Phán Thần Hệ Thống

Chương 251: Lấy thân báo đáp




Thi Dung ngồi trong một cái mật thất bí ẩn, trên tay cầm một cái ngọc giản khẽ truyền một đạo thần niệm vào bên trong.

Ngọc giản chớp động vài cái, bừng sáng lên rồi ảm đạm xuống.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Thi Dung càng thêm âm tình bất định suy nghĩ gì đó.

Đột nhiên, một giọng nói nam tử vang lên:

- Tiên tử cách biệt mấy ngày xem ra lại có chút ưu sầu a, không biết tại hạ có thể chia sẻ một chút hay không?

Thi Dung đang ngồi trong mật thất trong một ngọn núi hoang. Phía ngoài nàng đã cẩn thận bố trí trận pháp cấm chế. Vậy mà vẫn có người có thể vô thanh vô tức đi vào, hơn nữa còn không có chút tiếng động nào, làm cho nàng theo bản năng hết sức kinh hãi.

Thế nhưng, kinh hãi qua đi, Thi Dung liền nhận ra giọng nói kia có chút quen thuộc, run giọng hỏi:

- Ai đó?

- Hắc hắc, không ngờ tiên tử trí nhớ kém như vậy. Mới qua mấy ngày đã quên bằng hữu rồi hay sao?

Trần Dương từ trong góc đi ra, trên mình mặc bạch y không nhiễm bụi trần, sắc mặt bình tĩnh thong dong nói.

Trong lòng Trần Dương cũng có chút bất ngờ, không ngờ Thi Dung này cẩn thận như vậy, sớm đã tìm đến một nơi hoang vắng ẩn nấp.

Cũng may, Trần Dương sớm đã có để lại một cỗ ấn ký trên người nàng, cho nên dễ dàng tìm tới nơi này.

Mà khi tới nơi này, nhìn bên ngoài bố trí rất nhiều trận pháp che giấu tai mắt xen lẫn phòng ngự, Trần Dương liền đối với sự cẩn thận của Thi Dung cũng có chút ngạc nhiên.

Nếu là người khác, giờ phút này chắc chắn phát hiện tình hình không ổn sẽ lập tức cao bay xa chạy, chạy được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Vậy mà Thi Dung này lại đủ cơ trí và sự bình tĩnh để chọn một nơi cách Thiên Phong Thành không quá xa để ấn núp, hơn nữa lựa chọn ở lại đây nghe ngóng và kiên trì ẩn nấp.

Không thể nói, loại thủ đoạn lựa chọn ‘nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất’ này của Thi Dung làm cho Trần Dương có chút bội phục tâm trí của nàng.

Tuy nhiên, việc đó là chuyện cá nhân, còn việc công thì vẫn phải làm, cho nên lúc này Trần Dương cũng không do dự nữa, nhìn nàng nói:

- Điền tiểu thư, ngươi có lời gì muốn nói không?

Thi Dung vừa nghe Trần Dương nói như vậy thì ánh mắt bình tĩnh như thường, nhìn Trần Dương có vẻ khó hiểu hỏi:

- Trần tiền bối, ngài gọi ai vậy?

Nhìn dáng vẻ này của nàng, Trần Dương cười cười nhẹ nhàng lắc đầu than thầm.

Thi Dung này mặc dù là nữ, thế nhưng luận về tâm cơ và độ xảo quyệt thì còn hơn xa những kẻ mà Trần Dương từng gặp.

Với dáng vẻ hiện tại của Thi Dung, nếu như không phải Trần Dương có Phán Thần Hệ Thống trong tay, lại bắt được Điền Thiên vào, dùng sưu hồn lệnh thu thập tin tức trong đầu lão thì chắc chắn sẽ bị Thi Dung lừa cho một vố nặng.

Lúc này, Trần Dương cũng chép miệng nói:

- Điền Thi Dung, nàng là cháu gái của Điền Thiên. Mẹ nàng vì kết hôn với một phàm nhân nên bị đuổi ra khỏi gia tộc, sau đó hạ sinh nàng. Bất quá, nàng mang trong mình huyết mạch của mẹ, tu vi được mẹ dạy dỗ nên tiến bộ rất nhanh vượt qua cả mẹ nàng, sau đó được một vị Trúc Cơ Hậu Kỳ của Tam Linh Phái nhìn trúng, thu làm đồ đệ. Lúc ấy Tam Linh Phái gặp nạn, thực ra một phần nguyên do cũng vì nàng cho nên Điền Thiên mới phát hiện ra bảo vật kia. Nàng trốn thoát một kiếp vừa căm hận Điền gia cho nên lao tâm khổ tứ tìm người đến thay nàng điều tra rồi thay nàng trả thù Điền gia. Không biết ta nói có đúng không, hả Điền tiểu thư?

