Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 492




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mấy người Tang Tiếu mang theo các học sinh chơi hai tiết, thời gian còn lại để lại cho giáo viên. Rất nhanh, hiệu trưởng cũng từ bên ngoài trở về.

Hiệu trưởng vóc dáng khá cao so với người cùng phái, thoạt nhìn khoảng một mét bảy mươi lăm, người rất gầy, da hơi vàng, khoảng bốn mấy tuổi, tóc bạc hai bên mai lại lộ ra không ít.

Bà nhìn thấy Tang Tiếu, bước lên phía trước bắt tay, lúc cười có thể thấy rõ nếp nhăn nơi khóe mắt: “Tôi vốn chuẩn bị buổi trưa trở về chiêu đãi các em nhưng bị công việc làm trì hoãn.”

“Có công việc cũng không nên dừng ạ.” Lúc nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Tiếu đầy vẻ nghiêm túc đứng đắn: “Cô bận rộn công việc đồng nghĩa với việc cô coi trọng những thứ em đầu tư, tương lai cô có thể mở rộng trường học, tiếp tục chiêu sinh. Cô không thể để em lãng phí tiền.”

Hiệu trưởng trước kia đã quen phong cách nói chuyện của Tang Tiếu, bà nghe vậy, cũng không tức giận, trái lại trong lòng thoải mái: “Các em đã tham quan khuôn viên trường chưa? Tôi dẫn các em đi xem, buổi tối có ở lại ký túc của trường học không?”

“Đi chứ ạ.” Tang Tiếu nói xong, đưa tay chỉ một loạt vali hành lý để ngay ngắn ở phòng học đối diện, quay đầu lại hỏi đám người Quý Kỳ Tây: “Chúng ta tiện đường mang hành lý đi ký túc xá chứ?”

Đám người Quý Kỳ Tây thấy Tang Tiếu luôn luôn trốn ở phía sau bọn họ, rốt cục ở bên ngoài làm người dẫn đầu một lần, trong lòng vô cùng vui vẻ, dĩ nhiên nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đồng ý.

Lại nói, Tang Tiếu thay đổi, ở trong mắt bọn họ cũng rất bình thường.

Đầu tiên không nói Tang Tiếu biết được chân tướng game mobile xong lòng tự tin tăng mạnh, chỉ nói Tang Tiếu đầu tư sản xuất ba bộ phim mạng, ở trình độ nào đó cũng rèn luyện sự quyết đoán và tính toán của cô.

Quý Kỳ Tây nhìn Tang Tiếu nói chuyện với hiệu trưởng, mặt mày hơi cong cùng với nụ cười ngọt ngào trên mặt, ánh mắt cũng bất giác trở nên dịu dàng.

Tuy anh hy vọng có thể cả đời cưng chiều Tang Tiếu như công chúa nhỏ, nhưng nếu Tang Tiếu muốn làm nữ vương, anh cũng cam tâm làm kỵ sĩ của nữ vương.

Lúc kéo hành lý đi, Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt vốn đã chuẩn bị giúp Tang Tiếu kéo. Thậm chí bọn họ đã nắm lấy hai vali đồ của Tang Tiếu rồi. Kết quả…

Động tác Quý Kỳ Tây cực nhanh cứng rắn cướp vali đồ của Tang Tiếu từ trong tay hai người đi luôn.

Quý Lâm Xuyên:?

Thẩm Thư Triệt:??

Hai người nhìn lòng bàn tay trống không, vẻ mặt ngây ra.

Bọn họ còn chưa kịp chất vấn, ngay sau đó, Quý Kỳ Tây không nói hai lời mà nhét vali màu bạc của anh vào trong tay Quý Lâm Xuyên, vẫy tay, lười biếng cười: “Cháu trai lớn, cực khổ rồi ~”

Sau khi nói xong một câu cực kỳ gợi đòn, Quý Kỳ Tây mỗi tay kéo một vali của Tang Tiếu rời đi. Làm bạn trai, đương nhiên anh phải giúp bạn gái kéo vali rồi.

Quý Lâm Xuyên nhìn nụ cười thoải mái trên mặt Quý Kỳ Tây, hận không thể ném vali của Quý Kỳ Tây vào thẳng trong rãnh nước trước mặt.

Đương nhiên, trước khi ra tay, chút lý trí còn lại đã ngăn cản anh. Một khi ném vali xong thì mấy buổi tối tiếp theo anh chắc chắn sẽ không được ngủ yên, tên Quý Kỳ Tây kia, một bụng ý xấu. “Hai người quá kém cỏi đi, có cái vali đồ cũng không cướp được.” Nhậm Tương ghét bỏ liếc mắt, rất không khách khí giao mấy vali của mình và Tịch Ngôn Vãn cho hai người Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt: “Cảm ơn nhé.”

