Phán Thần Hệ Thống

Chương 288: Giá lâm Luyện Đan Đường




Hai ngày sau, Trần Dương sau khi đối diện với tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ kia thì liền nhận thua.

Mặc dù Trần Dương hiện giờ chân chính thực lực, nếu xuất ra thì có nắm chắc bảy tám phần đem người kia xử lý. Thế nhưng, mục đích của Trần Dương hiện giờ đúng là không phải là nhất phi trùng thiên mà là chuẩn bị cho một kế hoạch khác dài hơi hơn.

Mà đệ tử Kết Đan Trung Kỳ thì cũng không có gì bất ngờ đối với việc này, chỉ lạnh nhạt chắp tay một cái liền quay đi.

Mà những người vây xem cũng không có chê cười gì Trần Dương, ngược lại còn khen hắn biết tiến thối.

Nhìn bên ngoài, thực lực cách xa nhau một trời một vực, nếu nhắm mắt xông lên thì chỉ đơn thuần là hành động ngu ngốc.

Một tu sĩ phải biết khi nào cần cứng, khi nào cần mềm, cương nhu tuỳ lúc, như vậy mới được gọi là khôn ngoan.

Còn nếu như muốn vượt cấp chiến đấu thì cũng có thể thôi, thế nhưng hiện giờ Trần Dương bại lộ thực lực, đơn thuần là hành động tự sát.

Bởi vì loại tỷ thí trong tông môn này, chắc chắn những lão quái vật đang nhìn chằm chằm, nếu như lộ ra điều gì kỳ lạ thì chắc chắn sẽ bị chú ý, sau đó sẽ bị cả môn phái này vây công. Khi đó dù Trần Dương có ba đầu sáu tay cũng không chạy khỏi, chỉ có thể trốn vào trong Phán Thần Hệ Thống như rùa rúc đầu, chờ khi đủ thực lực mới có thể trở ra.

Tất nhiên, Trần Dương sẽ không làm loại rùa rúc đầu này!

Mà trận đấu sau đó, Trần Dương cũng rất dễ dàng lọt vào nhóm ba mươi người, có được tư cách một tháng tiến vào Linh Hoa Động của Phiên Thiên Tông để tu luyện.

Bất quá, trong lúc Hoá Long Tái vừa kết thúc thì trong đại điện lúc này, hai vị trưởng lão cùng với tông chủ Phiên Thiên Tông Nhậm Thiên Hành đang cùng nhau bàn bạc chuyện gì đó.

- Tông chủ sư huynh, nghe nói tam phái kia cũng tự mình tổ chức tập dợt, bộ dáng như cực kỳ quyết tâm cho lần thi đấu này, chẳng lẽ nơi kia xuất hiện biến cố gì hay sao?

Viên Nghi khuôn mặt ẩn hàm vẻ lo lắng hỏi.

Nhậm Thiên Hành nghe vậy cũng gật nhẹ đầu nói:

- Ta cũng cảm thấy có điều kỳ lạ. Nhưng theo như Mật Đường báo cáo thì hết thảy đều không có gì khác lạ, chẳng lẽ có gì ẩn tình hay sao?

- Nhậm sư huynh, theo đệ thấy chúng ta không nên quá lo lắng. Rất có thể đây là hư chiêu của đám người kia để hù doạ chúng ta, hơn nữa có những thứ Mật Đường chưa chắc đủ khả năng tìm hiểu được. Cũng giống như Phiên Thiên Tông chúng ta, mặc dù biết có gian tế của ba phái kia nhưng cũng không hề vạch trần mà ngược lại còn lợi dụng những người này để truyền tin tức giả về bên kia vậy.

Đổng Siêu nhẹ nhàng khoát tay nói.

Nhậm Thiên Hành như có điều suy nghĩ, lát sau mới nói:

- Chuyện này tất nhiên cần thêm một chút xác minh. Lại nói, Hoá Long Tái lần này cũng tuyển ra được một ít hạt giống tốt. Chỉ còn một năm nữa là đến kỳ hạn thi đấu, cho dù thế nào thì hết thảy đều dùng thực lực nói chuyện. Vả lại, Phiên Thiên Tông chúng ta cũng không phải quả hồng mềm mặc người sờ nắn.

Nói xong lời này, Nhậm Thiên Hành liền có một cỗ bễ nghễ chi khí hiện lên. Mà Đổng Siêu và Viên Nghi nghe vậy cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cả ba người lại tiếp tục thảo luận thêm một số sự tình khác trong tông môn một cách bí mật rồi mới rời đi.

