Phán Thần Hệ Thống

Chương 136: Vật phẩm áp trục




- Bảy vạn hai nghìn linh thạch!

Lại là một con số nhảy lên.

Thanh niên trên lầu tuy ngoài miệng bâng quơ nhưng nhìn thấy có người ra giá hơn mình thì liền nhíu mài, sắc mặt không tốt lắm.

Lát sau, con số đã lên tới bảy vạn năm nghìn linh thạch.

Mà cái giá này dường như đã đạt đến cực hạn, ai nấy thở dài không còn ra giá nữa.

Trần Dương thấy vậy ánh mắt chớp động.

Hai món đồ vật của hắn vẫn chưa xuất hiện.

Trong lúc Trần Dương còn đang chờ mong thì khối Thuỷ Dong Thạch của hắn đã theo đó xuất hiện.

Cuối cùng bị một vị Kết Đan Kỳ tu sĩ hớn hở xuất huyết ra đến tám vạn linh thạch mua lấy, hết sức vui vẻ hào hứng.

Cô gái sau khi đấu giá xong thêm một món pháp bảo nữa thì chỉnh lại quần áo, cúi chào mọi người nói:

- Chư vị, hiện tại đến phiên đấu giá các vật phẩm áp trục của buổi đấu giá hôm nay. Mà những vật phẩm này, sẽ do Liễu Đại sư tự mình chủ trì, xin mời Liễu đại sư!

Nàng vừa nói xong thì một lão giả nhanh chóng đi ra.

Vô số người khi thấy Liễu lão thì liền cười chào hỏi, mà lão giả này cũng mỉm cười nhất nhất đáp lễ.

Vị lão giả này chính là Liễu Lục mà Trần Dương từng gặp.

Liễu Lục sau khi bước lên bục liền làm ra động tác chào hỏi, sau đó cất tiếng chậm rãi nói:

- Bởi vì những vật phẩm áp trục này lão hủ có chút yêu thích, cho nên muốn tự mình đưa nó đến với các vị đạo hữu có duyên. Mong rằng mọi người chớ chê cười, ha ha.

- Liễu đại sư nói đùa, ngài có uy tín như vậy thì chủ trì đấu giá chúng ta vui còn không kịp nữa là...

- Đúng rồi, có Liễu đại sư chủ trì đấu giá chúng ta càng thêm yên tâm!

- Phải phải, nếu Liễu lão đã xuất hiện thì chúng ta càng thêm tin tưởng vật phẩm phía sau nhất định đáng đồng tiền nha!

Vô số người nhao nhao tán thành cùng nịnh nọt, khiến cho Liễu Lục mỉm cười đáp:

- Các vị, hiện tại lão hủ cũng không làm mất thời gian của mọi người. Vật áp trục đấu giá hôm nay gồm có ba món. Món thứ nhất!

‘Bộp~ Bộp’

Nhất thời có ba gã tu sĩ mặt mài nghiêm trang, bưng ba cái khay bằng ngọc, bên trên phủ vải hoàng kim lấp loé bước lên.

Liễu Lục nhẹ nhàng lấy cái khay đầu tiên để lên mặt bàn, sau đó vừa mở tấm vải ra, nói:

- Vật phẩm đầu tiên là một bộ công pháp của một vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thành danh năm trăm năm trước tên là Tam Nguyên Công. Mà vị tiền bối đó tin rằng các vị ở đây cũng từng nghe danh, chính là Tam Nguyên lão nhân.

- Cái gì? Tam Nguyên lão nhân? Vị thiên tài tuyệt đỉnh nghe nói đã bạch nhật phi thăng cách đây hai trăm năm?

- Không có khả năng, công pháp của lão nhân gia sao có thể truyền thế lại như vậy?

Vô số tiếng xì xào nghi ngờ nổi lên.

Bọn họ không phải không tin, mà là không dám tin tưởng.

Công pháp nọ nghe nói vô cùng bá đạo, khi luyện ra thì sẽ làm cho tu sĩ có thể từ một hoá ba, nghe đồn còn có uy lực như thần công Nhất Khí Hoá Tam Thanh của đạo gia, hết sức thần kỳ.

