Phán Thần Hệ Thống

Chương 264: Duyên Thọ Đan




Sau khi đi dạo chung quanh một chút, Trần Dương liền đi vào bên trong phòng.

Trong căn phòng này thì đồ đạc ngoại trừ một số ít các vật dùng hàng ngày thì có một cái đan lô ở chính giữa phòng là thu hút nhất.

Trần Dương đi tới ngồi lên một cái bồ đoàn màu vàng, thử kiểm tra bên trong túi trữ vật Trần Dương liền thấy có hai bộ trang phục đệ tử màu xanh lam, hai mươi viên Hạ phẩm linh thạch và một bình đan dược.

Nhìn phẩm cấp của những thứ này, dĩ nhiên Nam Nhạc Phái khi xưa xa xa không bằng. Mà đây chỉ là đãi ngộ đệ tử ở tầng thấp nhất, vậy thì một khi địa vị tăng lên thì không biết còn hưởng thụ được đãi ngộ bực nào nữa.

Mà Trần Dương cũng ngay tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng cực kỳ bình thường không chút khác lạ.

Qua một tuần sau, Phương Điền lại đến, mang theo một cái ngọc giản cùng với năm sáu cái đan phương, dặn Trần Dương xem xét kỹ lưỡng, nếu có gì không hiểu thì đến tìm hắn.

Nói xong những dặn dò, Phương Điền lại xoay người rời đi, bộ dáng vội vã.

Trần Dương cũng không có thắc mắc gì mà tiễn Phương Điền rời đi, sau đó tiện tay bố trí một ít cấm chế đơn giản chung quanh nơi ở.

Những cấm chế này mặc dù không quá phức tạp, nhưng cũng đủ để ngăn cản một ít thần thức lén theo dõi, khi có người cố tình quan sát, Trần Dương chắc chắn sẽ nhận biết được.

Bố trí xong đâu đó, Trần Dương quay vào phòng, đem những ngọc giản và đan phương của Phương Điền lưu lại.

Bên trong ngọc giản này có chứa một ít kiến thức nhập môn luyện đan, bao gồm những phương pháp tinh luyện dược thảo. Còn những đan phương kia thì đều là những đan phương của các loại đan dược cơ bản thông dụng.

Mà lúc Phương Điền trước khi đi cũng căn dặn, thảo dược trong vườn Trần Dương có thể sử dụng nhưng tuyệt đối không thể tuyệt diệt. Vốn Trần Dương không có hứng thú với đám thảo dược ngoài kia, mặc dù những loại thảo dược kia cũng có chút giá trị, nhưng so với những thảo dược của Trần Dương hiện tại thì một cái móng tay cũng không bằng.

Mà Trần Dương sau khi trầm ngâm hồi lâu liền liên lạc với Cao Thiết thông qua thần niệm.

Thứ thần niệm này, chỉ cần thuộc hạ của Trần Dương trong một khoảng cách nhất định thì sẽ có thể truyền niệm được. Thế nhưng ở khoảng cách xa như Cẩm Y Vệ Bạch Chính lúc trước, Trần Dương đã nhiều lần thử liên lạc nhưng đều không thể liên lạc, cho nên cũng đem chuyện này gác sang một bên.

Sau khi dặn dò Cao Thiết xử lý những chuyện ở cửa hàng, với những tài phú Trần Dương để lại, Cao Thiết có thể tự mình xoay xở được.

Trần Dương sắp xếp ổn thoả xong thì đi đến thạch ốc ngồi xuống.

Bàn tay vừa lật, lập tức một ngọn lửa vừa to bằng cỡ nắm đấm trẻ nhỏ có màu xanh biếc hiện ra.

Đây chính là Hải Tâm Yêu Diễm!

Chỉ thấy Trần Dương vẫy tay một cái chỉ về phía xa, ngay lập tức Hải Tâm Yêu Diễm hoá thành một con Lam xà có hai cái cánh nhỏ bay một vòng rồi quay về bàn tay Trần Dương, quấn quấn mấy vòng liền leo lên vai hắn cọ cọ vào mặt Trần Dương tỏ vẻ thân thiết.

Trần Dương thấy vậy mừng rỡ.

- Hắc hắc, trải qua thời gian lâu như vậy cuối cùng cũng có thể luyện hoá được đoá Hải Tâm Yêu Diễm này! Xem ra Khống Thần Quyết có công lao không nhỏ. Nếu không, cho dù sớm muộn mình cũng luyện hoá được nó nhưng cũng mất thêm vài năm nữa.

