Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 441




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sáng sớm trước khi xuất phát Quý Kỳ Tây đã chào hỏi trước với người phụ trách, đương nhiên, hai bên cũng không hoàn toàn chắc chắn. Dù sao, anh cũng không thể đảm bảo liệu Tang Tiếu có thích làm NPC hay không.

“Tang Tiếu...” Khi Quý Kỳ Tây còn đang kiểm tra các loại trang phục, anh cần phải xác nhận những thứ này đều không phải là đồ đã qua sử dụng, vừa quay đầu lại đã thấy vẻ mặt Tang Tiếu hơi xoắn xuýt và nhíu lông mày, anh cười hỏi: “Không thích làm NPC sao? Vậy anh dẫn em đi chơi nhà ma nhé?”

Khi Quý Kỳ Tây dò hỏi thì trong lòng ba nhân viên ở đây đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng như nhau.

Mặc dù lúc Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây cùng đến với nhau thì đểu dùng mũ và khẩu trang. Nhưng mà mới sáng sớm hôm nay họ đã được người phụ trách nhắc nhở, cho nên Tang Tiếu vừa vào phòng nhỏ thì họ đã nhận ra rồi.

Nhưng mà, nhận ra thì nhận ra, vào lúc này, mặc dù sắc mặt bọn họ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng nổi lên sóng to gió lớn, điên cuồng bình luận lẩm bẩm “mẹ nó” ở trong lòng. Nếu nói ra thì ai tin được một người đại diện của nghệ sĩ đang “hot” thế mà lại mang theo nghệ sĩ của mình đi vào nhà ma làm thêm NPC để hù dọa những người khác!

Tang Tiếu phân vân rất nhiều về việc lấy chỉ số ra vẻ và chọc thủng cửa sổ giấy, suy nghĩ nhảy qua nhảy lại đến khi gần kiệt sức thì cô mím mím môi, ôm tinh thần thừa thắng xông lên, cô đưa tay cầm lấy mũ Vô Thường trên bàn trang điểm, nói đầy khí phách: “Em muốn làm NPC giả làm ma.”

Trước chỉ số ra vẻ, dù cho cửa sổ giấy có làm thiếp vàng nạm ngọc thì chắc chắn cũng phải nhường ra sau một chút.

Quý Kỳ Tây hoàn toàn không biết anh đã bỏ qua cái gì, thấy thế, đôi mắt anh mỉm cười: “Em thích là được, để bọn họ hóa trang cho em đi.”

Ba người nhân viên nghe thấy Quý Kỳ Tây lên tiếng thì vội vàng phân công công việc đâu vào đấy, một người hỗ trợ thử quần áo, một người cầm mỹ phẩm, một người lấy món đồ chơi để lừa.

Bọn họ có thể được người phụ trách công viên sắp xếp chờ đợi trong phòng nhỏ này, thì tính chuyên nghiệp và khả năng chấp hành của bọn họ cũng gọi là có tiếng trong những người cùng kỳ với mình. Toàn bộ quá trình không hề ồn ào, lộn xộn, đều dựa vào sở thích của Tang Tiếu là chính.

Tang Tiếu liếc nhìn mũ Bạch Vô Thường, lập tức phát huy bản chất hàng ngày, tay cô chỉ vào giá quần áo, nói như ra lệnh: “Em muốn đóng giả Bạch Vô Thường, thế thì anh nhất định phải giả làm Hắc Vô Thường!”

Cầu còn không được.

Sau khi Quý Kỳ Tây yên lặng trả lời trong lòng, sắc mặt anh thản nhiên lấy quần áo và mũ Hắc Vô Thường ra: “Được, chơi cùng với em.”

Đến khi Quý Kỳ Tây cầm quần áo đi vào phòng thay đồ thì Tang Tiếu nghiêng đầu, trong lòng cô rất mờ mịt, sự tương tác vừa rồi của bọn họ có được gọi là một việc giúp chọc thủng cửa sổ giấy không?

“Tang Tiếu, quan hệ của cô và người đại diện rất tốt nhỉ.” Nhân viên hóa trang giáp cười nói: “Tháng trước, có một chương trình ghi hình ở công viên của chúng tôi, tổng cộng có bảy, tám nghệ sĩ thì phải, nhưng mà nhìn quan hệ của bọn họ cùng với người đại diện không thể so sánh được với hai người.”

