Phản Ứng Bản Năng

Chương 21




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phản ứng bản năng _ Chương 21

THÁNG MƯỜI HAI 19, 2021 ~ MINHDU

Phản ứng bản năng

Tác giả: Xuân Ý Hạ

Nguồn raw: Trường Bội + Kho tàng đam mỹ blog

Dịch: Quick Translator (a.k.a anh zai QT thương iu nhứt trong lòng tôy)

Edit: Minh Du

Thể loại: đam mỹ, hiện đại, niên hạ cố chấp công X dương quang thụ.

Tình trạng bản gốc: 57 chương + 2 phiên ngoại (hoàn).

Note: Bản dịch này không mang mục đích thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả.

Chương 21 – Giả vờ làm sao được

Hơn mười một giờ đêm, Bành Tư Viễn thấy tài khoản chơi game của Lý Xuyên vẫn online, cậu chàng tò mò nhắn tin: [Tưởng hôm nay mày ở với bạn gái?]

Đợi một lúc chắc Lý Xuyên chơi xong cậu ta mới nhận được tin nhắn trả lời: [?]

Bành Tư Viễn nhìn dấu chấm hỏi này cả buổi, rất muốn hỏi tiếp lại không biết có nên sỗ sàng thế không, cuối cùng cậu ta đành câm nín ôm bụng thắc mắc.

Kể ra thì một cặp đang yêu điên đảo chắc không ấp nhau xong chị lăn ra ngủ anh ôm máy chơi game đâu nhỉ… nhưng với Lý Xuyên thì Bành Tư Viễn nghĩ cũng có thể lắm. Cậu ta biết Lý Xuyên chơi game khá giỏi, bây giờ đang nhận cày rank thuê để kiếm thêm, và toàn đăng nhập ban đêm.

Bành Tư Viễn ngồi suy diễn miên man mà đâu biết Lý Xuyên đã quên béng hồi chiều mình nói gì trên lớp, dấu hỏi chấm cậu ta gửi chỉ có đúng nghĩa là “mày nói gì, tao không hiểu”.

Chơi xong ván, Lý Xuyên cúi xuống nhìn Lâm Lạc Dương đang ngủ say sưa, nhất thời cậu hơi bối rối.

Trầm ngâm một lúc Lý Xuyên đành vỗ vỗ vai Lâm Lạc Dương, vai Lâm Lạc Dương cũng gầy, cậu đặt tay lên là sờ được cả khớp xương khẳng khiu.

“Dậy, dậy đi anh. Về phòng rồi ngủ tiếp.”

Hiếm khi Lâm Lạc Dương dỗ được giấc ngủ ngon không mộng mị, bị lay dậy cậu díu mắt lẩm bẩm: “Năm giây thôi.” nói rồi quơ quơ tay lên xòe năm ngón với Lý Xuyên.

Mới đầu Lý Xuyên sững người, rồi cậu đếm đủ năm giây, “Hết giờ rồi.”

Lâm Lạc Dương vơ gối tựa quặp vào lòng rồi tiếp tục rì rầm, “Mày ẵm tao vào đi…”

Lần này Lý Xuyên thực sự im lặng, một lúc lâu sau cậu mới nói, “Giờ em không bế được anh.”

Nửa phút sau Lâm Lạc Dương bừng tỉnh, nhưng cậu chỉ càng muốn chôn mình vào ghế, thật không hiểu tại sao mình lại nói thế với Lý Xuyên.

Hình như Lý Xuyên nhận ra sự lúng túng của cậu, cậu trai nhỏ giọng hỏi: “Anh ngủ mơ à, anh Lạc Dương?”

Lâm Lạc Dương nhận ngay, “Ừ… ừ, lộn… anh dậy đây.”

Nói xong cậu hấp tấp khua chân tìm dép, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn Lý Xuyên. Lý Xuyên thì cứ thản nhiên ngắm cậu.

Ở nhà Lâm Lạc Dương hay mặc đồ ngủ, lúc này ống quần ngủ bị tớn lên đến đầu gối, để lộ cẳng chân trắng bóc, một chân cậu tì xuống ghế cho khỏi ngã làm mắt cá nổi lên rõ ràng. Cậu rất gầy nhưng không đến mức suy nhược, thực ra trông cậu bây giờ chỉ thấy mỏng manh tinh tế, khiến người ta muốn nâng niu chăm sóc.

