Lại một chiều cuối tuần, đột nhiên Lâm Lạc Dương hỏi Lý Xuyên: “Hát cho anh nghe bài đó được không?”
Lý Xuyên cúi xuống hôn lên trán cậu rồi tiện tay nghịch nghịch tóc cậu, “Bài nào cơ?”
“Bài em hát trong viện ấy.” Lâm Lạc Dương chớp mắt, tay cậu bị Lý Xuyên giữ trên chân mình, “Được không, anh muốn nghe.”
“Thế anh lại vẽ cho em nhé?” Lý Xuyên đòi.
Lâm Lạc Dương bật cười, có vẻ hơi ngượng, “Nhưng anh vẽ xấu mà.”
“Em thấy đẹp lắm.” Lý Xuyên nói rồi với điện thoại bật nhạc, thật ra cậu hát chẳng vào tông nào nhưng may được cái giọng kéo lại, thêm nữa bản thân bài hát này đã rất hay rồi.
Lâm Lạc Dương nghe một lát tự dưng trào nước mắt, Lý Xuyên không hát nữa mà ôm cậu vào lòng, thủ thỉ hỏi sao anh, điện thoại trên bàn còn phát nhạc.
“Lần trước nghe anh thấy em hát hay lắm.” Lâm Lạc Dương vừa khóc vừa trả lời.
“Ừ? Thế sao anh còn khóc?” Lý Xuyên hôn hôn gương mặt ướt đẫm của cậu, “Vì em hát hay quá à? Anh cảm động quá hả?”
Lâm Lạc Dương lắc đầu, “Tại nghe lại thấy cũng vậy à.”
Lý Xuyên vỗ vỗ đầu cậu, “Anh này.”
Lâm Lạc Dương đưa mu bàn tay lên quệt mặt cho khô nước mắt rồi nặn ra một nụ cười, “Anh đùa mà, em hát lúc nào cũng hay.” nói rồi cậu bưng mặt Lý Xuyên hôn chóc chóc.
Cậu nhớ lại Quý Vãn Kha cũng rất thích nhạc xưa, nhạc trong di động cậu ta toàn những bài thịnh hành từ thời cha mẹ họ.
Hai đứa từng cùng nghe hết cả list nhạc của Quý Vãn Kha, Lâm Lạc Dương cầm điện thoại hỏi: “Thế sao mày không hát?”
“Hát hay đâu mà hát.” Quý Vãn Kha vừa ngâm nga theo nhạc vừa trả lời, nói xong nó chợt ngoảnh sang nhìn Lâm Lạc Dương.
Lâm Lạc Dương rón rén vỗ tay: “Hay… hay thật á.”
Quý Vãn Kha dúi đầu cậu một cái, “Đã bảo tao không hát mà!”
Lâm Lạc Dương ngơ ngác, “Mày bảo bao giờ… ui, vâng vâng, có bảo có bảo! Cáu thế, hát hay mà, nào nào hôn cái nào đừng cáu bạn ơi!”
Hồi đó hai đứa đã yêu nhau, Quý Vãn Kha thì động tí là làm dữ, dỗi dẽo với cậu, Lâm Lạc Dương thì muôn đời chỉ có một cách dỗ: “Đừng cáu, hôn cái nào bạn ơi.”
Quý Vãn Kha bảo cậu là cái đồ lợi dụng, cậu cũng cười hí hí không chối.
Những kí ức đó giờ trở lại như từng cây kim ghim vào gan ruột Lâm Lạc Dương, khiến cậu rớt nước mắt rồi lại bật cười.
Cậu từng rất yêu một người, người đó cũng yêu cậu như thế.
Ai cũng kể câu chuyện ấy, nhưng không ai chịu kể đến kết cục cho cậu nghe.
Không phải Lâm Lạc Dương không nhận ra, khi mọi người đều ngừng lại trước đoạn cuối, tự nhiên cậu đã biết câu trả lời.
Hôm đó chia tay với Ninh Thiến, cô lo lắng nắm tay cậu hỏi, “Cậu không sao thật chứ?”
Lâm Lạc Dương siết chặt lại bàn tay mảnh mai hơn mình thật nhiều của cô, “Cậu thấy đấy, mình có sao đâu nào?” nói rồi cậu còn giả bộ trừng mắt trêu cô.
“À với lại mình không ở khu này nữa rồi.” Lâm Lạc Dương nói, “Giờ mình ở cùng với chị mình ở nhà cũ.”
Ninh Thiến nhìn cậu chăm chú, mãi sau không thấy có gì bất thường cô mới bảo, “Vậy à? Thế cũng được… dạo này chị Lâm khỏe không?”
“Vẫn thế, vẫn công việc là số một, với Triệu Thụy Tiêu cũng chưa đâu vào đâu.”
Trong lòng Lâm Lạc Dương rất áy náy, nhưng có chuyện cậu muốn xác nhận nên cậu mới cố tình nói nhiều điều chính cậu cũng không biết chắc như vậy.
