Phán Thần Hệ Thống

Chương 233: Bên sông nghe đàn




Trời đã về đêm, mấy ánh đèn hai bên bờ sông hắt xuống mặt sông sóng sánh nước, bị những bóng liễu rũ hai bên bờ chen ngang, khiến cho mặt sông lúc này tựa như một bầu trời nhiều ánh sao lấp lánh.

Mà giữa bầu trời sao lấp lánh đó là những con thuyền có lớn có nhỏ, mái chèo khua động mặt nước, chậm chạp nhẹ nhàng lướt đi trên mặt nước.

Lúc này, từ phía xa xa có một con thuyền nhìn bên ngoài trông bình thường, thế nhưng đầu và mũi thuyền đều có ngồi hai nam tử ánh mắt như điện, thái dương nhô cao, thần quang nội liễm, hiển nhiên là cao thủ bảo vệ. Mà người bên trong thuyền chắc chắn có thân phận cực cao.

Trần Dương theo thói quen đem trà trong miệng nhấp một ngụm, chờ đợi chiếc thuyền tiến đến.

Bao giờ cũng vậy, chiếc thuyền này khi đến chân cầu này mới bắt đầu vang lên tiếng đàn.

‘Ting...’

Một tiếng đàn vang lên. Đây là một khúc nhạc mang âm sắc chậm rãi và hơi u buồn, Trần Dương vừa nghe vừa khẽ híp mắt lại.

Trần Dương đã từ lâu không có thói quen sử ra bất cứ linh lực hay thần thức gì quan sát chung quanh, Pháp nhãn cũng được hắn thu lại. Trần Dương muốn nhân cơ hội ba năm này mà tiến hành một lần thanh lọc bản thân, đồng thời chậm rãi tích luỹ linh lực để trùng kích Kết Đan Trung Kỳ.

Tiếng đàn chậm rãi đi xa, Trần Dương thính lực rất cao, chờ cho tiếng đàn kia đi thật xa thì mới cười một tiếng, chậm rãi thu dọn đồ đạc, bắt đầu chuẩn bị trở về nơi ở.

Bất quá, ngay lúc Trần Dương đang dọn hàng thì có một thanh niên mặc cẩm bào đi cùng một cô gái và hai tên tuỳ tùng, dáng vẻ giống như một công tử đi tới.

Cô gái đi cạnh thanh niên này đột nhiên dừng lại trước sạp hàng của Trần Dương, chỉ vào một cái ngọc bội nói:

- Ông chủ, thứ này giá bao nhiêu?

Trần Dương còn chưa trả lời, thanh niên đi cùng cô gái liền chen vào nói:

- Đường tỷ, thứ này rất tầm thường, hơn phân nửa là đồ đểu, chúng ta sang bên kia đi, ta sẽ tìm cho tỷ một cái ngọc bội thật tốt!

Trần Dương nghe vậy thì biết trước hai người này chắc chắn sẽ rời đi, cho nên cũng không nói nữa mà lắc nhẹ đầu tiếp tục thu dọn.

Những trường hợp như thế này, Trần Dương buôn bán nửa năm đã gặp qua không ít. Thậm chí còn có trường hợp trực tiếp đến chê bai hàng của hắn.

Đối với những lời nói này, Trần Dương trước sau không quan tâm, vẫn luôn suy trì bộ dáng lãnh đạm, không một lời giải thích. Định lực của hắn cũng không phải tuỳ tiện một hai cái phàm nhân đến kích thích liền không thể chịu nổi!

Bất quá, nhìn thấy động tác tiếp tục của Trần Dương thì cô gái nọ liền nhíu mài nói:

- Ông chủ, ngươi chưa trả lời ta!

- Xin lỗi, hiện tại đã hết thời gian bán, xin mời ngày mai khách quan lại đến!

Nói xong, Trần Dương giơ tay thu dọn những thứ trước mặt vào bao vải. Bất quá, đúng lúc này, một trong hai thị vệ liền tiến lên giữ tay hắn lại.

Thanh niên mặc cẩm bào hừ một tiếng nói:

- Đường tỷ ta hỏi giá là phước phần của ngươi, còn ra vẻ, có tin bổn thiếu gia làm cho ngươi không thể bán ở đây nữa hay không?

Đúng lúc này, cô gái kia hơi khép mắt, đột nhiên nhìn thanh niên nọ nói:

- Đường đệ, chớ vô lễ!