Lý Xuyên đang nghĩ không biết có nên lôi cậu ngồi thẳng lên không nhưng cũng ngại làm Lâm Lạc Dương giật mình, cuối cùng cậu cúi xuống với đôi dép đặt dưới chân Lâm Lạc Dương. Lúc Lâm Lạc Dương vội vàng xỏ dép những ngón tay cậu lại lơ đễnh sượt qua bàn chân thằng anh.

Giờ thì Lâm Lạc Dương đã tỉnh như sáo, chỉ bị đụng một tí xíu mà cậu thấy nóng sốt cả người. Trong đầu cậu rối như canh hẹ, cuối cùng cậu chỉ còn nghĩ được một điều… thì ra mình đúng là cong thật!

Cậu cuống quýt vừa chạy vừa lê dép về phía cầu thang lên lầu, mới bước lên bậc thứ nhất thì Lý Xuyên tắt đèn phòng khách.

Trong nháy mắt xung quanh tối đen như mực, Lâm Lạc Dương khựng lại để thích nghi với bóng tối, Lý Xuyên đã đến bên cậu, dường như hai tay cậu ta đụng trên thắt lưng cậu, “Sao anh đứng lại?”

Lâm Lạc Dương: “… em tắt đèn thì anh đi đường nào?”

Lý Xuyên nghiêng đầu, Lâm Lạc Dương cảm nhận được cậu ta áp sát mình hơn, “Em quên mất, công tắc đèn cầu thang ở đâu?”

“Thôi khỏi, thế này cũng được.” mắt Lâm Lạc Dương đã bắt đầu thích nghi, ánh trăng rọi qua ô kính cửa sổ phòng khách rơi xuống chân cả hai, khiến bóng họ chồng lên nhau.

Lý Xuyên hơi mỉm cười, “Ừ được.”

Lâm Lạc Dương dò dẫm đi lên, Lý Xuyên theo sau cậu.

Thật ra cậu rất muốn hỏi Lý Xuyên có phải em thích anh không, chứ không sao lại bộc bạch xu hướng tính dục rồi còn nói mãi mấy câu mờ ám như vậy… nhưng tại sao lại là cậu mới được, cậu thiếu ký ức mười năm trời, linh hồn cậu chỉ mới mười tám tuổi, cậu không có hiểu biết của một người trưởng thành, lại càng không còn vẻ mỹ miều sống động của một thiếu niên.

Lên đến tầng hai, Lâm Lạc Dương chợt ngoảnh lại.

Lý Xuyên chưa theo đến nơi, thấy cậu ngừng lại cậu ta cũng ngẩng lên.

Cậu trai dường như luôn trầm lặng và bình thản, dành cho cậu mọi sự nhẫn nại trên đời.

Lâm Lạc Dương thấy được tia lấp lánh trong ánh mắt dịu dàng của cậu trai, cậu thực lòng muốn hỏi cậu ta vì sao, cậu đặc biệt với cậu ta đến thế ư?

“Ngủ ngon.” Lâm Lạc Dương nói.

Cậu không hỏi được, lời sắp ra đến miệng cậu lại sợ hãi.

“Anh ngủ ngon.” Lý Xuyên vẫn chăm chú nhìn cậu, mặc kệ sóng lòng cậu đang cuộn trào.

Lâm Lạc Dương về phòng mình nhưng rất lâu sau đó cậu vẫn không ngủ được. Lý Xuyên thì đứng mãi nơi đầu cầu thang nhìn trân trân cánh cửa đã đóng.

##

Bảy giờ sáng hôm sau, Lâm Nhược Liễu tưởng mình dậy sớm lắm rồi nhưng xuống nhà mới thấy Lý Xuyên đã đứng trong bếp từ bao giờ.

Lâm Nhược Liễu còn chưa kịp rửa mặt, cô bối rối bảo, “Cứ để cô Thường làm, em là khách mà sao lại vào bếp?”

