“Cút!” Cậu không nhịn được nữa, một tay đẩy bàn ra, bàn ma sát với sàn tạo ra âm thanh đinh tai: “Cái trò nhảy dây cổ lỗ sĩ mà mấy người cũng thích chơi sao! Má nó toàn là đồ ngu!”
Nghe vậy, nữ sinh rủ chơi nhảy dây chưng hửng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tang Trạm: “Dù bọn tôi ngu cũng sẽ không đi ủng hộ con của tuesday mà làm tổn thương chị ruột của mình; dù bọn tôi ngu cũng sẽ không để bị tuesday nuôi thành một kẻ không biết lễ phép, dốt nát kém cỏi, ngang ngược càn quấy! Bọn tôi cũng không ngu đến mức bắt nạt những bạn học sinh nghèo. Nếu lúc đó không có chủ nhiệm, có phải cậu còn muốn bạo lực học đường với người ta không hả!”
Bạn học sinh nghèo đó phải nói khá là xui xẻo. Lúc trò chuyện với người khác cậu ấy có cười vài lần, sau đó bị Tang Trạm cho rằng cậu ấy đang chê cười mình, bèn lao vào đánh người ta.
Bạn nữ tóc mái ngố là fan của Tang Tiếu. Bình thường cô hay ngụp lặn trong giới fan và đã thấy người khác phân tích về chuyện nhà họ Tang, trong đó có người chỉ ra chuyện Bạch Tình nuông chiều Tang Trạm quá mức để cậu ta trở thành kẻ vô dụng, thừa cơ nuôi dạy ra một đứa con riêng thân thiết nhưng không được tích sự gì, mai này hòng cho cậu ta làm bù nhìn trong công ty.
Từ bé Tang Trạm chưa từng bị ai chỉ vào mũi mắng chửi, bèn thẹn quá hóa giận, hét lớn: “Dư Thư!”
“Gì hả?” Dư Thư không mảy may tỏ ra sợ sệt Tang Trạm, xắn tay áo đi xuống khỏi bục giảng, vừa cười một cách lạnh lùng và hung dữ: “Muốn đánh nhau không? Nhào vô, tôi cho cậu biết, tôi cũng học đánh nhau đấy, huấn luyện viên hơn một trăm ký tôi còn có thể quật ngã được nhá. Cậu tưởng tôi nổ hả, có gan chúng ta ra ngoài đấu tay đôi nè!”
Tang Trạm bị khí thế của Dư Thư dọa hoảng, bỗng chốc thấy ngột ngạt. Cậu ta nào biết kỹ thuật cận chiến gì đâu, đánh đ.ấ.m toàn đánh lung ta lung tung, đụng phải người biết đánh thì cậu ta luôn phải tìm người giúp đỡ. Hiện giờ bị Dư Thư nhìn chằm chằm, cậu ta lại thấy hơi sợ, nam sinh và nữ sinh đánh nhau vốn dĩ đã bị chế nhạo rồi, vậy lỡ như cậu ta còn thua nữa thì sao?
Bạn học xung quanh thấy hai người giằng co, vội tụm ba tụm năm lại can ngăn, chia ra lần lượt xoa dịu: “Được rồi được rồi, ây gù, thời gian giải lao cũng qua một nửa rồi. Dư Thư, chúng ta mau xuống lầu đi, cứ chia team đi rồi tiết sau chúng ta sẽ chơi tiếp.”
“Đúng vậy, Tang Trạm, cậu cũng thế, tự dưng chỉ trích chuyện người ta nhảy dây làm gì, cậu có đi siêu thị không nào, bọn mình…”
“Cần cậu lắm mồm à?!” Tang Trạm hầm hừ với bạn nam vừa khuyên nhủ mình: “Đừng tưởng tôi không nghe thấy cậu nói xấu sau lưng rằng nhà tôi không xong, nhà tôi sắp phá sản. Tôi cho cậu biết, dù nhà cậu phá sản thì nhà tôi cũng sẽ không phá sản đâu!”
Rú xong, Tang Trạm đá văng cái bàn chặn đường, nổi giận đùng đùng rời khỏi lớp học.
Để lại các bạn đứng đó nhìn nhau. Hồi lâu, có người huých cùi chỏ vào bạn nam bị nạt nộ: “Cậu quá rồi đấy, cậu nói nhà Tang Trạm sẽ phá sản làm gì? Chẳng lẽ cậu ta không biết mất mặt à?”
Bạn nam vừa tủi thân vừa chột dạ: “Tôi ở nhà nghe bố nói mà. Ổng nói nhà họ Tang lại dám lấy miếng đất có giá trị duy nhất ra làm của hồi môn, sớm muộn gì cũng bị khoắng sạch tài sản.”
Ngoài lớp học, sau khi lao ra, Tang Trạm tức giận khôn nguôi. Cậu ta hung dữ đ.ấ.m mạnh vào thân cây: “Tất cả là do Tang Tiếu! Từ nhỏ chị ta đã bắt nạt mình, bây giờ người khác cũng vì chị ta mà nhạo báng mình!”
