Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 263




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Quý Kỳ Tây đã sớm nghe toàn bộ đoạn đối thoại của Tang Tiếu và ba người Miêu Miêu, anh cảm thấy đạo lý lấy ra vẻ trị ra vẻ hoàn toàn OK, mặc dù anh thấy những hành vi đó của Tang Tiếu rất đáng yêu nhưng Tang Tiếu cảm thấy ra vẻ cũng không sao: “Đúng, ba người đều rất chuyên nghiệp.”

Anh trả lời xong thì lười biếng hất cằm về phía Thẩm Thư Triệt: “Anh ngồi hàng hai không mệt à? Hay là chúng ta đổi chỗ?”

Thẩm Thư Triệt lạnh lùng "Ha" một tiếng, thu hồi lại bàn tay đang gõ chỗ ghế phụ, có người thích nằm mơ giữa ban ngày.

Trước khi quay người về phía trước, Quý Kỳ Tây thoáng thấy Thẩm Thư Triệt lại đến gần Tang Tiếu, trong lòng chậc một tiếng, đợi chút nữa anh nhất định phải hỏi cháu trai một chút, Tang Tiếu có những sư huynh khác nữa không, một hai người đều khiến người ta nhìn chướng mắt, trong một khoảnh khắc nào đó, Quý Kỳ Tây hận không thể mở cửa sổ, lại trói Thẩm Thư Triệt rồi ném ra ngoài.

Thẩm Thư Triệt đang cúi đầu xem Tang Tiếu trả lời, không đợi anh ấy nói gì thì đã nghe thấy đủ loại lời tâng bốc đến từ phía sau.

Lúc thì nói Tang Tiếu trả lời quá tuyệt quả thật là đại sư giáo dục đương đại, lúc thì nói Tang Tiếu trả lời thật chuyên nghiệp, không hổ là vua trẻ con, lúc thì lại nói Tang Tiếu tìm từ thật là tốt đẹp, quả thật viết một chút chính là đại tác phẩm kinh động thế giới, Thẩm Thư Triệt dám nói, bình thường mức độ anh ấy được người hâm mộ khen trong trực tiếp cũng không sánh nổi với ba người Miêu Miêu bây giờ.

Anh ấy mang ánh mắt phức tạp nhìn hàng ghế phía sau chỉ thấy trong ánh mắt Miêu Miêu, Quất Tử và Tam Thủy đều vô cùng chân thành tha thiết, lại nghiêng đầu nhìn Tang Tiếu, chỉ thấy khóe môi Tang Tiếu nhếch lên, mắt cong lên, rõ ràng là cực kỳ cao hứng.

Thẩm Thư Triệt: …

Xong rồi, thao tác thần của anh ấy và Quý Kỳ Tây so với nhau, thua rồi.

Sau một tiếng rưỡi, bọn họ đi tới khu vực diều lượn, dọc đường có nhân viên công tác dẫn bọn họ đi vào trong, bởi vì đã hẹn trước nên thiết bị cũng đã được chuẩn bị kĩ càng từ sớm, cho nên toàn bộ quá trình cũng rất thuận lợi, ngược lại xưng hô của nhân viên công tác với Quý Kỳ Tây khi ở trên đường khiến Tang Tiếu có chút kinh ngạc: “Anh ta gọi anh là ông chủ?”

“Mấy năm trước rảnh rỗi đến mức nhàm chán nên đã làm sân bãi với bạn bè.” Quý Kỳ Tây tùy tiện nhìn trong sân, ánh mắt nhẹ nhàng lại có chút vẻ kiểm tra xem xét, khiến nhân viên công tác cũng lo lắng.

Anh thấy Tang Tiếu tò mò, thế là bổ sung thêm vài câu: “Đưa em đi chơi đương nhiên là ở sân nhà mình thì sẽ khá là yên tâm, thật ra ở nước ngoài cũng có sân, lớn hơn sân này gấp đôi, chờ em bận rộn công việc xong có thời gian rảnh lại dẫn em đi chơi nhé?” Tang Tiếu gật đầu lia lịa, đôi mắt hạnh màu nâu nhạt tràn đầy chờ mong và hưng phấn: “Được đó được đó.”

