào.

Vừa lúc cửa cuốn đóng lại lần nữa, cậu thấy trong phòng một cảnh bừa bộn, cả một chồng bàn ghế đổ rạp trên đất, khắp nơi ngổn ngang đủ các loại đồ vật, đột nhiên có chút quen mắt.

Lần đầu đến pháo đài chính là cảnh này.

“Tôi đột nhiên nhớ ra…” Cố Trung quay đầu lại, còn chưa dứt lời đã há hốc miệng đứng sững sờ tại chỗ.

Một vết thương đỏ lòm trên trán Tề Việt, máu chảy thấm đẫm cả một bên vai áo.

Cậu ngay lập tức cảm nhận được cơn đau truyền đến từ cánh tay: “Tôi…đệt!”

“Tay cậu có sao không?” Tề Việt đưa tay ra chạm vào cánh tay cậu.

“Đừng động đừng động!” Cố Trung lập tức lùi lại phía sau năm, sáu bước, “Tôi nghĩ là gãy rồi.”

“Sưng lên à?” Tề Việt bước đến bồn rửa bên cạnh quầy bar, vặn khóa vòi táp nước lên mặt hai, ba lần, “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

“Vết thương của anh… nước ấy… như vậy… làm như thế anh không sợ nhiễm trùng sao!” Cố Trung nhìn thấy máu từ vết thương của hắn lại trào ra, “Có cần gọi xe cứu thương không…”

Xe Tề Việt cũng không tệ lắm, không có mùi nước hoa giống như trong xe của ba cậu, mùi nồng đến nỗi ngủ mơ ba ngày cũng ngửi thấy. Cậu chỉ thấy xe hắn thoang thoảng hương thơm như quần áo mới giặt được phơi nắng đến khô cong.

“Mấy tên kia là ai vậy?” Cố Trung đỡ lấy cánh tay được Tề Việt dùng khăn ăn quấn xung quanh cổ tay, đầu óc choáng váng khi nãy dần bình tĩnh lại.

Tề Việt mắt nhìn phía trước không nói gì.

“Anh biết bọn chúng sẽ đến đúng không?” Cố Trung lại hỏi.

Tề Việt vẫn giữ nguyên tư thế ấy.

“Chắc chắn là biết,” Cố Trung nghiêng người sang nhìn hắn, cánh tay nhất thời đau đến nỗi cậu không dám cử động nữa, “Hôm nay anh gấp gáp đuổi tôi về như thế, đóng cửa vội vàng lại càng không giống anh thường ngày…”

Tề Việt rốt cuộc cũng dời ánh mắt sang cậu: “Cậu cũng mạnh mẽ ghê nha.”

“…Tôi cũng thấy thế đấy.”  Cố Trung nhìn nhìn cánh tay tự đau lòng chính mình, “Đau thật, nhưng tôi không nghĩ mình lại chịu được.”

“Phải, không chỉ chịu được mà còn phí lời đến nỗi người ta muốn chặt nốt cái tay kia đấy,” Tề Việt gật đầu, “Rất mạnh.”

Cố Trung mở miệng nhưng mãi mà không nghĩ ra nên nói cái gì, lại ngậm vào.

“Trong túi tôi có thuốc.” Tề Việt nói.

“Tôi không hút thuốc.” Cố Trung giận dữ trả lời.

“Tôi bảo cậu lấy hộ tôi,” Tề Việt nhìn Cố Trung hơi chần chừ, lúc cậu với tay ra hắn liền bồi thêm một câu, “Cậu thật là mạnh mẽ quá đi.”

“Đm,” Cố Trung đột nhiên cảm thấy lửa giận từ chỗ nứt xương kêu lẹt xẹt sắp phóng ra ngoài, “Anh nhịn thuốc đi!”

Tề Việt cười cười, không biết từ đâu móc lấy một bao thuốc, rút ra một điếu đưa lên miệng: “Cánh tay đau không?”

“Đừng ai ủi, muộn rồi,” Cố Trung quay mặt sang hướng cửa sổ xe, “Giả lắm.”

“Sao lúc đấy cậu không chạy?” Tề Việt nói.

“Không biết.” Cố Trung bây giờ mới thấy hối hận mình đã chạy vào, đáng ra nên đứng lại xem Tề Việt bị đánh rồi vỗ tay khen hay mới đúng.

“Có phải cậu cảm thấy nếu bỏ chạy sẽ cực kì mất mặt và hèn nhát không?” Tề Việt hỏi.

Cố Trung nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng.

“Có phải cậu cảm thấy chính mình cũng sắp có thể soạn ra một bản nhạc bi tráng rung động lòng người trong giang hồ không?” Tề Việt lại hỏi.

“Anh không có bạn đúng không?” Cố Trung quay đầu lại nhìn hắn.

“Hả?” Tề Việt cười cười, “Sao thế?”

“Chỉ là tính cách này của anh mà có bạn bè thì đúng là ông trời không có mắt.” Cố Trung nói.

“Không vui sao?” Ánh mắt Tề Việt lướt qua cậu.

“Ông chủ Tề,” Cố Trung nhìn hắn chằm chằm, “Tôi không quan tâm anh thích thú thế nào khi trêu chọc tôi, nhưng hôm nay tôi đỡ cho anh một gậy, mạo hiểm tính mạng… Không phải là tính mạng, mạo hiểm cái tay này đi. Anh rõ ràng là gặp nguy hiểm, tôi lại không trơ mắt nhìn mà bỏ chạy, có phải anh nên bày ra thái độ tốt hơn một chút không!”