Thi Dung nghe Trần Dương kể nhẹ nhàng chậm rãi thì sắc mặt xanh mét, giơ tay chỉ Trần Dương nói:

- Người... Ngươi làm sao mà biết... Chẳng lẽ...

Thi Dung nghĩ gì đó thì hốt hoảng kêu lên, ánh mắt loé lên một tia vừa vui mừng vì thay sư phụ báo được đại thù, nhưng nghĩ đến cốt nhục huyết mạch thì trái tim lại loé lên đau đớn. Liền hỏi tiếp:

- Trần... Tiền bối, không biết... Gia... Điền đại trưởng lão bây giờ ở đâu?

Trần Dương thấy dáng vẻ của Thi Dung thì thở dài một tiếng, trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đền tội!

Thi Dung nghe Trần Dương trả lời như vậy thì trong lòng thoáng một cái đau như cắt, mắt cũng phiếm hồng, thế nhưng vẫn kìm nén được, nghĩ đến thảm cảnh của sư môn mà cười lạnh:

- Giết tốt, giết hay lắm! Tiểu nữ đa tạ tiền bối ra tay giúp báo đại cừu! Vãn bối trên người chỉ có tấm thân này, lúc trước đã âm thầm phát thệ sẽ dâng hiến cả đời cho người giúp ta báo cừu rửa hận, hiện tại đã là lúc trả ân. Xin tiền bối cứ tự tiện.

Thi Dung nói xong, giơ tay tháo mạng che mặt mỏng manh xuống. Lập tức hiện ra một khuôn mặt kinh diễm chúng nhân. Nàng lấy tay cởi lớp áo bên ngoài xuống, để lộ áo yếm màu hồng bên trong, dáng người Thi Dung có lồi có lõm, đồi núi chập chùng rất là nóng bỏng, nhất là làn da trơn bóng trắng hồng toàn thân, theo chỗ eo nhỏ tinh tế phát ra mị lực chết người kia lại càng làm cho Trần Dương cảm thấy hít thở ồ ồ.

Trần Dương cố nuốt một ngụm nước miếng, liếm bờ môi khô khốc, trong đáy lòng thầm hô yêu nghiệt, ngoài mặt thì cố gắng dằn xuống tà hoả, tránh đi ánh mắt nói:

- Điền tiên tử, xin tự trọng! Ta chỉ là vì chính nghĩa chứ không có mong cầu hồi báo gì. Mong tiên tử thu lại động tác vừa rồi.

Nói xong, Trần Dương dứt khoát xoay lưng lại nhìn về phía khác.

Thi Dung lúc nãy vì cảm xúc bộc phát, buồn vui lẫn lộn cho nên mới bất chấp tất cả bạo gan như vậy. Hiện giờ thấy Trần Dương không có làm gì thì liền cả người đỏ lựng lên, xấu hổ mím chặt môi mặc lại quần áo.

Trần Dương đứng xoay lưng lại thế nhưng thần thức không thể không đề phòng mà toả ra chung quanh, cảnh tượng diễm lệ vẫn thưởng thức được từ đầu đến cuối. Nhất là cảnh Thi Dung chậm chạp mặc lại y phục càng làm cho hắn thú huyết sôi trào, thế nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng vượt qua được sự dụ hoặc này.

- Trần tiền bối, tiểu nữ xin lỗi, ngài có thể quay lại được rồi.

Thi Dung hình như cảm nhận được thần thức của Trần Dương vẫn không có thu hồi mà lén lút quan sát thì sắc mặt đỏ lên, giọng nhỏ như muỗi kêu nói.

Bầu không khí bên trong động phủ này bất giác lại dâng lên một cỗ hương vị hương diễm u uẩn.

Trần Dương quay lại ho khan một tiếng, nói:

- Điền tiên tử, mọi chuyện ta đã giải quyết xong xuôi. Thế nhưng, ta còn có hai việc muốn báo cho nàng được rõ, cũng xem như cho nàng kết thúc oán niệm trong lòng, tránh ảnh hưởng đến tu vi ngày sau. Bất quá, trước đó ta cần nàng phải hứa sau chuyện này sẽ không đến tìm những tộc nhân Điền gia còn lại tiếp tục trả thù. Những người kia là vô tội, về chuyện này ta đã tra xét kỹ càng, ta có thể dùng danh dự bản thân đến đảm bảo với nàng những người có tội đều đã bị xử lý thích đáng. Không biết tiên tử có thể làm được hay không?

