Phấn Thơm

Chương 11




Vào học, trong tiết văn, chúng tôi đã đem cuốn nhật kí bỏ trên bệ cửa sổ, vừa mới ngóc đầu dậy, thấy cuốn nhật kí em liền cầm nó lên trong lòng vui sướng. Phiên ra chơi đã lo xong, còn phiên ra về, chúng tôi đã tận mắt nhìn em lên chiếc Toyota 86 của nhà em thường hay đưa đón, chờ sau khi nhìn thấy em lên hẳn và đi khuất dạng cùng chiếc xe hơi chúng tôi mới yên tâm ra về. Trên đường về, ong Ken hỏi:

_Mai làm gì nữa?

Tôi buồn rượi:_Tao không biết.

_"Không biết" ư? Này, tao với mày đâu thể giữ nguyên kế hoạch đó mãi? Chẳng nhẽ ngày nào cũng lẻn vào lấy cuốn sổ rồi lại hì hộc đi gửi nhờ nhà người ta?

Mặc dù đáp:_Về trước rồi hẵn nói.

Nhưng trong đầu tôi vẫn đang lo nghĩ trên suốt quãng đường về, muốn nghĩ ra một kế hoạch mới thật khó! Tiếp theo phải làm gì đây? Ken nói đúng, đâu thể giữ khư một kế hoạch nguy hiểm như thế.

***

Về đến tổ, tôi nói với ong Ken:

_Mày... Trên đời này có loại thuốc giúp loài ong trở thành con người không?- giọng hồ hởi.

_Có, một thầy phù thủy sống ở vùng núi phía Bắc, bà ta được mọi người biết đến với những câu thần chú có hiệu lực đáng kể, nhưng một khi đã giao kèo để bà ta thực hiện mong ước của mày thì đổi lại, mày cũng phải đánh đổi một thứ quan trọng khác. Khoan đã, mày định...!?

_Chưa, tao mới hỏi mày thôi, nhưng cũng đường cùng rồi.

_Hai đứa đi đâu về đó?

Một giọng khác vang lên giữa chốn vắng người, hoảng hồn, tôi và Ken xoay đầu lại.

_Chị Vic!?- Chúng tôi đồng thanh.

_Về phòng rồi giải thích với chị!

Vừa nói, chị nhéo lấy hai tai tôi và Ken.

_Ái!

_Đau!

Tôi bị Vic kéo tai vào phòng rồi chị khóa cửa lại, còn Ken bị lôi đi chỗ khác, chắc là về phòng nó. Lâu khoảng 25 phút sau, chị mở cửa vào phòng tôi và không quên khóa cửa lại.

_Vincent, em đang giấu chị chuyện gì?- Chị nghiêm nghị nhìn tôi

_Có gì đâu chị?

_...Ken nói cho chị biết cả rồi.

_Ken đã nói hết rồi ư?

ẦM ẦM ẦM!

Tôi nghe tiếng đập cửa kèm theo một giọng:_Đừng để mắc lừa! Từ đầu đến cuối buổi tao chẳng khai chút chuyện gì đâu!!

Tôi hoàng hồn nhìn vẻ ma lanh trên đôi mắt chị.

_Khai thật đi Vincent, rõ ràng 2 đứa đang có chuyện giấu chị.

_Không có.- Tôi ra giọng rõ tức, trả lời trống không.

_Em nghĩ rằng chị không thấy những gì hai đứa đã làm trong suốt buổi sáng ngày hôm nay sao?- Nói rồi chị hùng hãng ra mở cửa lôi Ken vào. Nó chạy lại chỗ tôi hỏi dò. Hai đứa kê sát mặt nhau.

_Sao rồi?

_Bị phát hiện rồi.

Vừa trả lời Ken, tôi lại quay sang hỏi chị:_ Làm sao chị thấy được?

_Khi em quay về kéo Ken đi, chị đã dõi theo bộ dạng đáng nghi của em. Bay theo đuôi hai đứa và đến trường học, nơi con người ở đó, từ đầu thiết nghĩ hai đứa gặp phải rắc rối ở đó, nhưng chị không ngờ!

Ong Ken nhỏ giọng:_Chị làm ơn đừng nói cho ong chúa được không?

Vẫn lơ đi thái độ cầu khẩn của Ken, chị nhìn chằm vào tôi:_Nói cho chị biết, em làm vậy để làm gì?

_...Em yêu một người con gái và em giúp cô ấy, thế thôi.

_Và cô ấy là con người?

_Phải.

Chị tức giận:_ Vậy đừng yêu cô ta nữa, chị sẽ không nói cho ong chúa biết.

_Tại sao em phải làm vậy?

_Em có biết mình đang phạm phải sai lầm nào không? Ong với người là hoàn toàn không thể, đó là trái với quy luật tự nhiên. Hơn nữa loài người không ai tốt đẹp cả, ta làm ra mật để họ lấy cắp và hưởng thụ, còn họ đã làm gì cho chúng ta? Họ có biết ơn chúng ta không? Không, thậm chí họ còn có thể giết chết chúng ta.

_Nhưng loài người đã làm nên một xã hội phát triển, tân tiến.-Tôi gân cổ

_Tân tiến bởi những thứ hóa học bơm vào thực phẩm rồi xuất hàng để có lợi đấy à? Hiện đại vì những thứ máy móc giết mòn chết mòn thiên thiên? Đầu óc của họ đã quá ngu đần rồi Vincent à, nhìn vào thực tế đi, em có hằng ngày chứng kiến cảnh họ ngâm trái cây với thứ thuốc tăng trưởng không? em có biết là những thứ đó con người ăn vào cũng có hại không? Họ đang giết chết lẫn nhau đấy Vincent à. Con người ích kỉ, họ luôn sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được thứ mình mong muốn. Rồi sau này họ sẽ phải hối hận.

_Nhưng đâu phải ai ai cũng như vậy!

_Chị biết, nhưng con số của cái thiện chỉ luôn đếm trên đầu những ngón tay. Xã hội phát triển, nhu cầu vật chất và tinh thần ngày càng tăng, khiến lòng người thay đổi, trở nên hạn hẹp.

_Vậy những thứ mà con người đã gây ra đó có liên quan gì đến việc em yêu một cô gái?

_Chị nói đến vậy mà em vẫn còn chưa chịu hiểu?