“Cảm ơn.” Tề Việt nói.

Tiếng cảm ơn này Tề Việt nói ra thẳng thắn lại dứt khoát khiến Cố Trung vừa mới hùng hồn một tràng phải mấy giây sau mới phản ứng lại, trả lời có phần mờ mịt: “Không có gì.”

Đề tài này không có cách nào tiếp tục thảo luận nữa.

Sau khi xử lý xong viết thương, Cố Trung đi ra đứng ở cửa chính bệnh viện trầm tư.

Đây có phải tai nạn lao động không? Cứ cho là ông chủ của cậu không có vẻ gì cảm kích cho lắm thì tay cậu cũng là gãy xương, cậu cúi đầu nhìn cánh tay đẹp đẽ của mình.

“Tôi đưa cậu về nhé?” Tề Việt đứng bên cạnh hỏi.

Cố Trung đưa mắt nhìn hắn, Tề Việt vốn dĩ đẹp trai, nhưng lúc này trên đầu khâu mấy mũi, băng gạc quấn ngang mấy lớp trên trán rồi lại bọc một vòng thẳng xuống đến cằm.

Lúc hắn bình tĩnh hỏi cậu có muốn hắn đưa về nhà không, cậu chẳng thấy một tí khí chất nào tỏa ra từ hình xăm trên cánh tay kia. Bây giờ hình tượng hắn giống như mấy người bệnh xương khớp kêu lắc rắc, rất khó để tưởng tượng. Cố Trung không hiểu vì sao mà nhìn hắn chằm chằm cười mãi hai phút cũng không ngừng.

Tề Việt quay người bỏ đi.

Cố Trung ngẩn ra, lại cười tiếp một lúc rồi mới có chút buồn bực ngồi xổm xuống.

Bây giờ cậu không cần xem điện thoại cũng biết mình không thể về nhà, điện thoại vứt trong cặp sách mà cặp sách không biết đang ở đâu nữa. Mặc dù trong nhà chẳng gọi cho cậu bao giờ, cậu cũng chẳng nghe được nữa.

Xem xét tính tình của ba cậu, có về cũng không cho vào nhà.

Kí túc xá… Trường học kia cái gì cũng đơn điệu hết mức, duy chỉ có quy tắc kí túc xá là không. Mặc dù rất muốn tận hưởng cuộc sống đại học về đêm phong phú nhưng đám bạn học của cậu mãi vẫn chưa tìm được cách nào để ra vào kí túc sau giờ đi ngủ.

Bất quá cậu đem cái bộ dạng thê thảm này của mình đến trước mặt quản lý kí túc có khi lại được cho vào…

Một chiếc xe đỗ trước mặt cậu nhấn còi.

Còi kêu to đến mức cậu giật bắn mình khỏi mặt đất.

“Không phải anh đi rồi sao?” Cố Trung nhìn Tề Việt ngồi trên xe.

“Thì đi rồi,” Tề Việt nói, “Đi lấy xe đưa cậu về nhà.”

Cố Trung mở cửa chui vào trong xe: “Tôi không về nhà được đâu, ba sẽ không mở cửa cho tôi vào.”

“Vậy về trường học nhé?” Tề Việt lái xe rời đi.

“Trường học…” Cố Trung nói được một nửa lại ngừng, “Được.”

Cậu không muốn trở thành kẻ xui xẻo vô gia cư trước mặt Tề Việt.

Tề Việt không lên tiếng, mở nhạc trên xe.

Một tràng rap đập thẳng vào mặt Cố Trung, khiến cậu đang suy nghĩ xem mình sẽ ngủ ở đâu tối nay liền bị phá cho đầu óc tán loạn, mãi đến khi Tề Việt dừng xe mới nghĩ tiếp được.

Không có tiền thì đi đâu đây?

Đúng rồi, tiền.

“Cặp sách của tôi chắc bỏ quên ở trong tiệm rồi, trước tiên có thể quay lại…” Cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Tại sao lại về pháo đài?”

“Không phải cậu phải đến lấy cặp sách sao,” Tề Việt đang nói bỗng dừng lại một chút nhìn cậu, “Cậu gọi chỗ này là gì?”

“Pháo… đài,” Cố Trung hơi lúng túng, lại khoa tay múa chân một hồi, “Anh xem cửa tiệm thì hẹp, nhưng lại rất cao, nhìn qua rất giống… pháo đài mà.”

“Vậy sao,” Tề Việt mở cửa xuống xe, “Lời giải thích này nghe rất đứng đắn nha.”

“Đương nhiên rồi, tôi trong sáng lắm…” Cố Trung cùng hắn xuống xe, nghĩ lại liền giật mình, “Không đúng, cái này thì có gì mà đứng đắn hay không hả?”

“Cậu đoán xem.” Tề Việt mở cửa pháo đài đi vào.

“Pháo đài… có nghĩa khác hả?” Cố Trung hỏi.

“Không phải cậu rất trong sáng sao?” Tề Việt quay đầu cười với cậu, tay với ra bật công tắc bóng đèn nhỏ trong tầng một.

