Phản Ứng Bản Năng

Chương 7




Lâm Lạc Dương nằm mơ.

Hình ảnh trong mơ dường như bị khuất lấp sau một lần giấy can làm cậu cố mở to mắt nhưng phía trước vẫn mịt mờ, bước chân đi cũng liêu xiêu theo.

Có người gọi tên cậu, tiếng gọi từ xa vẳng lại gần.

Cậu ngoảnh lại nhìn, hành lang có người đến người đi, tiếng cười tiếng nói ồn ào, cuối cùng những âm thanh huyên náo như bện lại thành một dòng điện kích thẳng vào đại não cậu, làm hai tai cậu ù đi mất mấy giây.

Rồi sau đó cậu nghe được giọng Triệu Thụy Tiêu: “Thôi, lên lớp đi đã mày ơi. Môn mới kỳ này mà đến muộn thì ra cái gì nữa?”

Sau đó là giọng của chính cậu vang lên, “May quá, tao đang không biết đi đường nào đây!”

“…”

Bên kia đáp trả một câu gì đó nhưng lần này cậu không nghe ra được.

Sau đó Lâm Lạc Dương trong mơ lại nói, giọng nghe có vẻ bất mãn: “Nói gì tử tế một tí được không mày?”

Nói gì mà không tử tế vậy?

Đầu cậu tự dưng đau khủng khiếp, những hình ảnh lẫn lộn phản chiếu lên võng mạc, từng bậc cầu thang loang loáng lướt qua, cuối cùng khung hình dừng lại ở một cánh cửa đang mở hé.

Có tiếng Triệu Thụy Tiêu ré lên “á”.

Lâm Lạc Dương bỗng ôm đầu, tức tối nói, “Cấm được đánh vào đầu!”

Tiếng chuông vào lớp vang lên, trong nháy mắt Lâm Lạc Dương choàng tỉnh.

Vẫn là đêm, ánh trăng chui qua những ô sắt hoa hình thoi của cửa sổ để rọi vào lớp chăn nệm màu trắng. Cậu ngồi dậy đưa tay sờ sau gáy, ngón tay cậu lạnh toát, lạnh đến mức toàn thân cậu hơi run rẩy. Người cậu rịn mồ hôi ướt đẫm, trong khoảnh khắc cậu cảm thấy miệng mình khô ráo, cậu ngẩng lên ngơ ngác nhìn quanh.

Đây không phải phòng cậu.

Đương nhiên đây không thể là phòng cậu được.

Tay cậu đang nắm những sợi tóc dài đến vai, cậu chậm chạp nhích người đến cạnh tủ đầu giường, với lấy cốc nước để đó.

Nơi này là mười năm sau, cậu giờ đây đã hai tám tuổi.

Cậu nhấp một hớp nước rồi từ từ tĩnh tâm lại, chỉ có thế mà Lâm Lạc Dương đã quên hết giấc mơ vừa xong, cậu chỉ nhớ mang máng hình như mình đứng ở hành lang khu lớp học, cậu gặp Triệu Thụy Tiêu… thế hẳn là chuyện khi cậu lên đại học rồi nhỉ?

Cậu nằm xuống, mí mắt bắt đầu ríu lại, cơn mơ lại kéo cậu chìm xuống, lần này là một giấc mơ thật dài.

##

Sáng hôm sau Lâm Lạc Dương tỉnh dậy lúc 8 giờ, như thường lệ bác sĩ đi buồng hỏi han tình hình cậu.

“Hôm nay anh thấy thế nào?”

Lâm Lạc Dương định đáp bình thường nhưng lúc sau sực nhớ ra nên cậu bảo: “Em nằm mơ ạ.”

Bác sĩ: “Ồ? Cậu mơ thấy gì?”

Lâm Lạc Dương nuốt nước bọt, cô hộ lý đi bên cạnh cũng tò mò nhìn cậu.

Cậu đáp: “Em quên rồi.”

Bác sĩ: “…”

Bác sĩ cúi xuống ghi chép gì đó trên sổ bệnh án, “Ừm… vậy anh có thấy khó chịu ở đâu không?”

Lâm Lạc Dương đáp: “Khó chịu thì không ạ, em chạy nhảy đi lại bình thường rồi, bao giờ em được xuất viện ạ?”

“Chuyện này phải hỏi ý kiến người nhà anh.” bác sĩ liếc nhìn cậu, sau mấy tuần hai người cũng khá thân quen nên anh ta nói với giọng bông đùa, “Sao thế, anh không thích ở viện nữa à, nằm hẳn phòng riêng rồi cơ mà.”