Lý Xuyên quay lại, đáp: “Không sao, cháu dậy sớm lắm. Cháu có làm ồn làm cô thức giấc không?”

Lâm Nhược Liễu nhìn chằm chằm từ đầu đến chân Lý Xuyên.

Nếu hỏi điểm đặc sắc nhất trên người Lý Xuyên là gì thì hẳn là bên lông mày cạo đứt, trẻ con tầm tuổi này nổi loạn một tí cũng bình thường thôi. Có điều trái ngược với vẻ bề ngoài, lối cư xử của Lý Xuyên tuyệt nhiên không có một chút “nổi loạn” nào cả, thậm chí sự tinh tế trong lời ăn tiếng nói khiến Lâm Nhược Liễu bất giác liên tưởng đến một người…

Có một thời gian Lâm Nhược Liễu cực kỳ ghét Quý Vãn Kha.

Không đơn giản vì cậu ta đã “bứng mất” thằng em quý của cô. À đương nhiên, đó cũng là một phần lý do.

Nói tóm lại chỉ cần đụng độ là hai người sẽ mặt nặng mày nhẹ với nhau khiến Lâm Lạc Dương đứng giữa cũng đến khổ.

Không biết bao nhiêu lần Lâm Lạc Dương đã nài nỉ Lâm Nhược Liễu rằng: “Chị ơi là chị, em thích người ta trước mà. Em cưa mãi nó mới đổ đấy, chị coi sao nể em một tí đi mà.”

Lâm Lạc Dương mà đã thích thì nhất định phải thể hiện ra, cái sự thích của nó với Quý Vãn Kha là không hề che giấu, mỗi lần nhắc đến Quý Vãn Kha nó chỉ thiếu điều vẫy đuôi rối rít. Lâm Nhược Liễu thật tình không chịu được cái kiểu đắm đuối ấy của thằng em, cứ dốc hết lòng dạ ra như thế thì sau này chia tay đương nhiên nó sẽ là đứa bị tổn thương nhiều hơn.

Người yêu làm sao bì được với người nhà. Cứ thấy Lâm Lạc Dương xun xoe với Quý Vãn Kha là Lâm Nhược Liễu ngứa mắt, thế là cô càng cố bôi xấu thằng kia với Lâm Lạc Dương.

Và thằng em cô đã trả lời một cách siêu hèn rằng: “Chứ chị bảo em giả vờ lạnh lùng kiểu gì được? Em thích nó muốn chết.”

Lúc nói câu này Lâm Lạc Dương tin là không có mặt Quý Vãn Kha, còn Lâm Nhược Liễu chỉ còn biết cười nhạt, coi như không thấy thằng em rể hờ đang đứng thập thò nghe trộm sau khúc quanh.

Quý Vãn Kha chưa từng công khai nói thích Lâm Lạc Dương, người ngoài nhìn vào mối quan hệ của hai đứa dễ cho rằng Lâm Lạc Dương luôn là người chủ động.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Nhược Liễu bất mãn.

Cách cư xử của Quý Vãn Kha với cô không khác gì Lý Xuyên bây giờ, mới đầu tưởng là rất lễ độ nhưng ngẫm lại mới thấy câu nói nào cũng như châm chích.

Lâm Nhược Liễu gọi cô Thường, định bảo cô ta lên gọi Lâm Lạc Dương dậy. Dù sao Lý Xuyên cũng là khách, ở đâu ra cái kiểu khách dậy làm bếp còn chủ nhà ườn ra ngủ.

Lý Xuyên cản ngay: “Cứ để cho ảnh ngủ.”

Nói xong cậu ta lại đổi giọng hỏi Lâm Nhược Liễu, “Cô cháu mình ăn trước được không ạ?”

Dù biết rằng Lý Xuyên gọi “cô” là theo phép lịch sự nhưng Lâm Nhược Liễu càng nghe càng thấy quái gở, mà cô cũng ngại không muốn bắt cậu ta sửa thành “chị” nữa.

Hai người chênh nhau hơn một con giáp, gọi “cô” là phải rồi.

Vậy là bữa sáng chỉ có hai người ngồi ăn trong im lặng, ăn xong Lâm Nhược Liễu bảo: “Sáng nay em nghỉ à?”

