Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 37: 37: Nhiệm Phụ Hoàn Thành!






Lữ Mộng Quân thấy thế cũng hợp lý, trời hôm nay lạnh như vậy làm một ly rượu chắc chắn sẽ rất sảng khoải.

Nàng ngồi bẹp xuống đất rồi kêu Nam cùng ngồi, hai người cứ như thế mà chia sẻ một chum rượu.
Nam thì đã có bí ký, uống rượu nhưng không uống, nên sau hai chum rượu anh vẫn không say một tý nào.

Nhưng Lữ Mộng Quân thì bắt đầu say rồi, nàng ta ngồi tựa đầu vàng vai Nam tâm sự.
“Nam này, ngươi thấy ta là một con người thế nào?….Vô dụng, bất tài, vô năng, kể cả người mới đến khoảng chừng nửa năm như ngươi cũng có thể dễ dàng vượt qua.

Việc chiến không thông, việc gia công thì lại càng tệ, kể cả đến kinh thành còn không dám trở về.

Ngươi nói xem làm sao ta có thể làm con cháu của Lữ gia được chứ?”
Nam tuy không rõ lắm về chuyện Lữ Mộng Quân buồn, nhưng chuyện liên quan đến gia tộc thì chắc phải là chuyện lớn.

Thế rồi Nam dịu dàng nói.
“Không, trong mắt ta thì tướng quân không bất tài vô dụng.

Ngài có thể vận hành cả một đội quân như này là quá giỏi rồi…Còn chuyện xứng đáng hay không thì theo ta nghĩ ngài hoàn toàn xứng đáng.

Tuy ngài không có thân hình cường trán của nam nhân đi chăn nữa thì ngài vẫn chăm chỉ luyện tập không bỏ bất kỳ một ngày nào.


Dù ngài không thể có được cầm, kỳ, thi, họa như những nữ nhân khác, nhưng ngài lại có một thân cường võ, có thể so cùng với bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ.

Chuyện ngài không dám đến kinh thành thì cứ để Thành Nam này.

Ta chỉ sợ ma, sợ quỷ nhưng không hề sợ người! Ta nhất nhất định sẽ bảo vệ ngài thật tốt”
Nghe cái lười nói này của Nam, trong lòng của Lữ Mộng Quân đã ghi một điểm cực tốt.

Cái tên này đúng là chỉ biết nói xàm, chuyện người ta như thế còn chưa biết, mà vẫn có thể an ủi được chắc chỉ có Nam.

Nhưng vì cái tính này của anh mà đã làm cho cuộc sống vố vô vị ảm đạm của Lữ Mộng Quân thêm phần giàu sức sống, kể từ Nam đến thì nỗi buồn về gia tộc của Lữ Mộng Quân đã vơi đi phần nào.
Không biết Nam EQ thấy hay là Lữ Mộng Quân giỏi che giấu, nhưng cái thiện cảm của nàng đối với Nam từ lâu đã đạt mức đỉnh rồi, chuyện gì nàng cũng muốn chia sẻ với người này nhưng lại ngại không dám nói.

Nhưng hôm nay, có thêm chút rượu làm cho cảm giác ngại này cũng dần tiêu tán hết.
Đôi má hồng hồng của nàng ửng đỏ lên, nàng ta tựa
“Cảm ơn ngươi nhiều lắm, ngươi đã làm ta yên lòng hơn rồi” Nói rồi Lữ Mộng Quân gục ngay trong lòng Nam.
Anh nhẹ nhàng trìu mến vuốt mái tóc đen nhánh của nàng rồi cười một cái, người con gái này cũng thật là khiến người ta động lòng đi.

Không những xin đẹp tài giỏi mà còn có một cái mặt yểu điệu như này nữa, chắc chỉ trừ Mạc Phàm ra thì tất cả nam nhân đều đổ gục trước nàng ta.
Tận hưởng vẻ đẹp xong thì phải bảo dưỡng.


Nam cởi hai lớp áo của mình đang mặt ra đắp cho Lữ Mộng Quân, đắp xong thì thân anh run run từng hồi vì lạnh, mặc dù trời rất buốt nhưng cái giá này là hoàn toàn xứng đáng để Lữ Mộng Quân được ấm.
“Nàng đấy, khiến ta một phen điên đảo đấy, Lữ Mộng Quân!…Ta thực sự không ngờ chỉ vì một mối tình đơn phương như vậy lại khiến bản thân mình trả nhiều cái giá đến như thế.

Giết người, tính kế, chi tiêu sổ sách, thiết lập quân đội,….Cái gì ta cũng dám làm chỉ nàng.

Tuy nàng không biết nấu ăn, không biết thêu thùa đi chăng nữa nhưng Thành Nam này vẫn thích nàng…Còn vì sao thích á? Cảm xúc mà, sao ai biết được ” - Nam ôm người lanh gắt của mình thốt lên những câu đầy luyến tiếc.
Lần đầu anh có tình đơn phương đấy là vào năm ba tuổi với một cô bé hàng xóm, cái mối tình ấy kéo dài hơn chục năm đến khi anh chuyển đến thành phố để đi học.

Trong lúc chuyển lên thì Nam không ngừng tìm kiếm thông tin về cô bé đó, đến khi biết người ta đã người khác thì mới đau khổ từ bỏ.

Không ngờ được lúc này đây, cái thứ tình cảm dai như đỉa đói lại đeo bám anh lần nữa, nhưng lần này chắc không còn cảm giác đau nữa.

