Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 24: 24: Lữ Mộng Quân!






“Được thôi! Ngươi muốn trừng trị bằng cách nào?” Mạc Phàm ung dung hỏi Tư Lỗ thăm dò đối phương.
“Ngươi! Mau ra giữa sân tập đánh với ta một trận! Nếu ngươi thắng thì số Kim Tinh này, Tư Lỗ ta không đủ tư cách giữ lấy, nhưng nếu ngươi thua thì phải tự cắt lưỡi mình để mà đền tội”
Mạc Phàm nghe thế nở ra một nụ cười quỷ dị, thì ra tên chiến hữu Tư Lỗ này ghi hận việc hồi trưa Nam phun đồ ăn ra.

Việc này có thể giải quyết êm đẹp.
“Được thôi! Nếu ta thắng thì 40 Kim Tinh này thuộc về ta, nếu ta thua thì sẽ mất đi vị giác nghe cũng hay đấy….Hiện tại ta cũng thiếu chút tiền cho rượu thịt”
Nghe thế Tư Lỗ cầm tay Mạc Phàm kéo ra.

Lần này gã phải để cho cái tên công tử chuyên nhỏ nước bọt này thấy thế nào là một trận chiến của nam nhi thực “thụ”.

Còn Mạc Phàm cũng cảm thấy khá là ngạc nhiên, cái tên Tư Lỗ đã làm hai nháy rồi mà vẫn còn trâu bò đến thế, thể lực quả thực có chút thú vị.
Hai người bước ra giữa sân với sự reo hò của mọi người.

Tư Lỗ đứng đối diện Mạc Phàm, tay gã cầm một thanh đại đao, thân hình cao 2 thước cộng thêm cái quả đầu trọc của gã tạo nên không ít uy áp với những người xung quanh.

Chiến khí của gã ngút trời đúng với danh hiệu mà doanh trại đặt cho hắn, Cuồng Ngưu!
Mạc Phàm thấy chiến hữu cũ của mình phóng ra uy thế như thế cũng không chịu thua, hắn bẻ ngón tay răn rắc hai tiếng, chiến khí bộc phá khiến cho da gà của Tư Lỗ nổi lên.

Mạc Phàm bá đạo nói.

“Để xem ngươi chịu được mấy quyền của ta!”
Thấy cái chiến khí của Mạc Phàm cường đại như thế, Tư Lỗ có chút rung sợ nhưng ngay lập tức hắn ta trấn tĩnh lại không để cho bản thân mất bình tĩnh, vì trong một trận chiến chỉ cần tinh thần của mình hay đói phương bị dao động một chút nào thì kết cục của nó sẽ rất khác.
“Để xem ngươi có sống sót qua được một nhát của ta không!” Nói rồi Tư Lỗ cởi áo ra, để lộ ra một thân hình bón múi săn chắt, từng cơ bắp của hắn tuy không được sắc sảo và cứng rắn nhưng kích cỡ hoàn toàn vượt trội so với người bình thường.
Đáp lại Tư Lỗ, Mạc Phàm cầm Thiết thương của mình xuống rồi cũng cởi áo ra để lộ một thân hình tràn đầy cơ bắp tuyệt, từng đường cơ cứng rắn vô cùng, không những thế trên cơ thể của Mạc Phàm còn lưu lại vô số “chiến tích” của những trận giao chiến với thú dữ.

Điều này khiến cho Tư Lỗ có một cách nhìn khác hẳn về Diệp Mạc Phàm, bây giờ hắn ta không phải là tên công tử chưa từng trải qua sinh tử nữa mà là một chiến binh đích thực, nhưng tội là tội, không thể tha việc phun đồ ăn được!
“Keng” tiếng chuông bắt đầu trận chiến vang lên.
Tư Lỗ ngay lập tức đẩy chân phóng về phía Mạc Phàm tung một đấm thẳng vào mặt, nhưng với phản xạ của mình, Mạc Phàm ngay lập tức đấm lại.