May mà Ninh Thiến không nhận thấy, cô gật đầu, “Thế cậu đi cẩn thận nhé.”
“Ừ, cậu cũng vậy nhé.”
##
Thứ hai, Lý Xuyên học kín tiết. Vì lúc nào cậu chàng cũng phải tìm cách chuyện trò với Lâm Lạc Dương, cả trực tiếp lẫn qua mạng nên Lâm Lạc Dương dễ dàng thuộc lòng thời khóa biểu của cậu ta. Sáng hôm nay có hai tiết môn chính, chiều không những có tiết mà tám giờ tối còn phải lên lớp học môn tự chọn.
Thứ hai cũng là ngày Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu bận rộn nhất, Lâm Nhược Liễu cũng thế.
Hôm đó lúc ra khỏi nhà Lâm Lạc Dương bảo cô Thường: “Cháu đến chỗ Lý Xuyên, trưa nay bọn cháu hẹn ăn với nhau.”
Bà cô mỉm cười nhìn theo cậu rồi đóng cửa lại. Lâm Lạc Dương lùi lại mấy bước để ngắm toàn cảnh ngôi nhà, thấy vừa quen vừa lạ.
Cậu nên nghĩ ra từ đầu mới phải, cậu và Lâm Nhược Liễu đều không còn sống ở đây, họ đã có cuộc sống của riêng mình. Mười năm trước cậu còn đi học, ở cùng gia đình, nuôi một đàn thú cưng, chuyện đó rất bình thường. Nhưng mười năm sau, mười năm sau cậu sẽ ở đâu…
Taxi dừng lại bên đường, vài làn gió nhẹ thoảng qua xoa dịu cái nóng nực giữa hạ, hàng cây bốn mùa xanh tốt đổ tán xuống mặt đường, giờ này quả nhiên cửa hàng đó lại bật nhạc xưa.
Lâm Lạc Dương lại đi bộ trên con đường này, lần này không có ai gọi cậu nữa, cậu đi đến tận lối rẽ rồi đột nhiên cậu do dự.
“Một ngày nào đó nếu anh bảo phải ra đi.”
Tiếng ca vang lên trước cửa hàng, đồng điệu với lời ca của cậu trai hôm qua.
“Em sẽ lạc lối trong biển người vô định.”
Gió lại thoảng qua, lá rụng la đà bay trước mắt cậu, lấp loáng, lấp loáng.
Lâm Lạc Dương dấn bước tiến lên, qua ngã rẽ, trước mặt cậu là một tiệm văn phòng phẩm.
“Chẳng ước gì thề hẹn, chỉ cần ngày ngày có nhau.”
“Làm sao em sống được chỉ bằng những mảnh vỡ tan hồi ức.”
Đó là cửa hàng trong mơ của cậu.
Lâm Lạc Dương thở gấp, cổ tay cậu đột nhiên đau khủng khiếp.
“Tao mà nuôi tóc thì mày chải đầu cho tao nha?” cậu lúc đó chẳng khác gì cậu bây giờ, chỉ là khi đó trong mắt cậu là ý cười hạnh phúc.
Có người giật lấy sợi dây chun màu hồng lam trong tay cậu rồi đeo vào cổ tay mình, “Được, mày muốn để tóc à?”
Lâm Lạc Dương không thể dằn lại hơi thở, cậu nghe được cả tiếng mình hổn hển, mỗi lần trái tim đập lại là một nhịp co thắt đau đớn, một hồi lâu sau cậu mới đứng thẳng lên được để tiếp tục đi.
Không phải Lâm Lạc Dương không biết gì cả.
Ví như con mèo “Vượng Tài” cậu nuôi đầu tiên ấy, cậu nhặt được nó từ hồi tiểu học, lúc đó nó mới được đâu tròn tháng, nó cuộn mình trong lòng cậu thành một nắm bé tí, sau này nó lớn lên, cậu cũng lớn lên, trong nhà cậu lại đón thêm bao nhiêu thành viên mới.
Cậu cứ luôn nhặt chó mèo hoang về làm phiền lòng ba mẹ và chị hai.
Cậu sợ cô đơn, cậu thà phải tỉnh dậy mỗi sáng vì bị mèo dẫm trên bụng, để lông chó dính từ sô pha lên áo quần, rồi rơi cả vào tách trà của ba.
Mà căn nhà cậu ở bây giờ không còn gì cả, mười năm sau căn nhà ấy không còn gì. Nội thất mới, sơn sửa mới, ngay cả khung lồng ảnh cũ cũng là mới.
Thế mèo đâu.
Cậu chưa từng hỏi.
Tuổi thọ của giống mèo rất ngắn, vài chục năm thôi.
Chúng đều sẽ chết.
Nên cậu không hỏi.
Cậu lớn từ mười tám tuổi đến hai tám tuổi, mười năm này biết bao nhiêu thứ đã biến mất khỏi cuộc đời cậu.
Trong tiềm thức Lâm Lạc Dương từ chối biết câu trả lời.
Nhưng cuối cùng cậu không thể trốn tránh được nữa.
