Phấn Thơm

Chương 16: Bắt đầu cuộc hành trình




Còn những thứ nằm ngoài khả năng khiêng vác của chúng tôi thì một phần cũng phải nhờ đến Bác chim sẻ và một phần là nhờ sức ba đứa chụm lại rồi khập khiễng mang đi. Sau hai tiếng đồng hồ vật vã, cuối cùng chúng tôi cũng đã hoàn thành được cái tổ.



_Mặc dù không được đẹp lắm nhưng nó được làm bằng tất cả tấm lòng của bọn cháu, bọn cháu mong rằng nó có thể là nơi ở tốt đối với bác.- Tôi thay lời ba đứa chúng tôi.

_Không đâu, các cháu đừng nói vậy. Ta vui lắm khi biết mình còn có người quan tâm khi đã ở từng tuổi này. Như vậy đã tốt lắm rồi, ta cảm ơn các cháu.

_Vậy còn chuyện Bác gái thì sao hả bác?-Vic nhẹ giọng hỏi.

_Ta nghĩ bà ấy sẽ hiểu cho ta thôi,... Mà đêm khuya các cháu đến đây có chuyện gì sao? Có vẻ như rất quan trọng.

Tôi lên tiếng:_Dạ, chúng cháu...

_Có chuyện gì nói ta nghe xem nào, các cháu đã giúp ta nhiều như vậy, ta phải làm gì để cảm ơn các cháu đây?

_Dạ không cần đâu bác, vốn dĩ là từ đầu bọn cháu đến đây là để nhờ đến sự giúp đỡ của bác ạ.

_Các cháu cứ kể ta nghe, ta sẽ làm những gì hết sức có thể.

Chúng tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện.

***

_Vậy việc các cháu định nhờ ta là?...

_Cháu cần bác cùng với chị Vic ở lại theo dõi Helen và những kẻ rình rập xung quanh cô ấy, hai người sẽ đánh lạc hướng để bọn chúng không thực hiện được âm mưu, càng không để cho bọn chúng đến gần Helen cũng như không để cho cô ấy đến gần bọn người đó .-Tôi mở đường cho kế hoạch:_Trong khi đó cháu và Ken sẽ đi đến vùng núi phía Bắc tìm bà phù thủy.

_Khoan đã, có phải các cháu định tìm bà Doan?

_Bà Doan?-Tôi lặp lại.

_Đó là tên thật của bà ta.

_Vâng, để cháu có thể trở thành người và giúp Helen.

_...Ta thấy cháu có thể giúp cô gái mà không cần phải trở thành con người.

_Sao vậy bác?

_Bà ta không dễ dãi như cháu nghĩ, không phải bất cứ ai cũng đều được bà ta giúp, mà nếu có thì cũng không phải là cho suông.

_Cháu chỉ biết rằng bà ấy không cho suông ai thứ gì cả, còn việc bà ta có dễ dãi hay không thì cháu không biết, nhưng cháu muốn đánh liều thử xem sao. Cháu không muốn mình chỉ biết ngồi lì một chỗ mà nhìn.-Tôi quả quyết.

Vic và Ken ngơ ngác cũng không kém phần căng thẳng nhìn tôi.

_...Thôi được, ta sẽ giúp cháu.

_Bọn cháu cảm ơn bác nhiều lắm!-Tôi mừng rỡ.

_Không cần khách sáo vậy đâu, các cháu cũng nên đi sớm đi, sớm được chừng nào thì hay chừng ấy.

_Vâng ạ! -Tôi nói rồi quay sang Ken:_Đi thôi Ken.

_Ukm!-Ken đáp với tôi rồi lại quay sang Bác chim sẻ:_Tụi cháu đi đây ạ.

_Bác và Vic ở lại mạnh khỏe, chúc hai người may mắn.

_Câu đó đáng ra nên dành cho em mới đúng.-Vic bĩu môi.

Tôi cười:_Thôi bọn em đi đây.

Nói rồi tôi và Ken đập đôi cánh mỏng tang nhiều lớp từ chậm đến vận tốc lớn dần rồi phóng đi thật nhanh. Từ đằng sau, Vic đang vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi, còn Bác chim sẻ chỉ đứng đó lẳng lặng, tôi cảm giác mình được Bác ấy tặng cho một nụ cười chúc may mắn qua đôi mắt của bác, dường như bác nhìn tôi, nhìn lâu, một ánh nhìn như dành cho điều gì đó thân thuộc,...Cứ như Bác đã biết trước được rằng tôi sẽ quyết định ra sao và sẽ làm như thế nào. Tôi không nói dóc đâu...nhưng thật ra tôi cảm thấy đó giống như một nụ cười tự hào pha thêm chút động viên!

...

Và cuộc hành trình bắt đầu.

***

Trời cũng đã tờ mờ sáng, tiếng ếch "Ộp ộp" hay tiếng ve kêu đêm cũng dần tắt hẳn, màng sương đặc một màu trắng đục đang theo hơi ấm của mới sáng mà tan ra. Hơi sương tích tụ sau đêm đọng thành hạt nước lạnh nặng trĩu, óng ánh trên ngọn cỏ hoặc những màng lá khổng lồ màu xanh.