Tay Vương Tuấn Khải đặt trên ngực trái của cậu, hơi ấm truyền qua lớp vải mỏng manh khiến Vương Nguyên ngẩn người trong chốc lát, nghiêm mặt bắt lấy tay hắn: "Làm gì đó?"
Vương Tuấn Khải: ". . ."
Vương Tuấn Khải: "Tim đèn thật sự ở trong này."
Vương Nguyên nhếch miệng: "Tôi đâu nói là không tin anh, nhưng mà. . ."
Cậu gỡ tay hắn ra, cầm một mảnh thuỷ tinh giơ lên, cậu đã giấu nó trong thời khắc cuối cùng rời khỏi phòng thí nghiệm, và giờ phút này là lúc nó phát huy tác dụng.
"Đừng!" Vương Tuấn Khải phản ứng rất nhanh, chộp lấy mảnh thuỷ tinh trên tay Vương Nguyên: "Đừng!"
"Nếu tim đèn ở trong ngực tôi, cách duy nhất lấy nó ra chỉ có thể là. . ." Cậu xoa nhẹ tóc hắn, vuốt ve đuôi mắt đỏ bừng: "Chỉ có thể là mổ phanh lồng ngực, mang ra ngoài. Trước đó, tôi có thể hỏi anh tại sao anh lại biết nó nằm trong người tôi hay không?"
Vương Tuấn Khải không trả lời.
Vương Nguyên thở dài: "Là anh nhét tim đèn vào người tôi đúng không?"
Hắn vẫn không lên tiếng, nhưng mí mắt run nhè nhẹ tiết lộ lời Vương Nguyên nói là thật. Cậu chồm người dí sát mặt mình vào mặt hắn, mỉm cười: "Nói thật, tôi có hơi giật mình đấy, thử nghĩ xem, tất cả những chuyện kỳ quái đều có liên quan đến mình, cho dù kết quả có khác biệt đến đâu thì nguyên nhân luôn quy kết về tôi. Có nhiều khi tôi cũng tự hỏi, tâm lý bản thân có phải quá vững vàng rồi? Tôi sẽ sợ hãi, sẽ tức giận, sẽ có ý muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng tôi chọn đối đầu, gặp được những thứ hết sức khó tin. . ."
"Nếu tôi là một người bình thường, có lẽ sẽ không can đảm như vậy." Vương Nguyên dùng hai bàn tay nhỏ nhắn của mình ôm lấy gương mặt hắn: "Nhưng tôi có anh, có anh ở bên cạnh."
"Nghe này Vương Tuấn Khải."
"Cho dù chuyện trước kia có như thế nào."
"Cho dù anh thực sự là kẻ đã gây ra toàn bộ rắc rối."
"Cho dù lúc này tôi có phải chết."
Cậu hôn lên trán hắn, vô cùng nhẹ nhàng nói: "Nhưng anh ở bên cạnh tôi, đó là chuyện khiến tôi hạnh phúc nhất."
Vương Tuấn Khải nhắm mắt, hắn siết mảnh thuỷ tinh rất chặt, máu tràn ra từ kẽ hở, nhỏ giọt tí tách trên áo của Vương Nguyên. Cậu cầm lấy bàn tay đầy vết thương đó, đặt nó lên ngực mình. Trong tích tắc mũi nhọn thuỷ tinh chạm đến vị trí vết sẹo, Vương Tuấn Khải có ý rụt lại, nhưng cậu một lần nữa kéo ngược trở về: "Chúng ta không còn thời gian đâu, lấy tim đèn ra rồi thoát khỏi nơi này, những người kia sắp leo lên tới đỉnh rồi."
Vương Nguyên nhắc nhở khiến hắn phải mở mắt ra, cậu khẽ lau khoé mắt ẩm ướt của hắn. Không phải trước đây cậu chưa từng thấy một mặt mềm yếu của hắn, nhưng sự giằng xé đảo điên trong mắt hắn vào lúc này thực sự khiến cậu chạnh lòng. Hắn đang sợ hãi rất nhiều, sợ đến nỗi cả người cứng đờ bất động, hắn rõ ràng biết thời khắc này là lúc nguy hiểm, tứ bề đều là địch, lại không thể khống chế sự sợ hãi của bản thân đối với điều sắp xảy ra.
