Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 30: 30: Mẹ Nó! Cái Lưng Của Ta






Từ đó về sau, Nam lúc nào cũng đưa cơm tới cho Lữ Mộng Quân, nhân cơ hội đó anh còn kiếm được một vài sở thích chung giữa hai người.

Lữ Mộng Quân thực ra cũng là một người rất yêu thích tiểu thuyết, nhưng ở thời đại này tiểu thuyết chưa được lưu hành rộng rãi nên nàng không có quá nhiều quyển để đọc.

Từ đó Nam trở thành một cái đài kể chuyện cho nàng nghe, ngày ngày bồi đắp tín nhiệm.
Sau 2 tháng trời ròng rã khô cả họng thì Nam tính lại mức tín nhiệm của mình đã cao hơn Tư Lỗ hai điểm, điều đấy khiến anh trong một buổi tối cười vang cả trại, từ đó về sau ai cũng nhìn anh bằng một đôi mắt không thân thiện là mấy, trừ Tư Lỗ và Lữ Mộng Quân.

“Thế rồi dế mèn hắn ra sao? Chẳng lẽ cứ như thế mà để dế choắt chết?” Lữ Mộng Quân thực chưa muốn ngủ, nàng ta thực sự muốn nghe tiếp câu chuyện dế mèn phiêu lưu ký mà Nam kể.

Nhưng trời giờ đã tối, ánh trăng cũng sắp thay luôn thành mặt trời luôn rồi.
“Hờ hờ, ta buồn ngủ rồi.

Có gì mai kể tiếp, dù sao cũng đã muộn rồi.

Ngài mai còn nhiều việc lắm đấy, ta cũng chưa muốn sức khỏe của ngài bị tổn hại đâu!” Nói rồi Nam đứng dậy vung vai một cái.

Cơ thể của anh phải dùng Bổ Tinh Đan để duy trì mức được hiệu xuất công việc, 12 viên anh tích trữ giờ chỉ còn 5 viên.


Nam cũng không dám dùng tiền để mua Bổ Tinh Đan vì sợ trong hai ngày điên cuồng tính toán có sai sót.
Tính ra cái giai đoạn này còn khủng khiếp hơn cả 6 tháng trước kỳ thi quốc gia nữa.

Trước kỳ thi quốc gia là học không ngừng nghỉ đến 12 giờ đêm, còn trước trận Thanh Dã là không được ngủ dù chỉ một đêm! Khối lượng công việc quả thực quá nhiều.
Nam lại bước về phòng của mình mà tiếp tục mua binh khí từ hệ thống.

Bây giờ anh chị hận cái tên Mãnh Hồ Vương sao không đến sớm để anh kết thúc chuỗi ngày ác mộng này, mà thôi, đừng có đếm sớm để Nam còn thời gian mà chơi mấy chiêu bài “độc”
Trong lúc làm việc, một luồn sáng nhẹ nhẹ từ trên cao chiếu xuống quyển sách chi tiêu sớm đã bị ghi đầy của Nam.

Bỗng dưng anh thở dài một tiếng, cái ảnh tượng này thật là giống lần đầu tiên Thành Nam ca ca này dạy cho Diệp Hồng những con số đầu tiên.
“Không biết muội ấy giờ ra sao nhở? Có ăn uống đầy đủ không? Có bị ăn hiếp hay không?”

Diệp Hồng lúc đó đang ngồi nghiền ngẫm lại mấy thứ công pháp mà tông chủ đích thân đưa cho.

Phải nói là tư chất của nàng thuộc hàng thiên tài trong thiên tài, tuy chưa bằng Mạc Phàm nhưng đối người khác thì chính là đỉnh cấp thiên kiêu! Hai tháng đầu tiên khi gia nhập nàng đã luyện Ngự thú đến phá cảnh, 1 năm là Diệp Hồng đã hoàn toàn tấn cấp Luyện Linh cảnh.

Giờ đây Trương Thuẫn cũng không dám đụng đến nàng.
Diệp Hồng cũng không vì thế mà tự mãn, nàng ta biết mình vẫn còn quá bé nhỏ đối với một đại tông môn.

Nàng truy cầu một cái sức mạnh có thể ngang cả một đại tông môn, vì khi đó Diệp Hồng mới đủ khả năng khiến cho hai ca ca tu tiên thoát kiếp phàm nhân luân hồi được.
“Nam ca ca, Diệp ca ca.

Hai người nhất định phải chờ muội, muội nhất định sẽ tìm ra được cách khiến hai người có được linh căn” Đây là một trong những câu nói mà Diệp Hồng thường nói ra khi gặp phải khó khăn.

Nàng ta một lòng cầu Đạo, một lòng cầu hạnh phúc vinh hoa vĩnh hằng!
Diệp Hồng thở dài một cái, buông quyển linh thực trên tay xuống.

Nàng ta dựa vào ghế rơi vào trầm tư, cái quyển linh thực này chỉ cần 2 ngày là đả thông rồi, nhưng không hiểu sao hiện giờ trong đầu Diệp Hồng lại không muốn đọc nó mà nàng chỉ cảm thấy có một thứ gì đó đang dần bị mất đi vậy.
“Rốt cuộc hai người có khỏe không? Đã 1 năm kể từ khi muội đi rồi, không biết hai người có nhớ muội không? Chứ muội ở đây rất khỏe, sư phụ thì cũng rất bảo vệ muội, tên Trương Thuẫn đó cũng không dám đụng đến muội.

