Lâm Lạc Dương cảm thấy mình đã rơi trong giấc mơ thật lâu, mà khi cậu mở mắt ra trời vẫn còn sáng tỏ.
Lý Xuyên đang ngồi dựa lưng vào đầu giường gọi điện, thấy cậu tỉnh cậu ta liền nói: “Anh ấy dậy rồi, thôi biết thế nhé.” rồi cúp máy. Đoạn cậu ta đưa tay vuốt mớ tóc bết mồ hôi trên trán cho Lâm Lạc Dương và hỏi, “Không ngủ nữa hả anh?”
Lâm Lạc Dương nhìn Lý Xuyên, cậu chưa kịp nhận thức được đây là đâu, cậu ngơ ngác gượng dậy, cảm thấy đầu nặng như chì, tay chân nhũn nhẹo. Mà hóa ra cậu ngủ không lâu như mình tưởng.
Cậu nhìn quanh phòng, cuối cùng ánh mắt trở lại nơi cậu trai bên cạnh.
“Anh sẽ không bao giờ về được đúng không?”
Lý Xuyên không đáp.
Thật ra Lâm Lạc Dương hiểu lắm.
Làm gì có chuyện du hành thời gian, làm gì có cậu mười tám tuổi mở mắt ra và thấy mình đã đến mười năm sau đó.
Cậu vĩnh viễn không thể quay về quá khứ để ngăn cản cái chết của ba mẹ.
Con đường trưởng thành của cậu là một hành trình mất mát…
Quãng thời gian nhọc nhằn nhất có Quý Vãn Kha cùng cậu vượt qua, rồi đến về sau Quý Vãn Kha cũng vĩnh viễn rời xa cậu.
Cậu đã từng có nhiều đến thế, để cuối cùng không còn sót lại một thứ gì.
Phải rồi… Quý Vãn Kha!
Lâm Lạc Dương lại ngẩng lên nhìn Lý Xuyên, lần này thì cậu không thể ru vỗ chính mình được nữa, không thể làm như không biết, không nghe được nữa.
Họ giống nhau vô cùng.
Lý Xuyên của hiện tại, Lý Xuyên mười chín tuổi giống hệt Quý Vãn Kha đã trưởng thành.
Ký ức dần trở lại với Lâm Lạc Dương, đôi mắt cay mỏi lại bắt đầu dâng đầy nước.
Cậu đã từng thích một người đến vậy, rồi cậu lãng quên nó, và đi thích một cậu trai giống nó vô cùng.
Nhận thức này khiến tim Lâm Lạc Dương quặn thắt.
Cậu đúng là một kẻ xấu xa.
Lý Xuyên lại nghĩ cậu khóc vì nhớ đến ba mẹ nên định nhích lại an ủi, Lâm Lạc Dương như bừng tỉnh, xô vội cậu ta ra.
“Đừng đến đây.” giọng cậu run bần bật, nước mắt nóng hổi lại trào ra.
“Anh?” Lý Xuyên lo lắng hỏi, lại muốn nhích đến gần lần nữa.
Cậu không muốn kích thích Lâm Lạc Dương quá, chỉ sợ Lâm Lạc Dương sẽ mất kiểm soát.
Lâm Lạc Dương thì vẫn lắc đầu quầy quậy: “Anh nhớ hết rồi.”
Lý Xuyên thoáng khựng lại rồi đáp, “Em biết.”
Cậu biết hết, bởi thế cậu mới bất an, mới căng thẳng, sợ hãi.
Cậu biết tất cả nhưng không thể giúp được gì, cậu không thể chịu đựng nỗi đau ấy thay Lâm Lạc Dương.
Giây phút này người cậu yêu đang khóc nức nở, cậu thậm chí không thể ôm người yêu vào lòng.
Lâm Lạc Dương nói: “Anh từng yêu một người.”
Lý Xuyên đáp: “Em biết.”
“Bọn anh yêu nhau lắm.”
“… em biết.” một thoáng ngập ngừng, cậu trai lại đáp.
Mà một thoáng ấy đã thiêu đốt trái tim Lâm Lạc Dương.
Sao cậu có thể như vậy, sao cậu nỡ làm tổn thương đứa con trai trước mặt cậu.
Nó mới mười chín tuổi, nhưng thích của nó cũng là thích, tình yêu của nó cũng là tình yêu chân thành nhất, nó đã trân trọng nâng niu mối tình ấy nhường nào.
Còn cậu, cuối cùng cậu đã coi nó là ai để yêu thích nó? Lâm Lạc Dương không phân rõ được, cậu không thể phân định rõ được.