"Nếu khó ra tay, thì để tôi tự làm cũng được." Vương Nguyên không nỡ ép hắn, mở từng ngón tay của hắn ra để lấy mảnh thuỷ tinh.
Vương Tuấn Khải đột nhiên nắm vai cậu, cúi đầu thì thào: "Tôi có thể. . ."
"Tôi có thể."
Mảnh thuỷ tinh thấm đẫm máu hắn chậm rãi ấn vào da thịt cậu, thanh âm khàn khàn của hắn khe khẽ vang lên bên tai cậu, rõ ràng là bọn họ đã tìm ra phương pháp đào thoát nhưng hắn lại tuyệt vọng bi thương đến vậy.
Đau đớn từ ngực trái như chiếc rễ cây dần dần sinh trưởng theo năm tháng, từng chút từng chút tra tấn mỗi tế bào thần kinh. Vương Nguyên co rúm lại, nắm chặt áo Vương Tuấn Khải, cắn răng cố gắng không rên lên một tiếng nào, nhưng những âm thanh nghẹn ngào nức nở vẫn vụn vỡ vang lên, cuối cùng biến thành tiếng kêu thống khổ.
"Đau, đau quá. . .!"
"Đau quá, tôi đau quá. . .!"
"Vương Tuấn Khải, tôi đau quá, đau quá. . .!!"
Cậu không biết mảnh thuỷ tinh đã đi sâu đến đâu, chỉ thấy cả cơ thể đều đau đớn như bị trăm ngàn thứ cắn xé. Cậu vô thức giãy dụa, mười đầu ngón tay bấu chặt lấy bất kỳ cái gì trong tầm với, Vương Nguyên ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc bao trùm không khí, tanh tưởi gay gắt đến nỗi trở thành một con quái vật tranh đấu với cơn đau của cậu.
Đau.
Rất đau.
Cậu cảm giác bây giờ mình đau đến chết luôn cũng được.
Cơn đau dần dần tăng lên, lúc một đau hơn, khi Vương Nguyên cho rằng mình đã thích ứng được với mức độ này thì cơ thể lại bắt đầu run rẩy kịch liệt. Cậu có ảo giác mình sắp bị xé thành nghìn mảnh, nổ tung trên không trung rồi bắn ra tứ phía. . .
Cậu sắp không chịu được.
Loài người luôn cho rằng mình mạnh mẽ, thậm chí có những kẻ biết bản thân không hề mạnh mẽ như tưởng tượng, cũng cho rằng vào thời điểm yếu ớt nhất, bản thân cũng sẽ có cách thoát khỏi nỗi đau.
Nếu là tiên nhân, ắt đã khác.
Vương Nguyên đau đến nỗi trước mắt tối đen, toàn bộ những gì đọng lại trong linh hồn cậu bây giờ là tiếng tim đập thình thịch như đang nỗ lực gióng những hồi chuông cuối cùng. Cậu nghe thấy âm thanh đó to lớn và rõ rệt hơn bất cứ lúc nào, vang vọng tứ phía, chấn động trí óc, cướp đoạt mọi giác quan đang dần dần rệu rã.
Cậu không muốn chết.
Vương Nguyên chưa từng muốn chết.
Kể cả khi phải chấp nhận bị đâm thủng ngực để lấy tim đèn, cậu cũng chưa từng nghĩ mình phải chết.
"Cậu sẽ không chết."
Có ai đó đang nói gì ư?
"Cậu sẽ không chết, Vương Nguyên, tôi tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần nữa."
Vương Nguyên rối tinh rối mù không nghĩ được gì, ý thức còn sót lại nói cho cậu biết, tim đèn đã được mang đi rồi.
. . .
Vương Tuấn Khải cầm tim đèn linh lung đăng trong tay, hai mắt hắn đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi. Toàn thân hắn đầy máu, không có một thi thể nào bên cạnh.
Lúc Uông Viễn đuổi đến nơi, thứ đầu tiên y nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Giấc mộng của Vương Nguyên được đan dệt từ linh lung đăng, con quỷ cuối cùng chạy thoát khỏi thuỷ ngục đã tự biến mình thành pháp trận, giăng bẫy đón Vương Nguyên khi cậu bước vào gốc cây chứa linh lung đăng.
