Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 247




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Được đó.” Tang Tiếu nói xong thì nhìn về phía Kim Bảo đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: “Kim Bảo, em vẫn luôn nhìn chị, em cũng muốn hỗ trợ à? Chị đồng ý!”

Kim Bảo phùng má, hai bàn tay mập mạp rũ bên người nắm thành nắm đấm. Cậu bé nắm kèn lá trong lòng bàn tay, hô to: “Chị là đồ lừa đảo! Chị nói em giúp chị hái nho thì sẽ đưa Tôn Ngộ Không cho em!”

Tang Tiếu vô tội: “Chị chưa nói mà.”

Kim Bảo phẫn nộ: “Chị nói! Chị nói hái nho, không hắt nước vào chăn chú Lâm, lại đổ nước rửa chân cho Mỹ Mỹ thì sẽ cho em Tôn Ngộ Không!”

Nghe vậy, Tang Tiếu bừng tỉnh, lập tức gật gật đầu: “Đúng vậy, chị nói.”

Tang Tiếu gật đầu xong thì chỉ vào Mỹ Mỹ, rất nghiêm túc nói với Kim Bảo: “Vậy em chờ Mỹ Mỹ ngâm chân trước nhé?” Dứt lời, cô lại giơ tay chỉ vào Lâm Quân Thừa: “Lại chờ thầy Lâm không bị hắt nước vào trong chăn ngủ cả đêm nhé?”

Kim Bảo: Sơ ý rồi!

“Chị đáng giận!” Sau khi Kim Bảo làm một cái mặt quỷ với Tang Tiếu thoạt nhìn như rất tức giận thì chạy bịch bịch bịch về biệt thự: “Em không bao giờ tin chị nữa!”

Tang Tiếu xem Kim Bảo tức giận, vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía những người khác. Cô rất chột dạ hỏi: “Tôi mới quên hứa hẹn với Kim Bảo lúc chiều, có phải quá đáng rồi không?”

Trẻ con không hiểu, người lớn lại dở khóc dở cười, Điền Nam cười gục trên vai Tang Tiếu: “Thật ra, chỗ quá đáng có lẽ không phải ở đó. Kim Bảo chỉ là không bỏ xuống được mặt mũi thôi ha ha ha ha.”

Kim Bảo buột miệng tự tuôn ra một tràn. Từ tối nay có thể lấy được Tôn Ngộ Không hoãn lại đến đêm mai có thể lấy được, đặt trên người ai mà không khó chịu?

Tang Tiếu vẫn không tìm được lí do mà Kim Bảo tức giận nhưng nhìn mọi người đều đang cười, cô cũng cong môi cười theo.

Buổi tối, Tang Tiếu rửa sạch sẽ từng quả nho. Đầu tiên cô làm bánh sữa nho, bánh khoai môn nhân nho, thạch nho, kem nho và các loại đồ ngọt làm từ quả nho cho mọi người làm đồ ăn vặt sau khi ăn xong. Sau đó cô ủ số nho còn lại làm thành rượu nho. Trẻ con không thể uống, nhưng người lớn có thể uống.

Trong lúc chế biến nho, Tang Tiếu chột dạ vì mình mà nhiều thêm một thùng nho cho nên toàn bộ quá trình cô không nhõng nhẽo nữa. Có người hỗ trợ thì để hỗ trợ, không ai hỗ trợ thì tự mình làm, toàn bộ quá trình sạch sẽ lưu loát lại nhanh nhẹn. Chỉ trong ba mươi phút, Tang Tiếu đã dọn dẹp sạch sẽ một thùng nho không nói, hương vị cũng được mọi người nhất trí khen ngợi. Ngay cả Kim Bảo giận dỗi cũng bị mùi thơm của bánh nho dẫn tới, một tay cầm một cái bánh sữa nho, một tay cầm một cái bánh nho.