Nói xong, nàng quay sang nhìn Trần Dương nói:

- Ông chủ, nếu vậy, ngày mai ta lại đến.

Nói xong liền kéo tay thanh niên đi sang một bên.

Trần Dương từ đầu đến cuối sắc mặt bình tĩnh, không nói lời nào, ánh mắt có chút thú vị nhìn cô gái nọ rồi mang theo túi vải rời đi.

Cô gái kia đi một quãng xa mới quay đầu lại, sớm không thấy bóng dáng Trần Dương ở nơi đó nữa, thế nhưng ánh mắt của nàng cũng mang theo chút nghi ngờ.

Thân phận của nàng rất đặc biệt, tầm mắt cũng không thấp, đối với những kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ đều luôn có sự mẫn cảm nhất định.

Vừa rồi nàng nhìn thấy thanh niên kia tuy bán hàng nhưng lại cầm ly trà vừa uống vừa thưởng thức tiếng đàn thì lấy làm kinh hãi. Ánh mắt của nàng cũng rất độc, không những không cảm thấy Trần Dương có chút giả vờ nào mà càng cho rằng Trần Dương rất có thể là một người đặc biệt, cho nên mới tiến đến thử hỏi giá ngọc bội.

Mà mặc dù hỏi như vậy, nhưng nàng cũng không đặt vào mắt những món đồ đặt tuỳ tiện trên quầy hàng của Trần Dương, chỉ là tuỳ tiện hỏi vậy mà thôi.

Trần Dương mang theo túi vải, đi quanh co mấy vòng, lại theo một con đường mòn đi đến một khu hẻo lánh.

Nơi này chỉ có mấy căn nhà tranh đơn sơ, ngoại trừ Trần Dương thì còn lại đều là những người nghèo khổ, làm các loại lao động chân tay và quét dọn bên trong Thiên Phong Thành.

Thiên Phong Thành hàng ngày có nhiều kẻ đến người đi, cho nên các loại việc công ích cũng xuất hiện khá nhiều. Mà những công việc như quét dọn như vậy thì chỉ có những người nghèo khổ thấp kém đến làm, địa vị của họ xem như là thấp nhất trong xã hội. Bất quá, vì mưu sinh cuộc sống, ai cũng phải làm việc mà thôi, cho dù có thích hay không.

Trần Dương khi đi ngang qua một căn nhà liền thấy một đứa trẻ đang ngồi ngay ngắn trên một gốc cây mục nát, ánh mắt như đang trông đợi gì đó.

Đột nhiên, như nghe tiếng bước chân của Trần Dương, đứa bé đột nhiên nhanh chân chạy ra, vỗ tay hoan hô:

- Trần thúc thúc, thúc về rồi sao? Thúc có mệt hay không? Để cháu mang túi cho nhé.

Đứa nhỏ này là một đứa trẻ nam chừng năm sáu tuổi, trên đầu có cột một chỏm tóc, nét mặt trong sáng đáng yêu ở gần Trần Dương.

Nhìn thấy đứa trẻ này chạy ra, Trần Dương cười ha hả, cũng không cản nó mang túi vải mà xoa đầu nó rồi nói:

- Tiểu Long, đã học chữ tốt hay chưa mà chạy ra đây?

- Thúc thúc, cháu đã học xong rồi!

- Tốt, đây là kẹo hồ lô ngào đường mà cháu thích, mau cầm lấy đi!

Trần Dương tựa như ảo thuật, lấy từ trong tay áo ra một xâu kẹo có bọc một lớp giấy thô đơn giản đưa cho tiểu Long.

Tiểu Long ngay lập tức vui sướng cầm lấy cây kẹo rồi mang theo túi vải chạy đến căn nhà tranh đơn sơ trống trước trống sau của Trần Dương, đặt túi vải lên giường hắn rồi chạy nhanh trở lại.

Đúng lúc này, cũng có năm sáu đứa trẻ khác ló đầu ra khỏi mấy căn nhà tranh chung quanh, tất cả đều kêu lên một tiếng ‘Trần thúc thúc’ rồi chạy đến.

Trần Dương nụ cười càng vui vẻ, phát cho mỗi đứa trẻ một xâu kẹo lấy từ trong tay áo ra.

