Ở trong nhà Tang Tiếu đã sớm chuẩn bị một cái bàn nhỏ màu trắng và một cái bảng trắng. Giáo viên phụ trách giảng bài diện mạo đoan chính, áo sơ mi thẳng thớm. Khi giảng bài thì không nhanh không chậm, khi thì tạm dừng để hỏi Tang Tiếu cái nhìn trong đó.
Đám cư dân mạng vốn dĩ khá ngốc, kết quả nghe thì phát hiện không đúng rồi. Tang Tiếu thế mà học lý thuyết phi công? Tình huống như thế nào??
Đến tận đây, bình luận trong phòng livestream lại lần nữa có rậm rạp thảo luận.
Năm vị khách quý, mỗi người đều chỉ có ba mươi phút, cho nên, đám cư dân mạng cũng không thể xem toàn bộ quá trình Tang Tiếu đi học. Chỉ có ánh mặt trời trong video có thể nói cho bọn họ, Tang Tiếu từ lúc mặt trời mọc lại đến ánh trăng treo cao, mười sáu bảy tiếng đồng hồ một ngày hầu như đều học.
Tang Tiếu nói câu chương trình học theo thời khóa biểu của cấp ba kia, thật sự không tồn tại bất kỳ mờ ám nào. Mặc cho ai xem một ngày của Tang Tiếu đều sẽ cảm thấy bọn họ trở lại thời kỳ học cấp ba.
Bóng đêm buông xuống, Tang Tiếu xốc chăn nằm ở trên giường, có nghi thức gật gật đầu: “Ngủ thôi.”
Đám cư dân mạng:...
Cuộc sống ngày thứ hai và ngày thứ ba của Tang Tiếu quả thực còn giống copy paste hơn cả Cố Ly Nguyệt. Chỉ có một ngày ba bữa cơm và ngôi sao vàng dán lên kim tử tháp trên tường có thể chứng minh sự thay đổi thời gian, Tang Tiếu cũng đang tiến bộ.
Kết thúc ba mươi phút, trong đầu đám cư dân mạng vẫn không xua được những hình ảnh Tang Tiếu đi học. Bọn họ muốn nói Tang Tiếu đang làm bộ, cũng muốn nói Tang Tiếu cố tình làm ra vẻ ở trước màn ảnh. Nhưng trong lòng lại có âm thanh đang nói cho bọn họ, Tang Tiếu thật sự chỉ đưa ra cuộc sống ngày thường thôi.
Một loại cuộc sống đơn điệu đến làm người ta nhìn mà vô cùng mệt, cũng là một loại... cuộc sống mà bọn họ đã từng vẽ ra đến hoàn mỹ, lại không thể làm được.
Ê-kíp chương trình chuyển màn hình trở lại phòng quan Tang Tiếu có thể nhìn rõ tình hình hiện tại trong phòng quan sát.
Sáu người trong phòng quan sát, cho dù là ai đều bị cái gối hình chữ U bắt sống. Mà Hà Túng luôn để ý mặt mũi nhất, thế mà đang gặm chân gà. À, không, nói văn minh chút thì người ta gọi là cánh gà ngâm ớt.
Đồ ăn vặt Tang Tiếu mang đến được mọi người chia đến bảy tám phần. Trên bàn dài màu trắng chỉ còn một đống gói đồ ăn vặt rỗng tuếch, không còn linh hồn.
Đám cư dân mạng:...
Á, lực lượng sa đọa, không ai có thể chống cự được! Cho dù Tang Tiếu điên cuồng đi học cũng không được!
Hàn Giai Lâm nhét một hạt dẻ cười còn sót lại vào trong miệng. Sau khi nhai hai cái, cô ta hỏi Tang Tiếu: “Tang Tiếu, chương trình học ngày thường của cô không chỉ có vũ đạo và biểu diễn, cũng có bài Tarot với lý thuyết phi công à? Bộ phim sau của cô liên quan đến Tarot hoặc là phi công à?”
“Chưa có tin tức phim sau đâu.” Tang Tiếu cũng không dám nói chuyện thử vai ở trước mặt những người khác nói. Một khi thất bại, chẳng phải sẽ rất mất mặt à?
Khi trả lời, khóe mắt Tang Tiếu liếc thấy Cố Ly Nguyệt đang tuần tra đồ ăn vặt trên bàn. Cô trộm đẩy một túi xiên cá sa tế còn dư lại ở dưới bàn cho Cố Ly Nguyệt.
Hàn Giai Lâm do dự một lát: “Vậy là do hứng thú à? Nhưng mà chỉ hứng thú mà cần hao phí nhiều tinh lực và thời gian như vậy à?” Tang Tiếu không trả lời ngay. Lý thuyết phi công còn dễ nói, dù sao cô có yêu cầu thử vai cần bằng lái máy bay. Còn bói toán…
Thật ra, cô cũng nói không rõ ước nguyện học bói toán lúc ấy. Có lẽ bởi vì ở trước kia, cô vẫn luôn bị người ta vứt ở phía sau, cho nên hy vọng có thể lấy được thành tích ở một phương nào đó. Cho nên cô mới học cả.
Đến sau này, mỗi ngày bỏ ra một ít thời gian học bói toán thành một loại thói quen của Tang Tiếu: “Dù sao có thời gian đi học mà. Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
Cố Ly Nguyệt vừa mở túi cá cay:...
Cô ấy cảm thấy so với Tang Tiếu, cô ấy chính là tài liệu phản giáo dục QAQ.
Chử Đồng nhớ lại cuộc sống của Tang Tiếu, nhớ lại kim tử tháp trên tường nhà Tang Tiếu, bỗng bật cười. Cô ta cũng có thể hoàn toàn lấp đầy cuộc sống của mình, cần gì bởi vì lời nói của những người khác mà sinh sầu lo, hoảng loạn chứ?
Trong lúc nhất thời, ý chí chiến đấu của Chử Đồng sục sôi. Thậm chí chuẩn bị thi lại nghiên cứu sinh mà cô ta luôn mong nhớ. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nâng cao bản thân còn thú vị hơn là đi xem mắt.
Hàn Giai Lâm thấy Tang Tiếu không giống nói giỡn, đắn đo một lát hỏi: “Tang Tiếu có thể ở hiện trường bói bài Tarot cho mọi người không? Cách lần thu trước một tháng rồi, Tang Tiếu hẳn cũng học không tồi rồi chứ.”
“Có thể thì đúng là có thể.” Tang Tiếu cũng không từ chối. Nhưng khi ê-kíp chương trình đưa hộp bài Tarot và miếng vải đen đến, cô vươn bàn tay xinh xắn, trắng nõn đối lập rõ ràng với miếng vải đen lên: “Một ngày ba lần, một lần mười tệ. Cảm ơn.”
Tang Tiếu nói xong, thấy mọi người đều không nói lời nào. Cô chớp chớp mắt, mờ mịt nói: “Tuy rằng tôi tính không nhất định chuẩn, nhưng không ảnh hưởng tôi lấy tiền chứ?”
Trừ người một nhà trong sư môn, ở bên ngoài, không công không thể làm bừa. Lúc trước bà Trần đều có đưa tiền, hơn nữa cũng không đắt mà!
[Chỉ số ra vẻ: 4195/9999]
Những người khác:...
Đám cư dân mạng:...
Thế mà cô có thể ở dưới tình huống thừa nhận mình có khả năng bói không chuẩn mà nói ra không ảnh hưởng đến lấy tiền? Ai cho cô tự tin thế???
___
Tác giả có lời muốn nói:
Mười tệ mà! Mấy người sẽ hối hận!!!