Phán Thần Hệ Thống

Chương 259: Nguy cơ tứ phía




Bất quá, hắc y nhân cũng không hổ là Kết Đan Hậu Kỳ tu sĩ, chỉ kinh không hoảng, ngay lập tức đưa ngón tay điểm mi tâm một cái.

Đột nhiên, thân ảnh của lão trong chớp mắt một hoá thành hai.

Một thì lao đến ngăn đỡ thế công của Chiến Thương, một lại cấp tốc lui về phía sau, hai tay vũ động như muốn nhân cơ hội này phản kích.

Chỉ thấy Lôi giao nhanh chóng lao đến đụng vào thân ảnh hắc y nhân đang ngăn cản, lập tức bộc phát ra quang mang chói loà.

‘Uỳnh!’

Một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên.

Thân ảnh hắc y nhân vậy mà lại lựa chọn tự bạo, uy lực hoàn toàn ngăn cản được Lôi giao đang lao tới.

Mà hắc y nhân lùi lại phía sau cảm nhận vụ nổ thì trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối, thân hình chợt loé, hai bàn tay vũ động như muốn đem pháp quyết trong tay lập tức công kích Trần Dương.

Thế nhưng ngay lúc này, trước mắt lão đột nhiên truyền đến cảm giác chóng mặt!

Hắc y nhân vừa sợ vừa giận!

Gã biết rõ sở dĩ lúc này có hiện tượng này chính là vì vừa rồi thi triển Phân Thân Đại Pháp, không tiếc đem một cỗ hoá thân ngăn chặn một kích kinh thiên kia, cho nên hiện giờ thần thức bị suy tổn. Tình trạng này nếu như tình huống không quá nguy hiểm, chỉ cần hắc y nhân mạnh mẽ áp chế thương thế xuống là có thể tiếp tục phát huy mười thành chiến lực.

Bất quá, Trần Dương có nhãn lực bậc nào. Chỉ vừa thấy tình trạng của hắc y nhân thì hừ lạnh một tiếng.

Hắc y nhân lúc này đầu óc đang cố gắng áp chế thương thế, đột nhiên trong chớp mắt liền vang vọng một tiếng hừ lạnh.

Vốn trong người đã có thương thế, lúc này nội ứng ngoại hợp làm cho tay chân không nhịn được mà bủn rủn, cơ thể trong chớp mắt mềm oặt.

Mà Trần Dương chỉ cần một khoảnh khắc này, lập tức trong tay bắt quyết điểm tới, miệng niệm chú ngữ.

Chỉ thấy một vòng tròn loé lên hai màu xanh vàng xoay tròn như một cơn lốc khổng lồ, đem thân hình của hắc y nhân bao bọc bên trong.

‘Phanh phanh’ mấy tiếng truyền ra, chỉ trong chốc lát, hắc y nhân đã bị vô số đạo kiếm quang phân thành vô số mảnh nhỏ.

Dù sao, gã cũng không có luyện thể được da thịt cứng rắn như Trần Dương, chỉ vừa bị công kích thì nhục thân liền bị huỷ.

Bất quá, nguyên thần của hắc y nhân vừa lộ ra lập tức bị Trần Dương thu lấy, không nói hai lời thu hồi lại Ác Vận và Mộc Kiếm rồi thân hình loé lên tiến vào Phán Thần Hệ Thống.

Bởi vì ngay khi Trần Dương chém giết hắc y nhân thì liền phát hiện có vô số cỗ ba động từ xa truyền tới, hiển nhiên là có rất nhiều người bị thu hút tới chỗ này.

Trong tình cảnh này, Trần Dương không có phương pháp gì tốt hơn là ẩn thân bên trong Phán Thần Hệ Thống, chờ một thời gian rồi đi ra.

Dù sao, có Phán Thần Hệ Thống trong người, đối với Trần Dương ở nơi nào cũng là nhà, không hề khác nhau.

Sau khi tiến vào Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương lập tức đi đến Pháp Đường.

Nửa ngày sau. Trần Dương sắc mặt âm trầm từ trong Pháp Đường đi ra, nhoáng một cái liền xuất hiện trong thạch ốc.

Qua thẩm vấn hai người vừa rồi, Trần Dương vậy mà phát hiện bản thân sớm đã bị điều tra lẫn theo dõi.

Mà hai người vừa rồi chính là thành viên của một tổ chức gọi là Tinh Vệ.

