Lúc Lý Xuyên đến nhà Lâm Lạc Dương thì trời đã về chiều.
Thật hiếm khi không phải Lâm Lạc Dương mà là cô Thường ra mở cửa cho cậu. Lý Xuyên vào nhà, thấy TV đang bật còn Lâm Lạc Dương thì nằm ngủ trên sô pha.
Cậu ta không đánh thức cậu dậy mà đứng chống tay vào thành ghế, cúi đầu ngắm gương mặt say ngủ của Lâm Lạc Dương. Người yêu cuộn mình như đứa trẻ, hàng mi rung rung không yên ổn, hẳn là đang mơ một giấc mơ chẳng lành.
Lý Xuyên do dự không biết có nên lay cậu tỉnh dậy không, cậu đưa tay đặt lên má Lâm Lạc Dương, cái đụng chạm thật khẽ khàng từ vô thức. Ngón tay cậu rà từ mũi xuống đôi môi, người mơ ngủ cựa đầu, ngoảnh đi hướng khác để cả gương mặt lộ ra, Lý Xuyên đưa tay sờ thử thấy rịn rịn mồ hôi lại hơi nóng, nghĩ nghĩ một lúc cậu quyết định gọi thằng anh.
“Lạc Lạc.” cậu vẫn gọi bằng giọng rất khẽ, không hẳn là đánh thức mà càng giống vỗ về người ta ngủ say hơn. “Lạc Lạc, dậy đi anh, đừng nằm ngủ ở đây, lên phòng nào.”
Lâm Lạc Dương rúc đầu vào giữa hai vai, hai bàn tay quơ lên níu tay Lý Xuyên lại.
Lý Xuyên nhúc nhích ngón tay cào cào nơi xương hàm cậu, tay kia dịu dàng vỗ lưng cậu.
“Lạc Lạc.”
Lâm Lạc Dương mơ màng nghe thấy có người gọi mình, tiếng gọi vớt cậu ra khỏi căn phòng ảm đạm, cậu hé mắt, đón lấy một chút ánh sáng, rồi dần dần cậu thấy cả gương mặt Lý Xuyên.
Cậu ấy đẹp trai quá, mũi cao thẳng, da ngăm ngăm, đường nét sắc bén như tượng tạc. Phải công nhận là kiểu tóc và cách ăn mặc có thể làm một người hoàn toàn biến đổi, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi mà cậu ấy đã khác xưa rất nhiều.
Lâm Lạc Dương vô thức giơ tay lên, Lý Xuyên cũng tự nhiên nắm tay cậu, kéo cậu vào lòng.
“Còn mệt không anh?” Lý Xuyên ngả đầu lên vai cậu, thì thầm hỏi.
Lâm Lạc Dương lắc đầu, gương mặt còn ngơ ngác như chưa thực thoát khỏi giấc mơ, nhưng tay cậu nắm tay Lý Xuyên rất chặt.
Lý Xuyên xoa xoa mớ tóc đã ngắn ngủn của cậu, Lâm Lạc Dương ngước mắt lên và thấy cổ tay cậu trai đang đeo sợi chun buộc tóc màu hồng lam – lúc nào cũng đeo như thế.
“Không mệt thì dậy thôi, anh ăn gì chưa, chưa phải không? Đang đợi em hả?” Lý Xuyên vừa hỏi vừa đi vòng ra trước sô pha, giờ thì cậu đã có thể ôm thằng anh cho hẳn hoi rồi.
Lâm Lạc Dương chậm chạp rũ mắt xuống, rồi tự dưng thò tay véo má Lý Xuyên.
Lý Xuyên sửng sốt, “Anh?”
Lâm Lạc Dương nghiêm mặt hỏi: “Đau không?”
Lý Xuyên: “… không đau, anh véo nhẹ mà.”
Lâm Lạc Dương cau mày, đang nghĩ có nên véo cái nữa mạnh hơn không thì Lý Xuyên đã cầm tay cậu rồi dụi đầu vào ngực cậu, “Không phải mơ mà.”
Thoáng chốc sắc mặt Lâm Lạc Dương dịu hẳn, cậu đặt tay lên đầu cậu trai, “Anh đói.”
Lý Xuyên ngẩng lên, bàn tay còn đang nắm cổ tay Lâm Lạc Dương kéo cậu ngồi dậy, cậu ta cũng đứng dậy theo, “Thế đi ăn nào.”
