Trái cherry đỏ tươi trong miệng, Lâm Lạc Dương nhỏm dậy, một chân dẫm trên ghế, tay chống đầu gối, cậu nhổ vèo cái hột vào thùng rác gần đó, còn thịt quả đậm đà ngon ngọt được chóp chép giữ lại trong hàm răng.
Nửa tiếng trước Lý Xuyên đã ra về, bữa nay không phải cuối tuần, cậu chàng vẫn phải học.
Lâm Lạc Dương đã thuộc nằm lòng thời khóa biểu của cậu ta, và đương nhiên là không cho phép cậu ta bùng học.
Cậu trai còn dám mè nheo trong khi cậu đang thở dốc rằng: “Nhưng em không nỡ xa anh.”
Lâm Lạc Dương hụt hơi đáp: “Thế… thế cũng phải đi học… a!” tiếng cuối cùng bị rớt luôn vào bản hòa âm cọt kẹt của giường chiếu.
Giờ nghĩ lại mà đỏ cả mặt.
Lâm Lạc Dương mân mê cuống một trái cherry nữa rồi bỏ tọt vào miệng, răng cậu cắn ngập tới hột cứng, đầu lưỡi cuộn vòng lóc ra thịt quả đỏ tươi, lại một cái hột nữa bay vèo xuống thùng rác tròng nilon đen.
“Không phải siêng đến thăm tao thế đâu, bọn mày chắc cũng bận lắm hả.” cậu quay sang nói với Ngô Húc vừa giật mình ngồi thẳng lại.
“À cũng bình thường.” Ngô Húc chột dạ, thật cơ khổ, ánh mắt Lâm Lạc Dương lúc này cứ như nhìn thấu gan ruột cậu ta vậy.
Lâm Lạc Dương quay phắt lại, nước cherry ứa ra thành một vòng đỏ kiều diễm như máu tươi trên môi cậu, “Ồ? Không phải chị tao nhờ bọn mày đến à?”
Ngô Húc: “…”
Lâm Lạc Dương nhìn cậu ta chăm chăm, ý là đã biết tỏng.
Ngô Húc chào thua: “Sao mày cứ bắt nọn tao vậy.”
Lâm Lạc Dương chớp mắt ra điều vô tội: “Ai bảo nói điêu cho lắm vào? Trước giờ bọn mày toàn thế với tao nhỉ.”
Từ lúc thở ra câu nói dối đầu tiên Ngô Húc đã biết sớm muộn gì họ cũng gặp báo ứng.
Quả nhiên, báo ứng đến rồi.
Đánh hơi thấy nguy hiểm, Ngô Húc bật dậy chạy té vào bếp, quyết định tranh việc rửa bát giúp cô Thường của Triệu Thụy Tiêu.
Mà lúc này trong bếp câu chuyện cũng đến đúng đoạn cao trào.
“Cô bảo lần đầu đến nhà nửa đêm nó đứng trước cửa phòng Lạc Dương ạ?”
“Phải rồi, hôm đó cô dậy đi tiểu, cứ tưởng thằng bé bị mộng du. Nó đứng đấy một lúc rồi mới đi nhé. Mà cũng có gì đâu, chắc là đêm hôm không tìm được phòng mình chứ gì?”
Cô Thường có ấn tượng khá tốt với Lý Xuyên nên không quá bận tâm đến chuyện này. Cô thấy thằng bé không phải đứa hư hỏng, nếu Triệu Thụy Tiêu không hỏi đến chưa chắc cô đã nhớ ra.
Triệu Thụy Tiêu hơi nheo mắt, “Vâng, cháu hiểu rồi.”
Bấy giờ Ngô Húc hấp tấp chạy vào, bảo: “Thôi thôi để tao lao động chân tay cho, mời mày ra làm việc trí óc.”
Triệu Thụy Tiêu: “?”
Đến khi ra phòng khách cậu ta mới hiểu ‘làm việc trí óc’ của Ngô Húc là thế nào.
Lâm Lạc Dương ngồi ngay ngắn trên ghế, hẳn là đang đợi cậu ta.
Thấy Triệu Thụy Tiêu ra, cậu đẩy khay trái cây trên bàn rồi ngồi trở lại, đoạn ngẩng lên hỏi: “Ăn cherry không?”