“Sau này nó chết rồi.” cậu nói và thấy đồng tử Lý Xuyên co rút lại, bàn tay cậu trai siết thành nắm đấm.
“Nếu nó không chết bọn anh sẽ ở bên nhau mãi mãi.” Lâm Lạc Dương chẳng thể bận tâm được gì nữa, cậu cảm thấy việc hít thở cũng thật đau đớn, mỗi ngụm dưỡng khí đều bốc hơi trước khi vào đến buồng phổi cậu, “Em hiểu ý anh không?”
“Anh tồi tệ lắm.” Lâm Lạc Dương nói.
Từ khi Quý Vãn Kha ra đi cậu đã thành như thế. Và giờ lại vẫn là như thế.
Cậu không phân định được mình yêu chính bản thân cậu trai này hay hình bóng Quý Vãn Kha hiện diện trên người cậu ấy.
Dù rằng lúc đó cậu không có chút ký ức nào.
Nhưng quên cũng là tội lỗi.
“Anh không xấu, đừng nói mình như thế.” Lý Xuyên giơ tay bưng lấy mặt cậu, “Yêu một người bằng cả trái tim sao lại là sai được?”
Không biết từ bao giờ cậu ấy đã đến thật gần, đôi mắt nhìn cậu chứa chan đau xót. Lâm Lạc Dương chợt nghĩ mình khiến em ấy trở thành như vậy còn chưa đáng gọi là xấu xa hay sao? Lòng cậu tê tái, cậu muốn bảo em đừng đau khổ, anh xấu xa thật mà, anh không đáng để em yêu đến vậy.
Cậu đau như vậy phải chăng vì cậu yêu chính Lý Xuyên?
Nhưng cậu không thể vừa yêu Quý Vãn Kha vừa yêu Lý Xuyên được.
“Trái tim anh không thể chia đôi được.” Lâm Lạc Dương hoảng hốt nói.
Lý Xuyên lại bảo: “Đừng chia đôi, cho em tất cả là được mà.”
Trời nóng như đổ lửa, nắng chói như đốt con ngươi, giữa ánh sáng lòa rực rỡ, trong mắt họ chỉ còn có nhau.
“Từ đầu đến cuối chỉ có một người thôi, Lý Xuyên và Quý Vãn Kha là một.” cậu trai bưng mặt cậu rồi cúi xuống, cúi xuống… khoảnh khắc trước nụ hôn, cậu nghe thấy rằng, “Tao yêu mày, cảm ơn mày lại yêu tao lần nữa.”
##
Ngày 19 tháng 5 năm 2026.
Quý Vãn Kha tỉnh lại trong cơn đau kịch liệt, toàn thân cậu không chỗ nào không rền rĩ vì đau đớn, hình như xương khắp người cậu đã dập nát, yết hầu thì khô cháy như bị ai xé.
Ánh sáng cực mạnh hành hạ mí mắt cậu, bất đắc dĩ cậu phải giật giật mắt, rồi cậu nghe thấy tiếng ai kêu lên thảng thốt.
“Trời ơi còn sống…”
Đây là đâu?
Cậu nhớ rõ là mình đang trên đường đi công tác về, rồi trời mưa, đêm tối bị vạch ra lấp lóe bởi hai cái cần gạt nước đang chạy liên tục trên kính xe, rồi một chiếc xe tải thình lình mất lái lạng về phía xe cậu… đợi đã, cái xe đó đã đâm vào xe cậu!
Mình bị tai nạn à?!
Quý Vãn Kha còn chưa nghĩ thông nhưng người cậu đau quá, lại thêm những tiếng ong ong trong tai làm cậu không sao tỉnh táo được.
Cậu nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào vùng tăm tối.
“Cậu là ai?” có một giọng nói khàn khàn vang lên sát bên tai cậu.
Trong bóng tối cậu vẫn nhận ra một thiếu niên đang đứng còng lưng trước mắt mình.
“Cậu là tôi à?” cậu ta đột nhiên hỏi.
Có lẽ đã nhận ra sự ngờ vực của Quý Vãn Kha, ánh mắt u ám như người chết của cậu trai hướng vào mặt cậu, “Cậu giống hệt tôi.”
“Cậu muốn sống không?” cậu trai hỏi.
Quý Vãn Kha không đáp được.
Cậu không nói được ra lời.
“Lần này nếu còn tỉnh lại nữa tôi sẽ nhảy xuống từ tầng thượng bệnh viện.” cậu trai đó nói những điều đáng sợ bằng cái giọng bình thản nhất.
Chung quanh tĩnh lặng như dưới mồ.