Tịch Ngôn Vãn hào phóng tươi cười, lễ phép gật đầu: “Cảm ơn.”

Dứt lời, Nhậm Tương, Tịch Ngôn Vãn mỗi người kéo một vali, đi nhanh mấy bước, đuổi kịp Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây, tự thành một nhóm nhỏ.

Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt kinh ngạc đứng ở tại chỗ nhìn. Bọn họ nhìn năm chiếc vali ở bốn phía, hai khuôn mặt sụp đổ, trăm miệng một lời hỏi đối phương: “Trước khi ra cửa vì sao anh/cậu không cho hai người kia chỉ mang một vali hả?”

[Ve… ve… ve…]

Trả lời bọn họ chỉ có tiếng côn trùng kêu vang trên ngọn cây.

Trong trường học có hai loại ký túc xá cho học sinh và giáo viên, người trước sáu người một gian, người sau hai người một gian. Mặc dù trường có ký túc xá, nhưng phần lớn học sinh đều về nhà ở, dù sao cũng đường cũng đã sửa, đường đi học về cũng bớt thời gian tiết kiệm công sức hơn nhiều. Bởi vậy, có không ít phòng trống trong hai loại ký túc xá.

Nhậm Tương liếc nhìn ký túc xá học sinh, quay đầu lại trưng cầu ý kiến của mọi người: “Chúng ta ở ký túc xá cho học sinh chứ? Còn dư ba cái giường cũng có thể để hành lý.”

“Tán thành!” Tang Tiếu nhấc tay thật cao: “Em không muốn tách khỏi nhị sư tỷ, tứ sư tỷ!”

Tịch Ngôn Vãn cũng gật đầu: “Ở ký túc xá học sinh.”

Thấy thế, ba người Quý Kỳ Tây cũng đồng ý. Mấy phút sau, Tang Tiếu, Tịch Ngôn Vãn, Nhậm Tương đi ký túc xá cho nữ để hành lý; Quý Kỳ Tây, Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt đi ký túc xá cho nam để hành lý.

Sau khi cất xong hành lý, đoàn người tập hợp ở cửa, cùng hiệu trưởng tiếp tục tham quan trường học. Cơ sở vật chất trong trường rất khá, trừ trường học và căn-tin Tang Tiếu tài trợ tiền, bãi cỏ trong thao trường và cao su trên sân tập đang được tân trang lại, dự tính tháng sau là có thể hoàn thành.

Hiệu trưởng nhìn sân chơi sẽ sớm được làm mới, trong lòng cực kỳ cảm kích Tang Tiếu. Trường học thiếu thứ gì, Tang Tiếu sẽ lập tức quyên góp gấp hai số tiền mà trường còn thiếu, hơn nữa cực kỳ tín nhiệm bà.

Sự tin tưởng chân thành tha thiết đơn thuần đến từ Tang Tiếu, bà hận không thể cả ngày lẫn đêm phấn đấu vì trường học, bồi dưỡng học sinh toàn trường thành tài.

Chờ lúc bọn họ đi qua trước cửa phòng học, có thể thấy giáo viên đang múa bút thành văn trên bảng đen, cũng có thể thấy học sinh nghiêm chỉnh khoanh hai tay đặt ở trên bàn học, chăm chú nghe giảng.

Đương nhiên, cũng có mấy học sinh ngồi ở hàng cuối đang thì thầm nói chuyện với nhau. Chờ bọn họ nhìn thấy hiệu trưởng và Tang Tiếu đứng ở cửa, gương mặt lập tức đỏ bừng rồi lập tức ngôi ngay ngắn. Đồng thời, trong lòng vô cùng ảo não. Rõ ràng khi thấy máy bay và ô tô, bọn họ đã thầm nhủ để bản thân học tập thật giỏi rồi!

Thấy bọn họ, hiệu trưởng lắc đầu cười khổ, nghiêng đầu nói với Tang Tiếu: “Tuy rằng con nhà nghèo sớm lo liệu việc nhà, rất nhiều học sinh trong bọn họ đều quý trọng cơ hội học tập không dễ có, nhưng vẫn có mấy đứa nhỏ cá biệt không chịu ngoan ngoãn, một lòng suy nghĩ chờ học hết cấp hai sẽ không đi học nữa.”

Tang Tiếu hơi kinh ngạc: “Một lòng suy nghĩ chờ học hết cấp hai sẽ không đi học nữa?”

Hiệu trưởng gật đầu.

Tang Tiếu như có điều suy nghĩ: “Vậy bọn họ hơi thảm rồi.”

Hiệu trưởng:?