Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 31: 31: Mãnh Hồ Vương Ăn Hành






Trong một trăng thanh, mây tạnh.

Tiếng vó ngựa vang khắp trời, hơn 500 ngàn người từ phía Nhã Tỳ Sơn mà đi tới.

Bước chân ngựa của đoàn quân ấy đi đến đây, cây cỏ đều chết như rạ.

Một viên tướng có một bộ râu mép vểnh lên, cầm một cây đao cán dài nói.
“Hà Hổ! Nơi đây chính là doanh trại của họ Lữ kia?”
Ngay lập tức từ trên ngựa phóng xuống một thanh niên, hắn ta mặc chiến giáp, hông đeo một thanh kiếm, nhìn qua là cực kỳ tinh thông võ nghệ! Người thanh niên ấy cuối người xuống nhẹ nhàng nói.
“Vâng đúng vậy thưa Mãnh tướng quân!”
Mãnh Hồ Vương giương đôi mắt ngàn vàng của mình nhìn về phía ánh lửa bốc lên trước mắt, gã ta cảm khái một lượt nói.
“Lữ Mộng Quân à, Lữ Mộng Quân! Ngươi không ngờ tâm phúc của ngươi trong doanh trại, ngươi không ngờ rằng người đưa tin cho ngươi lại là người của ta.

Đừng trách Mãnh Hồ này, trách là trách ngươi quá ngu ngốc thôi” Hắn ta cười nhẹ một tiếng rồi vung đại đao hạ lệnh toàn quân tấn công!
Cả đoàn quân như vũ bão, thúc ngựa chạy một mạch thẳng tới doanh trại.

Nhưng vừa đi vài mét thì bỗng dưng từng con ngưa hí lên đau đớn, bọn chúng giống như phát điên mà hất ngã vô số binh sĩ xuống ngựa.

Không ít người còn bị dẫm chết không thương tiếc.
Mãnh Hồ Vương ngay lập tức nhận ra vấn đề, gã ta hạ lệnh toàn bộ đội quân phải đi đứng cẩn thận nếu không sẽ dính bẫy.


Gã ta không ngờ Lữ Mộng Quân lại là một người cẩn thận như thế, trước 1 năm mà vẫn chuẩn bị chu toàn để chiến đấu không hề chủ quan 1 chút nào.
Hơn 50 vạn quân tiếp tục càng quét tới, nhưng đi được thêm một đoạn thì có vô số người ngựa đồng loạt ngã xuống, lại có thêm vài trường hợp hy hữu mà chết nữa.

Thấy di chuyển ngựa không ổn, Mãnh Hồ Vương liền hạ lệnh cho toàn quân xuống ngựa mà di chuyển, nhưng điều gã ta không ngờ đó chính là bước tiếp theo mới là tử thần.

Vừa đi vài bước chân đã có người kêu lên đau đớn, cả một đoạn quân dài 100m bị sụp xuống mà dưới đó đều toàn chông tẩm nước tiểu.
Thấy tình hình không ổn, Mãnh Hồ Vương bèn phải hạ lệnh cho mọi người chạy hết tốc lực về phía trước.

Trên đường đi có vô số cặn bẫy chết người, nào là mũi tên từ hư không bắn tới, nào là rắn cực độc từ trên cao đổ xuống, nào là đá tảng lăn chết người.

Tình hình cực kỳ hiểm nghèo khiến Mãnh Hồ Vương gã cùng toàn thế 45 vạn quân còn lại chạy thẳng đến doanh trại của Lữ Mộng Quân.
Trận này vua của Lưu U Quốc là Lưu U Sa muốn khai chiến với toàn bộ Huynh Châu Quốc nên mới kêu Mãnh Hồ Vương mang 50 vạn binh lực đánh như thế.

