Phán Quyết

Chương 82: Vết sẹo




Hoàng đế sống được thêm mười năm, lãnh thổ bị thu hẹp chỉ còn một phần ba, toàn bộ biên giới đều bị các nước lớn nhỏ lăm le xâm lấn, quan quân cần lao trong triều cũng đã vơi đi gần hết, kẻ chết người bị phán tội phản quốc, bách tính tử vong vô số, Đường triều gần như đã trở thành vùng đất chết, cây cỏ cũng không mọc nổi.

"Tiên nhân giúp cho hoàng đế sống, lại không giải quyết vấn đề cơm áo nhân dân, không xử lí lân bang xâm phạm, cũng không đưa ra bất kỳ quyết sách nào thay đổi thế cục. Thoạt nhìn việc tiên nhân làm chỉ là kéo dài tuổi thọ của hoàng đế, và đứng nhìn người khác từ từ chết đi trong uất hận điêu tàn."

"Khi ấy ta không biết mục đích của y là gì, cho nên luôn chạy theo y gặng hỏi, rốt cuộc ngài muốn biến giang sơn này thành hình dạng nào, tại sao lại để cho Đường triều đi vào ngõ cụt như thế." Uông Viễn như là đang sống lại trong cảnh tượng bế tắc đó, đứng ở phía sau người y gọi là 'tiên nhân', lòng trăm mối ngổn ngang mà hỏi: "Lẽ nào đất nước này đã đắc tội ngài hay sao?"

"Cậu đoán xem tiên nhân trả lời như thế nào?" Y cười cười, không chờ Vương Nguyên trả lời, đã cất lời: "Ngài muốn như vậy, bởi vì thế gian này không có ai xứng đáng trị vì giang sơn này."

"Không có ai đứng lên thống lĩnh được binh lính, không có ai đủ sức đưa ra kế sách bảo hộ và cứu mạng người dân, trong mắt ngài, không có ai đủ quyền hạn thừa kế ngai vàng hơn hoàng đế dù cho lão ta đã là một con quỷ già chìm đắm trong mê muội mù quáng. Không một ai."

"Ta theo ngài ấy nhiều năm, biết rõ lời ngài ấy nói chưa bao giờ sai. Dù bản thân ta là người không được chọn, ta cũng chẳng hề dao động. Mãi cho đến khi ngài ấy mang một đứa trẻ về, nói đó là cốt nhục của tiền triều, tự tay nuôi dạy đưa đứa bé đó lên đỉnh cao nhân sinh, ta mới bắt đầu hoài nghi. Ta không cảm thấy đứa bé này sẽ mang hy vọng gì đến cho Đường triều, thậm chí khi nó thể thay thể ta làm những việc mà tiên nhân giao phó, ta cũng không tin là nó sẽ làm được đại sự. Thế nhưng. . ."

Tiên nhân rất thích nó.

"Ngài tự tay dạy dỗ nó, tự tay tắm gội chăm sóc cho nó, tự tay huấn luyện nó, thậm chí xây chín tầng tháp chỉ để thoả mãn sự hiếu kỳ của nó." Uông Viễn nói bằng giọng hết sức bình thản, song đôi mắt của y đã từ từ lộ ra đường nét rõ ràng với những tia máu đỏ tươi trên tròng mắt: "Ngài ấy dụng tâm đến độ dành toàn bộ thời gian của mình cho đứa bé ấy, đưa nó đến một nơi không ai biết để nó chuyên tâm học tập."

Y cười gằng: "Ta cảm giác được, tiên nhân cố ý kéo dài mạng sống của hoàng đế chỉ để chờ đứa bé này xuất hiện."

"Nếu như đứa bé đó thật sự có khả năng thay đổi thế cục, thì công sức vị tiên nhân kia bỏ ra đâu có uổng phí." Vương Nguyên ái ngại nhìn y, Uông Viễn lập tức phản bác, trông y có vẻ sốt sắng hơn bình thường: "Ngài ấy chưa từng coi trọng chuyện gì đến thế!"

"Cậu hiểu rõ người nọ quá nhỉ?"

Uông Viễn nhìn chằm chằm cậu giống như cậu là tội đồ nhân loại, Vương Nguyên biết y đang kiềm chế ẩn nhẫn, muốn nổi giận với cậu nhưng lại cố gắng không bộc lộ ra. Cậu ngờ ngợ trong lòng, tiếp tục châm dầu vào lửa: "Theo tôi thấy, đứa bé kia chắc chắn cũng là tiên nhân chuyển thế. Bởi vì nó là người duy nhất xứng đáng được chọn cho nên chỉ có thể đợi nó được sinh ra thì đất nước ấy mới có thể chuyển mình, mở ra một triều đại mới. . ."