Ánh đèn chiếu vào băng gạc đang quấn trên mặt Tề Việt, trông hệt như một cái bánh. Cố Trung bắt mình không được nghĩ đến hắn nữa, nhưng vừa quay ra nhìn cái bánh Tề Việt… không phải, là mặt Tề Việt, liền không nhịn được một trận cười.

“Này xin lỗi nha, nhìn bộ dạng anh như thế này thật sự quá buồn cười.” Cố Trung hớn hở vừa cúi đầu tìm cặp sách thì vấp chân vào cái ghế rơi xuống đất.

Phản xạ có điều kiện khiến cậu muốn đưa tay trái ra chống vào tường.

Mà lúc này cậu mới nhớ tay trái đã bị nẹp lại, còn cả người đã nghiêng về phía trước, không kịp đổi tay nữa rồi.

“A,” Cậu kêu lên một tiếng, trong lúc hoảng loạn định đưa đầu mình ra đỡ.

Tốc độ phản ứng này quá nhanh đi! Trong nháy mắt đỉnh đầu cậu đã tiếp xúc với tường, nhưng chạm vào lại thấy sao tường này mềm vậy ta.

“Không cần khách sáo.” Tề Việt nói.

Cố Trung nhìn tay hắn chặn trên tường không biết nói gì: “Anh kéo tôi lại là được rồi.”

“Sợ đụng vào tay cậu.” Tề Việt đi đến phía sau quầy bar cầm cặp sách ra cho cậu.

“Ồ.” Cố Trung nhận lấy cặp, lời hắn nói khiến cậu hơi cảm động. Cái người chẳng bao giờ nói được một câu tốt đẹp nào đột nhiên lại thẳng thắn không có ý tứ gì. Hắn thế mà lại quan tâm đến cậu, đúng là đáng rơi nước mắt.

Tề Việt không để ý đến cậu, quay người đi vào phòng dựng hai cái bàn bị đổ lên.

Cố Trung lúng túng đứng một chỗ, nhìn chằm chằm mấy giọt máu vương trên đất, không biết là của Tề Việt hay của mấy kẻ kia.

“Xuyến Nhi, cậu có biết,” Tề Việt nói, “Chém người một nhát mất bao lâu máu mới rơi xuống đất không?”

“…Không biết.” Cố Trung trả lời.

“Rất lâu,” Tề Việt kéo ghế ngồi xuống trước mặt cậu, giơ tay lên đột nhiên hét một tiếng, “HA!”

“A!” Cố Trung bị hắn rống làm cho giật mình, bản thân bị dọa đến độ suýt chút nữa vẫy tung cái nẹp tay, “Tự nhiên anh kêu lên làm gì!”

“Một dao chém xuống,” Tề Việt đưa tay ra, “Đầu tiên là cứa vào thịt, trắng bệch không có một giọt máu, phải một lúc sau mới từ từ đỏ lên, máu liền trào ra.”

Cố Trung nhìn hắn chằm chằm không nói gì.

“Nhưng không nhiều lắm, máu sẽ rất nhanh đông lại,” Tề Việt đưa mắt nhìn cậu, “Muốn chảy nhiều hơn phải dùng sức…”

“Biết rồi,” Cố Trung hướng người đi về phía cửa. “Tôi về trường học.”

“Tầng hai có một phòng,” Tề Việt ở phía sau cậu lên tiếng, “Bình thường tôi ngủ ở đấy nên dọn dẹp sạch sẽ, hôm nay cậu ngủ trên đấy đi.”

Cố Trung ngẩn người quay lại: “Ý anh là gì?”

“Đừng căng thẳng,” Tề Việt đứng lên, “Ký túc xá cũng đâu được vào.”

“…Tôi có thể ở khách sạn được mà.” Cố Trung giữ cửa.

“Cậu tỉnh táo một chút,” Tề Việt đi đến bên cạnh cậu đóng cửa lại, “Cánh tay như vậy buổi tối ngủ sẽ dễ động vào, tôi ở đây có thể để ý giúp cậu.”

“Anh để ý cho tôi?” Cố Trung lần nữa kinh ngạc, “Anh ngồi ở đâu mà nhìn tôi?”

“Cậu ngủ trong phòng tôi,” Tề Việt xoay người mặt đối mặt với cậu ánh mắt không dời, “Tôi còn ở đâu nhìn cậu được nữa? Đương nhiên là ở cạnh giường.”

“Anh không cần phải… như kiểu trả ơn như thế.” Cố Trung nói năng có hơi lộn xộn.

“Ngủ đi,” Tề Việt bước lên tầng, “Không còn sớm nữa, sáng mai tôi còn phải dọn dẹp.”

Cố Trung ngay lập tức chú ý đến câu nói “Tôi còn phải dọn dẹp” của Tề Việt. Trong đầu cậu nghĩ tay mình đang bị thương thế này, Tề Việt sẽ bắt cậu dùng một tay còn lại mà làm việc…

Đây là lần đầu tiên cậu vào phòng Tề Việt. Nếu hắn không nhắc đến, cậu thường ngày dọn dẹp tầng trên tầng dưới cũng chẳng để ý đến cánh cửa kín đáo này, nhìn qua giống như một cái kho nho nhỏ.

Cố Trung theo Tề Việt vào trong, đèn vừa bật lên cậu ngay lập tức cảm thấy căn phòng này không giống với phong cách của Tề Việt chút nào. Rất… ấm áp.