Vậy mà chỉ trong một đoạn đường núi nhỏ hẹp, vón chỉ để rơi rót 10 người là quá, lại tổn thất những 5 vạn, như thế có đáng chém đầu không chứ?
Khi gần tới được cứ điểm đầu tiên để đánh cướp thì Mãnh Hồ Vương đột nhiên nghe từ trên vách núi vang xuống một giọng nói.
“Ngươi đang tự hỏi là ai khiến ngươi như thế này, là ai khiến ngươi thất bại phải không?”
Mãnh Hồ Vương ngay lập tức gầm lên đầy dũng mãnh.
“Giả thần giả quỷ, mau ra đây!”
Nam nghe thế liền nhếch miệng lên cười một cái rồi bắt đầu cái màn trình diễn của mình.
“Ngươi nói như thế không sợ trời phạt sao?” Vừa nói xong bầu trời vốn đang yên tĩnh không một gợn mây thì đột nhiên bị che đen bởi một đám mây.

“Đùng” Một tiếng sấm chớp nổi lên như thể có người muốn phá thiên địa, đột phá phi thăng.

Thấy một cảnh như thế chân của Mãnh Hồ Vương hơi rung rung, nhưng gã vốn là tướng của mịnh đội quân hùng mạnh há lại sợ hãi như thế được.

Lấy hết dũng khí của mình, Mãnh Hồ uy phong lẫm liệt vung đao nói.
“Giả thần! Chúng ta đánh!” Vừa mới cất tiếng nói thì độ nhiên một binh sĩ sau lưng hắn liền bị một mũi tên đâm xuyên qua! Thấy tình thế nguy hiểm, Mãnh Hồ Vương chỉ còn cách chạy thục mạng tiến đánh nhanh chóng doanh trại.
Nam thấy thế thở dài một tiếng, 1 ngàn Kim Tinh thạch mà anh bỏ ra cho hệ thống để lấy một chút hiệu ứng từ trời như thế cũng thật là thiệt thòi đi.

Không những không làm màu trang bức được, mà còn khiến cho quân địch chạy thật nhanh về phía trước nữa chứ.

Đúng là một cái thất bại mà.

Mãnh Hồ Vương thúc ngựa chạy điên cuồng, trong lòng gã đã sớm coi Nam là thần thánh rồi, lúc chạy gã còn không ngừng quay đầu lại nhìn nữa.

Nhưng cũng may, Thiên Đạo độ gã, mới chạy vài mét thì đã tới doanh trại Lữ Mộng Quân rồi.
Mãnh Hồ Vương điên dại cười một tiếng, trời không những độ gã mà còn độ tới cực điểm! 45 vạn quân đi thẳng vào một cái doanh trại để mà chém giết một phen thì………Một cái doanh trại rộng hơn 3000 mét vuông mà không có một người.
Chứng kiến cảnh này, một chiến lá thu thổi qua khiến cho Mãnh Hồ Vương cùng hơn 450 ngàn người khác hóa đá, như này cũng quá hoa chương rồi chăng? Bỏ trốn còn lấy một tờ giấy tô tổ bố ghi lên “Chúng ta bỏ trốn thì đã sao, ha ha” Cái này khiến một người chuyên đi chém giết như Mãnh Hồ cũng phải thốt lên: “Mô Phật”
Nhưng tính người xưa vốn đơn giản, Mãnh Hồ Vương gã cũng không nói nhiều mà vào kho lưng thực lấy ra hai trăm bình rượu còn lưu lại mà tổ chức một buổi tiệc thật xa xỉ.

Gã ta giết tận ba con ngựa chở hàng để làm thịt, lấy hết một phần hai lương thực ra cắn phá.

Buổi tiệc ấy kéo dài ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, người xỉu thì bị tạt nước thức dậy để uống tiếp.

Cực kỳ điên cuồng.

Đứng từ trên cao Mạc Phàm bỗng dưng cảm khái.
“Huynh nói thật là đúng, rượu khiến chúng ta thành một lũ đần.

Thôi, từ ngày về sau ta sẽ cai rượu vậy” Nói rồi hắn đạp lên một cái lá mà phóng về cứ điểm của Lữ Mộng Quân, nhiệm vụ thám thính đến đây của Mạc Phàm là hoàn thành, giờ hắn phải quay về báo cho Lữ Mộng Quân.

“Mạc Phàm! Tình hình thế nào, có như Thành Nam hắn dự đoán hay không” Lữ Mộng Quân sốt sắn, nàng ta suốt mấy ngày trời không ngủ được vì sợ kế hoạch này có vấn đề, vì một khi Mãnh Hồ Vương phát hiện ra kế hoạch thì người chết chính là toàn bộ đội quân của nàng sẽ chết toàn bộ.
Nhưng lần này nàng ta lo lắng thừa rồi, chiến thuật của Nam tuy có thể không trọn vẹn nhưng tuyệt đối khó phá giải nếu đối phương là người hữu dũng vô mưu.

