Phản Ứng Bản Năng

Chương 33




Lâm Lạc Dương bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc mở mắt ra cả tóc cả cổ cậu đều mướt mồ hôi, phòng không bật điều hòa, cửa sổ vẫn mở, gió nóng thổi làm tấm rèm mỏng trên cửa sổ bay phất phơ vào phòng.

Cậu ngồi dậy, đầu mụ mị đau như bị ai đánh, quơ điện thoại lên xem mới thấy đã hai giờ năm phút, thế là cậu đã thiếp đi gần một tiếng đồng hồ. Khớp tay cậu cũng nhức ê ẩm.

Điện thoại vẫn nháy báo cuộc gọi đến, là Lý Xuyên gọi, cậu vừa định bấm nghe thì màn hình lại tắt.

Lâm Lạc Dương vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên chẳng kịp nghĩ đến chuyện gọi lại, nhưng chưa đầy nửa phút sau Lý Xuyên lại gọi đến lần nữa.

Lần này thì cậu kịp bắt máy.

“A lô?” Lâm Lạc Dương không ngờ giọng mình khan đến vậy, vừa khàn vừa nghẹt nghẹt như tịt mũi.

Đầu bên kia im lặng một chút rồi mới hỏi: “Anh đang ngủ ạ?”

“Ừ… ngủ quên mất.”

“Ừ vậy được rồi.”

Lâm Lạc Dương ngờ ngợ hỏi lại: “Được rồi là thế nào?”

“Cứ tưởng anh lại không thèm trả lời em, em nhắn cho anh bao nhiêu tin nãy giờ.” Lý Xuyên đứng trong hành lang, bốn bề im ắng, lúc này vẫn đang giữa tiết học, vừa xong là cậu lẻn cửa sau ra khỏi giảng đường.

“Ơ, không, anh ngủ quên đấy.” Lâm Lạc Dương vội vàng giải thích.

“Em làm anh thức ạ?”

“Đâu, đúng lúc anh dậy mà.” Lâm Lạc Dương nói dối đầy thiện ý, cậu không nỡ để cậu trai phải xin lỗi mình nữa.

Từ lúc này tự dưng cậu chẳng nhớ mình vừa mơ cái gì, chỉ có nơi lồng ngực còn ẩn ẩn đau như trái tim bị bàn tay ai nắm giữ.

Rồi Lý Xuyên vẫn nhẹ nhàng xin lỗi cậu: “Em xin lỗi nhé, anh ngủ tiếp đi.”

Lâm Lạc Dương siết chặt điện thoại, há miệng định giữ cậu trai lại trò chuyện tiếp với mình.

“Vậy em cũng học đi nhé.” cuối cùng cậu lại dằn xuống ý tưởng bốc đồng của mình, nói xong câu vừa rồi cậu mới sực nhớ ra, “Mà em chưa vào lớp à?”

Lý Xuyên vừa đi xuống cầu thang vừa đáp: “Ừ chưa, đây sắp vào rồi đây.”

“Thế thôi anh không làm phiền em nữa.” Lâm Lạc Dương nói.

Lý Xuyên: “Đâu có phiền, em muốn nghe giọng anh nữa mà.”

Nói thế này thì Lâm Lạc Dương biết đáp làm sao, mà thật ra Lý Xuyên cũng chẳng cần cậu đáp.

“Anh, thôi anh cúp máy trước đi, nếu không vào lớp em cũng không nỡ cúp máy.”

Cậu ta nói bằng giọng nghiêm túc quá, lời nói truyền qua di động đến tai Lâm Lạc Dương như mang theo dòng điện, làm cả sống lưng cậu tê dại.

Cúp máy rồi cậu mới đưa tay lên dằn trên lồng ngực để nén hơi thở đang dồn dập, trời nóng làm cậu cảm thấy như mắc nghẹn, mặt cậu ửng hồng, buồng tim cậu bức bối, cậu nằm vật xuống giường, kiệt sức.

Lâm Lạc Dương bấm mở wechat, đúng là Lý Xuyên đã nhắn cho cậu rất nhiều, mới đầu là bảo em đến trường rồi, sau đó cứ cách vài phút lại hỏi sao anh không trả lời em, càng về sau tin nhắn càng ngắn gọn, cuối cùng chỉ là một chuỗi “anh”. Ai không biết khéo sẽ tưởng là trẻ con nghịch điện thoại, không biết chữ nên gõ linh tinh.

Lâm Lạc Dương chăm chú đọc từng dòng tin trên màn hình, đọc đến tận tin cuối cùng.