Linh lung đăng nhiễm độc là thật, nó trách cứ Vương Nguyên cũng là thật, bởi vì sau khi Vương Nguyên bị Yến gia tiểu nữ giết chết lần thứ hai, cậu đã không còn thân xác nào để tồn tại. Vương Tuấn Khải tìm đến nó tước đi tim đèn, cố ý dùng cấm thuật đưa tim đèn vào linh hồn Vương Nguyên, duy trì một dạng hình thái bình thường để cậu có thể sống tiếp cuộc đời phàm nhân.
Trước giờ hắn làm việc đều rất coi trọng nhân quả tuần hoàn, nhưng bởi vì thời gian quá gấp, tình huống của Vương Nguyên lại rất đặc biệt, nếu để linh hồn cậu lang thang ở bên ngoài lâu, rất có thể sẽ giống như Đường Tăng bị ma quỷ thòm thèm, bị ăn sạch không còn chút cặn – cho nên Vương Tuấn Khải mạo hiểm cướp tim đèn. Kết quả là linh lung đăng phẫn nộ, nó liên thủ với tà hạch quỷ, đưa Vương Nguyên vào mộng cảnh, cho cậu nhìn thấy một vài chuyện ám ảnh trước đây để ép cậu trả lại tim đèn.
Linh lung đăng có khả năng trị liệu linh hồn là thật, nhưng nó cũng biết cách khơi gợi những mảng tối trong linh hồn con người ở nhiều kiếp liên tục, làm cho người đó không phân rõ đâu là kiếp trước đâu là kiếp này, mình đang mơ hay thật. Nếu chìm trong giấc mộng mà nó tạo ra quá lâu, sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Tim đèn gần như là phần quan trọng nhất của linh lung đăng, khả năng trị liệu linh hồn truyền kỳ của nó chính là vì có thứ này. Vương Nguyên đã tồn tại một thời gian dài trên dương thế mà không dùng thân phàm xác thịt, cũng đã hoà làm một với tim đèn, một khi lấy tim đèn ra khỏi linh hồn cậu, cậu sẽ tan thành mây khói.
Gió thổi mùi máu tươi bay đi xa, lần đầu tiên trong đời Uông Viễn cảm thấy hương vị này thật kinh tởm. Y bỗng dưng quỳ xuống đất, ôm cổ họng ngửa đầu lên cao, hai mắt trợn trắng, cả cơ thể như bị thứ gì đó điều khiển mà co quắp không thể tự cử động. Y cố gắng liếc bên cạnh mình, trừng trừng nhìn Vương Tuấn Khải đang dần dần đi tới.
"Suốt bao nhiêu năm, ngươi chưa từng quên tiên nhân, chưa từng quên tình cảnh chật vật của chính mình năm đó, chưa từng quên thù hận mất nước tan nhà, chưa từng quên máu nhuộm chiến trường, thây người vô số. . ." Hắn nắm tóc Uông Viễn, giật phăng cái đầu con quỷ ra khỏi cổ, đạp lên thân người còn đang giãy dụa co giật, lạnh lùng u ám nhắc nhở: "Mà ngươi lại quên, ta cũng từng là một con quỷ."
"Ngươi vùng vẫy trong hắc ám, hoảng loạn trước bóng đêm vô tận của cực âm chi địa, đói khát thống khổ và căm hận ta tột cùng tại vùng đất của ác ma. Ngươi nuôi lòng thù oán, bày sẵn kế hoạch, liên hợp với tà đạo, giăng thiên la địa võng trùng trùng điệp điệp để tiêu diệt ta ở mọi thời điểm."
"Nhưng ngươi đã quên, ta cũng từng là một con quỷ. Một con quỷ được – sinh – ra từ cực âm chi địa."
"Ngươi bây giờ là phán quan!!" Uông Viễn nghiến răng nói, máu thịt trên mặt y run rẩy nhúc nhích, như thể dưới lớp da kia có hàng trăm con sâu trùng đang chui rúc di chuyển. Đầu đã lìa khỏi cổ, y lại không hề lo lắng, song ánh mắt thị huyết của Vương Tuấn Khải thực sự làm y hoảng hốt, gấp gáp nói: "Ngươi là phán quan! Là tiên nhân đưa người đi làm phán quan!!! Một phán quan tự ý giết người có tội gì?!? Ngươi muốn tiên nhân hy sinh uổng phí chỉ vì một phút xốc nổi của ngươi sao?!"
Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói: "Nhưng ngươi không phải là người."
"Cho dù ta là yêu ma, cũng là yêu ma không thuộc quản hạt Minh phủ!! Ngươi không thể giết ta được!!!"
Uông Viễn gào lên, máu tươi từ trong miệng y hộc ra liên tục, một con rắn bỗng nhiên chui ra từ phía dưới đầu lưỡi y, chớp thời cơ cắn lấy Vương Tuấn Khải!
Phập!
Răng nanh sắc bén cắm vào cổ hắn, Uông Viễn từ khóc chuyển thành cười đắc ý: "Không ăn thịt tiên nhân cũng được, ăn thịt một phán quan, lại còn có tiền thân là quỷ cực âm, bữa tiệc này làm sao ta bỏ được!!!"
"Nếu chỉ có một mình ta, ta không ngại để ngươi hút sạch linh khí, rồi cùng chôn vùi nhau với địa ngục." Vương Tuấn Khải nắm lấy đầu rắn, bóp nát bét: "Nhưng bây giờ ta còn có Vương Nguyên."
"Vương Nguyên đã chết! Tim đèn một khi đã mang ra ngoài, sẽ hấp thụ hoàn toàn linh hồn mà nó ký thác trước đó!" Uông Viễn cười lạnh: "Vương Nguyên trở thành chất bổ của linh lung đăng, cái kết quá hoàn mỹ đúng không?!"
Vương Tuấn Khải thế mà mỉm cười.
Hắn nhẹ nhàng ném cái đầu của Uông Viễn xuống đất: "Ngươi định ăn tim đèn chứ gì?" Nói rồi nhìn thẳng lên cao: "Nghe thấy không? Y muốn phản bội."
"Y muốn ăn Vương Nguyên nhưng không được, cũng không ăn ta được, chỉ có thể ăn tim đèn của ngươi để hồi phục nguyên hình. Ngươi thừa biết hơn một ngàn năm trước y đã làm gì, một cái tim đèn thôi, y không ngán đâu." Hắn nhếch mép, hai mắt đỏ tươi nổi lên chấm nhỏ li ti màu đen kịt, cuối cùng loang ra toàn con mắt như thể mắt hắn chưa từng có tròng trắng. Uông Viễn sững sờ hoảng hốt, hé miệng thì thào: "Cực âm chi địa. . .Cực âm chi quỷ. . ."
Năm đó Vương Nguyên cố ý kéo dài mạng sống của hoàng đế đúng là để chờ Vương Tuấn Khải xuất hiện. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên chính thức gặp nhau năm hắn sáu tuổi, từ đó bắt đầu theo Vương Nguyên học tài, trở thành người đánh đổ vương triều mục nát, kiến thiết một giang sơn mới, rồi theo Vương Nguyên trở về Bát Nhã lâu ẩn cư.
Uông Viễn chưa từng cam tâm, tại sao phải là Vương Tuấn Khải, tại sao phải chờ hắn, tại sao hắn mới đủ tư cách thống lĩnh hàng vạn binh lính và vô số bách tính đương thời? Tại sao là hắn? Tại sao hắn có thể xứng đáng đứng bên cạnh Vương Nguyên, xứng đáng để Vương Nguyên đặt vào trong mắt?!
Vương Tuấn Khải không phải là tiên nhân chuyển thế, năm đó đã không có tiên nhân nào chịu chuyển thế giúp một quốc gia đã đi đến thời kì cuối. Vương Tuấn Khải không phải người thường, không có phàm nhân nào biết cưỡi mây đạp gió, trường sinh bất tử, không cần nghỉ ngơi vẫn làm việc theo quy luật. Uông Viễn khi ấy đã biết, Vương Tuấn Khải là một con quỷ.
Tiên nhân dẫn một con quỷ ấy đến một nơi chỉ thuộc về loài người, còn vì hắn thay đổi số mệnh cả một vương triều, sau đó phát sinh mối quan hệ không thể chấp nhận với hắn, cuối cùng táng thân thành cát bụi bởi luật lệ, suýt chút nữa hồn phi phách tán.
"Bởi vì nợ."
"Tiên nhân nợ ta."
"Nợ ta rất nhiều."
. . .
"Bởi vì cậu nợ Vương Tuấn Khải."
"Cậu nợ hắn rất nhiều."
Hết Chương 83