Và kiểu cổ xưa.

Trần nhà nghiêng nghiêng, trông giống như một căn gác nhỏ.

Không có giường, trong góc chỉ có một cái đệm bằng cói* rất dày, bên trên phủ một lớp ga trải giường bằng vải thô, nhìn qua rất thoải mái. Chỉ là không biết thường ngày hắn dọn dẹp thế nào mới tránh được côn trùng… Không phải côn trùng sẽ chui ra đấy chứ?

Bản gốc *只在角落里有一个厚厚的草垫: một lớp rơm dày =))))?? Tôi thật sự rất không hiểu tại sao tác giả lại muốn cho anh Tề nằm đệm bằng rơm, đoạn sau lại nhắc đến côn trùng nên có vẻ như rất hợp lí. Nhưng mà chắc anh Tề không đến nỗi cho đống rơm vào phòng đâu nên tôi để là đệm cói nha.

Trong phòng không có nhiều đồ đạc, nhìn toát lên vẻ cổ xưa mà trầm ấm. Cảm giác giống như hơi ấm tỏa ra từ những kí ức tuổi thơ.

Giá sách cũ làm từ gỗ, hòm thuốc rỉ sét, và bộ bàn ghế dài trông như bị một người thợ mộc nào đó bỏ đi, trên mặt bàn xếp một hàng chậu hoa nhỏ, một vài chậu xương rồng, còn lại bỏ không, có vẻ như là không mọc lên nổi.

“Căn phòng này,” Cố Trung thấy Tề Việt tháo giày đi chân trần trên sàn gỗ bóng loáng nên cậu cũng cởi giày theo, “Anh tự làm sao?”

“Ừ,” Tề Việt chỉ tay vào tấm đệm cói, “Cậu ngủ trên giường đi.”

Cố Trung bước tới duỗi tay ấn ấn lên đệm, tự nhiên thấy hơi buồn ngủ, mắt díu cả lại: “Đệm này thoải mái quá.”

“Tôi đi tắm,” Tề Việt lấy quần áo sạch trong ngăn tủ nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài, “Cậu ngủ đi.”

“Thế còn tôi? Tôi cũng…” Cố Trung hỏi xong lại tự thấy không được đúng lắm, “Tôi…”

“Cậu tắm thế nào?” Tề Việt dựa người vào cửa nhìn cậu từ trên xuống dưới, “Không ngại thì để tôi tắm cho cậu?”

“Ngủ ngon.” Cố Trung nằm phịch xuống.

Lúc Tề Việt quay trở lại, trên người mang theo mùi xà phòng thoang thoảng, Cố Trung đang nhìn bức ảnh đặt ở đối diện giường.

Trần nhà nghiêng được đóng một tầng phản gỗ, bức ảnh được đóng đinh hai bên lên trên đó.

“Cái này,” Cố Trung chỉ tay vào bức ảnh, “Là…”

Tề Việt lặng lẽ bước tới ngồi xuống đất bên cạnh chiếc đệm, dựa người vào tường cúi đầu ấn điện thoại.

Sau khi lại gần, hương thơm mát trên người hắn lại càng rõ. Cố Trung so sánh một chút, cảm thấy bản thân giống như một cái bánh bao màu xám, trái ngược hoàn toàn với hắn.

“Anh ngủ ở đất à?” Cậu hỏi.

“Ừ,” Tề việt nhìn cậu, “Sao còn chưa ngủ?”

“Lạ giường,” Cố Trung nằm xuống, cẩn thận đặt cánh tay bị nẹp sang bên cạnh người, “Trong ảnh là anh à?”

“Không đẹp trai bằng bây giờ sao?” Tề Việt nói.

“…Bây giờ anh mà đẹp trai sao?” Cố Trung nhìn hắn.

“Đúng thế mà.” Tề Việt quay đầu trước mắt cậu để lộ ra góc nghiêng, vẽ lên một đường cong sắc xảo, nhưng băng gạc bên ngoài đã bao thành hình tròn hết.

“Ồ.” Cố Trung nhịn không cười, thầm nghĩ nếu không có băng gạc thì hắn đúng là đẹp trai thật.

“Trong ảnh là tôi,” Tề Việt cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại,” Bên cạnh chính là… ba của Tề Miêu Miêu.”

Một lão đại, một lão nhị.

Cố Trung gần như chắc chắn rằng Tề Việt chính là lão nhị trong lời đồn, nhưng cậu không hỏi, có lẽ hỏi hắn cũng chẳng cho cậu một câu trả lời.

“Con bé… Ba đâu rồi?” Cố Trung lại hỏi.

“Chết rồi.” Tề Việt nói.

“Sao cơ?” Cố Trung sững người, không giống như trong lời đồn nha, “Không phải đi tù rồi sao?”

Tề Việt quay đầu nhìn cậu.

“Chuyện kia, tôi chính là nghe người ta nói…” Cố Trung hắng giọng, “Có một lão đại và một lão nhị…”

“Lão nhị?” Tề Việt cảm thấy hứng thú nghiêng đầu qua nhìn cậu, nói xong lại nhìn xuống đũng quần cậu, “Lão nhị của ai?”

“Không phải của ai hết!” Cố Trung kéo cái chăn bên cạnh che người lại, “Anh chưa từng nghe à? Không phải là anh sao?”