Lâm Lạc Dương đáp: “Nhưng cơm ăn chán lắm anh ạ.”

Bác sĩ: “…”

Cô hộ lý đứng cạnh lén che miệng cười.

Bác sĩ húng hắng ho mấy tiếng, “Suất ăn dinh dưỡng thì phải thế chứ.”

“Anh trông em bây giờ giống người ăn đủ dinh dưỡng lắm ạ?” nói rồi Lâm Lạc Dương giơ cẳng tay gầy nhẳng lên.

Đồng chí bác sĩ cạn lời, cuối cùng anh ta cười hiền khô, bảo, “Thế thôi anh nghỉ đi nhé, tôi không quấy rầy nữa vậy.”

“Ấy đừng…” cô hộ lý đi ra rồi khép luôn cửa lại, cậu gọi với theo không kịp, cậu thở dài đánh thượt, “Ở lại nói chuyện một tí đi mà, ở đây hoài chắc mình điên mất.”

Cũng may hôm nay là cuối tuần, Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu lại cùng vào thăm.

Lâm Lạc Dương hỏi: “Sao hai đứa chúng mày toàn đi chung thế?”

“Hẹn rồi cùng đi thôi.” Ngô Húc đáp.

Lâm Lạc Dương nhìn nhìn từ đứa này sang đứa kia, cuối cùng cậu chợt bảo, “Chúng mày thân nhau nhỉ.”

Hai thằng kia cùng xị mặt ra, mỗi thằng một kiểu.

Ngô Húc nói: “Ê này, mày hiểu lầm cái gì à?”

Lâm Lạc Dương ngơ ngác hỏi lại: “Tao hiểu lầm gì đâu?”

Ngô Húc tự chỉ vào mình rồi chỉ chỉ sang Triệu Thụy Tiêu, “Hồi trước tao có bạn gái rồi, còn nó cũng có người thích rồi đấy!”

Lâm Lạc Dương hỏi ngay: “Nó thích ai đấy?”

“Mày nghĩ đi đâu vậy, vấn đề là… mà mày hiểu đúng không? Vấn đề là không phải như mày nghĩ đâu!”

Lâm Lạc Dương càng nghe càng chẳng hiểu gì cả, “Tao nghĩ cái gì đâu?”

Trong phòng lại lặng phắc.

Chính Triệu Thụy Tiêu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quái dị, cậu ta đưa cho Lâm Lạc Dương cốc nước chanh mới pha, “Ý nó là tao với nó cũng thân đấy, bọn tao biết nhau từ thời đại học đến giờ tính ra chẳng năm sáu năm rồi.”

“Ờ, phải nhỉ, quên tao chưa hỏi sao hai đứa bọn mày lại biết nhau vậy?” Lâm Lạc Dương hỏi.

Triệu Thụy Tiêu mỉm cười, “Thì mày tác hợp chứ ai?”

Ngô Húc ngồi bên cạnh nghe đến đó liền nhăn mặt: “Tác hợp là thế nào hả mày… thôi thôi, có cái gì đâu mà kể, đi ăn chung một lần thì biết nhau thôi mà.” cậu ta nói rất qua loa.

Triệu Thụy Tiêu nhắc đến thời đại học làm Lâm Lạc Dương lại nhớ ra một chuyện, “À phải, đêm qua tao nằm mơ thấy mày đấy.”

Triệu Thụy Tiêu sửng sốt, “Mơ thấy gì cơ?”

“Cụ thể thì tao không nhớ, chỉ biết là lúc đó ở hành lang, tao không biết đường thì may quá gặp mày đi qua, rồi tao đi cùng mày lên lớp.”

Lâm Lạc Dương còn đang suy tư, không để ý đến vẻ mặt hai người kia đều trở nên rất khó tả.

“Mày nhớ ra rồi à?” Triệu Thụy Tiêu hỏi.

Lâm Lạc Dương ngẩng lên, “Không, đâu có…” những hình ảnh đó bình thường quá mà, có gì đâu mà nhớ, “Ủa sao bọn mày thái độ thế? Tao có nhớ được gì đâu, với lại tao nhớ làm sao được, tao có phải là, là…” là bị mất trí nhớ đâu.

Đoạn sau cậu không nói được ra lời.

Trước đây động cái là cậu kể lể chuyện vượt thời gian với mọi người, cuối cùng chỉ có mình Lý Xuyên chịu tin cậu, chỉ mỗi mình Lý Xuyên… Á! Đợi đã!