Triệu Thụy Tiêu hơi mím môi rồi vẫn nhặt một quả, thịt quả lạnh lạnh dán vào ngón tay cậu ta, có giọt nước lăn tọt xuống lòng bàn tay.
“Tao nhớ ra mấy việc.” Lâm Lạc Dương nói thẳng, cậu lúc này còn đâu cái vẻ yếu đuối bất lực ban nãy, cứ như chỉ ở trước mặt Lý Xuyên cậu mới lộ ra như thế, “Giờ có mấy câu tao muốn hỏi mày.”
“Mày có định trả lời không?” cậu hỏi.
Triệu Thụy Tiêu đáp: “Để xem đã.”
Nếu là trước kia chắc chắn cậu ta sẽ chiều ý Lâm Lạc Dương, nhưng giờ thì không được.
Bây giờ mà nói dối là lộ ngay.
Lâm Lạc Dương mười tám tuổi rất dễ lừa, nó chưa trải qua biến cố, chưa trưởng thành, nó còn có thể mỉm cười tươi tỉnh đón chào ngày mới.
Còn Lâm Lạc Dương hai tám tuổi thì sao?
Nó không đợi ngày mai đến.
Nhưng nó sẽ giữ lời hứa với Lâm Nhược Liễu.
Triệu Thụy Tiêu hơi gồng bàn tay như muốn siết thành nắm đấm.
Lâm Lạc Dương nói: “Cuối cùng thì Quý Vãn Kha là người thế nào?”
Phòng khách rất yên tĩnh, không có gió cũng không nóng, TV không bật, mà sao lại không bật nhỉ, ít nhất có tiếng TV thì không khí sẽ đỡ ngột ngạt hơn. Tiếng TV có thể che đậy cảm xúc, có thể thành cái cớ để người ta giả bộ không nghe thấy lời đối thoại, hoặc làm như sự tình còn đường cứu vãn.
“Mày hỏi giai đoạn nào? Thời đi học hay sau khi tốt nghiệp?” cuối cùng Triệu Thụy Tiêu chọn nói ra sự thật, cậu ta không nghĩ mình giấu được thêm nữa.
Bảo sao Ngô Húc phải bỏ chạy, chính Triệu Thụy Tiêu cũng không thể nói dối trước mặt Lâm Lạc Dương.
“Khác gì nhau à?” Lâm Lạc Dương hỏi.
“Khác chứ.” Triệu Thụy Tiêu nhìn cậu, hơi mỉm cười, giống nụ cười của cậu ta khi chào ra về ở bệnh viện hồi nào, có chút gì áy náy chua chát, “Con người đâu có bất biến, khi gặp được một ai đó hoặc một biến cố nào đó người ta sẽ thay đổi.”
“Ngô Húc bảo tao là nó đẹp lắm nhưng tính tình thì tệ, tao muốn biết còn gì nữa?”
Triệu Thụy Tiêu ngồi xuống, ngả lưng dựa vào thành sô pha mà vẫn thấy sau cột sống mình hẫng hoác, “À vậy là sau khi tốt nghiệp, lúc bắt đầu đi làm.”
Lâm Lạc Dương lẳng lặng nghe.
“Lúc đó tính nó thuần hơn nhiều, bắt đầu chịu nói chuyện đàng hoàng với mọi người. Nó có thể bình tĩnh xử lý công việc, không đanh đá như lúc trước, rất chín chắn, đáng tin cậy, nhưng nói chung vẫn thiếu kiên nhẫn lắm.” Triệu Thụy Tiêu nhìn sang cậu và nói nốt cái điều mà Ngô Húc đã bỏ lửng khi trước, “Trừ đối với mày.”
Thế thì vì sao bọn tao lại chia tay?
Lâm Lạc Dương không hỏi thẳng câu đó, lời lẽ cứ nghẹn ngang họng cậu.
Dường như chỉ cần cậu hỏi, nhận được câu trả lời… thì cậu và Lý Xuyên sẽ phải chấm dứt.
Cậu không muốn thế.
Giá như không nằm mơ thì tốt biết mấy, cậu chỉ muốn luôn tỉnh táo, đêm tối đừng bén mảng đến bên cậu.
“Nó giống Lý Xuyên lắm à?” cậu nhắc lại câu từng hỏi Ngô Húc.