“Tôi làm sao?” Tề Việt vẫn như cũ vẻ mặt rất thích thú, một tay đỡ lấy băng gạc quấn quanh mặt mình.

“Tôi nghe bạn học nói,” Cố Trung hơi hoài nghi nhìn Tề Việt, tuy rằng hắn phản ứng không giống như là biết chuyện, nhưng người này kỹ năng diễn xuất quá cao siêu, có khi đang đợi để chọc quê cậu, nên cậu cẩn thận kể, “Trong giang hồ đồn đại.”

Tề Việt hơi mỉm cười, kéo chiếc gối đang kê dưới gối Cố Trung ra, nằm xuống rồi tắt đèn.

Cửa sổ không có rèm, ánh trăng rọi qua giăng khắp phòng khiến đồ vật càng trở nên mộc mạc, cảm giác như vừa mở ra một thế giới mới.

Cố Trung nhìn chằm chằm bức ảnh trên trần nhà.

Mọi người kể chuyện này không biết đã xảy ra được bao nhiêu năm rồi, cậu thấy trong ảnh chụp Tề Việt thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn bây giờ năm, sáu tuổi.

Không có nụ cười, mặt một vẻ tàn nhẫn, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng cà lơ phất phơ ngốc nghếch của hắn bây giờ.

Cố Trung không thể hình dung ra khí chất kia, chỉ biết nếu trên đường đụng phải người nào tỏa ra cảm giác gây sự như vậy, cậu sẽ tự động mà tránh xa đỡ cho vô cớ bị đánh đến thương tích đầy mình.

Tên lưu manh.

Dân giang hồ.

Lúc Cố Trung nhắm mắt lại sắp chìm vào giấc ngủ, cậu vẫn tự hỏi hai Tề Việt lại khác nhau nhiều đến như thế, rốt cuộc là đã phải trải qua chuyện như thế nào.

“Nói đi.” Giọng Tề Việt trong ánh trăng vang lên.

“Nói gì cơ?” Cố Trung khó hiểu hỏi lại. 

“Giang hồ đồn đại cái gì?” Tề Việt nói.

“À,” Cố Trung muốn nghiêng người sang bên phải đối mặt với Tề Việt, nhưng vừa quay người cậu nhận ra tay trái của cậu không có chỗ nào để, đành phải nằm thẳng trở lại, hướng mặt về phía Tề Việt, “Kể là lúc trước ở đây có một lão đại rất lợi hại, sau này bị gây khó dễ nên dẫn theo đàn em của mình đi đánh nhau. Kết quả là đánh không lại, đàn em kia nhất định không chịu chạy nên bị đánh cho gần chết. Cuối cùng lão đại hồi lại sức lực… mạnh mẽ phản kháng lại và giết được một tên, nhưng cũng vì thế mà… ngồi tù.”

“Chuyện ngu ngốc thế ai lại kể cho cậu vậy?” Tề Việt cười.

“Bạn học của tôi, nhà cậu ấy ở đây mà,” Cố Trung đặt tay xuống gáy mình, “Chuyện này vớ vẩn lắm hả?”

“Sau đó thì sao?” Tề Việt hỏi.

“Không có sau đó, sau khi lão đại vào tù, đàn em liền chăm sóc cho con gái của hắn.” Cố Trung ngừng lại nhìn Tề Việt, “Còn nói anh ta mở… một tiệm cà phê.”

“Đặt tên là pháo đài à?” Tề Việt nói.

“Không biết,” Cố Trung thở dài, “Đến cùng thì có phải là anh hay không?”

“Mấy lời đồn đại này toàn thêm mắm dặm muối, làm gì có chứng cứ để xác thực,” Tề Việt ngáp một cái, “Dạy trẻ con học cho tử tế thì không, lại đi kể ba cái chuyện này.”

Cố Trung không nói nữa.

Tề Việt cũng im lặng.

Lúc Cố Trung chuẩn bị mơ màng, cơn buồn ngủ đang kéo đến, âm thanh trầm thấp của Tề Việt khẽ vang lên, “Tối nay cảm ơn cậu.”

“Ưm.” Cố Trung đã gần như ngủ khẽ lại đáp một tiếng.

“Sau này còn gặp những chuyện như vậy, bảo cậu chạy thì cậu cứ chạy, đừng quan tâm có nghĩa khí hay không, không được kích động trước tình thế xấu như thế,” Tề Việt tiếp tục nói, giọng khàn khàn nhỏ lại, “Đừng lúc nào cũng khăng theo ý mình, cái gì nhẫn nhịn được thì cứ nhẫn nhịn, không ai cười cậu không so đo với mấy tên ngốc cả.”

“…A.” Ý thức Cố Trung dần miên man.

“Cậu rất giống tôi trước kia,” âm thanh Tề Việt ngày càng nhỏ, gần như không nghe rõ, “Tốt nhất hãy dừng lại, có một số việc thật sự sẽ khiến cậu hối hận cả đời.”

Vừa vặn trong đầu Cố Trung hiện lên lời đồn dang dở trong giang hồ.

Cảnh tượng cuối cùng chính là tay trái cậu nâng đầu Tề Việt đang quấn đầy băng gạc trắng, nhìn qua giống như một cái bánh, lại còn rất nặng khiến tay cậu trĩu xuống.

