Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 249




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mắt thấy một đám người mênh m.ô.n.g chuẩn bị lên lầu, cư dân mạng bị dọa rồi.

[Móa móa móa! Tống Dập! Cậu đang làm cái quỷ gì thế? Tang Tiếu còn diễn ở trong phòng đấy! Hai người có thể thông đồng với nhau trước được không hả?]

[Mé! Mấy người chậm một chút! Chậm một chút! Tang Tiếu chưa diễn xong mà! Tang Tiếu còn đắm chìm ở trong trạng thái làm cùi bắp kìa!]

Cư dân mạng trong chốc lát xem phòng livestream cá nhân của Tang Tiếu trong chốc lát lại sang phòng livestream chính cách một cái màn hình kêu gọi mấy người Tống Dập chậm một chút. Trong lòng gấp đến độ quá sức, lần đầu tiên bọn họ phát hiện, Tang Tiếu thật sự có thể giả bộ nha! Thật có thể làm ra vẻ nha!!

[Chỉ số ra vẻ: 2486/9999]

[Chỉ số ra vẻ: 2487/9999]

[Chỉ số ra vẻ: 2488/9999]

[Chỉ số ra vẻ: 2489/9999]

[Chỉ số ra vẻ: 2490/9999]

Tang Tiếu nhìn một chuỗi chỉ số ra vẻ, trong lòng lại lần nữa tin tưởng vững chắc nguyên tắc càng khóc càng thêm nhiều chỉ số ra vẻ. Lúc cô đang chuẩn bị tiếp tục gào khóc thì di động đột nhiên rung lên vài cái.

Vừa mở ra, Tang Tiếu đã thấy giao diện WeChat có tin nhắn quan tâm đến từ đại sư huynh, nhị sư tỷ và tam sư huynh. Hu hu hu, bọn họ cũng xem phát sóng trực tiếp, bọn họ cũng thấy được cô cùi bắp như vậy. Tang Tiếu càng nghĩ càng khó chịu, hốc mắt tích cóp một chuỗi nước mắt.

[JQX: Bé Tang Tiếu, em còn khóc thì sẽ không mang em đi chơi diều lượn.]

“Hức.” Tiếng khóc còn lại của Tang Tiếu bị một câu không mang theo em đi chơi diều lượn mạnh mẽ dọa quay về, vì nhanh quá mà cô còn nấc một cái.

Không được! Tuy rằng khóc có thể kiếm được chỉ số ra vẻ nhưng không thể chơi diều lượn thì sẽ rất khổ sở.

[Cốc cốc cốc]

Tang Tiếu cân nhắc ở trong lòng xong, vội duỗi tay lau khô nước mắt. Cô quyết định không khóc nữa!

Sau đó, Tang Tiếu xoay người xuống giường đi mở cửa. Cô vừa mở cửa đã bị Mỹ Mỹ và Tiểu Nguyệt Lượng ôm chặt lấy chân: “Chị Tang Tiếu, chị thật sự bị chúng em lây bệnh nha!”

“Chúng em khóc lây bệnh cho chị Tang Tiếu. Bây giờ bọn em không khóc nữa. Có phải chị Tang Tiếu cũng không khóc hay không?”

Tang Tiếu:!!! Đây là một lý do tuyệt vời đến cỡ nào chứ?

Cô chỉ cần nhận thì có phải không cần lo lắng không được chơi diều lượn à?! Cô cũng không thật sự muốn khóc mà là bị Mỹ Mỹ và Tiểu Nguyệt Lượng lây bệnh khóc!

Tang Tiếu xụ mặt, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Không sai. Chị là bị các em lây bệnh. Về sau các em không được khóc nữa! Ai mà khóc nữa là chị cũng bị lây bệnh khóc!”

Mỹ Mỹ và Tiểu Nguyệt Lượng điên cuồng gật đầu: “Chúng em cũng không khóc nữa đâu!”

Cư dân mạng:...

Tuy bọn họ cũng cảm thấy Tang Tiếu đang giả bộ nhưng vì sao Tang Tiếu vừa thừa nhận, bọn họ lại cảm thấy Tang Tiếu đang giấu đầu lòi đuôi chứ?