Với lại muội rất nhớ hai ca ca đấy” Diệp Hồng nói rồi lại chùi đầu mình vào quyển sách, nhất định lần sau gặp lại hai ca ca nhất định nàng phải tặng cho hai người một cái bất ngờ!

Nam lúc đó cũng cảm nhận được một điều gì đó, anh mỉm cười nhẹ nhàng.


Không biết tại sao Thành Nam lại cảm nhận được Diệp Hồng sống rất tốt, tuy chỉ là cảm giác như nó khiến Nam yên tâm hơn rất nhiều.
Nam lại lao đầu thiết kế bẫy.

Những loại bẫy này được Nam dựa trên những loại bẫy của ông cha ta trong hai cuộc chiến tranh lớn nhất với Pháp và Mỹ, xét về mặt lịch sử, đây có thể nói là lần dùng bẫy nổi tiếng và ghi chép đầy đủ nhất mà Nam biết, xét về công dụng, tuy mấy loại bẫy này chỉ dùng được với người, nhưng trong rừng tuyệt đối chí mạng.

Với lại nó cũng rất phù hợp với chiến thuật Thanh Dã của anh nữa.
Khi đã thiết kế xong 34 loại bẫy khác nhau, trong đó có thêm 5 6 loại đặc biệt dành cho ngựa, những loại dành cho thú vật này Nam chưa có cơ sở để dựa vào, nên toàn bộ đều dựa vào kiến thức sinh học lớp 7 mà tạo nên.
Thế là sau khi thiết kế xong thì anh liền đi chế tạo, mất hết cả buổi tối.

Sáng ra thì làm đồ ăn Lữ Mộng Quân rồi tám chuyện với nàng một chút, tám xong rồi lại phóng đi thử nghiệm đến trưa.

Trưa thì lại nấu ăn, tám chuyện, chỉ tay xây dựng đến chiều thì mới có thời gian rảnh thử nghiệm mấy loại bẫy này.
Và kết quả…..Không như mong đợi, tất cả bẫy đều bị hư hại nghiêm trọng khi ngựa đi qua, không những thế bọn ngựa lại không hề bị tổn thương chút nào.

Cái điều ấy đã làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của Nam, thế là anh cùng Mạc Phàm họp để tìm ra những vấn đề của cái bẫy.
Mạc Phàm về bẫy ở phàm giới cũng không hiểu nhiều, hắn chỉ am hiểu về mấy loại trận pháp bẫy của tu chân giới mà thôi, nhưng đối với Nam bẫy là bẫy, dù là trận pháp bẫy ở tu chân giới cũng là bẫy, mà một khi là bẫy thì ắt hẳn phải có điểm chung! Thế là Mạc Phàm bắt buộc phải giảng giải cho Nam về cách vận hành của mấy cái bẫy ở tu chân giới.

Lúc này đây, Nam mới phát hiện ra vẫn đề về bẫy của mình.
Ngay lập tức anh liền tháo dỡ hết những cái bẫy động vật ra rồi bắt đầu hành trình tinh chỉnh.

Sau hơn 30 tiếng làm việc không ngừng nghỉ, cuối cùng Nam cũng đưa ra dược 2 loại bẫy chuyên dùng cho ngựa.


Anh không chần chừ mà thử nghiệm ngay lập tức.

Kết quả rất khả quang, loại bẫy đầu tiên khi ngựa đạp đi qua liền chém một cái vào chân nó, khiến cho ngựa nổi điên mà hất hình nhân trên ngựa xuống, loại bẫy thứ hai lại làm cho hình nhân và ngựa gã sấp mặt khi đụng phải.

Cả hai đều đạt yêu cầu của Nam.
Anh khi thiết kế xong 2 cái loại bẫy này liền phải dùng một viên Bồi Tinh Đan để bồi dưỡng lại tinh thần.

Anh hiện giờ đã liên tục làm việc hơn 120 giờ rồi, nếu không nhờ đan dược chắc Nam đã phát điên sớm, nhưng đại nghiệp chưa thành, Lữ Mộng Quân vẫn có thể chết, Nam không thể bỏ được!

Tù tì 5 tháng trôi qua, cuối cùng bẫy đã thiết kế xong, nơi trú ẩn hoàn hảo cũng được xây dựng cực kỳ vững chãi.

Đồ ăn thức uống, vũ khí giáo mác, tất cả đều đã ổn định.

Cuối cùng Nam có thể nằm xuống giường mà nghỉ ngơi rồi, anh không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu giờ không ngủ rồi, nhưng chắc chắn nó không dưới con số 2 ngàn giờ.
Còn Lữ Mộng Quân thấy Nam làm việc cật lực như thế thì tín nhiệm của nàng cũng cao hơn, mặc dù không bằng người thân nhưng mà đối với cương vị bạn bè, Nam chính là một người bạn thân đáng để tin tưởng.

Còn Mạc Phàm lần này cũng hơi chấn kinh, lúc đầu hắn có coi thường Nam vì anh quá yếu đuối, như trải qua một cái giai đoạn luyện ngục này, hắn thực sự phải thay đổi góc nhìn về vị huynh đệ này của mình.