“Nhưng trước khi chết tôi sẽ gọi điện cho người đàn bà đó, tôi muốn bà ta tận mắt thấy tôi nhảy xuống.” cái lưng cậu trai kia đã còng nay còn nhô lên hơn khi cậu ta cúi xuống mơn trớn cánh tay mình, “Chính bà ta đã khiến tôi trở thành thế này, đó là tội của bà ta.”
Quý Vãn Kha không hiểu cậu ta đang nói gì.
Cậu cũng không cách nào rời khỏi nơi quái dị này được.
“Sống, thật là khốn khổ, cậu không thấy vậy sao?” cậu trai đột nhiên ngẩng lên nhìn cậu, cặp mắt với hai con ngươi đen tối đang bị che mờ bởi nước mắt, nhưng nó vẫn đục ngầu, “Tại sao tôi không bao giờ chết được?”
Quý Vãn Kha nhíu mày.
“Ồ, cậu không đồng ý à?” cậu trai vẫn nhìn cậu chăm chăm, nước mắt thì đã lăn dài trên má.
Nỗi bi thương của cậu ta dường như không nằm trong cơ thể.
“Hay mình thỏa thuận nhé, cứ nghĩ lại phải tỉnh dậy, rồi lại phải chết lần nữa là tôi chỉ muốn ói.” cậu ta chỉ tay vào mình rồi lại chỉ vào Quý Vãn Kha, “Cậu đã muốn sống vậy thì sống thay tôi đi, còn tôi… đổi lại tôi sẽ không làm gì cả, chỉ cần tôi chết tôi sẽ không gọi điện cho Lý Lệ Mai, cũng sẽ không làm bị thương những người điên trong phòng nữa.”
“Hợp lý đúng không?” cậu trai nói đến đây thì có vẻ nóng ruột lắm rồi, không đợi Quý Vãn Kha trả lời cậu ta đã quyết định, “Thế nhé, thỏa thuận rồi đấy.”
…
Quý Vãn Kha giật mình choàng tỉnh.
Trong một phòng bệnh xa lạ.
Cậu vô thức nhìn xuống tay mình, đen đúa, gầy nhẳng, hai cánh tay chi chít vết thương.
… cậu là ai?
Phòng bệnh chỉ có mình cậu, Quý Vãn Kha rút kim truyền trên mu bàn tay ra, lảo đảo xuống giường.
Cơ thể này sao yếu đuối quá vậy?
Cậu là ai?
Đầu cậu bưng bưng hỗn độn, trong giây lát trước mắt cậu hiện ra loạt cảnh tượng ngắn và tăm tối.
Một thằng bé nhằng nhẵng hỏi: “Tại sao mẹ lại ly dị ba? Cả nhà mình ở với nhau không được hay sao?”
Người phụ nữ bên cạnh vừa khóc vừa lắc đầu, cố ôm lấy thằng nhỏ, “Xin lỗi con, Xuyên Xuyên à, mẹ không chịu được… sau này, sau này mẹ con mình ở với nhau thôi được không con? Mẹ hứa mẹ sẽ cho con thật sung sướng.”
Thằng bé vùng vẫy quyết liệt để thoát khỏi vòng tay người phụ nữ, nhưng bà ta ôm chặt quá, nó chỉ còn biết đấm thùm thụp lên lưng bà ta, “Con không cần! Con chỉ muốn cả nhà mình ở với nhau thôi! Mẹ ơi mẹ đi bảo ba đi, thế thì ba sẽ không đánh con nữa đâu, mẹ bảo ba đi, mẹ bảo ba đi mà!”
“Ôi… đừng khóc Xuyên Xuyên, mẹ không bỏ ba con nữa, mẹ ở lại mà.”
Ngay sau đó là cảnh đứa trẻ đã lớn, trông nó đâu chừng mười ba mười bốn tuổi, là một thằng bé gầy trơ xương.
Nó đang tự cứa thịt mình, một tay nó cầm con dao nhỏ lặng lẽ cắt cánh tay kia.
Tiếng hét thất thanh của người đàn bà như đâm thủng màng nhĩ Quý Vãn Kha.
Cậu thấy ánh mắt thằng bé trợn trừng dán vào người đàn bà, người đàn bà lao vào giật con dao của nó, lưỡi dao sắc ngọt cũng cứa đứt ngón tay bà ta.
Thằng bé thấy cả, rõ ràng cổ tay rất đau nhưng trong lòng nó lại dâng lên một niềm khoái cảm.
Bà xứng đáng lắm.
Vì bà đã lừa tôi.
Bà luôn mồm bảo cả nhà ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Bà không giữ lời hứa.