Giờ phút này cậu đã đứng trước cánh cửa nhà quen thuộc, hàng mi cậu run rẩy, ngón tay cậu giơ lên càng run rẩy, cuối cùng cậu bấm một chuỗi số.
Đó là ngày sinh của cậu và Quý Vãn Kha.
Mật mã quá đơn giản, đến Ngô Húc còn phải dè bỉu như thế.
Nguyên văn thằng này bảo là: “Có cần thiết phải khoe tình yêu đến thế không hả mày, mai mốt trộm viếng thì chúng mày khóc tiếng mán.”
“Nhưng đổi cái khác thì tao không nhớ được.” Lâm Lạc Dương nghiêng đầu cãi, “Tao đãng trí, được chưa?”
Ngô Húc giơ tay đầu hàng, “OK OK, Quý Vãn Kha không ý kiến thì tao tuổi gì mà nói. Chung cư nhà mày có bảo vệ xịn mà, lần nào tao đến mấy ổng cũng hạch hỏi đủ thứ.”
Nhưng hôm nay bảo vệ chung cư không chặn cậu lại để hỏi gì cả.
Lúc thấy cậu vào người bảo vệ còn khẽ gật đầu chào.
Cửa mở ra.
Cảnh tượng bên trong giống giấc mơ như đúc.
Ký ức cùng hiện tại trùng lặp vào nhau.
Rốt cuộc Lâm Lạc Dương không giữ được bàn tay đang siết tay nắm cửa nữa, cậu quỳ xuống òa khóc.
Vì bí mật đã ẩn sâu đến tận cùng ấy.
Vì tất cả những gì cậu đã mất.
Lý Xuyên không gọi được cho Lâm Lạc Dương.
Suốt hai tiếng đồng hồ Lâm Lạc Dương không trả lời tin nhắn của cậu, cũng không nghe máy.
Bành Tư Viễn bảo đừng vội đoán mò, bình tĩnh mà ăn xong bữa trưa đã.
“Hai tiếng thôi mà, nhỡ nó ngủ thì sao?” Bành Tư Viễn thật tình không hiểu nổi sự nóng nảy của Lý Xuyên, mới có hai tiếng đồng hồ không liên lạc được thôi mà!
Lý Xuyên vẫn cau có, đáp: “Bình thường nó không ngủ giờ này.”
Bành Tư Viễn suýt nghẹn cơm.
Lý Xuyên đứng bật dậy, Bành Tư Viễn hỏi: “Ơ, mày đi đâu đấy?”
“Tao bùng.” Lý Xuyên nói rồi quay lưng đi, lúc đầu là chân bước, về sau là bỏ chạy, cậu nói với lại, “Chiều không phải xin hộ tao, hôm nay tao không quay lại đâu!”
Bành Tư Viễn trố mắt.
Nóng quá.
Hôm nay trời nóng như đổ lửa làm lòng người cồn cào bất an, đứng ở cổng trường mà vẫy mãi không được taxi.
Lý Xuyên siết chặt điện thoại trong tay, cậu sốt ruột đi lại, vừa lúc đó thì Lâm Lạc Dương gọi.
Cậu bấm nhận cuộc gọi ngay lập tức.
Đầu bên kia chỉ có tiếng thở dốc.
“Anh…” cậu chưa nói xong thì Lâm Lạc Dương đã lên tiếng ngắt lời.
“Anh phải về thôi.”
Lý Xuyên nhíu mày, “Gì cơ? Về đâu?”
“Về mười năm trước, về mười tám tuổi.”
Tiếng Lâm Lạc Dương từ đầu bên kia khàn đặc nhưng Lý Xuyên vẫn nghe rõ từng chữ.
Cậu buộc mình phải tỉnh táo lại, cố không nghĩ đến tình huống xấu nhất nhưng giọng cậu vang lên đầy căng thẳng, “Anh? Sao tự dưng anh lại nói thế?”
“Anh nhớ ra rồi, từ lúc tỉnh lại anh không thấy ba mẹ đâu.” Lâm Lạc Dương gục trán xuống sàn nhà lạnh toát, toàn thân cậu lại nóng như bị rang trong chảo lửa, nước mắt cậu rơi bộp bộp xuống thành một vũng trên sàn. “Xin lỗi, anh xin lỗi… nhưng anh không thấy ba mẹ đâu.”
Lý Xuyên cảm thấy hơi thở mình tắc nghẹn.
Tất cả đều đang lừa cậu, không ai muốn cậu nhớ ra.
Tất cả đều giám sát cậu, sợ cậu làm điều dại dột.
Năm mười tám tuổi Lâm Lạc Dương sở hữu mọi thứ mà mọi người mơ ước.
Năm hai tám tuổi, cậu quên tất cả, muốn trở lại làm mình mười tám tuổi.
Lâm Lạc Dương nhớ ra rồi.
Năm 2020, năm cậu tốt nghiệp đại học, ba mẹ cậu vĩnh viễn an nghỉ trong trận tuyết lở khủng khiếp ấy.