Triệu Thụy Tiêu đáp: “Mày muốn nghe nói thật không?”
Lâm Lạc Dương đã biết câu trả lời.
Mười năm bỏ lỡ ấy cậu có yêu một người, và người này đã biến mất khỏi ký ức của cậu.
Chẳng lẽ trong vô thức cậu đã thực sự coi Lý Xuyên là người đó?
Tay trái của Lâm Lạc Dương run run, nhưng cậu dằn lại rất nhanh.
“Ừ thôi.” cậu mỉm cười, nụ cười hiền lành xinh đẹp, “Mày không phải trả lời đâu.”
“Ừ.” Triệu Thụy Tiêu vẫn nhìn cậu chăm chú, “Thôi nhé.”
##
Sẩm tối, Lý Xuyên lại đến nhà họ Lâm. Lâm Lạc Dương đã chờ sẵn trước cửa rồi dang hai tay ôm vòng quanh cổ cậu trai, hoạt bát còn hơn thiếu niên mười tám: “Bữa nay anh muốn sang nhà em!”
Đương nhiên là Lý Xuyên không từ chối, cậu nhỏ ừ ừ đồng ý ngay.
Hai đứa đi taxi vào trung tâm thành phố, rồi sẽ từ trung tâm chuyển sang xe bus.
Đi qua vạch kẻ đường, Lâm Lạc Dương kéo tay Lý Xuyên bảo: “Anh muốn tiết kiệm tiền cho em.”
Lý Xuyên đáp: “Không cần, em có tiền.”
Lâm Lạc Dương lại đổi giọng: “Anh không muốn về ngủ sớm thế.”
Lý Xuyên bắt lại bàn tay cậu, “Anh không muốn ngủ cùng em à?”
Hai đứa đã sang đường bên kia, chỉ mấy bước nữa là đến trạm xe.
Lâm Lạc Dương húng hắng ho rồi cúi xuống lắc lắc hai bàn tay đang bện vào nhau, “Nhịn một tí xem nào.”
“Em nhịn lắm rồi.” cậu trai quay sang nhìn cậu, làm bộ tội nghiệp, ngón tay se sẽ cào lòng bàn tay cậu, “Anh không nhìn ra hở?”
Lâm Lạc Dương đáp khan: “Không nhìn ra…”
Họ đang đứng nơi con phố phồn hoa nhất, đêm xuống còn rực rỡ hơn ban ngày, người xe tấp nập trong biển đèn nê-on lấp lánh. Hai đứa dắt tay nhau đi qua sắc màu, trở vào bóng tối, đến dưới tấm biển trạm xe.
Sau lưng họ có một cửa tiệm đang phát ca nhạc, toàn những bài nhạc trẻ thịnh hành, có chiếc xe chạy qua, có tiếng người rì rầm trò chuyện, các loại âm thanh cứ hòa lẫn vào nhau.
Lâm Lạc Dương tự nhiên quay đầu lại bảo Lý Xuyên: “Anh thích chỗ này ghê, mà xa nhà quá, không thể thường ra đây được.”
Dù ồn ào nhưng lại khiến người ta bớt phần cô quạnh.
Lý Xuyên nghe vậy liền siết chặt bàn tay cậu, “Thế mai rảnh em lại đưa anh ra đây đi dạo.”
Từ trước đến nay cậu ta chưa từ chối Lâm Lạc Dương điều gì.
Miễn là cậu ta cũng được ở đó, được kèm sát bên cạnh Lâm Lạc Dương.
“Mai em học cả ngày rồi.” Lâm Lạc Dương cười gõ gõ đầu mình, “Anh nhớ hết đấy.”
Lý Xuyên dung dăng tay cậu, lần này Lâm Lạc Dương không chịu thỏa hiệp.
“Không được, để cuối tuần đi, cuối tuần anh em mình đi dạo.” nói rồi cậu ngẩng lên nhìn về đèn hoa rực rỡ phía xa, đáy mắt cậu cũng lấp lánh theo sự sống đang chuyển mình sôi động.
“Muốn về rồi.” Lâm Lạc Dương nói rồi quay lại nhìn Lý Xuyên, cậu mỉm cười cùng với cơn gió mát lành đầu tháng bảy, lần này nụ cười thật là chân thành, “Về nhà nhé.”
