Phán Thần Hệ Thống

Chương 147: Yến sư huynh




Vừa nhìn thấy thân ảnh kia, Trần Dương liền có chút giật mình.

‘Nàng vậy mà đã tiến giai Trúc Cơ Kỳ rồi. Nhìn linh lực trên người còn chưa ổn định, chắc chắn là vừa mới phục dụng Trúc Cơ Đan tiến giai. Nếu như vậy thì sao không ở nhà bế quan củng cố tu vi mà chạy đến đây đấu pháp làm gì?’

Người đang bay tới bay lui đấu pháp bên dưới đúng là Thẩm Lan.

Mà đối diện với nàng là một thanh niên tay cầm trường kiếm tựa như độc xà loạn ẩu, chẳng những không chút nào yếu thế trước những công kích của Thẩm Lan mà còn ra vẻ nhàn nhã, vừa đánh vừa cười nói:

- Thẩm sư muội, hay là muội thôi đi, đầu nhập vào dưới trướng Nhị ca thì đâu tính chuyện gì mất mặt, sao phải khổ sở như thế?

- Chớ nói nhiều, ta chỉ muốn yên tâm tu luyện, không có hứng thú tham gia liên minh gì gì đó.

Thẩm Lan cắn răng nói, đồng thời cầm một cái phù lục ném tới.

Phù lục này vừa ném ra liền có một con sói màu xanh nhe nanh múa vuốt lao ra, ý đồ đột phá phòng tuyến của thanh niên nọ.

Thanh niên kia thấy vậy thì hừ lạnh:

- Hừ, chút tài mọn!

Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật bên hông lấy ra một cây tiểu kỳ.

- Hàng Ma Kỳ? Sư huynh, ngươi muốn làm tới mức này hay sao?

- Thẩm sư muội, xem như ngươi có ánh mắt, nếu hiện tại muội đồng ý nhập vào dưới trướng Nhị ca, vậy thì chúng ta là người một nhà, cũng không cần tổn thương hoà khí nữa.

Thanh niên vừa thuyết phục, nhưng đồng thời động tác trong tay cũng không chút nào chậm mà liền kích phát cây tiểu kỳ nọ.

Chỉ thấy thanh niên liên tục truyền linh lực vào bên trong tiểu kỳ, bàn tay hắn điểm vào ngọn tiểu kỳ sau đó phất lên một cái.

Nhất thời từ trong ngọn tiểu kỳ liền xuất hiện hai đạo thanh nhận ầm ầm chém tới chỗ Thẩm Lan.

Hai đạo thanh nhận này tốc độ cực nhanh, hầu như vừa xuất hiện liền loé ra rồi chém tới mặt Thẩm Lan. Thậm chí con sói màu xanh do lá phù Thẩm Lan đánh ra lúc trước còn chưa ngăn cản được mảy may liền lập tức bị đánh nát ra từng mảnh, hoàn toàn tan biến.

Thẩm Lan mắt thấy cảnh này thì hừ nhẹ, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết, liền đưa tay vỗ túi trữ vật một cái, quát:

- Phượng Mao Phiên!

Theo tiếng quát này của nàng, một cái quạt tinh xảo màu đen ngay lập tức hiện ra. Mà nếu nhìn kỹ thì bên trên chỉ còn lại ba sợi lông sặc sỡ đang đu đưa.

- Sư muội dừng tay, ta nhận thua!

Thanh niên kia đang đắc ý, vừa thấy Phượng Mao Phiên trên tay này thì hai mắt co rút, không chút do dự lớn tiếng quát.

Nhưng Thẩm Lan hàn quang trong mắt loé lên, không chút cầm quạt quạt tới.

Động tác này cực kỳ đơn giản, nhưng nàng chỉ quạt một cái thì sắc mặt đã tái mét, lùi về sau hai bước lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng thì mới miễn cưỡng đỡ hơn một chút.

Chỉ thấy theo cái động tác quạt của nàng, một sợi lông trên Phượng Mao Phiên liền rụng xuống.

Sợi lông vừa rụng xuống này chỉ trong chớp mắt liền hoá thành một hư ảnh Hoả Phượng ngửa mặt lên trời hót vang một tiếng, sau đó đập cánh một cái liền đánh ra một luồng quái phong đỏ rực ầm ầm đánh tới.

‘Crécccc...’

Quái phong này vừa ra thì hư ảnh của con hoả phượng cũng kêu lên một tiếng không cam lòng từ từ mờ nhạt rồi tiêu thất.

Thế nhưng quái phong đỏ rực này tựa như mưa sa chớp giật, chỉ trong chớp mắt liền bao phủ toàn bộ thanh niên đang kinh hãi đối diện.