Khi ra đến cửa đại điện, Viên Nghi mới nhìn Đổng Siêu cười trêu:

- Nghe nói tên đệ tử được ngươi thưởng thức bị một đệ tử Trúc Cơ Sơ Kỳ đánh trọng thương?

Đổng Siêu nghe vậy thì nét mặt lạnh nhạt bình tĩnh, nhìn không ra nửa điểm biến hoá nói:

- Tài nghệ không bằng người thì dĩ nhiên phải chịu thua thiệt. Ta đối với tên đệ tử đã ra tay còn muốn tự mình đi cảm kích nữa đây!

Viên Nghi che miệng khẽ cười, cũng không nói gì nữa mà phiêu nhiên rời đi.

Đổng Siêu nhìn theo bóng lưng Viên Nghi, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia thâm ý. Trầm ngâm ngẫm nghĩ một chút, bước chân Đổng Siêu đột nhiên lại hướng về Luyện Đan Đường mà đi đến.

Đi trên đường, rất nhiều đệ tử nhìn thấy Đổng Siêu đều cung kính cúi chào hành lễ. Đổng Siêu vốn là người đối với đệ tử cấp thấp rất hoà nhã, cho nên tất cả dều gật đầu nhẹ một cái coi như đáp lại, nhấc chân đi qua một bên.

Đám đệ tử cấp thấp thấy vậy thì lấy làm kỳ. Bởi vì nếu như là thường ngày, Đổng trưởng lão dù không nói chuyện thì cũng nhìn ngó họ một chút hoặc là nở nụ cười, nhưng hôm nay thì lại chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi vỗ mông đi thẳng.

Chuyện này khiến cho mấy tên đệ tử chờ cho Đổng Siêu đi thật xa rồi mới dám nhỏ giọng hỏi:

- Này, ngươi có thấy Đổng trưởng lão khác lạ hay không?

- Đúng là khác, mọi hôm ngài ấy còn liếc mắt nhìn ta, hôm nay thì cái rắm cũng không phóng đã rời đi rồi. Nhìn phương hướng giống như là đi đến Luyện Đan Đường thì phải a?

- Nghe nói Luyện Đan Đường bên kia có Tăng sư huynh đang chuẩn bị tiến giai Trúc Cơ Kỳ đồng thời thăng làm Luyện Đan Sư. Chẳng lẽ Đổng trưởng lão động tâm ái tài?

- Chuyện này cũng có khả năng, thế nhưng ta còn nghe nói đợt Hoá Long Tái vừa rồi, Ngôn Húc sư huynh bị một đệ tử bên Luyện Đan Đường một đấm đánh bay ra khỏi võ đài, bất tỉnh nhân sự tại chỗ, cho đến hôm nay cũng chưa xuống giường được! Chẳng lẽ hôm nay Đổng trưởng lão muốn tìm đệ tử ra tay tàn nhẫn kia hỏi thăm sức khoẻ?

- Ài, ta không tin Đổng trưởng lão lại chấp nhặt như vậy. Hơn phân nửa là đến tìm Tăng sư huynh rồi!

Nhất thời mấy đệ tử cấp thấp tập trung ngày càng nhiều, đối với thái độ lạnh nhạt hôm nay của Đổng trưởng lão cũng cảm thấy tấm tắc kỳ lạ.

Mà Đổng Siêu mặc dù đi xa, thế nhưng thính lực cực kỳ mạnh mẽ, đối với những nghị luận của đệ tử ở phía sau vẫn cảm ứng một chút. Bất quá, lão cũng không có chấp nhặt với đám đệ tử này. Nồi nào úp vung nấy mà thôi, khi xưa chính lão cũng là thành viên trong một nhóm đệ tử như vậy mà thôi.

Chỉ có điều, trong đám đồng lứa với Đổng Siêu thì bây giờ người tiến giai thất bại, người thì trở về thế tục xây dựng thế lực bên ngoài cho Phiên Thiên Tông, điều này làm cho lão rất cảm khái. Cũng bởi vì chuyện này, Đổng Siêu vẫn hay tìm đến chỗ các đệ tử để tìm được chút cảm giác xưa cũ.

Bất quá, mặc dù gọi là thường xuyên, thế nhưng ngẫu nhiên vài tháng hoặc vài năm thì Đổng Siêu mới xuất hiện nơi này một lần.