Lâm Lạc Dương biết chắc chắn cậu ta sẽ nói như vậy, chỉ cần cậu bảo đói thì Lý Xuyên sẽ gạt hết mọi chuyện, nhất định phải ăn ngay.
Cảnh tượng này cũng thật là quen thuộc.
Hai đứa lại nắm tay nhau, Lâm Lạc Dương nhẹ nhàng duỗi ngón tay ra để được tiếp xúc gần gũi hơn với Lý Xuyên.
##
Triệu Thụy Tiêu đang quan sát Lý Xuyên.
Lần này cậu ta ngắm còn kĩ hơn trước, trong khi đó cậu trai ngồi đối diện điềm nhiên tiếp nhận ánh mắt soi mói của cậu ta, thậm chí còn ung dung nhìn xoáy lại.
Đột nhiên Ngô Húc từ đâu xuất hiện chen mồm vào: “Hai đứa chúng mày mắt la mày lém gì đấy?”
Triệu Thụy Tiêu đang đưa thìa cháo lên miệng húp, suýt nữa sặc phun lại vào bát, Lý Xuyên cũng nhăn mặt ra chiều thấy gớm.
Hai thằng này khoa trương quá làm Lâm Lạc Dương ngồi cạnh phải bụm miệng nín cười.
Lý Xuyên tức khí nhìn thằng anh rồi nhón hai đầu ngón tay cậu và vừa nói bằng giọng ấm ức vừa liếc xéo Ngô Húc, “Có trời đất chứng giám, con tim và lý trí của em dành hết cho anh.”
Bấy giờ thì nụ cười mỉm trên môi Triệu Thụy Tiêu cũng phải rớt xuống.
Quý Vãn Kha không đời nào nói ra những lời sến súa chảy nước như vậy.
Ừ, không đời nào… phải không nhỉ?
Tự dưng Triệu Thụy Tiêu lại thấy không tự tin lắm, cậu ta rút giấy ăn chùi miệng rồi lại tiếp tục nhìn Lý Xuyên chăm chú.
Lý Xuyên: “Đừng nhìn cháu nữa, coi chừng anh Lạc Dương hiểu lầm.”
Triệu Thụy Tiêu: “Không đâu, Lạc Dương biết anh thích ai mà.”
Ngô Húc nãy giờ nép về “hậu phương” ngồi gặm dưa chuột nghe vậy thì trố mắt kinh ngạc, ủa chuyện hồi nào vậy? Sao cậu ta không biết Lâm Lạc Dương biết rồi vậy?
“Thế hóa ra bọn mày đến sớm thế… là để ăn cháo à?” Lâm Lạc Dương khéo léo xen lời, lái câu chuyện sang hướng khác.
Bấy giờ Triệu Thụy Tiêu mới quay sang nhìn cậu, “Đương nhiên là không rồi, tao nghe Ninh Thiến bảo mới gặp mày hôm trước.”
Lý Xuyên nghe vậy cũng quay sang nhìn Lâm Lạc Dương ngồi cạnh mình.
Sao cậu không biết việc này?
Lâm Lạc Dương trợn mắt với Triệu Thụy Tiêu, rõ là có vẻ chột dạ, “Ờ, à…. tao cũng chẳng nhớ cô ấy lắm…”
Đúng ra phải là cậu không hề biết cô ấy kia.
Những người có mặt đều không dám chắc cậu đã nhớ được đến đâu, chuyện thời đại học nghĩa là nhớ hết cả bốn năm đó hay là… chỉ nhớ những gì liên quan đến Quý Vãn Kha.
“Ninh Thiến là ai thế? Bạn của anh ạ?” đúng lúc ấy Lý Xuyên chợt hỏi.
Triệu Thụy Tiêu hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng ngăn Lý Xuyên lại.
Lâm Lạc Dương đáp: “Hình như thế, tình cờ gặp nên bọn anh trò chuyện một lúc, cô ấy bảo có biết trí nhớ anh không tốt lắm nên bọn anh cũng chẳng nói được mấy.”
Lý Xuyên rũ mắt như đang suy nghĩ điều gì, cậu biết lúc này Triệu Thụy Tiêu vẫn đang nhìn mình chăm chú nhưng cậu không mấy để tâm.
