Phán Thần Hệ Thống

Chương 117: Tiềm phục




Trần Dương sau khi ra đến cổng sơn môn thì triển khai thân pháp chạy đi.

Nửa ngày sau, Trần Dương dừng lại ở một sơn cốc hoang vắng rồi thay một bộ bạch y, nhìn không ra là đệ tử của Nam Nhạc Phái nữa. Ngay cả túi trữ vật có thêu tiêu ký của Nam Nhạc Phái cũng bị Trần Dương thay bằng một cái túi trữ vật hết sức bình thường.

Mà túi trữ vật bình thường thì Trần Dương có rất nhiều, đều là thu hoạch được từ trong lần ôm cây đợi thỏ trong Cổ mộ lần trước, lúc này đây lại trở thành tiện nghi.

Sau khi kiểm tra toàn thân không còn thứ gì có thể nhìn ra là người của Nam Nhạc Phái, càng giống một gã tán tú thì Trần Dương mới gật đầu hài lòng, tiếp tục chạy đi về phía Tây Nam.

Bình thường, đệ tử của Nam Nhạc Phái ra ngoài đa số đều đi về phía Bắc, nơi đó có một toà thành thị, mặc dù bề ngoài là thành thị có đông đảo phàm nhân sinh sống, nhưng thực tế là một trạm trao đổi giao dịch của rất nhiều tu sĩ, trong đó đông nhất là tu sĩ của Nam Nhạc Phái.

Còn phía Nam Nam Nhạc Phái thì là càng đi sâu vào bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch.

Phía trong Hoàng Liên Sơn Mạch thực ra cũng có xuất hiện nhiều lời đồn, cho rằng sâu bên trong nữa là thế giới của yêu thú. Càng vào trong yêu thú càng mạnh, nghe nói còn có cả yêu thú Hoá hình kỳ bay tới bay lui, nghe mà rợn cả người.

Thế nhưng, đồng thời nơi này cũng là một địa phương rất hấp dẫn tu sĩ đến săn bắt yêu thú cấp thấp, sưu tầm tài liệu.

Cũng không biết vì sao, đám tu sĩ mặc dù đến đây săn bắt cũng chỉ đi loanh quoanh vòng ngoài, không có tu vi từ Kết Đan Kỳ trở lên ai cũng không dám đi sâu vào bên trong.

Nghe nói từng có một nhóm sáu người tu sĩ có tu vi từ Trúc Cơ Trung Kỳ trở lên, hợp thành một nhóm ý đồ tiến vào bên trong săn lùng một loại yêu thú có tên ‘Noãn Dương Thú’. Thứ mà họ định tìm kiếm là một con non để đem về nuôi dưỡng thuần phục.

Nhưng cả một đoàn sáu người thì chỉ có một người đi ra, hơn nữa còn cả người bê bết máu, vừa chạy ra đến vòng ngoài, khi được người phát hiện cứu giúp thì chỉ kêu to một tiếng sợ hãi rồi đoạn khí mà chết.

Kể từ đó, cũng không còn ai dám tuỳ tiện tiến vào bên trong.

Mà mặc dù nói là ở vòng ngoài, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài tu sĩ may mắn phát hiện nơi ở của yêu thú cấp ba hoặc cấp bốn, giá trị liên thành.

Đồng bạn của Thẩm Lan chắc chắn thuộc loại may mắn này.

Thế nhưng, Hoả Vân Hổ mặc dù mạnh mẽ nhưng so với các loại yêu thú cùng giai thì cũng chỉ xem như dạng trung đẳng, không phải là quá sức kinh khủng.

Chỉ là đối với tu sĩ Luyện Khí Kỳ mà nói, một cái tát của nó cũng đủ chụp một gã Luyện Khí Kỳ ra bã.

Trần Dương lúc đầu còn triển khai thân pháp chạy đi.

Nhưng sau khi đến khu vực vắng vẻ, cũng không còn bóng dáng của đệ tử Nam Nhạc Phái xuất hiện thì liền trực tiếp thả ra Phi Thiên Ngân Chu rồi ngồi lên, nhét vào bên trong hai viên Hạ phẩm linh thạch rồi nhắm mắt lại thong thả điều khiển Phi Thiên Ngân Chu hoá thành một đạo ngân quang xé qua bầu trời.

Động tĩnh này tất nhiên thu hút một số tu sĩ bên dưới, nhưng sau khi đảo qua thấy tốc độ của Phi Thiên Ngân Chu liền không nhịn được khiếp sợ xen lẫn hâm mộ không thôi.

Bọn họ dù không biết người vừa bay qua là ai nhưng có thể bay nhanh và có pháp bảo phi hành tốt như vậy thì tất nhiên thân phận không tầm thường.