Chờ thay sang áo phòng gió xong đi vào sân, Tang Tiếu mới ngạc nhiên phát hiện ra Quý Lâm Xuyên cũng có mặt, nhất thời mặt mày hớn hở xông lên: “Đại sư huynh! Anh cũng tới à!”

Quý Lâm Xuyên nhéo khuôn mặt của Tang Tiếu, anh ấy luôn lạnh lùng trước mặt người ngoài vừa nhìn thấy Tang Tiếu thì lập tức vô cùng cưng chiều: “Ngạc nhiên không, đúng rồi, anh có chứng chỉ, chờ chút nữa anh đưa em đi bay!”

“Khụ khụ khụ.” Thẩm Thư Triệt đang uống nước, ho đến mức mặt đỏ lên, anh ấy không thể tin được mà nhìn về phía Quý Lâm Xuyên: “Cậu có chứng chỉ? Cậu vậy mà lại có chứng chỉ?!” Mẹ nó! Chủ quan rồi! Anh ấy không có chứng chỉ!

Quý Kỳ Tây vừa bảo người dùng xe chở diều lượn, cánh tam giác có động lực và không động lực đến đây, vừa xuống xe thì nghe thấy Quý Lâm Xuyên đang ở đó khoe khoang anh ấy có chứng chỉ, anh lập tức cười lạnh một cái, giọng mang theo vẻ trào phúng: “Cháu có chứng chỉ cũng vô dụng, cháu hỏi Tang Tiếu xem trước khi đến nói thế nào?”

Tang Tiếu bị Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt đồng thời nhìn chằm chằm, chột dạ đỏ mặt: “Khoảng thời gian trước lúc học, anh Kỳ Tây cũng đã nói có chứng chỉ có thể đưa em đi, nhưng —”

Nói được một nửa, Tang Tiếu ho một cái, tự động viên bản thân: “Nhưng em muốn tự bay!” Một khi cô có thể tự mình bay lên, hệ thống chúa ra vẻ rất có thể sẽ cho rằng cô đang tìm đường chết, như vậy thì có thể tăng cực kỳ, cực kỳ nhiều chỉ số ra vẻ!

Thẩm Thư Triệt bị lòng dũng cảm của Tang Tiếu hù dọa: “Lần đầu tiên em chơi mà đã muốn tự bay một mình? Không được, em học đấu dù trên mặt đất thì có thể nhưng lần đầu tiên em lên trời, không thể không có huấn luyện viên đi theo được.”

“Em làm được!” Tang Tiếu đối với việc bay lên trời rất có tự tin, đồng thời cũng hiểu nguyên nhân Thẩm Thư Triệt lo lắng như vậy: “Lần đầu tiên em học ngự kiếm phi hành không phải cũng một mình bay lên trời sao? Đơn giản lắm nha.”

Vừa nói câu ngự kiếm phi hành, mấy người xung quanh ngoại trừ Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt, biểu cảm đều có chút kinh ngạc, lông mày của Quý Kỳ Tây nhướng một cái, anh khẽ cười hỏi: “Em… học ngự kiếm phi hành? Học ở đâu vậy?”

Quý Lâm Xuyên phản ứng nhanh, trực tiếp trả lời giúp Tang Tiếu: “Lúc Tang Tiếu chơi trò chơi đã học được, không cho người sư môn tụi cháu đưa đi, cứ nhất định tự mình học.”

“Đúng.” Thẩm Thư Triệt phụ họa theo, mặt không đổi sắc bổ sung: “Lúc trước Tang Tiếu sợ độ cao, lúc mới chơi trò chơi cũng sợ, lần đầu tiên ngự kiếm phi hành tụi tôi đều lo lắng.”

Tang Tiếu nhìn Quý Lâm Xuyên, lại nhìn Thẩm Thư Triệt, bỗng nhiên giật mình, đúng rồi, trong thế giới tương lai, mọi người không thể ngự kiếm phi hành, vừa rồi nói ngự kiếm phi hành rất có thể làm lộ ra cô đến từ thế giới khác, sơ sót một cái là thiết lập nhân vật sẽ sập