Đến giờ phút này cậu không còn cách nào chối bỏ được niềm yêu thích tràn đầy trong tim nữa.

Trong buổi chiều nóng nực cuối tháng sáu này, giữa hành trình vượt thời gian hoang đường như tiểu thuyết, cậu với ký ức dừng lại ở tuổi mười tám đã rung động trước một người hoàn toàn chẳng dành cho mình.

##

Chuông tan học reo, Lý Xuyên ung dung trở vào lớp.

Bành Tư Viễn chìa ngón cái khen, “Mày ngầu, giờ của cụ Viên mà mày dám bùng? Không sợ cụ cho mày trượt vỏ chuối à?”

Lý Xuyên trả lời: “Học kĩ là được.”

Bành Tư Viễn: “?”

Bành Tư Viễn: “Mày định lấy điểm thi bù điểm chuyên cần á? Khó lắm nha mậy, vừa đi đâu đấy?”

Lý Xuyên đưa cho thằng này một trong hai chai nước giải khát ướp lạnh trên tay rồi ngồi xuống, đáp: “Đi gọi điện.”

“Thế mà cũng nói, từ lúc vào tiết mày chẳng cắm mặt vào điện thoại thì sao? Tao hỏi là có việc gì mà gấp thế?”

Lý Xuyên vặn chai nước ra uống một hớp, “Nó không trả lời tin nhắn tao.”

“Nó” này là ai Lý Xuyên chẳng phải nói Bành Tư Viễn cũng tự tưởng tượng ra được.

“… yêu đến thế cơ à?” đây là lần thứ hai Bành Tư Viễn hỏi câu này.

Lý Xuyên bình thản đáp: “Tao sốt ruột nên chạy ra gọi điện thôi, có sao không?”

“Mày thấy không sao á? Có sao, hơi bị sao ấy. Người bình thường ai quản bồ chặt như mày hả?” Bành Tư Viễn tấn công tới tấp.

Lý Xuyên nheo mắt, có vẻ đang ngẫm nghĩ. Gương mặt nghiêng của cậu rất hoàn hảo, hàng mi sắc nét phủ một khoảng xấp bóng nơi viền mắt khiến cậu có chút gì ưu tư sầu muộn, “Tao không biết người khác thế nào, nhưng tao là vậy, không được à?”

Câu hỏi làm Bành Tư Viễn á khẩu.

Ai mà biết có được hay không, ý người ta là có bình thường hay không mà!!

##

Lâm Lạc Dương đi tắm, nước vòi sen tỏa hơi mù mịt, đúng là tóc cậu dài thật, có lẽ nên nghe lời Lý Xuyên ra tiệm cắt bớt… nghĩ đến đây cậu chợt sững người, tại sao phải đợi Lý Xuyên nói cậu mới định cắt tóc nhỉ?

Lâm Lạc Dương thở dài.

Bình tĩnh lại một lát cậu bắt đầu mang máng nhớ được giấc mơ ban nãy, nhưng càng nhớ cậu chỉ càng thêm bối rối.

Vì những điều cậu thấy trong mơ đều thuộc về một người khác.

Ấn tượng này làm cậu tự dưng có một loại ảo giác về sự “phản bội”.

Rõ ràng cậu chưa từng trải qua những điều trong mơ!

Rõ ràng cậu cũng chưa hề làm gì với Lý Xuyên!

Từ từ… chưa làm gì là sao, mình còn định làm gì nữa?

Càng nghĩ Lâm Lạc Dương càng thấy rối ruột, cậu ôm đầu cho nước vòi sen xối mình ướt mem.

Đồng hồ điểm năm giờ, cậu đã sửa soạn xong để ra ngoài. Cô Thường đưa cho cậu cái ô, “Ngoài trời nóng lắm cháu ạ.”

Lâm Lạc Dương xua tay, “Không cần đâu cô, cháu có phải tiểu thư đâu, sắp tối đến nơi rồi.”

Nói xong cậu phăm phăm ra cửa, rồi chưa đầy một phút sau lại thò cổ vào nhà la lên: “Cô Thường ơi, cho cháu xin cái ô với!”

Khiếp hồn, mới tháng sáu sao mà nóng quá vậy trời!

Lâm Lạc Dương vẫn chưa quen đường, cậu vẫy được một chiếc taxi ở ngã ba, xe dừng trước mặt cậu, cậu gấp ô lại chui vào ghế sau thì nghe lái xe ngồi trước hỏi: “Đi đâu cô ơi?”