Lâm Lạc Dương bật dậy khỏi giường làm Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu càng hoảng hơn.

“Mấy giờ rồi bọn mày?” Lâm Lạc Dương vừa hỏi vừa lục tìm điện thoại để xem giờ.

“Hơn hai giờ… mày làm gì đấy?”

Lâm Lạc Dương ngẩng lên đáp, “Tao phải xuống dưới kia một tí.”

Thật ra Lâm Lạc Dương cũng không rõ giờ giấc Lý Xuyên ra hòn non bộ thế nào, chỉ biết là lúc nào cậu xuống cũng thấy cậu trai nọ ở đó. Nhiều khi Lâm Lạc Dương cũng ngờ rằng lẽ nào cậu ta cố tình xuống đó đợi mình?

Cậu lăng xăng chạy vào nhà tắm chải chuốt đầu tóc làm Ngô Húc có vẻ cạn lời: “Tưởng mày đang vội cơ mà?”

Lâm Lạc Dương nghiêm nghị đáp: “Vội thì ra đường cũng phải đàng hoàng sạch sẽ chứ, không thế người ta bảo mình bất lịch sự đấy!”

“Mày học ở đâu lắm lý luận thế… mà cũng phải, hồi đi học mày cũng điệu thấy bà, chịu khó dùng kẹp tóc hơn cả bọn con gái.”

Lâm Lạc Dương vừa cột tóc vừa cãi, “Tao phải duỗi tóc vì tóc tao quăn tự nhiên hiểu chưa, cứ gội xong là đầu tao xù tung xù tóe như điện giật ấy.”

“Vâng vâng vâng ạ, anh lẹ cái tay lên.” Ngô Húc nói rồi làm như tiện miệng hỏi, “Mà mày xuống dưới đấy gặp ai à?”

Lâm Lạc Dương đáp: “Có thằng bé ấy mà.”

Ngô Húc ngớ mặt, “Gì vậy ba, nằm viện chán đến thế cơ à?”

“Chứ tại ai hả, ai không cho tao xuất viện?” Lâm Lạc Dương lừ mắt với Ngô Húc, “Với lại tao gọi là thằng bé thôi chứ không phải như mày tưởng đâu, mày nghĩ tao mò sang khoa nhi tìm bạn chơi chắc!”

Ngô Húc vẫn có vẻ nghi ngờ, “Có cần bọn tao xuống cùng mày không?”

Lần này thì Lâm Lạc Dương lại ngơ ngác, “Hai đứa chúng mày đi theo tao làm gì, như gọi hội đánh nhau vậy?”

Ngô Húc: “…”

Cũng chẳng trách được Lâm Lạc Dương nói lung tung, hai thằng bạn lúc này đều bận đồ tây trông hầm hố muốn chết.

Ngô Húc bảo: “Ừ thế thì thôi, bọn tao cũng đến giờ về rồi, bọn tao đi xuống với mày thôi.”

Lâm Lạc Dương cảnh cáo: “Đừng có bám theo tao đấy.”

“Yên tâm đi, ai thừa hơi mà theo mày.”

Bấy giờ Lâm Lạc Dương mới tạm yên tâm.

Đến cổng viện hai bên chào tạm biệt nhau rồi Lâm Lạc Dương trở vào khuôn viên bệnh viện.

Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu còn đứng lại, Ngô Húc hỏi: “Có đi theo nó không?”

“Thôi đừng, nó mà biết thì rách việc.” Triệu Thụy Tiêu đáp.

Ngô Húc bối rối nói: “Nó không đánh bạn với mấy đứa con nít thật chứ? Thế này mà mười tám tuổi cái gì, tám tuổi thì có.”

Triệu Thụy Tiêu chỉ biết nhún vai đáp, “Có sao đâu, miễn là nó quên chuyện cũ đi, đừng có hỏi mãi là được.”

Ngô Húc trầm mặc một hồi rồi bảo, “Nói cũng phải, thôi về đi, à còn cái chuyện nó bảo nó nằm mơ…”

“Để về tao bảo chị Lâm.” Triệu Thụy Tiêu nói.

Ngô Húc nhìn nhìn thằng bạn rồi tự dưng thở hắt ra thành tiếng cười, “Ừ được, thì mày bảo chị ấy đi.”

##

Lúc Lâm Lạc Dương đến quả nhiên Lý Xuyên đang ở đó, cậu ta lại đang có bìa carton với giấy bút trên tay, chỉ khác là lúc này bức tranh của cậu ta mới nguệch ngoạc được hai ba nét.