Mà Liễu Lục dường như đã dự đoán trước được tình hình này, cho nên đã điều tra rõ, liền đủng đỉnh nói:

- Các vị đạo hữu, thực ra bản bí tịch này cũng không trọn vẹn, mà chỉ có công pháp đến Kết Đan Kỳ mà thôi. Tuy vậy, sự mạnh mẽ của nó không phải là một hai câu có thể nói ra hết. Lão phu mặc dù tài thô học thiển, nhưng cũng đã mạo muội quan khán thử một chút giới thiệu, tự nhận có thể cam đoan bản công pháp này không phải giả. Tất nhiên, nếu chư vị sau khi đấu giá cảm thấy đồ này có vấn đề gì, có thể trực tiếp tìm đến Thông Thiên Hội chúng ta khiếu nại.

- Được rồi, hiện tại lời ta cũng đã nói hết, hiện tại bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm hai mươi vạn linh thạch. Tăng giá tự do!

Liễu Lục nhẹ nhàng hô một cái giá.

Mà cái giá này, rơi vào tai mỗi người đều làm cho từng người đều có thần sắc và suy nghĩ khác nhau.

Nếu bản công pháp này thật là Tam Nguyên Công của Tam Nguyên lão nhân đã thành danh, vậy thì cái gì này không đắt, hơn nữa còn rẻ.

Thử hỏi, Tam Nguyên lão nhân chính là tu luyện công pháp này đến tận cùng mà thành danh, sau đó bạch nhật phi thăng. Việc này là một cái truyền thuyết được chứng minh là thật.

Thử nghĩ xem, nếu như tu luyện nó, cảm ngộ một chút huyền bí bên trong, chẳng phải con đường tu tiên sau này càng thêm nắm chắc hay sao?

Đã là tu sĩ, có mấy ai là trí óc không nhanh nhạy, nhất thời ai cũng đảo mắt, cũng không ít người nhao nhao truyền âm cho đồng bạn chuẩn bị huy động vốn liếng.

Xem ra lần này không chơi khô máu là không có khả năng có một chân tranh đoạt!

Nhất thời, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình.

Nếu nói ai bên trong hội trường không có hứng thú nhất với Tam Nguyên Công này, thì người đó chính là Trần Dương.

Bên trong Thương Khố của Trần Dương, thậm chí công pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh lừng danh của Đạo gia cũng có, chứ đừng nói là cái gì Tam Nguyên Công đó. Thế nhưng cái công pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh nọ giá trị trao đổi có quá nhiều con số cho nên Trần Dương cũng không thèm để ý.

Nhưng Trần Dương cho rằng, bản Tiên Thiên Kinh mà hắn đang tu luyện mới là công pháp thần kỳ.

Bên trong Tiên Thiên Kinh đều chứa đựng những thần thông thiết thực, mỗi thứ đều mơ hồ chạm tới áo nghĩa thiên đạo, sử dụng lực lượng ẩn chứa trong tự nhiên để sử dụng. Cho nên Trần Dương đối với các công pháp khác cũng không có hứng thú nhiều lắm.

Mà tất nhiên, loại công pháp này đối với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ và Kết Đan Kỳ là có sức hấp dẫn lớn nhất, còn tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì chỉ có chút hứng thú tham khảo mà thôi, cũng không phải bắt buộc phải có.

Cho nên ngay từ đầu, thứ này đã định là vật tranh đoạt giữa các tu sĩ Kết Đan Kỳ và Trúc Cơ Kỳ tài đại khí thô.

Mà so về tài lực, dĩ nhiên tu sĩ có tu vi càng cao thì càng tích luỹ được nhiều hơn.

Cũng có mấy gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ không tự lượng sức mình, chỉ mới bị hét mấy tiếng liền im bặt.

Mà tất nhiên, những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không trực tiếp lộ mặt mà thông qua lệnh bài tới đấu giá mới dám trực diện so đấu như vậy. Nếu không có cho bọn họ mười lá gan, tám cái lá lách cũng không dám trực tiếp vỗ mặt tu sĩ Kết Đan Kỳ như vậy.

Mà hiện giờ, giá cả của bộ Tam Nguyên Công vẫn không ngừng leo thang, cho đến lúc đạt ba mươi vạn thì mới tạm ngừng lại.

Mà Liễu Lục sau khi nhìn thấy cái giá này, lại vuốt râu mỉm cười:

- Các vị đạo hữu, bản Tam Nguyên Công này mặc dù là không đầy đủ, nhưng phía trên còn có một vài chỗ còn lưu lại bút tích của Tam Nguyên tiền bối, đây là những lý giải và cảm ngộ cá nhân của lão nhân gia người. Chưa biết chừng, dựa vào một vài chữ nào đó mà các vị có thể tìm thấy con đường của lão nhân gia đi trước thì sao... Hắc hắc.