Hai nấm đấm va chạm vào nhau, Tư Lỗ lùi lại, tay của gã run lên từng hồi, đấm vào tay của Mạc Phàm chẳng khác nào đấm vào một cục sắt vậy, cứng rắn vô cùng.
Mạc Phàm liền chớp lấy thời cơ, cầm Thiết thương ném tới.

Tư Lỗ nhanh nhẹn dùng đại đao đỡ lấy đòn ám khí này, nhưng điều gã không ngờ đó chính là đòn đó chỉ là đòn nhử mà thôi!
Mạc Phàm từ phía đối diện sử dụng Ảnh Vân Bộ tốc biến lại chỗ Tư Lỗ trong một khoảng khắc, hắn nắm lấy cây thương vẫn còn đang lơ lửng chưa rơi xuống, nện thẳng một gậy vào cái đọc trọc của Tư Lỗ, khiến gã ta đau đớn khôn cùng.

Tuy là được coi là thương nhưng cán của Thiết thương trong tay Mạc Phàm lại vô cùng cứng rắn, khác hẳn với loại cán dẻo của các loại thương thông thường, nên một nện này chẳng khác nào lấy một cái cây lớn đập vào đầu cả.
Nện xong Mạc Phàm hạ người xuống, nhắm ngay bụng của Tư Lỗ mà tung ra một cú đấm mang 4 phần sức mạnh, chỉ duy nhất một cú đấm của hắn đã khiến Tư Lỗ bị đánh văng xa, miệng tuôn ra máu.

Nên nhớ rằng thực lực cơ thể của Mạc Phàm đã là Ngưng Linh tầng 6 đỉnh phong nên một đấm này của hắn giết chết Tư Lỗ là chuyện quá là bình thường luôn.

Nhưng Mạc Phàm lúc đang định ra thêm một đấm nữa để kết thúc luôn cái trận đấu một chiều này thì đột nhiên Nam ngăn lại, anh nói.
“Việc trang bức cứ để ta, đệ không cần nhúng tay vào đâu” Họ Diệp này nghe thế liền thở một cái, hắn không tính được là Nam lại thích thể hiện đến vậy.

Nhưng dù sao cũng là huynh đệ nên nhường Nam một bước.
Nam bước đến Tư Lỗ đang định làm màu nói vài lời thì đột nhiên Tư Lỗ tung quyền đánh thẳng một cú vào ngực Nam.

Khiến anh ắ thở một tiếng, Tư Lỗ không hiểu tại sao tên Mạc Phàm đột nhiên mất chiến khí như thế, nhưng trực giác của gã mách bảo người này có thể hạ!
Tư Lỗ ôm nội thương định dùng đại đao chém xuống kết thúc trận đấu này, thì đột nhiên có một cây kích chặn đứng nhát chém của gã.

Tư Lỗ giận dữ gầm lên.
“LÀ AI DÁM CHẶN ĐÒN CỦA TA!” Nhưng khi quay người lại thì người của Tư Lỗ mền nhũng không còn sức lực, rõ ràng là một tráng sĩ khó tìm trên thế gian mà giờ đây gã đang run như cầy sấy, rõ ràng là sắp đái ra trong quần luôn rồi.
“L….Lữ tướng quân! Thuộc hạ đáng trách không nghê đón ngài kịp lúc!” Tư Lỗ ngay lập tức quỳ xuống nói.
Người con gái ấy thu kích lại về hông mình bá đạo nói.
“Đánh lén kẻ khác chính là đạo lý của ngươi?!”
“Là thuộc hạ tiểu nhân! Mong Lữ tướng quân tha lỗi”
Nàng ta lướt qua Tư Lỗ rồi lạnh lùng nói một thầm một câu: “Chuyện ngươi hãm hại tên họ Diệp hôm nay ta nể tình ngươi có công với quân có thể cho qua, như từ nay về sau không được lập lại.

Rõ chưa!” Nghe thế Tư Lỗ chỉ còn biến run run nói vâng một tiếng.

Nói rồi Lữ Mộng Quân bước đến đến chỗ Nam, chìa một bàn tay trắng hồng kéo Nam dậy.