Dù sao thì Thành Nam này cũng trưởng thành rồi, thấy Lữ Mộng Quân hạnh phúc là anh vui rồi.
Lúc này nàng ta đã ngà ngà tỉnh lại, thấy Nam ôm người run run như vậy còn nói như thế khiến cho con tim nàng bỗng dưng nhảy lên một nhịp.

Nhưng mà do quá ngại ngùng mà không dám phản ứng gì.
Nói thật là Lữ Mộng Quân cũng có một thứ tình cảm gì đó với Nam, nhưng do nàng ta quá tự ti về nữ nghệ của mình nên không bao giờ dám thừa nhận cái thứ tình cảm ấy.


Trong thâm tâm của nàng nói rằng nàng chỉ có thể sống một mình cô độc suốt đời vì trên đời này lại có nam nhân nào lại thích nữ nhân luyện võ?
Nhưng cái câu nói đó của Nam đã khiến nàng phá đi thâm tâm của mình.
‘Thực sự trên đời có người tiếp nhận mình ư? Rốt cuộc hắn ta vì cái gì mà tới? Nhan sắc? Tiền tài? Danh vọng?…Trong tất cả chỉ duy nhất có nhan sắc là có thể, nhưng nhìn Nam có vẻ cũng không có vẻ quá mặn mà với nhan sắc của mình lắm….Nhưng mà hắn ta thực sự thích mình à!’ - Vừa nghĩ tới đây, cái cảm giác say say của rượu lại nổi lên khiến cho nàng không thể nào nghĩ thông được.
Nam đang để cho Lữ Mộng Quân gối đùi thì bỗng dưng nhận được một cái thông báo.
Nhiệm vụ phụ: thu chân ái Lữ Mộng Quân (Hoàn Thành)
Thưởng: Mở ra chức năng điểm phản thiên cộng dồn; 1 điểm phản thiên.
‘Cái gì?! M-Mình thu được cảm xúc của nàng? Lúc nào cơ chứ? Tại sao cơ chứ? Sao lại có thể thu được?…Chẳng lẽ những lời nói vừa rồi của mình, nàng ta nghe thấy hết rồi?’ Nghĩ rồi Nam từ từ quay đầu xuống nhìn Lữ Mộng Quân như một con robot, khuôn mặt anh tràn đầy bất ngờ khi thấy mí mắt của nàng ta cử động.

Thực sự ngại quá rồi.
Lữ Mộng Quân lúc này cũng biết mình đã thức cũng không biết làm sao, hai người cứ như thế mà giữ im tư thế gối đùi.

Vì bọn họ, một người là xử nam, một người là xử nữ chưa từng đụng tới tinh cảm bao giờ.

Đương nhiên là không biết xử lý như thế nào rồi.

Tu Chân Giới, giữa một cánh đồng hiu quạnh, diễn ra trận đại chiến của một tu chân giả với với một con Ma Long tu vi Thuần Linh cảnh trung thành, nhưng mà vị tu chân giả này chỉ có tu vi Kết Linh cảnh đại thành, thực không thể nào so được với con Ma Long này.
Nó gầm lên một hơi khiến cho không gian rung lên từng hồi, vị tu chân giả kia cũng hộc cả máu tươi, hắn không ngờ chỉ một tiếng gầm của con Ma Long này thôi cũng đủ gây nên tổn thương 9 phần đến cơ thể của hắn rồi.

Vị tu chân giả đó không còn cách nào khác ngoài dùng Độc Bộc Đan miễn cưỡng gia tăng tu vi trong một khoảng khắc.
Nhưng khi gia tăng cũng chỉ là Thuần Linh cảnh tầng 1 sơ kỳ nên chỉ bằng một vuốt là con rồng đó đã tiễn vị này về suối vàng.
Đột nhiên, cái xác của vị tân chân giả đó rung lên một cái.

Rồi từ từ các cơ bắp bắt đầu hình thành, mái tóc dài cũng dần thưa thớt dần, để lại một mái tóc ngắn, đôi mắt xanh dương của hắn của cũng biến thành một màu đen tuyền, khuôn mặt cũng được chỉnh lại vô cùng đẹp trai, tiêu soái.

“Vị tu chân giả” đó đứng dậy, hắn nói.
“Lại xuyên không nữa rồi, haiz.

Hệ thống! Nhiệm vụ lần này của ta là như thế nào?”
Nói rồi một cái màn hình màu tím hiện lên trước mặt “vị tu chân giả” đó.

Hắn ta nhìn cái nhiệm vụ rồi nở ra một nụ cười đầy thích thú nói.
“Cái này được này, ngon!”
Con rồng đó khi thấy mục tiêu của mình có thể trùng sinh sống dậy liền hấp thụ linh khí phóng ra một luồn ánh sáng màu vàng kim cực kỳ khủng khiếp trước mặt “vị tu chân giả”.

Nhưng “vị tu chân giả” này không sợ hãi.

Hắn ta bức cái mặt dây chuyền đeo trên cổ xuống, cái mặt dây chuyền màu đen ấy hóa thành một cây lưỡi hái đen dài 2m.
Hắn ta cầm cây lưỡi hái trên tay nhẹ nhàng vận lực chém xuống.

Cái luồn ánh sáng cùng con Ma Long liền bị tách thành hai.

Chém xong thì “vị tu chân giả” này còn ngồi xổm xuống thở dài nói.
“Haizz…Quá yếu rồi, quá yếu rồi.

Nó không xứng được chém bởi Sát Thần Khí của mình!”