Mạc Phàm ung dung nói.
“Tướng quân không cần lo lắng, nhiều nhất 1 tháng là binh sĩ của Mãnh Hồ Vương sẽ hoàn toàn tan rã”
“Haiz, bây giờ chỉ có thể trong chờ vào hắn thôi” Đôi mắt của nàng lộ lên vẻ buồn, tuy Lữ Mộng Quân biết Thành Nam cần phải phục hồi tinh thần nên dạo này không hiện lên trò chuyện cùng được.

Con đường Thành Nam đi đúng là con đường đúng đắn.

Sáng hôm say, một tên lính ngủ dậy đi tiểu thì đột nhiên ngửi thấy mùi khét khét.

Hắn ta lần theo cái mùi đó mà đi đến một cái cột lữa cho tầm 2m, mà thứ duy trì cột lửa đó đều là lương thự của bọn họ.

Ngay lập tức chuông cảnh báo vang lên, tên lính đó đánh thức Mãnh Hồ Vương dậy.


Gã ta ngay lập tức chạy đến chỗ cột lửa kêu dập tắt tránh làm cho nó lan rộng ra.
Sau 2 tiếng ròng thì bọn chúng cuối cùng cũng dập xong lữa, nhưng mà toàn bộ lương thực của đội quân mang theo cũng bị cháy sạch không còn một mảnh nào có thể ăn được.

Mãnh Hồ Vương ngay sau đó nhận ra kế hoạch này của địch, nhưng gã không sợ vì dù sao cái đường đầy bẫy cũng đã bị 5 vạn thi quân tối qua phát nát hết rồi, giờ đây con đường hoàn toàn an toàn.
Nhưng một tiếng “Đùng” vang trời bắn thẳng tay hắn, cái con đường bộ duy nhất tiếp nối giữ Lưu U Quốc và Huynh Châu Quốc đã bị chặn rồi.

Đường lùi đã bị bịt, chỉ có thể tiếng! Nhưng ngay sau khi chuẩn bị xuất phát tiến đánh tiếp thì Mãnh Hồ Vương phát hiện ra toàn bộ ngựa trong chuồng đều bị một thanh kiếm cực sắc mà chém bay đầu.
Tức giận nhưng không thể làm gì, nhân lúc binh sĩ mới ngủ dậy còn sung sức, gã ngay lập tức hạ lệnh tiến quân.

Nhưng khi tiến vào Thư Vẫn Lâm thì Mô Phật thêm một tiếng nữa, tất cả khu rừng đều bị bao phủ bởi sương trắng, người đi gần kề nhau còn thể lạc nói chi đến cả một đoàn 500 ngàn người, đi vào đó chỉ tự sát.
Cúng may Mãnh Hồ Vương còn dư một người có khả năng dẫn bọn hắn ra khỏi chỗ này, Hà Hổ.

Hắn ta vâng lệnh tiến lên phía trước dẫn đường, nhưng mới đi được vài bước đã bị một mũi tên ghim thẳng vào đầu.
Lữ Mộng Quân khi bằng mũi tên ấy không kìm được xúc động mà nói.
“Thì ra gián điệp là ngươi, Hà Hổ.

Uổng công ta thu nhận ngươi, mà ngươi lại bán mình cho giặc cầu vinh” Nói rồi nàng lấy Thiết kích từ trên lưng xuống, định khổ chiến một trận.

Nhưng trước khi nàng ta kịp phóng xuống để tả xung hữu đột với 45 vạn quân thì có một bàn tay ôm eo nàng ngăn lại.
Nam giận dữ nói.
“Tướng quân! Ta đã nói là trận này để Mạc Phàm xung phong mà, ngài và các huynh đệ khác cứ ẩn trên cây mà bắn cung đi, không cần làm phiền chúng ta” Nói rồi đôi lục nhãn của anh hóa thành một màu đen.

Mạc Phàm tay không tất sắt xong thẳng vào giữa lòng địch.