Lý Xuyên đáp: “Có một tiết.”

Lâm Nhược Liễu nhướng mày, Lý Xuyên mỉm cười, “Nhưng cháu đi taxi được, cô đừng lo.”

Lâm Nhược Liễu vẫn nhìn cậu ta chăm chú, “Hôm qua em bảo em tôi sáng nay em nghỉ mà?”

Lý Xuyên thản nhiên đáp, “À, thật ra cháu có tiết, tối qua xem lại thời khóa biểu cháu mới nhớ ra.”

Lâm Nhược Liễu mỉm cười, “Được, vậy tôi chở em đi luôn.”

Lý Xuyên nói: “Không cần đâu cô ạ, mười rưỡi cháu mới học, cô đưa cháu đi là muộn làm đấy.”

Lâm Nhược Liễu: “Không sao, sáng nay tôi cũng rảnh.”

Lý Xuyên: “…”

Lâm Nhược Liễu: “…”

Đúng lúc hai người đang gườm gườm nhau thì Lâm Lạc Dương lếch thếch xuất hiện trên đầu cầu thang tầng hai.

“Ủa cả nhà dậy sớm vậy?” Lâm Lạc Dương vừa xuống vừa hỏi, “Ăn sáng rồi luôn, sao không gọi em dậy với?”

Lý Xuyên cướp lời Lâm Nhược Liễu: “Để cho anh ngủ thêm một tí, hôm qua anh ngủ muộn mà?”

Lâm Lạc Dương đứng khựng lại, cảnh giác nhìn nhìn Lý Xuyên: “Sao em biết?”

Lý Xuyên trả lời, “Mười một giờ mới ngủ còn gì?”

Lâm Lạc Dương bị hỏi ngược thì ngơ mặt, nhất thời cậu chưa kịp nghĩ ra mười một giờ là muộn hay sớm.

Bấy giờ Lâm Nhược Liễu mới có cơ hội lên tiếng: “Thôi, có ăn sáng không?”

Lâm Lạc Dương gật đầu, chạy tót xuống, lách qua Lý Xuyên để vào bếp, thấy bữa sáng trên bàn cậu quay lại hỏi, “Lại là em nấu à, sao em dậy sớm thế?”

Lý Xuyên theo vào, “Không ngủ được.”

Thấy hai thằng này bắt đầu nói chuyện trên trời Lâm Nhược Liễu cũng sốt ruột, cô thở dài nói: “Bạn em bảo sáng nay vẫn phải đi học, lát nữa chị đưa cậu ấy đến trường. Em chịu khó ở nhà đi, đừng có trốn đi đâu đấy…”

“Thật à?” Lâm Lạc Dương đã kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, nghe vậy cậu ngẩng lên nhìn Lý Xuyên, “Sao em bảo anh sáng nay không có tiết?”

Lý Xuyên chống hai tay xuống cạnh bàn rồi bất thần cúi xuống sát bên Lâm Lạc Dương để thì thầm gì đó.

Từ góc nhìn của Lâm Nhược Liễu thì gò má hai đứa đã chồng lên nhau, như một cái hôn lầm chỗ.

Lâm Nhược Liễu: “…”

Lần này thì cô thực sự thấy nguy hiểm, sao thằng em cô cứ thu hút những đứa tính tình quái gở vậy?

Bên kia, Lý Xuyên thì thầm với Lâm Lạc Dương thế này: “Em muốn ở lại với anh thêm một lúc.”

Lâm Lạc Dương bối rối chọc dĩa vào lát bánh mì nướng vàng óng, trong khi Lý Xuyên nhìn cậu bằng cặp mắt vô tội, “Anh, mình không được gặp nhau cả tuần nay rồi.”

Đó đó, cả một tuần… chứ có phải cả năm đâu trời ơi.

Lâm Lạc Dương run run cầm lát bánh lên nhét vào miệng, không dám đối mặt với Lý Xuyên, “Thế… thế em cũng không được trốn học…”

“Dạ, em nghe rồi.” Lý Xuyên ngoan ngoãn đáp, “… em đi học vậy.”