Phản Ứng Bản Năng

Chương 9




Trong phút chốc Lâm Lạc Dương nghe mặt mình nóng bừng đến tận mang tai, cậu chỉ mong Lý Xuyên không nghe thấy câu vừa xong mình nói với Triệu Thụy Tiêu.

Trời ơi mắc cỡ!

Lý Xuyên bước vào, đi thẳng đến bên giường Lâm Lạc Dương, bỏ qua hai người còn lại trong phòng.

Chính Ngô Húc là người lên tiếng đầu tiên: “Đây là thằng bé mày kể đấy à? Tao cứ tưởng là thằng-bé thật cơ…”

Lâm Lạc Dương đã cố nháy mắt ra hiệu cho thằng này im đi nhưng rất tiếc Ngô Húc vẫn kịp nói tuột ra cả câu.

Giờ thì cậu còn muốn chôn mình hơn cả ban nãy.

Thế nhưng Lý Xuyên chẳng tỏ vẻ gì, cậu ta gật đầu với hai người kia rồi báo danh, “Tôi là Lý Xuyên.”

Ngô Húc nhìn từ đầu đến chân cậu trai lạ, Lâm Lạc Dương thì nhất thời không biết để mắt vào đâu nên cũng nhìn theo Ngô Húc.

So với hồi mới gặp Lý Xuyên lúc này trông khá hơn nhiều, cậu rất chịu hợp tác với bác sĩ điều trị, cơm bệnh viện ngon dở thế nào cậu cũng ăn sạch khẩu phần mình. Riêng điểm này cậu khiến hộ lý thăm buồng mỗi ngày cũng phải kính nể, nhiều khi mấy cô còn ái ngại bảo cơm chán quá thì thôi, cậu không phải ăn cố đâu. Mỗi lần như thế Lý Xuyên chỉ đáp: “Tôi phải khỏe lên mới được.”

Cậu lúc này trông giống như mọi người bệnh thông thường trong viện, ngoại trừ việc cậu trẻ hơn họ nhiều.

Nghĩ cũng lạ, ánh mắt cậu nhìn Lâm Lạc Dương luôn chất chứa một sự kiên định đến cố chấp nhưng cậu nhìn người khác thì chỉ đơn thuần là bình thản, quá lắm là khiến người ta cảm thấy cậu hơi hướng nội chứ không hề có gì hiếu chiến.

“Ờ, thế thôi hai đứa nói chuyện đi, bọn tao về trước nhé.” Ngô Húc kéo tay Triệu Thụy Tiêu ý là có việc phải đi, rồi cậu ta lại quay sang hỏi Lâm Lạc Dương, “Mày… ở lại không vấn đề gì chứ?”

“Tao thì có vấn đề gì?” Lâm Lạc Dương nói cứng, thực ra lúc này lòng cậu đang rối beng, câu trả lời cậu tìm được hóa ra chẳng phức tạp tí nào, đơn giản là cậu tự tử vì một người, hết.

Lúc ra đi Triệu Thụy Tiêu chào tạm biệt Lâm Lạc Dương. Lâm Lạc Dương cũng đáp lại “tạm biệt”, cậu ta tự dưng hơi mỉm cười với cậu. Biểu cảm cậu ta rất dịu dàng, có gì như ẩn ý mà Lâm Lạc Dương không sao hiểu được.

Hai người kia đi rồi, phòng bệnh lại im ắng.

Lâm Lạc Dương nhích sang một bên tỏ ý mời Lý Xuyên ngồi, Lý Xuyên không khách sáo ngồi ngay xuống cạnh cậu.

“Vừa xong em nghe thấy rồi hả?” cậu hỏi Lý Xuyên.

“Anh bảo em nghe thấy gì kia?” Lý Xuyên bình tĩnh hỏi lại, “Chuyện anh thích con trai à?”

Lâm Lạc Dương: “…”

Cậu lí nhí cãi: “Anh không thích mà.”

“Thế à?” Lý Xuyên nhìn cậu, “Không thích thì thôi.”

Lâm Lạc Dương lại càng xấu hổ, cậu cố giải thích: “Em biết mà, anh vượt thời gian đến đây…”

Cậu hoàn toàn không ngại nói như thế với Lý Xuyên, vì bất kể điều cậu nói phi lý đến mức nào Lý Xuyên vẫn sẽ chấp nhận.

Nhiều khi Lâm Lạc Dương không hiểu Lý Xuyên chấp nhận sự huyễn hoặc của câu chuyện hay chỉ đơn giản là chấp nhận mọi lời cậu nói nữa.

“Ừ, thế nên anh không biết gì cả, những chuyện đó cũng đâu phải anh làm.” Lý Xuyên nói, “Họ nói phải đấy, như bây giờ cũng tốt.”