Bà còn quẳng tôi lại cho ba.
…
Cuối cùng thì cậu là ai?
Quý Vãn Kha đi hết dọc hành lang âm u đến cầu thang bộ cậu mới bước chậm lại. Xung quanh cậu có rất nhiều người, ai cũng mặc áo bệnh nhân, tất cả đều như một cơn ác mộng.
“Lâm Lạc Dương quên rồi…”
Cái tên đó đột ngột đập vào tai Quý Vãn Kha, quả tim cậu thắt lại, cậu thở hổn hển, không cách nào bắt mình bước chân rời khỏi chỗ này được.
Cậu ngẩng lên và thấy có hai người đàn ông và một người phụ nữ đang nói chuyện trước cửa một buồng bệnh cách đó không xa.
Quý Vãn Kha vô thức nín thở, rón rén tiến lại gần họ, gần hơn một chút, gần thêm chút nữa…
Người phụ nữ đó trông quen lắm, cậu từng gặp ở đâu rồi nhỉ?
Cậu không nhớ nổi.
“Đừng nói gì với nó.” người phụ nữ nói, “Nếu không nó sẽ lại chết lần nữa, chị không thể… chị chịu không nổi…”
“Không ai chịu được cả.” người đàn ông có vẻ chín chắn nói rồi tiến đến nhẹ nhàng ôm người phụ nữ, vỗ vỗ vai cô, “Trước mắt đừng nói gì với nó.”
“Không, đừng bao giờ nói với nó.” người phụ nữ đột nhiên thốt lên sau hồi im lặng, khi cô ngẩng lên cậu thấy mắt cô long lanh nước.
“Mười tám tuổi cũng được, quên chuyện tốt, quên luôn cả chuyện xấu. Chị ích kỷ lắm, chị chỉ cần nó còn sống thôi.”
Nghe xong câu đó đột nhiên đầu Quý Vãn Kha đau như búa bổ, cậu cảm thấy khó thở.
“Lý Xuyên…”
“Lý Xuyên!”
Có ai đang gọi cậu.
Quý Vãn Kha quay phắt lại, thấy một cô y tá đang lo lắng nhìn quanh như tìm kiếm gì đó, cậu vô thức nép mình vào khúc quanh, lần này cậu lại càng ở gần ba người kia hơn.
Không ai để ý đến cậu, họ đều đang nghiêm mặt như suy tính điều gì.
Một lúc lâu sau, như thể đã nghĩ xong, người phụ nữ chùi nước mắt trên mặt, soi gương rồi thở hắt ra, đẩy mở cửa phòng, đi vào.
“Lý Xuyên!”
Lại có người gọi cậu.
Quý Vãn Kha biết mình không thể ở đây lâu được, sớm muộn cũng có người thấy nên cậu tự giác trở về buồng bệnh cũ.
Lúc này trí nhớ của cậu quá hỗn loạn, cậu không thể đi đâu được.
Cô y tá này hình như mới vào làm, thấy cậu cô ấy thở phào.
Vừa rồi cô ta nóng ruột quá chứ thực ra không được chạy khắp viện gọi tên bệnh nhân như vậy.
May mà Lý Xuyên tự quay lại.
“Tôi hỏi câu này được không?” nằm trên giường bệnh, Quý Vãn Kha đột nhiên nói.
Cô y tá nhíu mày, không hài lòng lắm: “Làm sao?” cô còn đang giận vì Lý Xuyên bỏ chạy.
“Giờ là năm nào?” Quý Vãn Kha nói.
Cô y tá vừa nhìn cậu với vẻ quái lạ vừa đáp: “2026.”
Không phải 2024 sao? Quý Vãn Kha nhíu mày, vô thức cảm thấy sai sai.
Nhưng đầu cậu rối rắm quá, không thể nghĩ được gì cả.
Cậu bị cột tay chân vào thành giường nhưng gương mặt cậu rất bình thản, cậu lại hỏi: “Còn một câu hỏi nữa, nốt câu này thôi.”
Cô y tá đang định ra khỏi phòng quay lại nhìn cậu.
“… bệnh nhân ở phòng 406 có khỏe không?”
Dù không biết người đó là ai, nhưng cậu vẫn muốn hỏi câu ấy.
##
Cuối cùng mình là ai vậy?
Một lần nữa Quý Vãn Kha vô thức đi đến cầu thang, chỗ đó ở ngay đối diện phòng 406.
Người nằm trong đó có thể cho cậu câu trả lời sao?
“Lý Xuyên.” cô y tá cau có lại xuất hiện, “Cậu sang đây làm gì? Sao mấy hôm nay cậu cứ đi lung tung thế?”
