Phán Thần Hệ Thống

Chương 56: Rời khỏi




Qua một hồi, vật phẩm trân quý hơn liền theo đó xuất hiện.

Lão giả lúc này đang cầm lấy một cái khay có bọc vải hồng được một người khác phía sau mang lên.

Vải hồng mở ra, lập tức xuất hiện một cái giáp màu trắng như tuyết, lão chậm rãi nói:

- Vật đấu giá tiếp theo là Thiên Tằm Nội Giáp được làm từ Tơ tằm nghìn năm cộng với vô số vật phẩm trân quý do chính tay Vạn Bảo Đại Sư rèn luyện ra khi còn trẻ. Nội giáp này chẳng những đao thương bất nhập mà theo như Vạn Bảo Đại Sư đích thân khẳng định, nó có thể kháng cự một đòn toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ mà không ảnh hưởng đến người mặc.Tin tưởng ý vị trong đó, các vị đều hiểu rõ hơn ta.

- Hả? Nội giáp? Lại còn do đích thân Vạn Bảo Đại Sư luyện chế? Con mẹ nó, vật này lão tử muốn rồi.

Một gã tu sĩ ngồi hàng đầu lớn tiếng nói.

- Kháng cự một đòn toàn lực của Trúc Cơ Trung Kỳ? Thú vị, vật này ta muốn!

- Khặc khặc, không ngờ ở nơi này lại xuất hiện loại bảo vật bực này, chậc chậc!



Vô số tiếng than thở lẫn thòm thèm tranh nhau nổi lên làm cho bầu không khí thoáng cái đạt đến đỉnh điểm.

Lão giả trên bình đài thấy vậy thì cũng nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, mở miệng nói:

- Thiên Tằm Nội Giáp, giá khởi điểm năm trăm Hạ phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không được dưới mười linh thạch. Hiện tại đấu giá bắt đầu.

Trần Dương vốn đang chú ý quan sát, nghe cái giá này thì mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị nhưng cũng nhịn không được hít một hơi lãnh khí.

Mà xung quanh hắn, cũng dồn dập vô số người hít thở dồn dập, hiển nhiên là bị cái giá này làm cho choáng váng mặt mài.

Thế nhưng, Trần Dương nghèo không có nghĩa người khác không giàu, mà người khác giàu thì không có nghĩa không có người giàu hơn.

Chỉ qua mấy lượt ra giá, giá cả đã bị đẩy lên tới chín trăm Hạ phẩm linh thạch, gần gấp đôi cái giá khởi điểm.

Trần Dương khoé miệng đắng chát, trước đây không nhận ra, bây giờ Trần Dương mới biết bản thân mình mới là quỷ nghèo chân chính.

‘Cũng không biết, mở miệng hô lên ta ra giá một nghìn Hạ phẩm linh thạch! Là có tư vị thế nào?’

Trần Dương có chút hâm mộ những kẻ tài đại khí thô kia.

Mặc dù có chút hâm mộ, nhưng Trần Dương hiểu rõ, bản thân hắn có Phán Thần Hệ Thống cũng đã quá đủ, không có thứ pháp bảo hay tiền tài nào sánh bằng. Hắn có được Phán Thần Hệ Thống đã là may mắn lắm rồi. Chỉ cần sử dụng tốt, thì chút ít linh thạch kia không đáng là gì.

Nghĩ đến đây, tâm lý Trần Dương liền cân bằng lại một chút, tiếp tục ngồi im quan sát tất cả.

Mà trong cái hội trường đấu giá này, không chỉ có mình Trần Dương im lặng bình tĩnh quan sát hết thảy, cả lão giả trên đài chủ trì đấu giá cũng là một trong số những người yên lặng quan sát tất cả.

Lúc này, lão nhìn thấy mọi người thi nhau ra giá thì khoé mắt híp lại, cười đến mỏi cả miệng.

Cuối cùng, cái giá đã đến con số cực hạn, hai người còn trụ được đang so kè nhau từng chút một, đấu đến mặt đỏ tía tai.

Lão giả thấy cảnh này, tay không chút do dự đưa nội giáp ra phía trước, trong tay lão đột ngột xuất hiện một thanh kiếm.

Thanh kiếm này toả ra khí tức băng hàn, hiển nhiên cũng là một thần binh lợi khí.

Chỉ thấy lão tay khẽ đảo liền chém một nhát thật mạnh, kiếm khí theo đó bay ra làm cho một số ít tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ xa xa cũng tái mét cả mặt.

Kiếm khí được khống chế tinh diệu toàn bộ đều rơi vào nội giáp, vang lên một âm thanh ‘Choang’. Nhưng khi nhìn lại, nội giáp hoàn toàn không tổn hao gì, ngay cả một chút dấu vết mờ nhạt cũng không có.