Cư dân mạng ở phòng livestream xem đến trợn mắt há mồm. Lần đầu tiên bọn họ nhận thức được Tang Tiếu không giả bộ thật sự rất có khả năng. Đặc biệt khi bọn họ thấy đám trẻ con và người lớn đều ăn với vẻ mặt hưởng thụ. Sau khi đồ tham ăn Tống Dập thiếu chút nữa cướp đoạt một cái bánh sữa nho cuối cùng với Kim Bảo thì không tự giác mà nuốt nuốt nước bọt. Cậu ta duỗi tay mở phần mềm ship đồ ăn, ở bên trong tìm kiếm đồ ăn làm bằng nho để thay thế.

Sau một lúc lâu, có người chậm rì rì bình luận: [Tôi cảm thấy phần mềm ship đồ ăn nên tìm Tang Tiếu làm người phát ngôn. Trừ "Đoán đi đoán đi đoán đi" ra, các chương trình còn lại, cô ấy tham gia mấy chương trình thì tôi gọi đồ ăn bên ngoài từng đó lần. Tôi hận!]

Mặc kệ cư dân mạng đã từng xem Tang Tiếu tham gia chương trình giải trí hay chưa thì giờ phút này, một đám đều đã nhận thức được rõ. Không đợi bọn họ tiếp tục phát biểu thì lại thấy trên màn hình Tang Tiếu đi vào trong phòng bếp.

Tang Tiếu xoa bụng nhỏ đã lửng dạ, ở trong phòng bếp nhìn quanh một vòng. Cô thăm dò hỏi bốn người Mỹ Mỹ: “Các em, ai muốn học làm bánh quy nhỏ hoạt hình và bánh kem động vật nhỏ?”

Ánh mắt bốn bạn nhỏ sáng lên. Kim Bảo không rảnh lo cậu bé còn đang giận dỗi với Tang Tiếu, theo mọi người hỏa nhấc tay: “Em em em! Em muốn học!”

Mắt thấy Tang Tiếu chuẩn bị làm, Tống Dập xông lên trước, không khỏi nắm lấy Tang Tiếu cổ tay, ngăn không cho Tang Tiếu mở túi bột mì, giọng điệu tang thương: “Tang Tiếu, bánh quy và bánh kem không ăn hết tối nay, sáng mai không ngon nữa.”

Làm đồ tham ăn, cậu ta sao có thể nhìn đồ ăn ngon bị lãng phí chứ? Cho nên, một khi Tang Tiếu làm, cậu ta nhất định sẽ ăn, hơn nữa sẽ ăn no căng. Như vậy cũng chỉ có một kết quả, kết thúc số thứ hai, người đại diện của cậu ta sẽ lại lần nữa cầm dép lê quất cậu ta mắng cậu ta béo.

Tang Tiếu hiểu sai ý của Tống Dập. Cô nghiêm túc mà nhìn bụng Tống Dập: “Em ăn không nổi nữa à?”

Tống Dập rưng rưng gật đầu: “Đúng vậy, ăn không nổi.” Cậu ta nói xong, lại quay đầu chỉ mấy người ở phía sau: “Bọn họ cũng ăn không nổi nữa!”

Thật ra Chúc Thanh Vi và Điền Văn đều ở nhớ thương bánh quy và bánh kem Tang Tiếu làm. Buổi sáng, bọn họ cũng mới ăn mấy cái, căn bản chưa được đã. Nhưng nhớ đến lượng calo trong bánh quy và bánh kem, bọn họ đành trái lương tâm gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi cũng ăn không nổi nữa.”

“Thật ra, không cần làm bánh quy và bánh kem cũng có thể học.” Lâm Quân Thừa quơ quơ đất nặn mà anh ta vừa tìm được ở phòng đồ chơi: “Trước cứ để bọn nhỏ dùng đất nặn để nặn động vật nhỏ đã.”

Trong mắt anh ta, những người đang ngồi đây, trừ khi có bản lĩnh mỹ thuật, nếu không thì không ai có thể chỉ tốn hai buổi tối là có thể làm bánh quy hoạt hình và bánh kem động vật sống động như thật giống Tang Tiếu được.

Nhưng rất hiển nhiên, Tang Tiếu không nghĩ thế.