Tinh Vệ này là tổ chức tình báo và sát thủ xuyên đại lục, ở Nam An đại lục này chỉ là một cái phân bộ mà thôi. Mà ở bên trong phân bộ này, cấp bậc sát thủ được chia thành Bạch Kim cấp, Kim Cấp, Ngân cấp, Đồng cấp và Phàm cấp.

Phàm cấp là cấp bậc tình báo thu thập trong giới phàm nhân, chủ yếu là dành cho các quan lại hoặc thương hào quý nhân điều tra các tin tức bên trong thế giới phàm nhân. Những sát thủ thuộc Phàm cấp này, thông thường phải trải qua rất nhiều thử thách và lập được nhiều công lao mới được tổ chức tiến hành bồi dưỡng, cung cấp tài nguyên tiến vào giới tu sĩ, huấn luyện trở thành Đồng Cấp.

Mà một khi tiến vào Đồng cấp, những sát thủ này sẽ được thả ra, tiềm nhập vào đủ loại tổ chức từ môn phái, gia tộc cho đến tán tu. Mục đích chủ yếu là thu thập tin tức tình báo, đem tin tức này bán ra cho người có nhu cầu hoặc là lợi dụng thân phận để tiến hành các vụ ám sát theo yêu cầu.

Tổ chức Tinh Vệ này không hề có phân chính tà, chỉ xem người thuê có đủ trả nổi chi phí hay không mà thôi.

Mà lực lượng trong Tinh Vệ này cũng không phải cố định, mà thỉnh thoảng còn đem những nhiệm vụ nhận được phân phát ra bên ngoài, người nào hoàn thành thì sẽ nhận lãnh phần lớn thù lao. Cũng vì điều này mà có một số nhân vật rãnh rỗi, có thực lực cao bên trong các môn phái gia tộc cũng thỉnh thoảng tham gia làm việc cho tổ chức Tinh Vệ này, kiếm được thù lao không nhỏ.

Mà Ngân cấp sát thủ đầu tiên bị Trần Dương bắt trước, chính là thành viên chính thức của Tinh Vệ.

Với đẳng cấp Ngân vệ của gã, bình thường chỉ theo dõi Trúc Cơ Kỳ tu sĩ là hết mức. Thế nhưng, nhiệm vụ lần này chỉ là theo dõi, thu thập tin tức chứ không phải hạ sát thủ, cho nên gã mới chủ động nhận nhiệm vụ này, hi vọng sau khi hoàn thành thì có thể dùng phần thưởng tích luỹ sớm ngày đạt tới Kim cấp.

Còn hắc y nhân kìa thì lại không phải thành viên chính thức của Tinh Vệ, người này tên là Vệ Nguyên. Chỉ là một thành viên tự do của Tinh Vệ mà thôi. Chỉ khi có hứng thú hoặc lý do đặc biệt thì lão mới tự mình xuất thủ.

Mà thân phận thực sự của người này, vậy mà lại là một vị đường chủ bên trong Phiên Thiên Tông.

Điều này làm cho Trần Dương cảm thấy buồn bực.

Bởi vì sau khi xác định được Trần Dương có liên quan đến Bạch Nhãn bị phế thì người này vậy mà đã truyền tin tức về Phiên Thiên Tông yêu cầu tra xét.

Hiện giờ, Trần Dương trong lúc vô tình đã trở thành cái gai trong mắt của Phiên Thiên Tông.

Bạch Nhãn trên thân có tư chất tuyệt hảo, rất được cao tầng Phiên Thiên Tông xem trọng, rất ưu ái bồi dưỡng. Thậm chí, thường ngày mặc dù biết Bạch Nhãn tác oai tác oái trong tông môn, có dan díu với nhiều nữ đệ tử, thế nhưng bọn họ đều mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như không thấy.

Được nuông chiều đã quen cho nên Bạch Nhãn này mới dám đánh chủ ý đến cả sư muội của mình.

Mà lần này, vì có sự xuất hiện của Trần Dương, cho nên Bạch Nhãn bị phế hết tu vi, đánh nát kinh mạch. Sau đó gã vội vàng tìm cách trở về tông môn, ý đồ xin được chữa trị.