"Ngay cả bây giờ cậu cũng vẫn còn nghĩ như vậy sao?" Uông Viễn mở to hai mắt, bên trong con ngươi liên tục vươn ra những sợi chỉ đỏ ngoe nguẩy lắc lư, làm cho gai ốc Vương Nguyên nổi hết cả lên, cậu xuýt xoa chà xát cánh tay: "Không hợp lí sao? Tiên nhân không thuộc về phàm trần, suy nghĩ của tiên nhân chắc chắn thoát khỏi phạm trù nhân loại, không nên dùng thế giới gian hạn hẹp của mình hạn chế tầm nhìn nhìn ra trông rộng của tiên nhân. . ."

"Nếu là tôi của năm xưa chắc có lẽ sẽ tin lý do của cậu." Y cười cợt.

Vương Nguyên nhún vai: "Tôi cũng không phải tiên nhân, sẽ không ảnh hưởng đến Đường triều gì đó. Thời đại và thế giới ấy đã cách tôi rất xa, tôi cùng lắm chỉ có thể chủ quan nhìn nhận chuyện tiên nhân làm là đúng. Thế giới này đã thay đổi theo chiều hướng tích cực nhờ tiên nhân, và tôi chưa bao giờ hối hận khi sinh ra là một thành phần của thời cuộc."

Uông Viễn nghe thấy câu này, giống như sư tử bị giẫm phải đuôi. Tơ máu trong mắt y đã bò lan ra ngoài, như một loài kí sinh trùng bao trùm lấy nửa gương mặt. Hình ảnh này gây ám ảnh rất cao, Vương Tuấn Khải sợ Vương Nguyên không chịu được nên muốn che mắt cậu lại, nhưng cậu nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn, thở dài: "Chuyện đã đến nước này, anh còn muốn giấu tôi đến chừng nào?"

Vương Tuấn Khải sững sờ.

Vương Nguyên liếc Uông Viễn một cái, nhìn Vương Tuấn Khải: "Hay là anh đã quên luôn trước kia chúng ta là gì của nhau?"

Lần này thì cả Vương Tuấn Khải cũng bắt đầu phẫn nộ, nhưng đối tượng phẫn nộ của hắn là Uông Viễn. Hắn không nói gì, nhưng quai hàm cắn chặt, ánh mắt rực lửa, nếu có thể đánh cho Uông Viễn hồn phi phách tán thì bồi thêm cái mạng của hắn vào cũng được. Vương Nguyên bị hắn siết đau đớn, đập vào người hắn: "Có chuyện gì ra ngoài hẵng nói, dưỡng khí nơi này quá ít, tôi sắp chịu không nổi rồi!"

Lúc này Vương Tuấn Khải mới nhớ ra căn phòng đã bị Uông Viễn huỷ hoại, kiến trúc trần và nền đều chịu áp lực rất lớn, có thể không qua vài phút nữa, nơi này sẽ hoàn toàn sập xuống. Hơn nữa hắn phải đưa Vương Nguyên về trước khi trời sáng, bằng không để gia đình cậu phát hiện, hắn sẽ không có cơ hội gặp cậu nữa.

"Tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi." Uông Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, toàn bộ gương mặt của y đã được tái sinh có xương có thịt, vẫn là diện mạo non nớt trẻ tuổi, vô cùng thuần khiết kia, nhưng giờ phút này trên làn da đó đầy rẫy vết sẹo ngang dọc to nhỏ, còn có vết bỏng như bị thiêu đốt. Uông Viễn trưng gương mặt thảm thiết đó tròn mắt nhìn Vương Nguyên, thì thào trong tiếng gió rít gào: "Tôi muốn ăn thịt cậu, tiên nhân."

Ăn thịt tiên nhân có thể trường sinh bất tử.

"Vương Nguyên, cậu chính là vị tiên nhân trong lịch sử kia, cậu chuyển thế đến kiếp này, chịu đủ tai ách ngày hôm nay là do kẻ đang ở bên cạnh cậu làm ra." Uông Viễn chỉ một ngón tay về phía Vương Tuấn Khải: "Hắn, chính là đứa bé mà cậu nhặt về."

"Tốt mà." Trong lòng Vương Nguyên sợ ngây người, ngoài mặt rất trấn tĩnh, giả vờ gật gật đầu thông thái: "Tôi biết, hắn. . ."

"Cậu bồi dưỡng hắn, chăm sóc hắn, nuôi hắn trưởng thành, nhưng cậu không ngờ rằng sau khi hắn đủ lông đủ cánh, việc đầu tiên làm là giam cậu lại."

Vương Nguyên: ". . ." Cái này thì bất ngờ thật. Cậu xoay mặt không cảm xúc nhìn Vương Tuấn Khải, chỉ thấy hắn né tránh ánh mắt mình.