Nhân viên ất đang giúp Tang Tiếu sửa quần áo bé đi lập tức cười phụ họa: “Không những quan hệ không bằng mà giá trị nhan sắc cũng không sánh được, Tang Tiếu, giá trị nhan sắc của người đại diện nhà cô quả thực có thể hạ bệ rất nhiều ngôi sao nam lưu lượng ở trong giới đó.”

Lúc bình thường, Tang Tiếu thường xuyên được ba người Quất Tử vây quanh chơi trò tâng bốc. Bây giờ, nghe những người khác tâng bốc cũng vẫn có thể giữ được biểu hiện tự nhiên, chỉ là đến khi nghe một câu sau cùng thì đột nhiên tinh thần cô tỉnh táo lại: “Cô vừa nói cái gì?”

“A” Nhân viên ất hơi run run: “Hạ bệ một đám ngôi sao nam lưu lượng?” Tang Tiếu cau mày lắc đầu: “Một câu trước đó nữa.”

Trong lúc nhất thời, nhân viên ất đoán không ra được mục đích của Tang Tiếu, cô ấy thăm dò nhỏ giọng lặp lại: “Không những quan hệ không bằng mà giá trị nhan sắc cũng không sánh được?”

Tang Tiếu:...

Không đợi Tang Tiếu dò hỏi thêm lần nữa, giọng cười lười nhác truyền đến từ phía sau mấy người vang lên: “Cô vừa mới nói người đại diện của nhà ai?”

Nhân viên ất vô thức trả lời lại: “Là của Tang Tiếu...” Các cô cũng không nghe thấy trên mạng đề cập tới việc người đại diện của Tang Tiếu còn dẫn dắt nghệ sĩ khác ngoài Tang Tiếu.

Nghe vậy, đôi lông mày dài của Quý Kỳ Tây nhướng lên một cái, đuôi mắt hẹp dài tràn ra ý cười: “Các cô giúp tôi và Tang Tiếu làm việc thì cũng tương đương với tăng ca nhỉ, đợi lát nữa tôi và người phụ trách của các cô sẽ thảo luận một chút, tiền làm thêm giờ của các cô do tôi trả.”

Ba nhân viên:!!!

Có miếng bánh bằng tiền từ trên trời rơi xuống!

Có tiền làm thêm giờ của Quý Kỳ Tây làm hứa hẹn, ba nhân viên càng cam tâm tình nguyện làm việc hết sức mình, có nói chuyện cũng nói nhẹ nhàng, không hề qua loa một chút nào.

Thực ra, ngoài tiền làm thêm giờ, tính tình tốt đẹp của Tang Tiếu cũng là một nguyên nhân.

Lúc ba người vừa nhìn thấy Tang Tiếu thì trong lòng đều lo lắng Tang Tiếu sẽ kiêu căng lỗ mãng giống như trên mạng đã nói, nhưng cuối cùng, mất một hồi bận rộn, lần duy nhất Tang Tiếu ngạo mạn lại dùng trên người Quý Kỳ Tây, bảo anh đóng giả Hắc Vô Thường.

Nửa giờ sau, việc hóa trang Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây thành Vô Thường đã xong, hai người, một người đội mũ cao màu đen, một người mang mũ cao màu trắng, mặc áo choàng một màu đen/trăng cùng kiểu dáng, đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng, và một chiếc lưỡi dài màu đỏ tươi được gắn ngay cằm.

Tang Tiếu giơ tay, hung hăng khua khoắng trước mặt Quý Kỳ Tây một hồi: “Gào gừ!”

Quý Kỳ Tây:...

Anh phải dùng ý chí và nghị lực vô cùng lớn mới có thể kìm nén không bật cười ngay trước mặt Tang Tiếu.

Một tiếng gào gừ, vừa hung hãn vừa mềm mại, Bé Tang Tiếu nhà anh đời trước chác là một người đáng yêu nhất trần đời.

“Tang Tiếu.” Quý Kỳ Tây đưa tay búng nhẹ lên trán Tang Tiếu, giọng nói ngân dài nói: “Lát nữa gặp phải người chơi nhà ma, em không thể gào gừ lên với bọn họ như thế được.” Đáng yêu như vậy, sao có thể dọa được người?

Tang Tiếu xoa nhẹ chỗ cái trán bọn đụng vào, cô vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Đương nhiên là em biết rồi!”