Thanh niên này cũng mở hộ thân linh khí, đồng thời quăng ra mấy món pháp bảo phòng ngự nhưng đều không chút nào ngăn cản được luồng quái phong đánh lên thân hình.

‘A~~~AAAAA’

Nhất thời một cỗ hoả nhiệt như thiêu đốt tâm can làm cho hắn la hét rợn người.

Thẩm Lan ở đối diện vẫn chưa thu lại Phượng Mao Phiên mà cầm trong tay, ánh mắt bất thiện nhìn về mấy người bao quanh đó.

Thanh niên bị quái phong đốt đến thất điên bát đảo, chừng mấy hơi thở sau thì hoả nhiệt mới chậm rãi tán đi, để lại thanh niên bị đốt mặt mài đen thui, co giật nằm đó, bộ dáng bị thương rất nặng.

Đám người nhất thời vô cùng kiêng kị nhìn vào Thẩm Lan, thủ đoạn ngoan độc của nàng làm cho bọn họ cảm thấy rợn cả người.

Lúc này, có người không nhịn được liền lên tiếng quát:

- Thẩm sư muội, ngươi đả thương đồng môn, hiện giờ tính sao đây?

- Đả thương đồng môn? Các ngươi hẹn ta ra đây, còn nói phải đánh bại toàn bộ mới được rời đi, dùng cách này để ép ta gia nhập dưới trướng Nhị ca. Vậy khi đó ngươi có đem môn quy ra nói chuyện không?

Thẩm Lan lớn tiếng nói, bàn tay cầm Phượng Mao Phiên càng siết chặt.

- Hừ, không ngờ Bát sư thúc ngay cả Phượng Mao Phiên cũng giao cho ngươi. Khó trách! Tuy nhiên, chúng ta ở đây còn lại năm người mà Phượng Mao Phiên chỉ còn lại hai cái lông, không biết sư muội tính toán thế nào đây?

Thanh niên nọ không những không buông tha mà còn thẹn quá hoá giận, cười rộ lên vô sỉ nói.

Thẩm Lan tức giận quát:

- Vô sỉ, loại người như các ngươi cũng xứng làm đệ tử Nam Nhạc Phái ta sao?

- Cái gì xứng hay không xứng? Tu Tiên Giới đều nói đến thực lực, mà chúng ta có nhân số đông, đây cũng tính là một loại thực lực. Hắc hắc...

Người này ỷ đông người, chẳng những không lấy đó làm xấu hổ mà còn nghênh ngang nói. Hắn nhẹ nhàng đưa một viên đan dược cho gã thanh niên bị trọng thương nuốt xuống rồi cùng bốn người khác đứng dậy, làm thành một hình vòng cung toả ra bao vây lấy Thẩm Lan.

Hiển nhiên, ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng cũng hết sức kiêng kị với pháp bảo Phượng Mao Phiền trên tay Thẩm Lan.

Nếu không, gã sớm đã trực tiếp ra tay chứ còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì.

Trần Dương con mắt híp lại liền nhìn thấy rõ bốn người này vậy mà đang âm thầm triển khai một thế trận hợp kích gọi là Ngũ Tinh Trận.

Trận này chẳng những có thể liên kết sức mạnh năm người lại mà còn có hiệu quả tăng phúc trong nhất thời tạo thành một vòng phòng ngự vững chắc.

Trần Dương thở dài, cũng không biết có nên xuất thủ giúp Thẩm Lan hay không hay là quay đi, dù sao, loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân gì đó cũng chỉ là phù vân. Trần Dương cũng không muốn xen vào chuyện ân oán của người khác.

Thân là phán quan, Trần Dương hiểu rất rõ một khi chen vào ân oán của người khác là hậu quả gì. Mặc dù hiện tại có thể là năm người này vô sỉ vây công Thẩm Lan, nhưng trước đó có thể hai bên đã có ân oán gì đó mà hắn không biết. Trần Dương cũng không phải loại t*ng trùng lên não, vừa thấy một cô gái xinh đẹp bị vây công liền nhảy ra cứu giúp.

Trong lúc Trần Dương còn đang phân vân thì gã thanh niên kia không nghĩ gì lại nói:

- Thẩm sư muội, mau đầu hàng. Chỉ cần muội đồng ý suy nghĩ lại, gia nhập cùng chúng ta thì chuyện hôm nay xem như chưa hề có xảy ra, mà chúng ta cũng đỡ phải mất thời gian.