Trần Dương cứ như vậy bay liên tục nửa tháng thì đáp xuống một quả đồi nhỏ, thu Phi Thiên Ngân Chu lại rồi nhìn quanh xác định phương hướng, sau đó sử dụng thân pháp chạy như bay về một hướng.

Nơi này đã cách rất xa sơn môn Nam Nhạc Phái, nhưng vì đã được Thẩm Lan sớm đưa tư liệu liên quan, cho nên Trần Dương cũng không quá khó khăn trong việc xác định phương hướng.

Nửa giờ sau, Trần Dương chạy đến một cái sơn cốc nhỏ, có cỏ cây xanh tốt. Sơn cốc này nằm giữa hai ngọn núi, chỉ có một khe nhỏ đi vào, lại bị cây cối um tùm che khuất, nếu không nhìn kỹ thì rất khó thấy. Cũng không biết bạn của Thẩm Lan làm cách nào mà có thể tìm ra cái chỗ này, Trần Dương đối với người này đúng là cũng có vài phần bội phục.

Trần Dương tách ra đám cây, bước chân đi vào bên trong.

Vừa vào bên trong liền phát hiện có hai nam một nữ đang đứng với nhau nói chuyện gì đó.

Ba người này hiển nhiên cũng phát hiện Trần Dương tiến đến.

Hai người nam thì thấy Trần Dương liền có vẻ căng thẳng, nhưng người nữ liền nói gì đó, lúc này sắc mặt của hai người mới hoà hoãn lại một ít, thế nhưng vẻ nghi kị trong mắt vẫn chưa tiêu tán.

Trần Dương thấy vậy thì âm thầm cười khổ, chưa làm gì đã bị người khác để ý, đúng là không phải chuyện tình cao hứng.

Mà người con gái nọ chính là Thẩm Lan. Nàng vừa thấy Trần Dương liền vui vẻ, bước tới cười chào:

- Chào Trần sư huynh, đây là Trương sư huynh và Bạch sư huynh.

Nói xong, quay lại cười nói với hai người kia:

- Hai vị, đây là Trần sư huynh mà ta có nhắc tới!

Trần Dương cười cười, chắp tay nói:

- Trần Dương ra mắt hai vị đạo hữu.

Hai người này, người họ Trương thì chỉ nhìn cười nhẹ hơi gật đầu xem như chào hỏi. Còn người họ Bạch thì nói:

- Ừm được rồi, cùng là đồng môn không cần quá đa lễ.

Trần Dương thấy vậy thì sờ sờ mũi, cũng không nói gì thêm.

Thẩm Lan thấy thái độ của ba người không được tốt thì hơi nhíu mài, nhưng rất nhanh bắt đầu phân công công việc.

Thì ra vị Trương sư huynh kia chính là người tinh thông trận pháp mà Thẩm Lan từng nhắc tới. Còn người họ Bạch thì là người chuyên săn bắt yêu thú, có lẽ cũng là ngươi phát hiện ra nơi này.

Thêm một người thì thêm một chén canh, hèn chi hai người họ có thái độ không chào mừng Trần Dương cũng phải.

Trần Dương liếc nhìn Thẩm Lan một cái.

Thẩm Lan thấy vậy liền có chút xấu hổ mở miệng nói:

- Việc kia, Trần sư huynh hôm nay đến phụ giúp cũng không muốn chia phần tài liệu. Chỉ là muốn vào quan sát trong động của Hoả Vân Hổ một chút mà thôi.

- Ồ, thì ra là vậy. Ha hả, Trần huynh đệ, ngươi bỏ sức thì cũng nên có phần chứ phải không? Yên tâm, lát nữa sư huynh sẽ cho ngươi cái công đạo.

Gã họ Bạch lúc này mới nhiệt tình mấy phần, cười nói.

Trần Dương cũng lắc lắc đầu không nói gì.

Tiếp sau đó, Thẩm Lan cùng người họ Trương liền tất bật bày trí một loại trận pháp vây khốn.

Còn vị sư huynh họ Bạch thì bố trí một ít bẫy rập và các loại thuốc mê gì đó...

Nhất thời, Trần Dương lại thành ra là người rãnh rỗi nhất, bèn đi tới cửa hang động nhìn thử, sau đó đi một vòng quan sát tình huống chung quanh.

Sau nửa ngày, phía xa xa truyền đến một tiếng hống.

Nghe tiếng hống này, cả bốn người liền nhanh chóng thu dọn sau đó tìm cách ẩn thân.