Lúc này, có mấy người trung niên từ trong mấy căn lều đi ra, nhìn Trần Dương cười nói:

- Trần huynh đệ, ngươi buôn bán cũng không bao nhiêu, sao lại chiều hư đám trẻ này rồi!

- Ha ha, Dương đại ca xin yên tâm, ta một thân một mình, cũng không có hao tốn quá nhiều. Một ít quà vặt cho đám trẻ mà thôi, mọi người không cần để ý.

Trần Dương khoát khoát tay cười nói.

Hơn nửa năm nay, cuộc sống Trần Dương sớm đã hoà nhập nơi này.

Mà Trần Dương ở nơi này, mỗi ngày đều đi vào trong thành bán buôn một ít đồ lặt vặt, xem như là có mặt mũi nhất ở nơi này. Cho nên, thường thường Trần Dương cũng hay mua bánh kẹo cho lũ trẻ, lấy đó làm niềm vui.

Dần dần, mọi người ở nơi này từ già đến trẻ đều có thái độ thân thiện, quý mến người thanh niên mới đến này.

Vị Dương đại ca nọ là Dương Kỳ, một người làm phu khuân vác ở bến tàu trong thành, thu nhập cũng tương đối. Lúc này liền cười nói với Trần Dương:

- Trần huynh đệ, hôm nay ta có mua một ít thịt nai, ta đã dặn chị dâu đệ làm ít đồ nhắm. Hay là sang uống cùng ta vài ly nhé. Cũng lâu rồi chúng ta chưa uống a!

- Ha hả, nếu như Dương đại ca mở lời thì sao đệ từ chối được chứ, xem ra hôm nay có lộc ăn rồi!

Trần Dương cũng gật đầu cười.

Mà Dương Kỳ sau khi thấy Trần Dương đồng ý thì cũng tỏ ra vui vẻ, vỗ vỗ bờ vai có chút gầy của Trần Dương kéo đi.

Đêm hôm đó, Trần Dương cùng Dương Kỳ uống một lúc lâu, cười nói vui vẻ nói những chuyện gia đình, cuộc sống... Hết sức hoà hợp.

Đợi cho đến khi Dương Kỳ bắt đầu ú ớ nói gì đó rồi gục lên bàn thì Trần Dương mới đứng dậy nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh áy náy nói:

- Chị dâu, làm phiền ngươi chăm sóc Đại ca. Ta xin cáo từ trước!

- Được rồi, đệ cứ về đi, để ta lo cho!

Người phụ nữ cười một tiếng sau đó tiến đến dìu Dương Kỳ đi vào trong phòng.

Còn Trần Dương thì một mình ra khỏi nhà liền cảm nhận một luồng gió thổi qua mát lạnh, khoé miệng nổi lên vệt cười thoải mái rồi cất bước đi về nhà.

Với tu vi của Trần Dương, dù không cần vận dụng linh lực thì những thứ rượu bình thường của nhân gian, sau khi uống vào thì cũng tự động hoá thành nhiệt lưu hoà tan bên trong cơ thể, không thể nào làm cho hắn có cảm giác say được.

Sau khi về đến nhà, Trần Dương liền tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống, đi đến thạch ốc lẳng lặng ngồi xuống bắt đầu đả toạ điều tức.

Nửa năm nay, từ khi đến nơi này, Trần Dương cũng không quá bận tâm đến việc nơi này là nơi nào, đi hay ở, tu luyện hay thả lỏng... Hầu như Trần Dương buông bỏ tất cả, chỉ thuận theo tự nhiên để cho mọi thứ diễn ra.

Tuy vậy, mỗi ngày ngắm người qua kẻ lại, Trần Dương cũng cảm nhận được rất nhiều thứ, cảm nhận thời gian trôi qua, cùng cuộc sống cứ thế tiếp diễn.

Nhất là, những đêm ngồi bên bờ sông, nghe tiếng đàn hát của những người qua lại trên sông. Mặc dù những tiếng đàn ca giọng hát của những phàm nhân không phải thiên âm tiên nhạc gì, thế nhưng cái Trần Dương thưởng thức chính là vận vị tâm hồn bên trong, những cảm xúc phức tạp mà những người phàm nhân này truyền tải.

Trần Dương cũng không phải là nhà đánh giá nghệ thuật, cho nên cũng chỉ nghe để cảm nhận hương vị cuộc sống mà thôi!