Quý Vãn Kha nhớ cô này.
Đó là người y tá chăm sóc cậu khi cậu nhập viện lần trước.
Cậu đã làm cô ấy bị thương.
Cậu cố tình.
Nhưng sao mình lại muốn làm thế nhỉ?
Quý Vãn Kha bất giác nghiêng mình tránh đường làm cô y tá sửng sốt.
Cậu cúi xuống nhìn những vết thương trên tay mình, cũng biết đây là mình tự làm ra, nhưng tại sao phải làm thành thế này… cậu không biết.
Cậu thật sự là Lý Xuyên sao?
Cậu không có mối thù tận xương tủy với Lý Lệ Mai, thỉnh thoảng nghĩ đến cậu còn cho rằng căn nguyên của mọi sự là người cha lạm dụng bạo lực đó.
Tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên đầu người phụ nữ chứ?
Quý Vãn Kha có quá nhiều điều không hiểu nổi.
Những ký ức liên quan đến Lý Xuyên dần dần trở lại, càng nhớ nhiều cậu càng thấy không đúng.
Đến một hôm nào đó, cậu nghe thấy có người nhắc đến 406, họ nói bệnh nhân ở phòng đó tự tử vì bị thất tình.
“Giới trẻ bây giờ thật là… sao chúng yếu đuối thế nhỉ?”
“Giời ơi, tôi thấy người ta bảo không phải lần đầu đâu, tầm này năm ngoái hình như cũng vào viện một lần rồi!”
“Ừ đúng đúng, mà lần này tỉnh lại không nhớ gì luôn, trông người ngợm lành lặn thế mà quên hết rồi đấy. Chắc là phải bị sốc ghê lắm, này các ông bà nói xem làm gì mà đến thế…”
Quý Vãn Kha nhíu mày, tự dưng cậu đưa tay lên ôm ngực, nơi đó lúc này như bị tầng tầng mây đen nhồi đặc, không cách nào xua đi được.
Cậu vịn tường đứng hồi lâu mới chậm chạp bước tiếp, lại đến trước cánh cửa đó, cậu nhìn tấm bảng in số 406, tưởng tượng người bên trong trông sẽ thế nào.
“Lâm Lạc Dương.”
Đó là tên người ấy.
Quý Vãn Kha chỉ nghe một lần đã nhớ trong lòng.
Cho đến ngày hôm đó.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người trẻ tuổi đi ra từ phòng 406, tóc màu trà thả đến vai, dáng gầy gò mỏng manh, cũng mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh như cậu.
Quý Vãn Kha sững sờ, mấy giây sau cậu mới vội giấu mình vào góc tối, trộm ngắm người đó.
Người đó đi lang thang trong khu bệnh phòng, hình như không xác định được phương hướng, cuối cùng anh ta phụng phịu theo một cô y tá vào buồng thang máy.
Giây phút cửa thang máy đóng lại, Quý Vãn Kha không kịp nghĩ gì mà lao vội xuống thang bộ.
… cậu muốn gặp người đó.
Trong một ngày xuân, giữa đất trời mơn man hơi ẩm, cậu nhìn thấy nụ cười của Lâm Lạc Dương.
Chính khoảnh khắc đó, Quý Vãn Kha nhớ ra.
Cậu không phải Lý Xuyên, hoàn toàn không phải, cậu không sinh năm 2007.
Cậu tên là Quý Vãn Kha, sinh ngày 29 tháng 11 năm 1998.
Ba mẹ cậu đều đã qua đời.
Tuổi thơ của cậu nhạt nhẽo.
Vào đại học cậu gặp được Lâm Lạc Dương, mới đầu chỉ coi nó là một trong những đứa bạn cùng phòng ký túc.
Lần đầu tiên cậu bị Lâm Lạc Dương hấp dẫn đó là khi tập quân sự. Cậu nhớ mãi đứa con trai với nụ cười xán lạn đó.
Cậu thích nó.
Cậu yêu nó.
Và sẽ mãi mãi yêu như thế.
Một lần nữa cậu lại bị mê hoặc bởi nụ cười đó, tim cậu đập rộn ràng.
Chớp mắt khi Lâm Lạc Dương bị ngã, Quý Vãn Kha đã kịp lao đến đỡ.
“Có gì mà anh vui vậy?” cậu cất tiếng hỏi, cũng là lúc cậu nhớ được tất cả.
Tao yêu mày.
Quý Vãn Kha yêu Lâm Lạc Dương.
Khi ta gặp nhau, yêu là bản năng mách bảo.