Tang Tiếu đang nói chuyện với Tiểu Nguyệt Lượng và Mỹ Mỹ vừa nhấc mi thì thấy Kim Bảo ở chỗ rẽ thăm dò nhìn sang bên này: “Kim Bảo, em đang làm gì đấy?”

Những người khác theo ánh mắt Tang Tiếu nhìn sang thì lại không thấy Kim Bảo đâu nhưng vẫn nhìn thấy cái chân mũm mĩm lộ ra ngoài, trên chiếc tất trắng còn dính đất trong vườn nho. Sau khi về đến nhà, bọn họ còn chưa kịp chỉnh đốn lại cho mấy đứa nhỏ.

Qua cả ngày, lá gan Tiểu Nguyệt Lượng cũng lớn hơn chút. Cô bé duỗi tay khẽ túm áo Tang Tiếu, sợ hãi nói: “Hình như Kim Bảo giận rồi, cậu ấy nói bọn em làm chị khóc.”

Chúc Thanh Vi cười cười: “Kim Bảo đau lòng cho Tang Tiếu kìa.”

“Bạn nói bậy!” Kim Bảo vốn bị Tang Tiếu thấy, hoảng loạn tránh ở sau tường. Cậu bé nghe thấy Chúc Thanh Vi nói thì hung hăng nhảy ra: “Em mới không đau lòng chị ấy!”

Kim Bảo vừa nói vừa trộm liếc Tang Tiếu. Cậu bé nhìn thấy vành mắt vẫn còn đỏ của Tang Tiếu, đột nhiên cảm thấy tức giận lại chua chua: “Buổi sáng em cũng khóc! Vì sao chị không khóc?!”

Tang Tiếu khẽ chớp chớp mắt. Cô đè sự chột dạ xuống, nói dối Kim Bảo: “Chị thích Mỹ Mỹ và Tiểu Nguyệt Lượng mà. Người mình thích khóc, chị mới bị lây bệnh cũng khóc đó.”

Tuy đã sớm đoán được, nhưng thật sự nghe Tang Tiếu nói ra, trong lòng Kim Bảo vẫn rất khó chịu. Khó chịu không thể nói ra, rõ ràng cậu bé cũng không quá thích Tang Tiếu nhưng nghĩ đến Tang Tiếu không thích cậu bé, cậu bé cũng muốn khóc.

Tang Tiếu không nghe thấy tiếng lòng của Kim Bảo. Cô nói dối xong thì vẫn rất chột dạ. Không đợi những người khác hỏi lại, cô vội vọt tới trước mặt Kim Bảo, một tay che mắt Kim Bảo lại, nũng nịu yếu ớt ra lệnh: “Buổi sáng em đã khóc rồi. Buổi tối không cho khóc nữa!”

Hạt đậu vàng vừa suýt rơi ra từ mắt Kim Bảo, xoẹt một cái thu trở về. Cậu bé do dự một chút, vươn hai ngón tay trắng nõn mũm mĩm đặt trên mu bàn tay Tang Tiếu đang che mắt mình, động tác thật cẩn thận, giọng điệu là hung hăng: “Em khóc thì chị cũng sẽ khóc à?”

Nghe vậy, Tang Tiếu hùng hồn: “Đương nhiên chị… chị sẽ bị em lây bệnh.”

Một khi Kim Bảo khóc, rất có thể sẽ làm những đứa nhóc khác khóc theo, vì giữ gìn lời nói dối ban nãy không phải cô cũng phải khóc theo à? Nếu bị livestream ra ngoài, lại bị anh Kỳ Tây thấy, kế hoạch diều lượn ngày sau sẽ bị ngâm nước nóng đó!

Tang Tiếu nói xong, lại lần nữa vươn một tay khác phủ lên, đè hai ngón tay mũm mĩm của Kim Bảo ở giữa, giọng điệu cũng hung hăng không kém: “Không cho khóc đấy!

Kim Bảo cong khóe miệng, hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi thiếu chút nữa cậu bé đã rớt hạt đậu vàng: “Có mấy đứa ngốc mới khóc. Em sẽ không khóc.”