"Vương Tuấn Khải phá huỷ cơ sở nền tảng của Đường triều, dùng biện pháp tối tân mà hắn nghĩ ra cải tổ toàn bộ hệ thống cai trị, kiến tạo ra quân sự hết sức sung túc. Sau khi hoàng đế băng hà, hắn không lên ngôi vua mà lựa chọn ẩn cư biệt tích, nghĩ cũng biết là hắn muốn làm gì."

Uông Viễn nghiến từng chữ, gằng giọng thịnh nộ: "Hắn muốn vấy bẩn cậu."

Vương Nguyên: ". . ." Tại sao lại chuyển thành phim cẩu huyết chiếm dục khốc huyễn rồi?

"Câm miệng."

Vương Tuấn Khải khàn giọng cắt đứt lời tường thuật hết sức chủ quan của Uông Viễn, mắt hắn đỏ ngầu, giận dữ vô cùng: "Nói hươu nói vượn! Ngươi không biết cái gì cả, đừng tuỳ tiện huỷ hoại thanh danh của cậu ấy! Ngươi điên rồi, tiên nhân là tiên nhân, Vương Nguyên là Vương Nguyên, cho dù cậu ấy có thực sự là người kia chuyển thế, cậu ấy cũng đã không còn dính dáng gì đến ngươi nữa rồi!!! Cút!!!"

Hắn gần như gào lên, những mảnh thuỷ tinh vỡ thình lình bay lên không trung, tấn công Uông Viễn một cách hung hãn. Uông Viễn dễ dàng né đi, cơ thể biến dạng vặn vẹo thành hình dáng một con rắn đầu người, lao vút lên không trung, há miệng thổi ra hơi thở tanh tưởi. Chất độc lan truyền trong không khí rất nhanh, mùi hương nồng nặc đậm đặc làm cho Vương Nguyên choáng váng. Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên chạy trốn khỏi đường hầm, Uông Viễn ở phía sau đuổi theo sát sao, dường hầm rung chuyển kịch liệt, hoàn toàn không chống đỡ được sau hàng loạt sự cố địa chấn.

Đây chỉ là một giấc mơ, không phải sao? Vương Nguyên che kín mũi miệng, mờ mịt nhìn Uông Viễn hoá yêu bay nhảy tung tăng đòi ăn thịt cậu. Rõ ràng lúc trước A Ý nói đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần tin tưởng vào bản thân cậu, làm gì cũng có thể đạt được mong muốn. Nhưng tất cả những chuyện xảy ở cả nơi này lẫn thế giới trước đều rất chân thật, cơn đau tắc nghẹn trong lòng ngực làm cậu đau đớn không ngừng, và Vương Nguyên biết nếu Vương Tuấn Khải dừng chân, cậu có thể thực sự bị Uông Viễn nuốt chửng.

"Chỉ cần tin vào bản thân mình. . ."

Nhưng phải giải quyết thế nào cơ chứ?

Vương Tuấn Khải không uổng phí một phút giây nào, hắn triệu hồi quỷ hồn từ bốn phương tám hướng chặn đường Uông Viễn, chẳng mấy chốc đã cắt đuôi được y, mang Vương Nguyên chạy lên mặt đất. Ánh đèn lấp loá chiếu thẳng vào mặt làm cho Vương Tuấn Khải lùi lại mấy bước, tiếng hét chói tai từ phía đám đông vọng đến khiến lòng hắn lạnh lẽo – Ngô Nhược Vân đã tìm tới.

Không biết từ khi nào, cảnh sát đã bao vây khu vực này, Vương Nguyên vừa giật mình hoảng sợ vừa kinh ngạc nghĩ, nếu bọn họ biết tầng đất dưới chân chuẩn bị sụp xuống thì sẽ phản ứng như thế nào?

Cậu chỉ mới nghĩ như thế, mặt đất đột nhiên rung lắc kịch liệt, cậu cho rằng Uông Viễn đã mò được lên đến đây, sốt ruột nắm áo Vương Tuấn Khải: "Chúng ta phải làm gì-. . ."

Ầm. Ầm.

Những tiếng động đinh tai nhức óc chấn động màng nhĩ của cậu, bụi đất mịt mù tung bay tứ phía. Vương Nguyên bị hắn ấn đầu vào ngực không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, đợi đến khi cậu có thể quan sát hiện trường, xung quanh đã biến thành cái hố sâu đen ngòm.

Nơi cậu và Vương Tuấn Khải đứng là một mỏm đá nhô lên giữa cái hố, và chỉ có một chỗ duy nhất để hắn đứng, Vương Tuấn Khải chỉ cần xoay người một cái, cả hai có thể rơi xuống hố. Tiếng kêu khóc vọng đến từ dưới đáy hố làm cho da đầu người ta tê dại, không nghĩ cũng biết có vô số người táng thân dưới đó.

Cậu cảm thấy mười tám năm nhân sinh của mình hơi ngắn ngủi, hoàn toàn không rõ tình huống này là sao: "Đây. . .đây là cái gì?"