Một người khác nghe vậy liền phụ hoạ:

- Đúng vậy, ngươi cũng đừng chống cự nữa. Những người từ chối thiếp mời của Nhị thiếu gia thì đều sẽ chạy không thoát. Dù hôm nay ngươi có thoát khỏi thì ngày sau người khác cũng sẽ tìm đến thôi. Chi bằng thống khoái một chút, cũng chừa cho nhau mặt mũi gặp nhau sau này.

Không biết Thẩm Lan nghe xong lời này thì suy nghĩ như thế nào, nhưng Trần Dương vừa nghe thì sắc mặt liền âm trầm.

Chuyện đến bây giờ thì đúng là liên quan đến hắn rồi.

- Năm người vây công đồng môn đã không biết xấu hổ rồi, còn nói đến chính nghĩa như vậy, thật đúng là mở rộng tầm mắt!

Trần Dương còn đang định lao ra, thì bỗng dưng đối diện chỗ hắn ẩn thân có một tiếng nói vang lên.

Trần Dương đang định xuất thủ liền ngừng lại, tạm thời quan sát động tĩnh.

Mà năm người kia cũng tỏ ra giật mình, quát lớn:

- Là ai giả thần giả quỷ? Mau lăn ra đây!

- Lăn ra? Ngươi còn chưa đủ tư cách! Thẩm sư muội, không cần hoảng sợ.

Lời vừa nói xong, lập tức có một thanh niên mặc bạch y lững thững đi ra khỏi khu rừng, trên miệng còn ngậm một cọng cỏ, bộ dáng nhàn nhã tiêu sái.

Đám người sau khi nhìn qua liền ồ lên một tiếng:

- Thì ra là Yến sư huynh. Sao ngươi lại đến nơi này?

- Hắc, ta đi đâu còn cần hướng ngươi báo cáo sao? Ngược lại, nguyên một đám vây công một tiểu sư muội mới tiến giai, các ngươi còn là đệ tử Nam Nhạc Phái chúng ta hay sao?

Thanh niên họ Yến sau khi đảo mắt nhìn đám người thì trầm giọng quát.

Mà Thẩm Lan lúc này cũng không nhịn được mừng rỡ nhìn vị Yến sư huynh.

- Đa tạ Yến sư huynh xuất thủ, đám người này cực kỳ âm hiểm xảo trá, xin sư huynh cẩn thận!

Thẩm Lan từng chứng kiến qua sự vô sỉ của đám người nên không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Thanh niên họ Yến nghe vậy cười một tiếng, không cho là đúng nói:

- Thẩm muội yên tâm, bọn chúng đang kết xuất Ngũ Tinh Trận định vây công muội. Thế nhưng ta không tin, có ta ở đây bọn chúng còn dám làm càn.

Nói xong, thân hình Yến sư huynh nhoáng lên một cái liền xuất hiện bên cạnh Thẩm Lan, nhìn qua đám người, ánh mắt lấp loé.

Đám người nọ thấy vậy thì thái độ hơi chuyển biến. Một người trong đó liền nói:

- Yến sư huynh, chuyện này là chuyện riêng của Nhị ca, mong rằng Yến sư huynh đừng nhúng tay vào.

- Chuyện của Nhị ca?

Yến sư huynh nghe nhắc đến cái tên này thì thái độ liền có chút do dự.

‘Nhị ca’ là danh xưng của nhị đệ tử của chưởng môn Nam Nhạc Phái.

Mà đây cũng không phải là vì hắn là nhị đệ tử nên được gọi là Nhị ca, mà là trong mười cao thủ đứng đầu nội môn, mọi người thống nhất đặt ra mười vị trí đứng đầu là Đại ca, nhị ca, tam ca... Cứ thế mà tính. Bởi vậy đây cũng chỉ là danh hào chứ không chỉ cố định người nào. Chỉ cần đủ thực lực thì có thể làm đại ca người khác.

Điều này cũng chứng tỏ giá trị thực lực trong Tu Tiên Giới như thế nào, ngay cả Nam Nhạc Phái có môn quy sâm nghiêm thì cũng không tránh khỏi.

Mà Thẩm Lan thấy thái độ của Yến sư huynh thì cắn răng nói:

- Yến sư huynh, chỉ cần huynh giúp ta lần này, tiểu muội chắc chắn thâm tạ!

Nói xong nàng liền truyền âm cho Yến sư huynh vài câu. Yến sư huynh nghe xong thì sắc mặt thoáng cái hưng phấn, lập tức hùng hồn chính nghĩa nói:

- Được, chuyện hôm nay, ta quyết đứng về phía Thẩm sư muội, các ngươi nếu ra tay thì đừng trách ta cũng xuất thủ!