Đám người phía dưới nghe Liễu Lục nói như vậy thì lập tức giận sôi, thầm mắng một câu ‘Lão hồ ly!’

Ngay từ đầu Liễu Lục không có nói ra những điều này mà chờ cho đấu giá đến cao trào mới đủng đỉnh nói ra, hiển nhiên hai cái trường hợp này, tác dụng mang đến hoàn toàn khác xa nhau.

Nếu như ngay từ đầu Liễu Lục nói ra, đây đơn thuần chỉ càng làm tăng thêm vẻ huyền bí của bộ công pháp này, sẽ có giá trị tương đối mờ nhạt.

Nhưng hiện giờ, khi mà cuộc đấu giá lên đến đỉnh điểm, ngay lúc người ta do dự có nên nâng giá nữa hay không thì lão nói ra, ý nghĩa liền hoàn toàn khác.

Mà tâm tư của những người đấu giá theo tiết lộ của Liễu Lục liền lần nữa bị nung nấu, đấu chí bị kích thích, giá cả ngay lập tức lao lên ba mươi lăm vạn linh thạch!

Liễu Lục thấy ý đồ của mình đã thành công, liền không nhịn được trong lòng đắc ý, đưa tay vuốt râu nói:

- Giá đấu hiện tại là ba mươi lăm vạn. Không biết... Hiện tại là ba mươi bảy vạn linh thạch!

- Bốn mươi vạn Hạ phẩm linh thạch là giá hiện tại! Không biết còn ai ra giá cao hơn hay không?

Liễu Lục đảo mắt nhìn quanh, liền không nhanh không chậm vỗ búa ‘bộp’ một tiếng, tuyên bố:

- Bốn mươi vạn linh thạch, xin chúc mừng đạo hữu đã thành công sở hữu bí kỹ Tam Nguyên Công. Hi vọng nhờ bản công pháp này mà tu tiên giới Lạc Quốc chúng ta sẽ xuất hiện thêm một vị tu sĩ thành công phi thăng, ha hả.

Liễu Lục nói xong liền cười chúc mừng, miệng không ngừng buông ra lời hoa mỹ, khiến cho người mua có cảm giác vật còn chưa tới tay nhưng thân người đã lâng lâng, cảm giác như thực sự sắp phi thăng đến nơi, loại cảm giác này, khiến cho bốn mươi vạn kia giống như bốn viên linh thạch vậy, hoàn toàn không thể so sánh với giá trị của bản công pháp này.

Mà Trần Dương nhìn thấy lão đầu Liễu Lục này miệng lưỡi lợi hại như thế, trong lòng cũng âm thầm bội phục không thôi.

Liễu Lục sau khi miễn phí tâng bốc người mua một vài câu, lại tiếp tục cầm khay vật thứ hai nói:

- Vật phẩm áp trục thứ hai, một khối Tử Tinh Kim, phẩm chất tuyệt đối là thượng giai. Loại thiên tài địa bảo này tin rằng ta cũng không cần giải thích dài dòng nữa, khi luyện chế đỉnh giai pháp bảo chỉ cần cho một lượng vừa phải Tử Tinh Kim liền có xác suất nâng lên một cấp phẩm giai pháp bảo không nói, mà còn có thể nâng cao xác suất luyện chế thành công pháp bảo. Tuyệt đối là thượng giai tài liệu hiếm có khó tìm. Vật này, giá trị đúng là không thể đo lường. Cho nên giá trị ban đầu của nó là vô giá, tăng giá giới hạn cũng là... Vô giá. Hiện tại bắt đầu đấu giá, xin mời chư vị!

Lời của Liễu Lục vừa ra, cả hội trường lặng ngắt như tờ, thay vào đó là tiếng hít thở ồ ồ, ánh mắt long lên sòng sọc.

Nếu như vật áp trục vừa rồi còn kén chọn người mua, thì Tử Tinh Kim này dù là ai cũng có thể sử dụng. Mà một khối bằng nắm tay lớn như vậy, dù luyện một cái chiến thuyền cũng còn có dư, cho nên, cái sức hấp dẫn này, ai mà cưỡng lại nổi chứ?

Nhất là, bốn người bên trong bốn căn phòng khách quý trên lầu, mỗi người ánh mắt đều lập loè tinh quang, hiển nhiên là thông qua con đường nào đó mà biết trước, vì vật này mà đến!