Điều này lại làm cho con mắt của các tu sĩ lần nữa đỏ rần, tê tâm liệt phế cắn răng xuất hết vốn liếng của mình ra.

Cuối cùng, một nữ tu sĩ thành công mua được với giá một nghìn bốn trăm linh thạch, quả là một con số trên trời.

Trần Dương sau khi nghe con số này thì trợn mắt líu lưỡi.

Tiếp sau đó là một vật phẩm Trần Dương cảm thấy quen thuộc, một gốc linh dược có nghìn năm hoả hầu.

Gốc linh dược này một lần nữa lại dẫn đến một tràng tranh đoạt đến máu chảy đầu rơi, vô số tiếng kêu thảm thiết đến khản giọng vang lên, cuối cùng bị một tu sĩ ngồi trong góc xa xa dùng cái giá trên trời mua được.

Cũng nhờ lần này, Trần Dương lại lần nữa kiến thức được độ quý giá của linh dược nghìn năm đối với đám tu sĩ.

‘Xem ra mình đang ngồi trên đống vàng mà không biết!’

Trần Dương cười cười lắc đầu tự giễu.

Nửa ngày sau, đấu giá hội rốt cục kết thúc.

Trần Dương chậm rãi bước ra khỏi lâu các, trở về nơi ở của mình.

Đấu giá hội lần này đã để cho hắn một ấn tượng sâu đậm. Vô luận là khả năng chi tiêu của các tu sĩ hay là sự quý hiếm của các loại linh dược trong giới tu sĩ đều làm cho Trần Dương cảm thấy đầu óc mở mang rất nhiều, đồng thời cũng có nhiều ý tưởng loé lên trong đầu.

Mà đấu giá hội kết thúc cũng là báo hiệu cho Thiên Sơn tiểu hội lần này đã chính thức khép lại.

Chu Nhân ban đầu muốn cùng Trần Dương cùng nhau xuất hành đi về phía Chu gia.

Nhưng dưới sự thuyết phục của Trần Dương, Chu Nhân liền âm thầm tách ra với Trần Dương rồi theo một nhóm các tu sĩ bạn hữu thân thiết của gã cùng nhau rời đi.

Còn về phần Trần Dương thì lấy lý do giải quyết công việc mà một mình một hướng rời đi.

Trần Dương sau khi rời khỏi địa điểm tổ chức Thiên Sơn tiểu hội thì liền chậm rãi ngày đi đêm nghỉ, cứ như vậy lấy tốc độ chậm chạp rùa bò mà đi.

Cho đến ba ngày sau, thân ảnh Trần Dương xuất hiện lại một khu vực hoang vắng, nơi này có một con suối nhỏ chảy qua, bên cạnh có loạn thạch chất đống và cả những gốc thông già hàng trăm năm tuổi.

Nơi này nếu tính kỹ thì Trần Dương đã rời khỏi địa điểm Thiên Sơn tiểu hội khá xa. Mấy ngày trước thỉnh thoảng còn có bóng dáng tu sĩ rời đi, nhưng đến hôm nay thì đã không còn thấy ai nữa, Trần Dương thầm nghĩ có lẽ ai cũng đã sớm đi rồi, không ai có hứng thú chậm rãi vừa đi vừa nghĩ như hắn vậy.

Vừa nghĩ, Trần Dương vừa tiến đến dòng suối đưa tay khoát một bụm nước trong lành lên rửa mặt.

Dòng nước mát lan tràn làm cho Trần Dương cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Hắn tiêu sái lấy ra một cái khăn tay lau mặt, chùi hai tay sạch sẽ rồi cười nói:

- Xuất hiện đi!

Lời này nói xong, Trần Dương liền cất khăn tay vào nhẫn trữ vật, chắp tay sau lưng chờ đợi.

Năm phút sau, sau lưng Trần Dương xuất hiện một người mặc đồ đen che kín mặt, hắn nói:

- Thôi được rồi, nếu như ngươi đã phát hiện thì chúng ta thẳng thắn nói chuyện một lần. Chỉ cần đạo hữu giao Dưỡng Cơ Phù cùng túi trữ vật ra đây thì có thể rời đi, chúng ta chỉ cần tài không cần mạng.

- Nếu ta không giao ra thì sao?

Trần Dương xoay người lại, nhìn chung quanh, khẽ cười.

- Nếu đạo hữu chấp mê bất ngộ, vậy thì…hắc hắc

Nói xong, gã làm một cái động tác đưa tay lên cắt ngang đầu.

Cùng lúc này, có bốn người từ bốn hướng cũng nhẹ nhàng xuất hiện, rất tinh xảo bao vây mọi phương hướng, tránh cho Trần Dương đào thoát.

Trần Dương giả vờ gương mặt biến sắc, chân lảo đảo ra sau một bước nói:

- Các ngươi…

Người có vẻ là dẫn đầu trong đám người nói chuyện từ nãy đến giờ, thấy vậy thì ánh mắt càng vui vẻ hơn nói:

- Giờ mới biết sợ sao? Thôi được rồi, mau giao ra đây rồi cút đi.