Triệu Thụy Tiêu đang nghi ngờ hay đã phỏng đoán với cậu đều không quan trọng, chỉ cần người nghi cậu không phải là Lâm Lạc Dương.
Cậu có thể chịu đựng ánh mắt soi mói của bất cứ ai.
“Vậy à, nhưng Ninh Thiến bảo tao là…” Triệu Thụy Tiêu cố tình nói thật chậm rãi.
Quả nhiên Lâm Lạc Dương ngẩng lên nhìn cậu ta rồi vội ngắt lời, “Tao hỏi cô ấy về chuyện tao đã hỏi mày thôi.”
Lý Xuyên xen vào: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Lạc Dương không quay sang mà chỉ đưa bàn tay đặt lên tay cậu.
Ý rằng không muốn cậu hỏi nữa.
Lý Xuyên hơi mím môi, giương mắt nhìn sang Triệu Thụy Tiêu.
Triệu Thụy Tiêu khẽ nhún vai với cậu, ý là anh chịu thôi, Lâm Lạc Dương không cho nói kìa.
Thực ra sau hôm đó cậu ta đã cẩn thận điều tra lại lý lịch Lý Xuyên, và đã phát hiện thêm vài việc rất thú vị…
Nhưng điều này vượt quá sức tưởng tượng của cậu ta, cũng không có một cách giải thích hợp lý nào cả nên trước mắt cậu ta vẫn giữ thái độ thăm dò với Lý Xuyên.
Mà hình như Lý Xuyên biết cậu ta đang thăm dò cái gì và không ngại đáp lại cậu ta bằng thái độ bất cần, không nao núng. Như thể đang nói rằng muốn đoán sao thì đoán, tôi là tôi.
Táo bạo và ngông cuồng.
Lần này Lâm Lạc Dương không thèm giữ ý nữa, cậu trợn mắt cảnh cáo Triệu Thụy Tiêu.
Đến đây thì Triệu Thụy Tiêu thấy tổn thương thực sự, sao cả hai đứa này đều phải phòng mình như phòng cướp vậy, chẳng qua mình thông minh hiểu chuyện hơn thằng Ngô Húc phổi bò một chút thôi mà.
“Lý Xuyên.” Triệu Thụy Tiêu lên tiếng nhưng mắt vẫn nhìn sang Lâm Lạc Dương, “Em định ở lại đây à?”
Từ khóe mắt cậu ta cũng thấy Lý Xuyên đang mấp máy môi, hẳn là định bật lại mắc mớ gì đến chú nhưng cậu chàng kìm lại cũng nhanh, cậu ta quay sang nhỏ nhẹ với Lâm Lạc Dương, “Em không được ở đây à, anh?”
Triệu Thụy Tiêu nghiêng đầu cười mỉm, lòng thầm vỗ tay hoan hô Lý Xuyên, hay lắm thằng em, nói hay lắm.
Quý Vãn Kha trước kia nếu dẻo mỏ bằng được phân nửa Lý Xuyên thì hai đứa chúng nó đã chẳng phí hai năm vờn nhau.
Mà thật ra giai đoạn ỡm ờ cũng có cái hay của nó.
Tao phân vân liệu mày có thích tao không nhỉ, có phải tao rất đặc biệt với mày không nhỉ, phải chăng mày đối đãi với tao thân mật hơn với mọi người một xíu nhỉ.
Những mối ưu tư làm người ta vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Mỗi ngày ưu tư lại thích mày hơn một chút.
Ỡm ờ chẳng có gì xấu, miễn là với người mình thích, thế nào cũng tốt.
Rồi Triệu Thụy Tiêu nghe thấy Lâm Lạc Dương trả lời: “Đương nhiên là được rồi.”
Hai tiếng “đương nhiên” như kéo cậu ta về với thời đại học, Lâm Lạc Dương không bao giờ nói được lời từ chối với Quý Vãn Kha, mọi câu trả lời của nó với thằng kia đều bắt đầu bằng hai chữ “đương nhiên”.
Đương nhiên là được, đương nhiên rồi, đương nhiên có vấn đề gì đâu.
Chúng yêu nhau hơn qua từng câu hỏi đáp.