Như vậy đã được xem là nhiều rồi, bởi vì như tông chủ Nhậm Thiên Hành hoặc là Viên Nghi trưởng lão thì chẳng khác nào thần long thấy đầu không thấy đuôi, năm mười năm trôi qua, chỉ khi môn phái có sự kiện gì trọng đại thì họ mới xuất hiện.

Bước chân Đổng Siêu đi đến chỗ Luyện Đan Đường lập tức thu hút nhiều ánh mắt, trong đó có Phương đường chủ được một đệ tử nhìn thấy Đổng Siêu từ xa đã truyền âm, cho nên sớm đã chạy ra đón tiếp.

Nhìn thấy sự tình có chút long trọng, Đổng Siêu khoát tay với mọi người chung quanh nói:

- Tất cả giải tán, không lo tu luyện ở đây làm cái gì!

Lời nói này Đổng Siêu nói ra trong bộ dáng rất lạnh lùng, khiến cho cả đám rùng mình liền vội vã cáo từ rời đi.

Lúc này, Phương Điền mới cung kính tiến lên chắp tay nói:

- Đổng trưởng lão ngài khoẻ, hôm nay đẹp trời ngài đến đây là có chuyện gì cần chúng ta ra sức vậy?

- Phương đường chủ không cần đa lễ. Ta nghe nói Luyện Đan Đường có một đệ tử có tư chất không tệ, chẳng những tuổi trẻ mà sắp tiến giai Trúc Cơ Kỳ mà còn là một Luyện Đan Sư. Cho nên hôm nay đi ngang qua muốn ghé nhìn xem một chút.

Đổng Siêu mắt hơi đảo, đột nhiên trong đầu nảy ra chủ ý, lãnh đạm nói.

Phương Điền nghe vậy thì tâm thần run lên, chỉ nghĩ một chút đã biết người mà Đổng trưởng lão nói tới là ai.

Trong Luyện Đan Đường hiện tại nếu có người nào phù hợp với tiêu chuẩn của Đổng trưởng lão vừa nhắc, ngoài Tăng Đức thì còn có ai.

Tăng Đức này thường ngày siêng năng chăm chỉ, thái độ làm người cũng rất tốt, lại có tâm cơ. Mặc dù còn ham một chút hư vinh nhưng lại rất được Phương Điền thưởng thức, thương yêu chỉ điểm, ý đồ bồi dưỡng ngày sau sẽ nhận làm đệ tử chân truyền.

Bởi vậy cho nên khi nghe Đổng Siêu nói ra câu đó, Phương Điền nháy mắt cái kích động gương mặt đỏ bừng, cung kính cười nói:

- Đổng trưởng lão, ngài đúng là tin tức linh thông, sự thật đúng là như vậy. Luyện Đan Đường của sư điệt đúng là có một đệ tử như vậy, tiềm chất rất tốt. Hay là để sư điệt dẫn đường cho ngài có được hay không?

- Tốt, dẫn đường đi.

Đổng Siêu nghe vài lời tâng bốc của Phương Điền thì cười cười, cũng không tỏ bất cứ thái độ gì mà chậm rãi đi trước.

Trong Tu Tiên Giới, cấp bậc vai vế luôn luôn rất được chú trọng, có đôi khi chỉ vì không giữ lễ nghi mà bị người khác ghi thù, khiến cho tiền đồ ngày sau ảm đạm cũng không chừng. Mà Phương Điền thân là đường chủ, tất nhiên đối với những thứ này tinh thông vô cùng. Lúc này Phương Điền đi bên cạnh Đổng Siêu, cố ý hơi khom người, đi sau Đổng Siêu nửa bước chân vừa đi vừa mở miệng huyên thuyên nói về tình hình của Luyện Đan Đường trong thời gian gần đây.

Mà trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng Phương Điền làm như vô tình nhắc đến Tăng Đức siêng năng thế này, chăm chỉ thế kia...

Đổng Siêu cũng không có vạch trần mà lẳng lặng lắng nghe.

Hai người rất nhanh đi đến trước chỗ tiểu viện của Tăng Đức.

Lúc này, Tăng Đức một thân quần áo chỉnh tề, gương mặt không kiêu ngạo không xiểm nịnh, cố gắng che giấu vẻ hồi hộp trong mắt mà bước tới ba bước, sau đó quỳ xuống hành lễ:

- Đệ tử Tăng Đức tham kiến trưởng lão! Tham kiến Phương đường chủ!