Cậu không muốn phân định rạch ròi với Lý Xuyên, về nhà nghĩa là một người theo một người về một nơi chốn, nơi đâu cũng vậy.
Chỉ cần có hai đứa ở bên nhau.
Sáng hôm sau Lý Xuyên dậy sớm, cậu ta đi rồi Lâm Lạc Dương còn nằm bẹp trên giường một hồi nữa mới dậy.
Cậu cứ như rời xa Lý Xuyên là không chống đỡ nổi.
Cậu không buồn ngủ, không muốn ngủ, chỉ sợ lại mơ.
Cậu gấp chăn gối lại, cầm chổi lên quét dọn trong nhà. Thấy vẫn còn sớm, Lâm Lạc Dương mở cửa đi ra.
Lý Xuyên nhắn cho cậu trong wechat: [Anh ơi đợi trưa em về nhé ]
Lâm Lạc Dương đọc rồi bất giác mỉm cười, cậu gõ tin trả lời: [Anh về mất rồi, tối học xong em sang anh đi]
Do dự một tí, cậu cũng gửi thêm hai cái icon “”.
“Ồ.”
Lâm Lạc Dương vừa xuống tầng dưới thì nghe có tiếng gọi, cậu ngẩng lên mới thấy là “ông chú” đêm hôm trước, bữa nay râu ria anh ta để xồm xoàm, tóc tai bù rù quăn tít.
Hà Cường cũng hoảng, dù Lâm Lạc Dương đã cắt tóc nhưng anh ta vẫn nhận ra đây chính là “cô gái” Lý Xuyên đưa về hôm trước.
Con trai.
Thì ra là con trai!
“Anh với Lý Xuyên…”
Lâm Lạc Dương đáp: “Lý Xuyên là em tôi.”
Hà Cường trố mắt.
Lâm Lạc Dương nhét di động vào túi, thản nhiên nói: “Em nó ở đây phiền các anh xóm giềng quan tâm nhé.”
Hà Cường lúng túng đáp: “Ơ, à… vâng vâng, tôi không biết nó có anh…”
“Ừm, chúng tôi không phải anh em ruột, họ hàng xa thôi. Nhưng anh em tôi thân nhau lắm.”
Hà Cường tin ngay.
Chàng trai này rất điềm đạm, dù thái độ hơi xa cách nhưng cũng không có gì thái quá.
Quả là rất giống Lý Xuyên.
Lâm Lạc Dương đi xuống đường, cậu ngoái lại nhìn tòa nhà, hành lang vẫn tối tăm mà cậu chẳng thấy chút gì e sợ. Tâm trạng cậu rất tốt, ngồi trên xe bus cậu còn hào hứng ngắm phố xá, thấy những tòa nhà trên đường thật vừa quen vừa lạ.
Cậu xuống tại trạm xe tối qua, ban ngày cửa tiệm gần đó lại đổi tông bật ca cổ. Là một bài hát còn xưa hơn cả tuổi đời cậu, có lẽ vì xưa quá, kinh điển quá nên ai nghe thấy đều có thể ngân nga hát theo mấy câu.
Lâm Lạc Dương không vội về nhà, cậu nổi hứng đi tản bộ quanh đây.
“Dù thời gian trôi đi vô định, em chỉ biết đến một mình anh…”
Hàng cây quanh năm xanh tốt ven đường đang mùa trổ lá, ngọn gió nóng thổi qua cuốn theo mùi lá cây tươi mát.
“Nguyện hòa cùng anh một hơi thở, cuộc đời mấy ai tìm thấy tri kỷ cho mình.”
Đi sắp đến lối rẽ rồi mà tiếng nhạc từ cửa tiệm vẫn vẳng đến nơi.
“Nên xin anh đừng để em ra đi.”
Đột nhiên có tiếng con gái gọi sau lưng Lâm Lạc Dương.
“Lâm… Lạc Dương? Là Lâm Lạc Dương phải không?”
Lâm Lạc Dương quay lại, cậu thấy rõ gương mặt cô gái đó, không hề giống trong mơ.
Nhưng cậu lại buột miệng gọi theo bản năng: “Ninh Thiến à?”
… “Chỉ mình anh cho em cảm nhận một phút giây tình ý.”