Lâm Lạc Dương: “…”

Cậu nói địa chỉ.

Người lái xe quay lại nhìn cậu rồi mỉm cười phúc hậu, “Úi chà, xin lỗi nhé, tôi nhìn nhầm. Cậu chắc là nghệ sĩ à.”

Lâm Lạc Dương: “… cháu không phải nghệ sĩ.”

Hình như lâu lắm rồi cậu không động vào cọ vẽ.

Lúc trước dù không theo ngành hội họa nhưng tuần nào cậu cũng vẽ vời đôi tí, còn từ hồi tỉnh lại đến giờ cậu chỉ vẽ mỗi bức kí họa tặng Lý Xuyên.

Mà cái bức tặng Lý Xuyên cũng bôi bác đến mức cậu chỉ muốn đòi về xé quách cho xong.

Lâm Lạc Dương cúi đầu mân mê cái ô trong tay, chẳng muốn nghĩ nữa.

Đến trường Lý Xuyên, cậu không gửi tin nhắn cho cậu ta ngay mà vào sân trường đi dạo một vòng.

Trong sân toàn những cô cậu sinh viên trẻ trung, Lâm Lạc Dương cũng tự nhận thấy mình khác hẳn bọn họ. Kể cả Lý Xuyên, khi hai đứa đứng cạnh nhau chẳng khó để nhận ra ai lớn tuổi hơn.

Nếu không có chuyện vượt thời gian phi lý kia hẳn cậu cũng giống những người này, cũng là một tân sinh viên của trường đại học…

Mặt trời sắp lặn nhưng cậu vẫn che ô, những mong giấu mình dưới tán ô trên đầu. Cái lối tư duy đà điểu này đương nhiên là chẳng có nghĩa lý gì cả, cầm ô lang thang một hồi Lâm Lạc Dương lạc đường luôn, cuối cùng cậu đành lôi máy ra gọi cầu cứu Lý Xuyên.

“Em hết giờ chưa?” Lâm Lạc Dương chẳng hiểu sao mình phải hạ giọng thì thào nữa.

“Còn năm phút nữa, anh đến chưa ạ?” Lý Xuyên cúi xuống gầm bàn để nói chuyện.

Bành Tư Viễn cũng chẳng ngạc nhiên, tiếp tục cắm cúi chơi điện tử.

Lâm Lạc Dương vẫn chưa thôi thì thào, cứ như hai đứa đang đối thoại bằng mật mã: “Thế anh đợi em tan nhé.”

“Ừ, anh đang ở cổng trường à?”

Lâm Lạc Dương đành thú thật: “… đâu, anh bị lạc trong trường em.”

Lý Xuyên im lặng một chút rồi nói: “Thế anh đợi em, em xuống tìm anh đây.”

Lúc Lý Xuyên xuống Lâm Lạc Dương đã gấp ô lại và đang ngồi thu lu ở góc tường xem đàn kiến dọn nhà.

Nghe tiếng bước chân cậu ngẩng lên, không bị chói mắt vì nắng chiều như cậu tưởng, Lý Xuyên đứng chắn sáng giúp cậu, khiến cậu thấy an lòng.

“Trời muốn mưa thì phải.” cậu vừa đứng dậy vừa bảo, đầu hơi quay quay. Lý Xuyên đỡ cánh tay cậu, bàn tay cậu trai đụng phải băng cổ tay Lâm Lạc Dương.

Cậu lại đeo băng tay để che vết sẹo đáng sợ kia.

Lý Xuyên thì vẫn mặc áo dài tay, cánh tay giấu dưới lớp vải sơ-mi đã rất rắn rỏi mạnh mẽ, đủ để nâng đỡ Lâm Lạc Dương.

Họ đều có quá khứ muốn che giấu, tính ra cũng thật là xứng đôi.

Chính Lâm Lạc Dương cũng không biết rằng mình đang mỉm cười, Lý Xuyên lại cúi xuống, bóng râm phủ xuống càng tối hơn, phủ trên đỉnh đầu cậu, phủ tầm mắt cậu, bao bọc cả con người cậu.

Cậu lại không định tránh né.

“Có gì mà anh cười?” Lý Xuyên hỏi cậu.

Hình như câu hỏi hơi giống lần đầu họ gặp nhau, mà cũng như là hơi khác.

“Không được cười à?” lần này Lâm Lạc Dương vặn lại.

Lý Xuyên đáp: “Được, anh cười đẹp lắm, em thích ngắm anh cười.”