“Mau chạy đi,” Tề Việt hơi thở mong manh nói, “Có một số việc, thật sự… sẽ hối… hối hận cả đời.”

Điều khiến cậu bất ngờ chính là khi Tề Việt nói xong những lời này, không chờ hắn tắt thở cậu liền đặt đầu hắn xuống.

Sau đó chạy.

Ách.

Cố Trung nhíu nhíu mày ngồi dậy, chắc là cậu sợ chết…

Tề Việt không còn ở trong phòng, có vẻ như đã xuống tầng dọn dẹp rồi.

Cố Trung hơi sốt ruột muốn đứng dậy đi giúp hắn, nhỡ không lại bị hắn trêu chọc, nhưng cậu vừa cử động đã thấy hai bên người bị chèn chặt toàn đồ vật, tay trái là gối ôm, tay phải là gối đầu, có lẽ Tề Việt sợ cậu trở mình đè lên cánh tay…

Không hiểu sao lại thấy cực kì cảm động, cậu ôm tay rời khỏi phòng ngủ chậm rãi xuống tầng.

Tầng dưới vẫn y nguyên như hôm qua, bàn ghế bị lật đổ ngang dọc, chậu hoa và cốc rơi vỡ tan tành làm thủy tinh nằm ngổn ngang dưới sàn, còn có cả mấy giọt máu.

Tề Việt đứng bên cửa sổ hút thuốc nhìn ra ngoài.

“Nếu không hôm nay mở cửa… muộn một chút đi?” Cố Trung đi tới nhìn thấy trên bàn đã được dựng lên có một phong bì, “Cái gì đây?”

“Của cậu đấy,” Tề Việt nói, “Thưởng cho cậu hăng hái làm việc nghĩa, tiền thuốc thang, phí bồi dưỡng, bồi thường mất việc và ba tháng lương.”

Tay Cố Trung đang định cầm lấy phong bì liền dừng lại: “Ý anh là gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Tề Việt nói.

“Tại sao lại ba tháng lương?” Cố Trung hỏi.

“Một trăm ngày gãy tay,” Tề Việt đáp lại, “Ba tháng tới cậu không thể tìm việc mới được…”

“Tìm việc mới?” Cố Trung đột nhiên hơi lên giọng, “Cái đm. Anh nói cái gì cơ? Pardon please? Niania! Gió to quá tôi nghe không rõ!”

Tề Việt quay người, dí điếu thuốc xuống mặt bàn: “Cậu bị đuổi việc rồi.”

“Lý do đâu?” Cố Trung lườm anh.

“Cậu bị thương nên không thể làm việc.” Tề Việt nói.

“Ông nội anh! Tại ai mà tôi bị thương hả!” Cố Trung không thể hiểu nổi, nỗi ấm ức và tức giận khiến sống mũi cậu cay cay, “Tôi thấy anh nên đi khám não đi! Hay là con mẹ nó băng bó chặt quá khiến não anh không hoạt động được nữa rồi hả?”

“Nếu không tiện bôi thuốc thì đến đây tìm tôi, tôi lái xe đưa cậu đi bệnh viện.” Tề Việt nói.

Trong đầu Cố Trung mờ mịt, lại thêm lửa giận đang bừng bừng bốc từ dưới chân lên đủ để cậu sáng tác ra hẳn một khúc hành quân đánh trận. Cậu chỉ tay vào Tề Việt, định chửi cho mấy câu những vẫn là không nói được lời nào.

“Đm!” Cuối cùng cậu chỉ phun ra được một chữ, lại nhanh chóng dùng nó để tự biểu đạt tâm tình, “Đm đm đm đm đm đm đm!”

Lúc cậu quay người định rời đi, âm thanh Tề Việt truyền tới: “Tiền, cặp sách.”

Đi làm thêm ở tiệm cà phê anh dũng cứu ông chủ, hôm sau bị đuổi việc.

Đây là chuyện khiến cậu khổ não nhất sau cái tên và trường học tồi tàn kia.

Mà còn có thứ khiến cậu buồn bực hơn.

Về đến nhà ba mẹ không ai tin cậu vì cứu người mà bị gãy tay.

“Con đánh nhau chứ gì!” Mẹ Cố cau mày, trong giọng nói đầy đau lòng.

“Là bị người ta đánh.” Ba cậu liếc mắt nhìn.

Cố Trung chẳng buồn giãy giụa nữa.

Tin mừng duy nhất sau tai nạn này là mẹ Cố cho cậu thêm tiền tiêu vặt, từ 50 đồng lên 100 đồng một tuần.

Giờ cậu là kẻ có tiền.

Tề Việt đưa cho cậu phong bì chứa cả một xấp tiền, học kỳ này không cần đi làm thêm cũng có thể thoải mái sống.

Nhưng cậu nhét tiền vào trong đế giày rồi ném xuống gầm giường.

Tiền này dùng bực cả mình.

Những ngày không đến pháo đài dạ dày cậu lúc nào cũng no căng, nhưng ăn uống điều độ trở lại thì đột nhiên cảm thấy trống trải.

Mỗi khi tan học cậu lại cầm sách đến phòng tự học để giả bộ mình không phung phí thời gian, có lúc sẽ ôm cánh tay đứng cạnh sân bóng xem đám học sinh cấp hai chơi bóng rổ.