Hai người Trương Bạch thì sử dụng một tấm phù lục có tác dụng tương tự như Ẩn Thân Phù núp ở một bên, còn Thẩm Lan lấy ra một cái khăn quàng lên người, ngay lập tức cả người cũng theo đó mờ nhạt dần rồi biến mất.

Trần Dương ở một bên thấy vậy thì cũng có chút bất ngờ. Nhưng sau đó cũng khẽ mỉm cười, cả người dần dần dung nhập không khí, biến mất tại chỗ.

Nói tới ngạc nhiên, thì ba người đang ẩn thân mới thực sự ngạc nhiên.

Bọn họ người thì sử dụng phù lục, người thì sử dụng pháp bảo.

Nhưng còn Trần Dương chỉ mỉm cười nhẹ nhàng ẩn thân, hơn nữa còn gần như biến mất hoàn toàn, đảo thần thức tìm cũng không phát hiện được.

Nhất thời, cả ba người đối với Trần Dương càng thêm kiêng kị.

Cả bốn người ẩn thân chưa lâu liền nghe tiếng hổ gầm càng ngày càng gần.

Lát sau, từ phía ngoài sơn cốc liền có một bóng trắng to lớn bay vào.

Nhất thời bốn người ánh mắt đều đổ dồn lại quan sát.

Chỉ thấy một con hổ to gấp ba lần người thường, toàn thân có hắc văn kéo dài từ đầu tới đuôi, đang hùng dũng đi đến cái động đá kia.

Trên miệng của lão hổ này vẫn còn vương lại mấy vết máu, chứng tỏ nó cũng vừa mới ra ngoài săn mồi trở về.

Con Hoả Vân Hổ này dù sao cũng có đạo hạnh mấy trăm năm, vừa đi đến gần chỗ trận pháp liền hơi ngập ngừng bước chân, ánh mắt ngó nghiêng chung quanh.

Sau khi quan sát một hồi không phát hiện điều gì dị thường, lão hổ mới tiếp tục đi tới cửa động.

Nhưng vừa đi tới cửa động, đột nhiên lão hổ gầm lên một tiếng nhảy ngược về phía sau. Trước mặt lão hổ vừa né ra sau liền có một hàng kim châm bắn soạt qua.

‘Đáng chết!’

Tu sĩ họ Bạch thấy vậy tức giận vỗ đùi.

Năm cây kim châm kia chính là cạm bẫy thuốc mê mà gã đặt sẵn.

Thế nhưng lão hổ vừa lùi lại liền đạp chân vào trong pháp trận chờ sẵn, nhất thời pháp trận sáng lên một cái rồi bao bọc nó vào bên trong.

- Thẩm muội, Trần huynh, mau cùng ta hộ trận. Bạch huynh, tất cả trông cậy vào ngươi.

- Tốt!

Ba người còn lại cũng nhao nhao hiện thân, đồng loạt nhảy bổ tới.

Vốn đã được dặn dò từ trước, Trần Dương lúc này cũng nhảy tới truyền linh lực vào trong pháp trận.

Nhất thời pháp trận có chút rung động vì bị lão hổ công kích liền ổn định lại.

Tu sĩ họ Bạch thấy vậy mừng rỡ, liền vỗ túi trữ vật lấy ra một cây cung tên.

Cung này được luyện bằng da một yêu thú cấp hai. Mũi tên được đặc chế bằng thuốc mê cực mạnh, dù là một yêu thú cấp ba khi dính phải cũng sẽ lập tức hôn mê.

Đem nó sử dụng với lão hổ thì cũng có tác dụng rất lớn, ít nhất chỉ cần làm cho lão hổ hôn mê một chút là đủ để bọn họ tung đòn kết liễu.

Tuy nhiên, ngay khi tu sĩ họ Bạch vừa định giương cung lên bắn thì bỗng nhiên trận pháp run rẩy kịch liệt.

‘Ầm’

Lão hổ gầm thét lao ra, phá bỏ trận pháp nhảy vồ tới Thẩm Lan.

Sắc mặt Thẩm Lan ngay lập tức xanh mét, nhưng nàng cắn răn một cái liền lấy ra một lá phù ném tới, đồng thời tung người né qua một bên.

Lá phù nổ vang một tiếng, tạm thời làm cho lão hổ hơi ngập ngừng, chậm một nhịp làm cho Thẩm Lan có thời gian thoát ra.

Mà lúc này, tu sĩ họ Bạch cũng từ trong thất thần tỉnh lại, gương mặt hung ác bắn một cái.

Mũi tên gào thét bay tới!

- Trúng rồi!

Tu sĩ họ Bạch vui mừng reo lên.

Nhưng chưa kịp vui mừng thì liền trợn trắng mắt không thể tin nổi.