Lâm Lạc Dương nói: “Đúng là em nghe hết cả rồi.”

Lý Xuyên thản nhiên gật đầu: “Em nghe được gần hết.”

Lâm Lạc Dương trố mắt hỏi lại, “Thế là em nghe trộm còn gì?”

“Anh định bắt tội em nữa à?” Lý Xuyên hỏi.

Lâm Lạc Dương nghẹn lời, “… bận sau đã đến thì vào đi, đứng ngoài cửa làm gì.”

Lý Xuyên đáp, “Ừ, hiểu rồi.”

Lâm Lạc Dương cảm thấy cậu ta thật sự rất ngoan, ngoan đến mức cậu cũng không nỡ nói nặng lời. Huống chi cậu cũng không hẳn cho rằng mình lớn hơn và được quyền lên mặt với Lý Xuyên. Khi ở cùng nhau hầu hết thời gian sự tương tác, giao lưu giữa họ là ngang hàng.

Lát sau, Lý Xuyên cầm một quả táo lên, hỏi Lâm Lạc Dương: “Anh ăn không?”

Lâm Lạc Dương ngồi ỉu xìu nhưng vẫn cố ra vẻ người lớn đáp, “Không ăn đâu, em ăn đi.”

Lý Xuyên thử gồng sức tách đôi quả táo, cậu cố hai lần nhưng quả vẫn trơ trơ còn tay thì bắt đầu rung bần bật.

Thấy thế Lâm Lạc Dương cũng quên cả tâm sự, cậu đặt tay lên vai Lý Xuyên, an ủi: “Không bẻ được thì thôi, đừng cố.”

Lý Xuyên nghe thế thì càng bặm môi ra sức bẻ.

Một lúc sau, cậu ta cụp mắt lẩm bẩm: “Trước kia em không như thế này đâu.”

Hiếm hoi lắm Lâm Lạc Dương mới được thấy vẻ hờn dỗi hết sức trẻ con này ở Lý Xuyên. Thế là cậu ra vẻ đàn anh, vỗ vỗ lưng Lý Xuyên, “Không sao, từ sau anh chia cho em nửa phần cơm trưa nhé, chẳng mấy mà em có cơ bắp cuồn cuộn, mình em đánh lại ba người.”

Lý Xuyên lừ mắt với cậu, “Giờ em cũng làm được.”

Lâm Lạc Dương bật ngay: “Điêu.”

Lý Xuyên đột nhiên ngẩng lên cười cười với cậu, đúng là sự kiện ngàn năm có một, sau đó lời cậu ta nói còn quái lạ hơn, “Thử là biết chứ gì?”

Lâm Lạc Dương trố mắt nhìn Lý Xuyên, “Thử kiểu gì mới được?”

Một tay Lý Xuyên đặt trên cổ tay cậu, cử chỉ này cũng không có gì đặc biệt, từ khi gặp nhau tới giờ hai người không hề hạn chế tiếp xúc da thịt. Lâm Lạc Dương ngầm tin rằng Lý Xuyên vô hại nên cậu cứ thản nhiên chấp nhận như thế.

Lý Xuyên khẽ mím môi, trái táo đã bị tách làm đôi từ bao giờ, chẳng qua bề mặt mỗi phần không được mượt mà cho lắm. Cậu ta nhét nửa nhỏ hơn vào miệng Lâm Lạc Dương.

Lâm Lạc Dương: “???”

Lý Xuyên hất đầu, bảo: “Thôi, anh có biết gì đâu mà.”

“Là sao là sao? Em nói thử xem nào.” Lâm Lạc Dương bập răng cắn nửa miếng táo, vị ngọt dịu lan tỏa trong miệng cậu. Dường như đã đoán trước cậu sẽ làm thế, Lý Xuyên lập tức chìa tay hứng được mẩu táo rơi xuống rồi ngẩng lên nhìn cậu.

Lâm Lạc Dương ngại ngùng bảo: “Ai bảo tự dưng em nhét vào miệng anh…”

Cậu giành lại miếng táo trên tay Lý Xuyên, ngón tay hai người cạ vào nhau, nước táo ứa ra dính dính cả hai đứa.

“Tại em.” Lý Xuyên rút một tờ giấy ăn đưa cho Lâm Lạc Dương, “Ăn đi rồi nói, từ từ khéo nghẹn.”

Lâm Lạc Dương: “…”

Rốt cuộc là ai mười chín, ai hai tám vậy?

Lâm Lạc Dương ngẫm lại mình mười tám tuổi cũng không chu đáo được như Lý Xuyên, đúng là không thể so bì người với người được. Chắc vì môi trường gia đình nên Lý Xuyên có vẻ rất trưởng thành, còn Lâm Lạc Dương thì nhìn đã biết là được nuông chiều từ bé, không đổ đốn là may lắm rồi.