Cuộc sống như thế người khác đều sẽ cảm thấy hưởng thụ, còn có thể tranh thủ yêu đương, hẹn hò đi chơi, hoặc ngồi net thâu đêm. Chỉ có cậu là ngày càng khó chịu.

Bị thần kinh.

Không cần ngày nào cũng đến pháo đài lau bàn rửa cốc muốn mệt gần chết, cũng không bị ông chủ làm cho mất hết cả tinh thần, lại còn rất dư dả tiền nong, vậy mà cậu lại thấy mất mát.

Cố Trung ngồi trong phòng tự học, nằm bò ra bàn cũng phải đến nửa tiếng rồi. Bạn học của cậu ngồi phía sau bắt đầu kể chuyện, nói rằng hiệu trưởng trường tham ô, lại cái gì mà trận hỏa hoạn ở một làng nào đó gần thành phố là do phá dỡ bất hợp phát gây ra. Cậu tâm trạng nặng nề mà thở dài một cái.

So với hiện tại, cậu bỗng phát hiện mình lại thích hàng ngày bận rộn ở pháo đài, thích hương cà phê nồng đậm trong không khí, thích nhìn tầng trên tầng dưới đầy đủ các kiểu người đến rồi đi, thích cậu chàng đồng nghiệp không mấy quen biết, thích… Tề Việt suốt ngày lải nhải những thứ không đàng hoàng.

Rất nhiều lần đạp xe qua cửa pháo đài cậu thấy Tề Việt đứng bên cạnh cửa sổ mà nhìn cảnh vật bên ngoài, trong lòng cậu lại đè nặng câu hỏi tại sao lại đuổi cậu đi, liền cúi gằm mặt phóng xe đi.

Tề Việt ngày càng không nghiêm túc làm ăn, Cố Trung phát hiện một tháng rưỡi pháo đài đóng cửa ít nhất bốn ngày, trong đó lại còn có hai ngày liên tiếp.

Muốn sập tiệm sao.

Cố Trung hơi thất vọng.

Quả nhiên là phá sản rồi.

Bởi vì quá nhàn rỗi nên cánh tay Cố Trung phục hồi rất nhanh. Sau khi tháo nẹp cậu gần như không cảm thấy gì nữa. Mặc dù rất nghe lời chỉ dẫn của bác sĩ, cậu vẫn đạp xe vèo vèo.

Mà một khi như vậy, cậu sẽ không để ý đường đi.

Vốn dĩ là muốn đi mua cái gì đó để ăn, không hiểu sao lại đạp xe đến trước cửa pháo đài.

Cậu đưa mắt nhìn thoáng qua pháo đài, đột nhiên bóp phanh chống chân xuống đất.

Tất cả cửa ra vào và cửa sổ pháo đài đều đóng kín, trên cửa chính dán một tờ giấy.

Ngừng bán.

Vỏn vẹn hai chữ, không có chữ kí, không có số điện thoại, cũng không nói khi nào sẽ mở lại cửa tiệm.

Rõ ràng rành mạch, đặc biệt giống như sẽ không bao giờ mở lại nữa.

Cố Trung nhìn chằm chằm tờ giấy đã hơi rách nát, bất chợt lại dời mắt lên cái pháo đài đã có chút tiêu điều, nhìn từng ô cửa sổ cậu đã từng lau…

Cậu xuống xe, dắt nó đến chỗ cũ khóa lại rồi bước về phía pháo đài.

Trên kính cửa sổ có bám một tầng bụi bẩn… Nhưng cửa tiệm này nằm ngay mặt đường, cửa sổ một ngày không lau là sẽ có bụi, không thể nhìn vào đó mà biết được liệu pháo đài này đã đóng cửa được bao nhiêu ngày rồi.

Mà cái tờ giấy kia thì lại càng không có cơ sở. Tề Việt có một tờ giấy thông báo tuyển người thôi mà còn dùng đi dùng lại suốt một năm.

Cố Trung đứng trước cửa ngẫm nghĩ, đột nhiên thở dài.

Thở dài xong lại có hơi bất an. Tề Việt không hề tập trung, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, bán hàng đông khách hay không cũng chẳng quan tâm, Cố Trung cảm thấy người như vậy không giống đột nhiên sẽ ngừng kinh doanh.

Đã xảy ra chuyện sao?

Cậu trầm mặc một lúc liền móc điện thoại ra.

Lịch sử trò chuyện hiện lên, tên Tề Việt vậy mà cũng xuất hiện ở vị trí thứ mười.

Mấy ngày vừa rồi nhạt nhẽo đến mức nào chứ, không thèm gọi cuộc nào sao?

“Anh Xuyến Nhi?” Một giọng nói truyền đến từ phía sau, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Cố Trung lập tức quay ngoắt lại, trong âm thanh cũng mang theo kinh ngạc: “Tề Miêu Miêu?”

“Là em nè,” Tề Miêu Miêu ôm cặp sách vui vẻ chạy tới trước mặt cậu, “Sao anh lại ở đây?”

“Anh… đi ngang qua,” Cố Trung chỉ tay vào tờ giấy trên cửa, “Thế này là sao? Tại sao lại ngừng bán vậy?”

“Há,” Ánh mắt Tề Miêu Miêu tối lại, “Thì là không kinh doanh nữa thôi.”