Ánh trăng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt của nàng để lộ ra một vẻ đẹp tuyệt thế hồng trần, kể cả tiên nữ có xuống thì cũng phải e thẹn trước cái vẻ đẹp này.

Khuôn mặt thanh tao, đôi mắt to tròn ánh lên một cái ngạo khí ngút trời.

Dáng người thì cực kỳ cân đối, eo nhỏ ngực thanh.

Cái chiến giáp mà nàng ta đeo trên người càng làm lộ vẻ bí ẩn.
Bây giờ Nam mới thấm thía câu nói của Mạc Phàm: “Cái gì càng bí ẩn thì càng đẹp”
“Này ngươi có sao không?” Lữ Mộng Quân hỏi Nam.
Nam nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng mà đứng dậy, anh phủi phủ quần vài cái rồi nói.
“Không sao không sao, cám ơn Lữ tướng quân tương trợ” Tuy tỏ ra bình tỉnh như thế, nhưng tim của Nam bây giờ đang đập cực kỳ mãnh liệt, như thể nó muốn nhảy ra luôn vậy.

Tuy vậy, nhờ cái mặt chai lì đã được toi luyện qua biết bao nhiêu lần bị chửi thì Nam đã thành công giữ được khí chất.
“Ừm tốt lắm.

Ngươi hôm nay thể hiện rất khá, ta có lời khen!” Lữ Mộng Quân thân mật đặt tay lên vai của Nam nói.
Nam được một mỹ nhân như thế đụng vào liền phản ứng cực kỳ kịch liệt, cảm tưởng như thể cơ thể muốn nổ tung vậy.

Nhưng cái mặt chai lì của một tên trộm vặt siêu chuyên nghiệp đã giúp Nam kìm chế lại bản thân của mình, không xuất ra cái thân phận hám gái.
“Cảm ơn tướng quân đã khen ngợi!” Nam cuối người xuống nói với Lữ Mộng Quân.


Người nghiên 120 độ, hai tay đặt trước đầu thể hiện sự thành kính, cái tư thế không tự hạ thấp thân thé của mình mà vả lại thể hiện một sự lễ nghi đúng mực.
Lữ Mộng Quân thấy như vậy âm thầm tán thưởng Nam: ‘Võ nghệ vừa cao cường lại vừa hiểu lễ nghi, người nhất định sẽ là ngôi sao sáng đây!’

Sau khi Lữ Mộng Quân rời đi thì tư Lỗ bước đến bạ vai Nam nói.
“Sau trận đấu này ta phải nhìn lại ngươi rồi, khà khà.

Ngươi không phải là tên gà mờ mà ta thường nghĩ, ngươi thật là một chiến thần đấy! Coi như số Kim Tinh thạch này là ta tặng ngươi coi như lần đầu gặp mặt, từ nay về sau nếu có tên nào trong doanh trại làm khó dễ ngươi thì cứ báo với ta một tiếng.

Tư Lỗ này nhất đinh sẽ xử hắn thật ra trò!”
Cái tên Tư Lỗ này cũng thật là! Dù sao Mạc Phàm cũng biết cái tính không đánh không thành bạn của gã, chỉ có điều sau khi ở chung với Nam hơn 1 năm trời thì hắn có chút kiên kỵ với hai chữ liêm sỉ.
Nói chuyện một chút thì Tư Lỗ rủ Nam nốc rượu, đương nhiên là anh cũng không tiện từ chối.

Nhưng với một người tửu lượng còn kém như Nam thì hai ly nhỏ đã nằm ra sàn rồi, báo hại tư Lỗ phải vác một cái người nặng gần trăm cân này về

Trong lúc ngủ Nam không ngừng nói mớ cái tên Lữ Mộng Quân, trong giấc mơ của anh cũng tràn ngập hình ảnh của Mộng Quân.

Mạc Phàm thấy thế chỉ có thể thở dài ngao ngán nói.
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân quả thực là đúng mà.

Huynh như thế làm sao có thể tu tiên được, dù có tu thì cũng tu đến tẩu hỏa nhập ma mà thôi”