Vương Tuấn Khải không đáp, mày nhíu rất chặt, tình hình nghiêm trọng hơn hắn đoán. Giờ phút này hắn muốn đưa Vương Nguyên đến bên ngoài hố là chuyện rất khó khăn, chắc chắn Uông Viễn đang ở bên dưới chờ bọn họ rơi xuống, trả thù một phen.

Hắn buộc Vương Nguyên phải đối mặt với mình, nghiêm túc nói: "Cậu ở yên đây, tôi đi xuống đó." Chỉ có trực diện đánh tan hồn phách Uông Viễn, tất cả chuyện này mới kết thúc triệt để.

Chỉ cần Vương Nguyên tỉnh dậy khỏi giấc mộng này, bồi hắn vào cũng được.

Vương Nguyên như có linh tính, nắm chặt tay hắn: "Muốn bỏ tôi lại? Thích đi một mình?"

Vương Tuấn Khải không hiểu sao cậu đột nhiên xụ mặt xuống, thái độ còn rất ương ngạnh. Hắn gỡ tay Vương Nguyên ra: "Tôi chỉ đi thám thính tình hình. . ."

"Thế sao không cho tôi theo?"

"Ở đây an toàn."

"Tại sao anh biết ở đây an toàn? Anh nhìn xem, tứ bề đều là vực sâu, nếu không khéo tôi sẽ có thể rơi xuống đó. Kiếp này tôi chỉ là một phàn nhân có sinh lão bệnh tử, cũng sợ quỷ, sợ chết, không có gì đảm bảo sau khi anh đi tôi sẽ được an toàn." Vương Nguyên kiên quyết giữ hắn lại, có vẻ không thoả hiệp: "Hay là anh muốn đi chết một mình?"

Vương Tuấn Khải im lặng, mãi mới nói: "Cậu tin lời người kia nói không?"

"Tôi chỉ tin lời anh nói." Cậu thở dài: "Nhưng bây giờ nó không còn đáng tin như trước nữa."

Hắn ngẩn người, không biết phải đối mặt với Vương Nguyên bằng thái độ gì. Vương Nguyên nghi ngờ hắn, bởi vì hắn không chịu tiết lộ sự thật cho cậu biết.

"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nếu tôi tự mình tìm được chân tướng, lại trùng khớp với chuyện Uông Viễn nói, thì tôi sẽ không tin anh nữa." Vương Nguyên gằng từng chữ: "Tôi biết nơi này không đơn giản chỉ là một giấc mơ, những chuyện phát sinh đều là sự kiện từng diễn ra trong quá khứ, những thương tổn lẫn dấu vết đều lưu lại trên cơ thể và tinh thần chúng ta, làm cho chúng ta hoài nghi bản thân. Nhưng thế giới này cũng không hoàn toàn là thật, bởi vì Uông Viễn ở nơi chúng ta sống đã chết, mà tôi và anh đang ở hai vị trí cách xa nhau, không thể đứng cùng một chỗ. . ."

"Không, tôi tìm được cậu." Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, rốt cuộc cũng đã chịu thẳng thắn: "Tôi tìm đến Dương gia sơn, đi vào giấc mộng của cậu. Những chuyện Uông Viễn nói. . ."

Môi hắn run rẩy, cần một khoảng lặng để đấu tranh tâm lý, sau cùng quyết định thành thật: "Những chuyện y nói đều là thật. . ."

Vương Nguyên chỉ hơi bất ngờ, vỗ vai hắn: "Được được được, bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này, ra ngoài tôi tính sổ với anh một lần cho đủ."

Thái độ của cậu hết sức bình thản làm hắn không yên lòng: "Hết rồi?"

"Hả?"

"Cậu. . . không muốn nói gì nữa sao?"

"Sắp chết đến nơi, còn giận anh được sao?" Vương Nguyên nhún vai, cười khổ: "Tôi không muốn chết trong giấc mơ này."


Tôi còn chưa hỏi anh về ảo giác của lễ bái đường thành hôn ngày hôm đó là như thế nào.

"Trước khi tôi xâm nhập vào giấc mơ của cậu, cậu đã bị linh lung đăng ma hoá khống chế. Nó làm như vậy là bởi vì tim đèn của nó đã bị đánh cắp, chỉ cần tìm được tim đèn, giấc mơ này sẽ tan biến, cậu sẽ tỉnh lại."

Có phương án hành động rồi Vương Nguyên sốt sắng hơn rất nhiều, vội hỏi hắn: "Vậy anh biết tim đèn ở đâu chứ?"

". . ." Hắn nhìn cậu một lát, đưa tay đặt lên vị trí ngực trái, nơi có vết sẹo còn mới do bị một kiếm đâm thủng kia.

"Ở nơi này."

Hết Chương 82