“Tại sao?” Cố Trung hỏi, “Tề Việt đâu rồi?”

“Ba có việc bận rồi,” Tề Miêu Miêu ngó mặt đi chỗ khác, “Nên tạm đóng cửa một thời gian.”

“Anh ta bận sao?” Cố Trung vừa nghe liền cảm thấy mấy lời này Tề Miêu Miêu còn chẳng có thời gian mà tập nói trước, “Anh ta thì bận cái gì chứ?”

“Ai da anh đừng hỏi nữa,” Tề Miêu Miêu phất tay một cái chạy ra phía cửa sau pháo đài, “Em không nói chuyện với anh nữa đâu, sau này khai trương anh Xuyến Nhi đến chơi nha.”

“Em đi đâu thế!” Cố Trung đuổi theo giữ cô bé lại.

“Em đến lấy đồ.” Tề Miêu Miêu nói.

Cố Trung không lên tiếng nhìn cô bé chằm chằm.

Tề Miêu Miêu ưỡn người lên nhưng không đấu lại cậu quá một phút, liền kéo dài âm thanh mà thở dài: “Ai ——da ——”

“Em nói đi,” Cố Trung nhìn cô bé, “Tề Việt xảy ra chuyện gì sao?”

“Ba bị người ta đánh đang ở trong bệnh viện rồi.” Tề Miêu Miêu nhíu mày dựa người vào tường, “Anh đừng đến thăm ba, cũng đừng liên hệ. Anh chỉ cần biết thế thôi. Ba không cho em nói cho anh.”

“Anh ta biết em sẽ gặp anh à?” Cố Trung nói.

“À,” Tề Miêu Miêu vẫn cau mày, “Ba nói anh chắc chắn sẽ nhớ ba, nên sẽ quay lại đây tìm ba. Mà em cứ hai ngày lại phải đến lấy đồ nên kiểu gì cũng gặp.”

“Anh mà nhớ anh ta? Anh ta cũng tự tin quá nhỉ!” Cố Trung cũng không biết nên nói gì, dừng lại một lát mới quay lại vấn đề chính, “Ai đánh anh ấy?”

“Em không biết,” Tề Miêu Miêu lắc đầu, “Lúc đó em không ở đấy, đến khi ba báo em biết đã vào bệnh viện rồi, còn đăng kí xong phòng nữa.”

“Chuyện từ khi nào thế?” Cố Trung lại hỏi tiếp.

“Cuối tuần trước,” Tề Miêu Miêu suy nghĩ một chút, “Dù sao thì em đã cảm giác được sắp có chuyện gì đó. Lần này liên tục đều có mấy kẻ đến gây phiền phức, từ lúc anh đi chưa có ngày nào được yên, phiền muốn chết.”

Cố Trung nghe xong câu này liền sững người.

Cậu thấy mình đột nhiên hiểu vì sao Tề Việt lại đuổi cậu đi.

“Anh ta đang ở bệnh viện nào?” Cố Trung trừng mắt nhìn Tề Miêu Miêu.

“Em bảo là anh không cần đến thăm rồi mà!” Tề Miêu Miêu sốt ruột, “Ba chắc chắn sẽ biết em nói cho anh, lúc đấy lại cho em một trận!”

“Vậy để anh tự hỏi.” Cố Trung lấy điện thoại ra.

“Anh hỏi cái gì chứ!” Tề Miêu Miêu kêu lên, “Ba không muốn kéo anh vào cơ mà! Anh…”

Cố Trung không để ý đến cô bé, trực tiếp bấm gọi số Tề Việt. Cậu quay người chạy nhanh về phía xe đạp của mình, không để ý Tề Miêu Miêu ở phía sau đang hò hét cái gì, lên xe phóng thẳng đi.

Điện thoại nối máy, đổ chuông mấy hồi thì đối phương nhận, âm thanh chỉnh tề quen thuộc truyền đến: “Đúng là không thể dựa dẫm vào tiểu cô nương kia.”

“Không phải anh nói là anh biết tôi nhất định sẽ đến cửa tiệm sao!” Cố Trung buông lỏng tay lái, giảm tốc độ, “Thế thì anh cũng phải biết tôi chắc chắn sẽ không nghe con bé nói dối liền tin ngay rồi bỏ đi chứ!”

“Tôi chỉ nói là cậu sẽ nhớ tôi thôi,” Tề Việt cong khóe miệng, cười cười hai tiếng, “Làm sao, nhớ tôi à?”

“Anh có chút liêm sỉ đi được không!” Cố Trung bị lời này của hắn làm cho lúng túng, nhưng cũng chẳng nổi giận, “Anh ở bệnh viện nào? Tôi đến xem xem.”

“Không,” Tề Việt nói.

“Giả bộ cái gì chứ!” Cố Trung hét lên, “Mặc kệ anh có ra vẻ hay không, điện thoại tôi gọi được rồi chẳng lẽ không biết tìm anh ở đâu chắc!”

“A hung dữ quá,” Tề Việt bật cười, “Nghe cậu nói tôi có hơi cảm động nha, khen cậu một cái vậy. Quần bò hôm nay cậu mặc không tệ, bó sát cặp mông tròn, còn hơi vểnh lên…”

Cố Trung ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn quần mình đang mặc, suýt nữa ngã xe: “Anh chờ đấy!”