Lý Xuyên vào nhà tắm rửa tay, Lâm Lạc Dương nằm trên giường nhìn trần nhà, trầm ngâm suy nghĩ.

Mãi chưa tìm được cách quay về mười năm trước, tự dưng lại biết mình của hiện tại vật vã vì một thằng con trai… cậu trở mình, nghĩ bụng đúng là như trò hề, sao lại có người đáng để mình làm thế được nhỉ, hay mình của mười năm sau bị hâm thật?

Lý Xuyên ra khỏi buồng tắm, hai tay nhỏ nước tong tỏng, áo xắn đến khuỷu tay, Lâm Lạc Dương ngước mắt lên thấy những vết thương chằng chịt trên cánh tay cậu ta, có cái đang se vảy, cũng có cái đã thành sẹo trắng.

Chẳng hiểu sao tự dưng cậu lại hỏi: “Em cũng muốn chết à?”

Cậu không nên hỏi như thế, vừa bật ra lời là cậu hối hận ngay rồi, cậu vội vàng nhỏm dậy định chữa lại.

Thế nhưng Lý Xuyên vẫn trả lời.

Cậu ta ngồi xuống cạnh Lâm Lạc Dương rồi lắc đầu đáp khi hai mắt nhìn cậu chăm chăm: “Em muốn sống chứ.”

Lâm Lạc Dương ngẩn mặt, câu xin lỗi chưa kịp thốt ra lời đã bị Lý Xuyên làm nghẹn lại, cậu ta dang hai tay như muốn ôm cậu.

Hai người ngồi gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Lý Xuyên vuốt tóc cậu bằng bàn tay còn ướt nước, “Em nhờ hộ lý mua hộ mấy cái dây chun, dây mới chưa ai dùng đâu, em buộc tóc cho anh nhé?”

Đang sẵn áy náy, Lâm Lạc Dương gật đầu ngay không suy nghĩ. Cậu để mặc Lý Xuyên hí húi chải rồi túm, rồi buộc tóc mình thành một cái đuôi gà sau gáy.

Lý Xuyên làm rất nhẹ nhàng, cậu ta thít lại sợi dây chun màu hồng nhạt trên búi tóc Lâm Lạc Dương rồi nói, “Hợp với anh lắm.”

“Có giống con gái không? Sáng nay anh nghe thấy người ta bảo anh để tóc dài trông như con gái ấy.” Lâm Lạc Dương ngơ ngác hỏi, trước kia cậu không thế đâu mà từ khi đến nơi xa lạ này cậu cứ hay có cái vẻ bơ vơ yếu đuối như vậy, làm người ta không khỏi càng muốn nâng niu cậu hơn.

Lý Xuyên ngắm gương mặt cậu, mấy ngón tay còn chưa rời mái tóc Lâm Lạc Dương, cậu ta lặng lẽ hỏi: “Anh muốn cắt tóc à?”

Lâm Lạc Dương khẽ rùng mình, nghĩ cũng kỳ lạ tóc dài thật sự bất tiện, phải chải vuốt mất thời gian nhưng cậu chưa từng nghĩ đến chuyện cắt tóc.

“Thôi.” Lâm Lạc Dương đáp, “Có phải anh nuôi tóc đâu, ai biết được phải để thì sao.”

Cậu không nói thẳng ra nhưng Lý Xuyên thừa hiểu ý cậu là gì.

“Anh của mười năm trước hay bây giờ vẫn là một người thôi, anh muốn là được, có gì đâu mà sợ.”

Lâm Lạc Dương nghĩ nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Thôi đi, anh biết làm sao được anh hai tám tuổi muốn gì, đang yên đang lành tự dưng thích con trai kia kìa…” nói đến đây cậu nín bặt, ngước mắt lên nhìn Lý Xuyên.

“Con trai không được thích con trai à, anh Lạc Dương?” tự dưng Lý Xuyên có vẻ hết sức bị tổn thương, thái độ lạ chưa từng thấy này của cậu ta làm Lâm Lạc Dương hơi hoảng.

Ủa ủa sao tự dưng lại gọi anh Lạc Dương??

“Anh ghét đồng tính luyến ái à?” Lý Xuyên hỏi.

“Đâu, đâu có.”

Lập tức Lý Xuyên mỉm cười, điệu cười hơi gian manh lại láu lỉnh, giá trút bỏ được bộ đồ bệnh nhân này cậu ta đích thị là một chàng sinh viên nhiệt thành phấn chấn.

“May quá, anh không ghét thì tốt rồi.” miệng cậu ta vẫn cười nhưng ánh mắt nhìn Lâm Lạc Dương bình lặng đến trìu mến, “Vì em cũng là người đồng tính đấy.”

Lâm Lạc Dương: “…”