Kinh Tây Plaza ở quảng trường, ánh nắng vàng ruộm hắt xuống từ mái vòm thủy tinh khổng lồ khiến nội thất bên trong của trung tâm trở nên xa hoa và trang nhã. Một bên có các cửa hàng tên tuổi hàng đầu thế giới, một bên là các thương hiệu được Quý Lâm Xuyên hoàn toàn chiếm giữ.
Bên trong một cửa hàng sang trọng, cao cấp, hai nhân viên bán hàng lễ phép, dịu dàng cười, hai tay ngay ngắn đặt trước người, hoàn hảo thể hiện những phẩm chất người bán hàng cần có.
Tịch Ngôn Vãn thấy Tang Tiếu chọn một hai cái tui xong cũng không chọn nữa thì một tay đỡ kính, một tay chỉ vào từng hàng túi, âm thanh lười biếng, lúc nói chuyện không nhanh không chậm: "Túi hình trụ màu vàng ở hàng thứ nhất, cái màu cánh sen hàng thứ ba, túi hình kim cương hàng sáu..."
Nghe vậy một nhân viên tiến lên, chuẩn bị đưa tay lấy xuống cái túi hình trụ màu vàng cho khách xem, song không đợi ngón tay cô ấy chạm vào thì nghe hai khách hàng duy nhất trong tiệm nói tiếp.
"Trừ bảy món tôi vừa chọn, lấy hết mấy cái còn lại hiện có trong cửa hàng mấy người, chút nữa tôi sẽ để địa chỉ lại." Tịch Ngôn Vãn nói xong bèn đưa tay xoa mái tóc xù xù của Tang Tiếu, lúc mở miệng tiếp thì giọng nói lười biếng xen lẫn chút cưng chiều rất rõ ràng: "Có vài cái túi không trưng bày trong cửa hàng bọn họ, cần vài ngày để ra nước ngoài lấy hàng, em xài đỡ mấy cái vừa chọn nhé."
Haizzz.
Quần áo trang sức ở thực tế kém skin trên game khá lớn, cũng không biết Tang Tiếu có quen không.
Hai nhân viên bán hàng: "..."
Sáu mươi bốn cái túi! Tổng cộng gần bảy con số! Cô lại hời hợt nói là xài đỡ?!
Thoáng chốc hai người lại nhìn hai khách hàng đang đeo khẩu trang trong tiệm, con ngươi không tự chủ được mà mang theo vài phần kính nể và nóng bỏng, cứ như nhìn thấy vàng thấy bạc vậy.
Tang Tiếu gãi đầu, cô quơ quơ cái túi trong tay, do dự nhỏ giọng hỏi: "Sư tỷ, em cũng chỉ có một người, không, không cần mua tiếp chứ ạ?" Nếu mua tiếp thì em cũng không đeo hết.
"Quà gặp mặt." Tịch Ngôn Vãn nói ra ba chữ không cho từ chối. Sức nặng quà gặp mặt nhà cô tới trăm triệu đấy.
Tịch Ngôn Vãn cảm thấy không sao cả, hai năm qua chị đã tốn cả mấy triệu NDT trên người Tang Tiếu trong game mobile rồi. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Bay giờ tiểu sư muội xinh xắn đứng trước mặt, thân thiết ôm hôn, tình cảm gọi chị là sư tỷ, để không uổng con bé mềm nhũn cho chị ôm, sao chị lại không thể bỏ ra trăm vạn mua quà gặp mặt cho tiểu sư muội?
Tang Tiếu hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tịch Ngôn Vãn, lúc nhân viên đi kiểm hàng, cô đung đưa tay chị ấy, mềm mại nũng nịu nói: "Đúng rồi, sao dáng vẻ sư tỷ lại giống lúc trước vậy ạ, ban đầu em không nhận ra Đại sư huynh, anh ấy thay đổi rất lớn luôn."
"À——" Tịch Ngôn Vãn khẽ à một tiếng, sau đó mặt không đổi sắc nói bậy nói bạ: "Chắc Đại sư huynh của em bị đột biến gien, nghe đâu người xấu xí đổi sang một thế giới sẽ bị đột biến gien."
Còn nguyên nhân cụ thể...
Tịch Ngôn Vãn giơ tay sờ mặt mình, âm thầm trợn trắng mắt, chắc kèo trước đây cái tên Quý Lâm Xuyên kia lười nặn mặt lúc tạo hình nhân vật, tùy tiện chọn một gương mặt hệ thống đưa, không giống chị, nghiêm túc nặn mặt nên có bảy tám phần giống mặt người thật.
Lại nói, chị và Tang Tiếu có thể nhanh chóng nhận ra nhau cũng là may mắn.
Bề ngoài Tang Tiếu và Tang Tiếu vốn giống nhau, qua một thời gian, vì được linh hồn của Tang Tiếu nuôi dưỡng nên càng lúc càng có xu hướng giống với Tang Tiếu trong game mobile, tinh xảo hệt trong game, nếu không Tịch Ngôn Vãn cũng chẳng vừa nhìn đã nhận ra người trước mặt mình là tiểu sư muội.
Hai nhân viên vừa kiểm hàng vừa len lén quan sát Tịch Ngôn Vãn và Tang Tiếu, nhân viên cao gầy nhỏ giọng nói: "Em thấy chị tổng tài... À không người phụ nữ mặc đầm mua một hơi chục cái túi kia sao giống Ngôn Tịch Vãn nhỉ? Nói chuyện cũng giống nữa."
Nhân viên bán hàng có vóc dáng thấp bé cười khẽ, động tác trên tay cũng không chậm, cũng nhỏ giọng đáp: "Người kia giống Tịch Ngôn Vãn hay không thì chị không biết, trái lại cái người nhõng nhẽo kia, chị thấy khá giống Tang Tiếu."