Cao tầng Phiên Thiên Tông lúc đó nhìn thấy tình trạng thê thảm của Bạch Nhãn thì rất tức giận, nhưng sau khi xem xét lại tình trạng của gã thì phát hiện nếu muốn cứu chỉ có thể dùng tiên đan diệu dược mới có thể, mà loại này, ngay cả cao tầng Phiên Thiên Tông cũng không có khả năng lấy ra cho một tên phế vật xấu tính sử dụng, nhất thời dưới sức ép của sự kiện vị sư muội kia bị làm nhục, Bạch Nhãn ngay lập tức bị trục xuất sơn môn.

Hơn nữa, chuyện này nói gì đi nữa cũng là một vết nhơ, cho nên Phiên Thiên Tông một mặt đem chuyện này giấu kín, một mặt liền cắt đứt quan hệ với Bạch gia, đồng thời cũng đem chuyện này ém nhẹm lại, cấm những người liên quan tiết lộ.

Sau đó, Bạch gia lại truyền đến tin tức tìm thấy Bạch Nhãn bị một con thú hoang tấn công uất ức mà chết, làm cho nguyên cả đám đều cảm thấy trên mặt bị giáng một cái tát rất đau, ai nấy đều sục sôi lửa giận. Thế nhưng Phiên Thiên Tông đối với Bạch Gia trước sau vẫn giữ thái độ im lặng lạnh nhạt, bên ngoài tỏ ra lãnh đạm không quan tâm tới. Phiên Thiên Tông còn nói thẳng, nếu như Bạch gia muốn phụ thuộc vào Phiên Thiên Tông thì có thể, nhưng nếu như muốn bọn họ giữ quan hệ hợp tác như trước đây thì hoàn toàn không thể, vì chuyện của Bạch Nhãn đã gây ra.

Mà Bạch Gia thấy vậy thì cũng ban bố nghiêm lệnh nghiêm cấm nhắc tới chuyện của Bạch Nhãn, đem mọi tin tức có được chôn giấu thật sâu.

Mà mặc dù xử lý như vậy, nhưng trong thâm tâm của Phiên Thiên Tông, đối với kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này cũng hết sức thống hận. Hầu như ngay khi nhận được tin tức do Vệ Nguyên truyền về thì trong cao tầng Phiên Thiên Tông đã lập tức thảo luận, quyết định cử một vị đường chủ Kết Đan Hậu Kỳ khác am hiểu kiếm thuật đến phụ trợ Vệ Nguyên truy bắt Trần Dương mang về Phiên Thiên Tông để trị tội cho hả giận.

Thậm chí, có một vài người lúc trước cảm thấy Bạch Nhãn rất thuận mắt, khi nghe tin tức này truyền về thì cũng cảm thấy vui vẻ, vỗ tay khen hay. Thậm chí còn muốn tự mình lên đường xuất thủ.

Tuy nhiên, vì để tránh kinh động quá nhiều, cuối cùng vẫn để cho vị đường chủ kia hạ sơn trợ giúp Vệ Nguyên.

Còn những lão quái này thì ở lại môn phái bắt đầu thảo luận việc xử lý Trần Dương như thế nào.

Mà Trần Dương lúc này thông qua lời nói của Vệ Nguyên thì cũng biết được căn nguyên chuyện này, nhất thời cảm thấy đau đầu. Bị nguyên một đám quái vật để ý, chờ đem mình về để lóc thịt làm mắm, lóc xương nấu cao, Trần Dương không thể nào không có cảm giác khó chịu và lạnh lẽo.

Thông qua lời của Vệ Nguyên, Trần Dương cũng biết được Phiên Thiên Tông là mạnh mẽ như thế nào. Nam Nhạc Phái lúc trước nếu so với Phiên Thiên Tông thì đúng là không chịu nổi một kích.

Mặc dù tự thấy bản thân có chút thần thông, nhưng Trần Dương còn chưa tự cao tự đại đến mức tin rằng bản thân có thể một mình chống lại cả môn phái mạnh mẽ như vậy.

Bất quá, theo lời Vệ Nguyên nói thì Phiên Thiên Tông chỉ biết Trần Dương qua hình dáng và tên tuổi, chứ chưa thật sự điều tra ra cửa hàng nhỏ kia, cũng chưa có báo cáo gì về thần thông của Trần Dương.

Ánh mắt Trần Dương sáng lên.

‘Nếu là như vậy thì cũng chưa hẳn hết cách. Thế nhưng lúc này Vệ Nguyên đã bị bắt vào Phán Thần Hệ Thống rồi...’

Trần Dương tự thì thào, cau mài ngồi tại chỗ suy nghĩ.