Thần sắc bình tĩnh, Trần Dương liền bắt pháp quyết, nhất thời Hải Tâm Yêu Diễm lập tức như nhận được ý niệm huyền phù trước mặt Trần Dương, sau đó co tròn lại. Chỉ trong chớp mắt liền huyễn hoá thành một cái đỉnh màu xanh biếc trong suốt.

Trần Dương học được Luyện Đan thuật vốn là thủ pháp Thiên Đan Thủ.

Thủ pháp này khi luyện đến cảnh giới cao thì hầu như không cần đan lô, mà có thể dùng linh lực điều khiển hoả diễm để trực tiếp luyện hoá đan dược, vô cùng độc đáo.

Khi xưa, lúc Trần Dương mới tiếp xúc với thuật này thì lúc đó hắn mới chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ, tất nhiên không thể đem thuật này phát huy như hiện tại.

Mặc dù là bây giờ, nếu như không nhờ có Khống Thần Quyết giúp cho Trần Dương đối với thần thức có lực khống chế cực mạnh cộng với loại dị hoả như Hải Tâm Yêu Diễm giúp đỡ thì chắc chắn cũng khó lòng thi triển Thiên Đan Thủ được như lúc này.

Mà sau khi điều khiển Hải Tâm Yêu Diễm huyễn hoá ra đan lô xanh biếc thì Trần Dương gật đầu, bàn tay bắn nhanh ra một gốc linh dược xanh biếc.

Linh dược này là Dưỡng Bì Thảo, là một trong mấy loại phối dược của Trú Nhan Đan.

Trú Nhan Đan có kỳ hiệu đối với việc giữ gìn thanh xuân vĩnh trú, lại có thể giúp trẻ hoá làn da, là thứ đan dược mà nữ tu chào đón nhất. Mà nam tu, lại càng đỏ mắt hơn nếu thấy đan dược này.

Đạo hữu nghĩ nhiều, nơi này cũng không phải nói những nam tu này là cú có gai, mà đơn giản chỉ là nếu như nam tu nào đem một viên Trú Nhan Đan đi tặng cho cô gái mà gã yêu thích, chắc chắn sẽ chiếm được hảo cảm của nàng, từ đó mà được nước lấn tới, làm cho nàng lấy thân báo đáp cũng chưa chắc là không thể được.

Thế nhưng, không phải ai cũng có thể luyện ra loại đan dược này. Lý do đầu tiên là đan phương của Trú Nhan Đan có rất nhiều dị bản, cũng không ai biết chính xác nguyên bản đan phương của nó.

Mà lý do thứ hai, đó chính là Dưỡng Bì Thảo này vốn đã gần như tuyệt tích trong Tu Tiên Giới. Mà đắng lòng ở chỗ Dưỡng Bì Thảo lại là một vị chủ dược quan trọng khó lòng thay thế trong đan phương Trú Nhan Đan.

Cho dù có dị bản như thế nào, thì Dưỡng Bì Thảo trước sau vẫn là một vị chủ dược không thay đổi, từ đó có thể thấy tầm quan trọng của nó như thế nào.

Mà đối với người khác thì khó tìm, nhưng với Trần Dương thì lại khác.

Hiện giờ, bên trong Nông Trang của Trần Dương, đám Dưỡng Bì Thảo mọc um tùm xanh mướt chẳng khác gì một cánh đồng.

Mà theo cánh tay Trần Dương rung lên đem Dưỡng Bì Thảo bỏ vào bên trong đan lô, lập tức từ trong bàn tay hắn lại xuất hiện liên tiếp mấy loại linh dược nữa, lần lượt bay vào.

Có thể đối với địa hoả bình thường, muốn tinh luyện những thứ linh thảo này thì cần một thời gian không nhỏ, thế nhưng đối với Hải Tâm Yêu Diễm thì chỉ trong giây lát là hoàn thành. Bên cạnh đó, linh dược linh thảo bên trong Phán Thần Hệ Thống vốn rất tinh khiết, hầu như không có tạp chất gì bên trong, cho nên quá trình tinh luyện này càng thêm nhanh chóng.

Mà Trần Dương lúc này thần thức lại vô cùng mạnh mẽ, luyện hoá những thứ này cũng không tốn quá nhiều công sức.