Thấy Lâm Lạc Dương đến cậu ta không tỏ ra ngạc nhiên hay vui mừng gì cả, chỉ lẳng lặng nhích sang một bên nhường chỗ cho cậu.

Hai người không hẹn giờ gặp mỗi ngày, ấy thế mà Lâm Lạc Dương vẫn vô thức xin lỗi: “Vừa xong có mấy thằng bạn đến thăm anh…”

“Ừ.” Lý Xuyên lên tiếng rồi đưa tay lên vẫy gọi cậu.

Lâm Lạc Dương tiến tới, Lý Xuyên vén giúp cậu mớ tóc lòa xòa ra sau vai rồi thản nhiên hỏi: “Sao anh chạy vội thế, mồ hôi mồ kê này.”

Lâm Lạc Dương chớp chớp mắt, không định né đi mà vẫn giữ tư thế hơi cúi mình, quan sát Lý Xuyên.

Giờ thì đến lượt Lý Xuyên có vẻ ngại vì bị cậu nhìn kĩ quá, cậu ta hỏi: “Sao vậy?”

“Anh đang nghĩ em trông thế này chắc cũng khối cô theo nhỉ?”

Lý Xuyên ngẩng hẳn mặt lên nhìn cậu, “Sao anh lại nghĩ thế?”

Lâm Lạc Dương ngồi xuống bên cạnh cậu ta rồi xòe tay ra đếm, “Dịu dàng này, chu đáo này.”

Ánh mắt Lý Xuyên bám theo từng cử động của Lâm Lạc Dương, “Em không dịu dàng cũng không chu đáo với ai hết.”

Lâm Lạc Dương nói: “Vừa xong chẳng là chu đáo thì sao.”

Lý Xuyên khẽ nhếch mép, “Thật ra ở trường bọn con gái ghét em lắm.”

Lâm Lạc Dương ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế?”

Lý Xuyên ngoảnh mặt về phía những phiến đá nơi góc tường đằng xa, chỗ đó ẩm ướt khuất sáng nên rêu xanh mọc đầy chân tường.

“Bọn nó chê em bẩn.”

Lâm Lạc Dương không hiểu “bẩn” ở đây ý là thế nào, cậu do dự một lát rồi đặt tay mình lên tay cậu trai kia.

“Có bẩn gì đâu, hay là bảo da em đen à? Mùa hè em chịu khó chống nắng là được mà.” cậu vụng về nói.

Ánh cười trong mắt Lý Xuyên càng đậm nét hơn, giờ thì khóe miệng cậu ta cũng không giấu được nữa, “Ừ, em nhớ rồi.”

Bấy giờ Lâm Lạc Dương mới ngớ người, vặn lại, “Nè em trêu anh đấy à?”

“Đâu có đâu, em nói thật mà.” Lý Xuyên trở tay nắm lại cổ tay cậu, vẫn rất khẽ khàng như chỉ sợ làm cậu bị đau, “Nhưng mà kệ bọn nó, em cũng chẳng quan tâm đâu.”

Lâm Lạc Dương lại càng không hiểu mới nãy cậu ta nói thật hay đùa nữa.

Gần đây trời càng lúc càng nóng, phía sau hòn non bộ này cũng bắt đầu không trốn được ánh mặt trời nữa.

Lâm Lạc Dương thật ra rất sợ nóng, nhất là sau mười năm thể chất của cậu kém đi quá nhiều, chưa đến tháng sáu mà người lúc nào cũng xâm xấp mồ hôi.

“Ngày nào em cũng xuống đây ngồi đợi anh à?” cuối cùng cậu vẫn hỏi, hỏi xong mới chợt thấy mình có vẻ mặt dày không chịu được, chỉ mong sao có cái lỗ nẻ để chui xuống cho khuất mắt.

“Ừ.” ấy thế mà Lý Xuyên lại nhận ngay.

Lâm Lạc Dương quay sang nhìn cậu trai chằm chằm, hai con mắt sáng long lanh vô hại. Con ngươi cậu màu lá cọ kiểu người châu Á điển hình, đặc biệt hợp với mái tóc dài màu trà nhạt lơ phơ. Hai thứ kết hợp lại khiến càng trông cậu càng thấy trắng, thậm chí gần như mong manh yêu kiều.

“Vậy lần sau sang phòng anh luôn đi.” cậu ngỏ ý mời.

Lý Xuyên nhìn Lâm Lạc Dương, ngón tay khẽ khàng nắm gọn cổ tay mảnh khảnh của cậu trong tay mình.

“Ừ.”

Cậu ta nhận lời.