Trần Dương sắc mặt trắng bệch, cắn răng nói:

- Nhưng đây là đồ vật của tiền bối của ta. Các ngươi…các ngươi…nếu dám lấy sẽ bị tiền bối truy sát.

Hành động này chẳng những không hù doạ được hắc y nhân mà càng làm ý cười trong mắt hắn càng tăng lên:

- Hắc hắc, tiểu hữu, chúng ta theo ngươi đã mấy ngày nay, nếu có tiền bối gì đó thì chắc chắn đã xuất hiện tiếp đón ngươi rồi. Cũng không cần ra vẻ nữa. Nếu còn dây dưa, thì đừng trách ta hung ác.

Trần Dương nghe vậy thì vẻ mặt càng sợ hãi, run rẩy móc từ trong ngực áo ra một cái túi trữ vật khá tinh xảo, run rầy đưa tới nói:

- Đây…đây là….

Trần Dương vừa đưa ra, hắc y nhân liền hơi nhíu mài.

Dáng vẻ của Trần Dương rất giống một thiếu niên mới ra đời chưa hiểu sự đời, lại nhìn dáng vẻ run rẩy của Trần Dương, nhìn qua một đám năm người của gã đang bao vây thì chút nghi ngờ trong lòng gã cũng bị sự tham lam che khuất, gã vẫy tay một cái lấy túi trữ vật về, cũng không thèm nhìn liền đánh mắt với một gã sau lưng.

Gã sau lưng thấy động tác này thì sắc mặt hung ác, trường đao trong tay cũng vung lên, chém tới hậu tâm của Trần Dương.

Còn hắc y nhân thấy vậy thì thần thức khẽ nhìn vào túi trữ vật.

Trần Dương chờ đợi chính là thời khắc này.

Chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên một cái, liền quỷ dị biến mất tại chỗ, tay trái hắn sử ra Cầm Long Thủ nắm cỗ gã đang chém sau lưng vặn một cái, tay phải thì đột nhiên xuất hiện Cửu Luyện Tinh Châm lật tay búng ra.

‘Rắc’

‘Xoẹt’

Hai âm thanh cùng lúc vang lên, tiếp sau đó là hai thân ảnh ngã úp mặt xuống đất.

Gã hắc y chém vào hậu tâm của Trần Dương thì bị Trần Dương một chiêu Cầm Long Thủ vốn đã luyện đến lô hoả thuần thành, nhất chiêu liền bẻ gãy cổ hắn, khí tuyệt thân vong ngay đương trường.

Làm được điều này, cũng nhờ gã rất chủ quan, lại nhìn thấy sắp đắc thủ tới nơi, cho nên bị Trần Dương phản kích ngay lập tức.

Còn gã hắc y nhân đầu lĩnh thì vốn đã có chút nghi ngờ, Trần Dương vừa động gã cũng giật mình phát giác nhưng Âm Dương Truy Hồn Châm quỷ dị khó lường, Trần Dương vừa ra tay đã khiến cho gã không thể nào né tránh mà bị nhất châm đánh vào tử huyệt, ngã gục nơi đó, thân hình co giật không biết sống chết, máu tươi theo một lổ nhỏ xíu trên trán ồng ộc chảy ra.

Trần Dương vừa đánh xong, liền nhìn ba người còn lại cười hung ác.

Ba người này đều có tu vi Luyện Khí Sơ Kỳ, vậy mà cũng học đòi người khác chặn đường cướp của, làm cho Trần Dương có chút hết chỗ nói.

Ba người mắt thấy chớp mắt liền có hai người bị đánh giết, lúc này không còn tâm tư đánh cướp gì nữa, tung mình bỏ chạy thục mạng.

Trần Dương chờ chính là điều này, dưới thân pháp quỷ dị của Thiên Địa Truy Hồn Bộ và Âm Dương Truy Hồn Châm, chỉ chốc lát sau, ba tiếng kêu thảm truyền đến.

Trần Dương vung tay thu lại túi trữ vật của bốn người, còn một gã tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ còn lại thì ngay cả túi trữ vật cũng không có.

Trần Dương không chút khách khí tặng cho mỗi người một cái Hoả cầu, đem thân xác hoá thành tro bụi hết rồi tiến vào Phán Thần Hệ Thống.

Từ hôm nay, Nông Trang lại có thêm năm công nhân lao động và điểm công đức của Trần Dương lại tăng lên vùn vụt, phục hồi lại đến ba mươi nghìn điểm.

Trần Dương chậc chậc lưỡi, sở dĩ có nhiều điểm như vậy cũng nhờ đám người này từng tiến hành qua mấy lần cướp bóc, cuối cùng tiện nghi cho Trần Dương.