Chỉ khi bắt đầu luyện ra dược dịch sóng sánh thì sắc mặt Trần Dương mới thật sự nghiêm túc, ánh mắt chăm chú, thủ pháp trong tay cũng càng thêm biến ảo, thu phát tự nhiên.

Cứ như thế, Trần Dương hoàn toàn đầu nhập tâm thần của mình vào bên trong quá trình luyện đan, không chút qua loa.

Nửa ngày sau, bên trong thạch ốc truyền ra mùi hương thơm ngát.

Trần Dương phất tay cách không nhiếp tới một cái, đem một đám đan dược óng ánh chính giữa đan lô xanh biếc cầm tới.

- Chín viên, đều là thượng phẩm?

Trần Dương có chút không tin nổi nhìn đám đan dược óng ánh thơm ngát trong tay.

Số dược tài mà Trần Dương cho vào có thể luyện tối đa sáu viên đan dược mà thôi, đó là theo tính toán của Trần Dương khi trước. Không ngờ Thiên Đan Thủ này kết hợp với Hải Tâm Yêu Diễm lại tạo thành hiệu quả tốt như vậy.

Phải biết, đây là lần đầu tiên Trần Dương sử dụng Hải Tâm Yêu Diễm để luyện đan, cho nên thủ pháp còn chưa thực sự hoàn mỹ, thế nhưng đã có kết quả cao thế này làm cho hắn thực sự cảm thấy hưng phấn không thôi.

Đem một cái bình nhỏ cất mấy viên Trú Nhan Đan vào, Trần Dương lại trầm ngâm nghĩ đến một loại đan dược khác.

Đây cũng là một loại đan dược truyền từ thời thượng cổ, mặc dù luyện chế có chút khó khăn và phức tạp, thế nhưng hiệu quả cũng rất lớn.

Đan dược này có tên là Duyên Thọ Đan.

Duyên Thọ Đan, tên như ý nghĩa, là loại đan dược có thể dựa vào cơ duyên và căn cơ mỗi người mà giúp cho người phục dụng có thể tăng lên thọ nguyên.

Loại đan dược này thủ pháp đề luyện cực kỳ bình thường, nhưng dược tài thì lại có yêu cầu nghiêm khắc. Chẳng những yêu cầu đúng chủng loại mà số năm tuổi cũng cực kỳ khắt khe. Nếu như sai lệch đi một chút ít, liền làm cho xác suất thành đan giảm đi một phần. Bên cạnh đó, những loại dược tài bên trong đan phương Duyên Thọ Đan này cũng hầu như có những cái tên rất kỳ lạ, nếu như không am hiểu về linh dược thượng cổ thì không thể nào nhận biết được.

Mà Duyên Thọ Đan theo như lịch sử ghi chép lại thì cũng không có một mức tăng lên thọ nguyên cố định nào, ít thì tăng một hai năm, nhiều thì năm mười năm, cao nhất là hai mươi năm, còn cao hơn nữa thì chưa có ai nghe bao giờ.

Nếu là Duyên Thọ Đan cực phẩm thì xác suất tăng thọ nguyên dài hơn sẽ nhiều một chút.

Nói tóm lại, loại đan dược này mặc dù hiệu quả nghịch thiên, nhưng sự nghịch thiên này là hên xui!

Tất cả tuỳ vào vận khí.

Bởi vậy, đối với loại Duyên Thọ Đan này, thông thường chỉ những tu sĩ có việc cần xử lý mà thọ nguyên đã tới, đành trông chờ vào vận khí thì mới mang ra sử dụng.

Còn đối với những tu sĩ bình thường, thứ này giá cao nhưng hiệu quả lại hên xui, chẳng khác gì một cái gân gà!

Ăn thì ngán tiền mà bỏ thì tiếc!

Thế nhưng, ít ai biết được một cái bí mật kinh thiên trong đó. Mà Trần Dương khi rãnh rỗi đọc đến giới thiệu của Duyên Thọ Đan này mới phát hiện, đó chính là Duyên Thọ Đan thực sự chỉ là một đan dược bán thành phẩm mà thôi.

Tại sao gọi là đan dược bán thành phẩm?

Trần Dương lúc mới đọc đến giới thiệu cũng có cái ý nghĩ này. Nhưng khi tận tâm đi tìm hiểu, thì Trần Dương mới phát hiện ra một bí mật kinh người. Mà ngay cả hắn, người đã thấy nhiều loại bảo vật và sự tình kỳ lạ cũng phải động dung, tim đập thình thịch.