Xong bữa điểm tâm, Lý Xuyên vẫn phải đi học. Trước khi đi cậu chàng còn thấp thỏm nhìn Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc vẫn ngồi trong phòng.
Ngô Húc ngơ ngác hỏi: “Nó lườm tao chi vậy?”
“Mày tưởng tượng đấy, chắc nó đang cảnh cáo mày thôi.”
“Cảnh cáo cái gì?”
“Giữ cái mồm mày lúc nói chuyện với Lạc Dương.”
Ngô Húc: “… sao tao lại bị một thằng ranh con mười chín tuổi cảnh cáo???”
Triệu Thụy Tiêu khoanh tay, sờ sờ cằm rồi bật cười, “Chưa chắc đã mười chín đâu.”
Ngô Húc: “?”
“Qua sinh nhật là hai mươi rồi.” Triệu Thụy Tiêu đưa mắt về phía hai đứa đang đứng nói chuyện ở thềm nhà, “Bốn tháng nữa thôi.”
Qua cơn nóng đỉnh điểm của mùa hè, đợi đến khi đông tới, cậu trai chào đời trong mùa gió tuyết.
Nhắc đến cũng thật tình cờ.
Quý Vãn Kha nhỏ hơn Lâm Lạc Dương tám tháng, sinh nhật nó cũng nhằm tháng mười một.
Ngày hai chín tháng mười một.
Trên thềm nhà Lý Xuyên đang nắm tay Lâm Lạc Dương tố tội, tố cái tội của chính Lâm Lạc Dương, “Anh giấu em cái gì đúng không?”
Ánh mắt Lâm Lạc Dương lộ rõ sự bối rối nhưng cậu vẫn phân bua, “Đâu có, đâu có gì quan trọng đâu…”
“Thế Triệu Thụy Tiêu vừa nói là sao? Anh hỏi chú ấy cái gì, sao không chịu kể cho em với?” Lý Xuyên hỏi dồn dập, Lâm Lạc Dương chỉ mím môi.
“Anh cũng chẳng biết kể thế nào.” cậu ấp úng trả lời, mắt rũ xuống có vẻ bất lực, lần này cậu không níu áo Lý Xuyên nữa mà thả tay ra, “Anh không hỏi nữa đâu.”
Cậu sẽ không hỏi chuyện trước kia nữa, không cần biết người cậu từng thích như thế nào nữa, càng không cần biết họ từng yêu nhau ra sao.
Cậu tự làm mình rối rắm, sao lại phải rối rắm?
Cậu sẽ không hỏi nữa.
“Anh không kể thì em có bỏ anh không?” bởi vì cậu giấu giếm, cậu ích kỷ, cậu là một kẻ xấu xa.
Lần này đổi lại là Lý Xuyên đáp, “Đương nhiên.”
Cậu trai bắt lại bàn tay Lâm Lạc Dương rồi nói tiếp bằng giọng cương quyết, “Đương nhiên là không, em sẽ mãi mãi ở bên anh, em sẽ đeo theo anh suốt đời, anh đừng hòng bỏ được em.”
##
Mấy ngày trước, trong quán cà phê.
“Còn câu này mình muốn hỏi nữa.” Lâm Lạc Dương nói.
Ninh Thiến hỏi: “Câu gì cơ?”
Lâm Lạc Dương nhìn cô gái tóc ngắn ngồi đối diện mình.
Có lẽ cậu không nên hỏi.
Có rất nhiều chuyện cậu chọn làm lơ như không thấy, không hỏi, làm như mình rất ngờ nghệch.
Tại sao lúc này cậu không thể tiếp tục như thế?
Cứ tránh né như trước, chỉ cần không mở lời, câu hỏi sẽ không là câu hỏi.
“Quý Vãn Kha đang ở đâu?”
Nụ cười vụt tắt trên môi Ninh Thiến, mắt cô trợn tròn kinh ngạc, rồi như có thứ gì đó sụp đổ, hàng mi cô run rẩy, cô đưa tay bưng miệng.
Lâm Lạc Dương cầm tách cà phê đưa lên môi nhưng không uống, chỉ đơn giản là để che giấu biểu cảm của mình lúc này, ánh mắt cậu vẫn rất bình thản, thậm chí có thể thấy được ý cười thấp thoáng như đang trấn an cô gái.
“Không cần trả lời mình đâu.” cậu nói.
“Mình biết rồi.”