Tang Trạm nổi nóng, lầm bầm chửi rủa xong, bèn lấy điện thoại di động ra gõ một đống từ trách mắng Tang Tiếu. Rất nhanh, tin hồi âm của Tang Tiếu được gửi tới.
[Tin nhắn bạn gửi đã bị đối phương từ chối nhận.]
Từ chối nhận...
Từ chối nhận????
Tang Trạm khó tin nhìn chằm chằm hàng chữ ấy: “Tang Tiếu, chị dám block tôi sao?!”
Bên kia, sau khi theo ra ngoài, bạn nữ tóc mái ngố chợt nghe được tiếng hét của Tang Trạm, bèn thở phào vỗ ngực: “Làm mình hoảng hết cả hồn, lúc ấy mình thật sự sợ Tang Trạm sẽ nhận lời đánh lộn với mình ấy.”
Bạn nữ bên cạnh kinh ngạc: “Cậu có thể hạ đo ván một huấn luyện viên hơn cả trăm ký mà còn sợ Tang Trạm vừa ốm vừa lùn cơ à?” Bạn nữ tóc mái ngố cười ngượng: “Tang Tiếu nhà bọn mình lợi hại quá chừng nên mình không thể vô dụng được, dầu gì phải học được cái tính hay khoe khoang của Tang Tiếu chứ.”
Bạn học:...
Đây chính là điển hình của idol nào fan nấy sao? Quan trọng là Tang Tiếu khoe khoang rồi có thể làm được, còn cậu thì trông có vẻ không được đâu nha!
Tối thứ sáu, khi hoàng hôn bao phủ đỉnh núi và phía chân trời được ánh chiều tà nhuộm sang màu hồng cam, kỳ nghỉ cuối tuần được chờ đợi từ lâu của toàn thể học sinh lớp dự bị cũng đã bắt đầu. Huấn luyện viên Đới mới vừa hô giải tán, hai mươi sinh viên tựa như chim sổ lồng chạy ùa như bay về hướng ký túc xá. Chưa tới mười phút sau, họ lại đồng loạt xách toàn bộ hành lý ra khỏi ký túc xá.
“Buổi tối hát karaoke không?”
“Được được được, ai đăng ký giơ tay!!!”
Bành Quân Nghi vừa giơ tay xong, thoáng liếc qua thấy Tang Tiếu không cử động, bèn vội vươn tay huých vào cánh tay Tang Tiếu: "Tang Tiếu, cậu không đi hả? Tất cả mọi người đang chờ màn biểu diễn Joker của cậu đó!"
Những người khác cũng nhìn Tang Tiếu với ánh mắt chứa chan mong chờ.
“Không đi.” Tang Tiếu cố làm kiêu xoa nhẹ cánh tay: “Huấn luyện cả ngày mình mệt c.h.ế.t đi được ấy, không hát đâu.”
Yên lặng.
Chỉ số ra vẻ cũng yên lặng kéo dài.
Tang Tiếu thở dài thườn thượt, kể từ khi đến lớp dự bị, ngoại trừ hai ngày đầu tiên có thể lục tục nhận được một vài chỉ số ra vẻ ra, thì sau này dù cô làm đến mức nào cũng không nhận được chỉ số ra vẻ nữa, thật khổ sở quá.
Kết thúc hồi tưởng, Tang Tiếu ngước mắt thấy những người khác cũng đang im lặng, bèn nói bằng tất cả chân thành: “Mấy cậu bao dung cho mấy đứa thích làm kiêu ra vẻ yếu đuối ghê luôn á.”
Những người khác:...
Ai yếu đuối mà có thể đeo vật nặng trên lưng không than thở tiếng nào khi huấn luyện, thậm chí bỏ xa những người khác ở phía sau; ai làm ra vẻ mà có thể ăn như gió cuốn ngốn hết các món nhạt như nước ốc trong căn-tin không để thừa lại một chút gì?
Mọi người thầm mắng xong, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau. Giây lát sau, khẽ gật đầu, trong lòng cùng đạt thành chung một nhận thức, hiển nhiên họ tự nhận mình đã nhìn thấu chân tướng.
Tang Tiếu.
Có ước mơ được làm công chúa hạt đậu chứ sao!
Không đợi mọi người đáp lại công chúa hạt đậu Tang Tiếu, một chiếc xe công vụ màu đen khiêm tốn dừng trước cổng trường, cửa sổ xe được hạ xuống để mọi người thấy rõ ai đang ngồi ở ghế lái.
Tịch Ngôn Vãn nghiêng đầu vẫy tay với người bên ngoài, sau đó chị mở cửa xe bước xuống, cười một cách lười nhác: “Hi, các bạn cùng lớp của Tang Tiếu, lần đầu gặp mặt, cảm ơn các em ngày thường luôn săn sóc Tang Tiếu nhé.”
Lúc Tang Tiếu bấm điện thoại di động, cô thường tán gẫu với sư huynh và sư tỷ trong nhóm sư môn, trong đó có nói chuyện về các bạn cu· lớp dự bị. Như Tang Tiếu nói, các bạn học rất độ lượng, bởi không hề có một ai cảm thấy cô làm kiêu và yếu đuối cả.