Thi Dung trầm tư suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài một tiếng nhẹ giọng nói:

- Tiền bối, ta có thể hứa với ngài, sau này sẽ đem mọi chuyện xoá bỏ.

- Tốt, vậy ta sẽ cho nàng biết hai việc. Thứ nhất, từ trước đến nay Điền Thiên cũng không có bỏ rơi nàng mà ngược lại luôn cử người quan sát và bảo vệ cho nàng. Thậm chí, chuyện nàng thoát ra được khỏi tràng đại nạn kia cũng là do lão sắp xếp đường lui cho nàng. Theo những gì ta biết thì mọi chuyện chính là như vậy.

Trần Dương nhẹ giọng nói ra.

Theo từng câu nói của Trần Dương, sắc mắt của Thi Dung lần nữa tái xanh, hốc mắt đỏ lên, hai hàng nước mắt chảy ra. Thực ra nàng cũng biết vị gia gia này rất thương yêu nàng, chỉ có điều gút mắc của mẹ nàng không được hoá giải cho nên nàng cũng một mực lạnh nhạt mà thôi. Lại thêm xảy ra chuyện của Tam Linh Môn, trái tim của Thi Dung lại thêm một lần bị giằng xé, hết sức đau khổ và khó xử.

Hiện giờ biết được chân tướng bên trong, lại nghe Trần Dương giải thích rõ thì ra gia gia vẫn một mực che chở và bảo vệ cho nàng thì Thi Dung liền không nhịn được thút thít khóc.

Trần Dương thấy dáng vẻ của Thi Dung, liền không có đành lòng cho nàng biết thực ra nàng còn bị đem làm mồi nhử, Điền Thiên dùng nàng để dẫn tới những cao thủ Kết Đan Kỳ, từ đó sắp xếp chém giết đoạt lấy Kim Đan rồi dùng một loại cấm thuật chuẩn bị cho ba người xuất sắc nhất trong Điền gia có thể tiến giai Kết Đan Kỳ. Mặc dù làm như vậy thì ba người bọn họ cả đời cũng không tiến thêm được nửa bước, thế nhưng Điền gia một khi có thêm ba Kết Đan Kỳ thì thế lực càng thêm bành trướng, khi đó lợi ích khủng bố như thế nào, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra.

Suy nghĩ một chút, Trần Dương lại tiếp tục chậm rãi nói tiếp:

- Còn chuyện thứ hai thì chính là... Gia gia nàng còn chưa có chết, còn tình huống chân thực thế nào, ta không thể cho nàng biết. Chuyện ta có thể làm cũng như có thể đến thế này mà thôi. Sau này nàng tự thu xếp cho tốt!

Trần Dương vừa nói lời này xong, lập tức mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Trần Dương nói:

- Trần tiền bối, ngài nói có thật không?

Trần Dương cười khổ, cô nàng này cũng thật sự thay đổi quá nhanh, mới lúc đó còn cười ha hả vì trả được thù thì giờ lại khóc hu hu, nghe tin gia gia còn sống liền bừng lên hi vọng.

- Ta lừa nàng thì được gì? Nàng đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, chuyện đó không thể được. Gia gia nàng là kẻ chủ mưu thủ ác, hơn nữa lúc trước còn ngoan cố chống cự, xém chút nữa ngay cả ta cũng bị gia gia nàng đòi móc lấy Kim Đan. Nàng xem ta có thể thả ông ta ra hay không?

Thi Dung nghe vậy thì sắc mặt sầu não, cắn răng nói:

- Tiền bối, không biết gia gia đang bị giam ở nơi nào, không biết ngài có thể giam ta cùng với gia gia hay không? Gia gia tuổi sao sức yếu, hơn nữa còn từng bị kẻ thù lấy mất một mắt, chắc chắn chịu không nổi khổ cực. Này thù chung đã trả, tình thân vẫn còn, xin ngài cho ta cơ hội này!

Trần Dương nhìn Thi Dung thật sâu, lát sau chậm rãi hỏi:

- Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?

Thi Dung không nói gì mà gật mạnh đầu. Trần Dương thấy vậy thở dài, nói:

- Được, ta cho nàng một cơ duyên!