Phán Quyết

Chương 81: Cố sự




Bác sĩ Lâm không ngờ dị biến đột ngột xảy ra, nhất thời không kịp phản ứng, bị thuỷ tinh vỡ cứa khắp người. Gã ta ôm mặt đau đớn hét lên, đã có một mảnh vỡ đâm vào tròng mắt.

Luồng khói quay cuồng trên không trung, từ từ bành trướng thành một cơn lốc nhỏ. Đồ vật xung quanh bị nó cuốn lên cao rồi rơi xuống, chẳng mấy chốc mà vật dụng trong phòng thí nghiệm đều hư hoại tan tành, ngay cả các bình thuỷ tinh chứa bộ phận cơ thể cũng bị hất tung rồi rơi xuống, nằm la liệt dưới sàn. Mùi morphine lẫn vị chất lỏng lâu ngày bốc lên nồng nặc lẫn trong tiếng la hét khủng bố của bác sĩ Lâm, đồ vật va đập rơi vãi khắp nơi cùng với tiếng gió rít gào khiến cả căn phòng trở thành hiện trường tai ách.

Vương Tuấn Khải che đầu Vương Nguyên, chiếc tủ nơi bọn họ trốn cũng sắp trở thành mục tiêu tiếp theo. Hắn nhanh chóng xông ra ngoài, năm ngón tay bắt ấn triệu hồi lôi điện đánh xuống trung tâm cơn lốc, làm cho các vật dụng điện tử xung quanh đều phát ra tiếng rít chói tai rồi ngừng hoạt động.

Mất đi ánh sáng, vật đang hoành hành tác quái vậy mà lại lộ nguyên hình. Vương Nguyên thấy rất rõ, có một dáng người phát sáng như huỳnh quang ở ngay chính giữa cơn lốc. Trực giác nói cho cậu biết đó chính là linh hồn của cậu bé vừa mới chết đi kia, nhưng bóng người này cao lớn như người trưởng thành, thậm chí còn to hơn cả Vương Tuấn Khải, cậu hoàn toàn không hiểu?

Vương Tuấn Khải biết cậu đang nghĩ gì, nặng nề nói: "Đoạt xác."

Vương Nguyên sững sờ: "Ý anh là người đó đoạt xác của đứa bé này?" Thảo nào hắn nói người này đáng chết, người này vốn đã không được tính là thuộc về dương thế.

Vương Nguyên bắt lấy tay hắn: "Anh có quen biết với người đó đúng không?"

"Sao cậu lại hỏi như vậy?"

"Đoán." Cậu gần như đã có câu trả lời chắc chắn: "Toàn bộ quá trình kể từ khi chúng ta nhìn thấy người đó đến giờ, anh không chỉ lãnh tĩnh quan sát mà còn có vẻ không ưa thích đối phương, người này ắt có thù oán với anh. Hơn nữa hôm nay anh đưa tôi đến đây, ngoài việc tham quan sào huyệt của bác sĩ Lâm ra, hẳn cũng chỉ là để tôi chứng kiến vẻ điên cuồng của đối phương."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu một cái, hắn có vẻ khá kinh ngạc, hồi lâu sau mới gật đầu cam chịu: "Đáng lẽ người nằm trong hộp thuỷ tinh đó, ngày hôm nay, chính là cậu."

Sau khi hắn và Vương Nguyên lộ mặt ra khỏi chiếc tủ, người trong cơn lốc lập tức phát hiện ra hơi thở của bọn họ. Đối phương dường như mất khống chế mà gào thét càng dữ tợn, bị lôi điện đánh đến nỗi thần hồn hỗn loạn vẫn không quên rít lên từng đợt. Bác sĩ Lâm dưới bầu trời của hiện tượng siêu nhiên đánh úp đã gục ngã bên cạnh những mẫu vật, mặt gã đầy máu, thoi thóp hấp hối, hiển nhiên đã cách cái chết không xa.

Vương Nguyên nhìn thấy xung quanh gã có rất nhiều bóng đen vây quanh, đoán chừng là hồn phách của những người gã giết. Nếu như theo lời Vương Tuấn Khải nói, hôm nay là ngày cậu chết, có lẽ cậu cũng sẽ trở thành một trong nhưng cái bóng đang cấu xé bác sĩ Lâm, phẫn nộ tột cùng lôi linh hồn gã ra khỏi cơ thể, cùng kéo xuống địa ngục.

Vương Nguyên tưởng rằng hắn sẽ làm việc giống như trước kia, cầm một chiếc hộp ra sau đó thu hồi hồn phách của tất cả những người ở đây – kể cả kẻ đang quay cuồng trong cơn lốc kia – đóng hộp lại rồi dùng Bút Phán mở ra cửa Minh giới, đưa bọn họ đến điểm cuối. Ai ngờ Vương Tuấn Khải chẳng hề có ý ra tay gì, chỉ cân nhắc xem làm sao chạy ra ngoài.

"Không thu phục?"

"Không thu được." Hắn nhíu mày: "Không có lệnh của cấp trên."

Vương Nguyên ngạc nhiên: "Anh cũng có cấp trên? Anh cũng biết kỷ luật?"

". . .Cậu nghĩ tôi là ai? Minh chủ chắc?" Hắn có vẻ buồn bực: "Quan trọng nhất, hiện giờ tôi đang chịu phạt, không được sử dụng Bút Phán."

Hắn nói thì nói như vậy, nhưng Vương Nguyên biết rõ hắn muốn xử lí cái kẻ nguy hiểm gần đó biết bao nhiêu. Cậu cứ có cảm giác đối phương rất quen thuộc, bèn giãy ra khỏi tay Vương Tuấn Khải chạy đến bên cạnh thi thể cậu bé đang nằm chỏng chơ dưới đất kia, trước ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, Vương Nguyên nhanh nhẹn lau đi chất lỏng trên mặt cậu bé.

Dù tai nạn đã làm cho gương mặt cậu bé tan nát nhiều chỗ, nhưng đường nét trên đó đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu, Vương Nguyên quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, hoàn toàn không hề ngạc nhiên gì.

Uông Viễn.

"Lại là Uông Viễn." Âm hồn bất tán theo cậu từ nơi này đến nơi khác, ngày hôm nay lại có kết cục thảm như vậy.

Kẻ phá hoại gần như muốn đánh sụp cả phòng ngầm, song sau khi nghe thấy cái tên 'Uông Viễn' từ miệng kẻ khác, y dần dần trấn tĩnh lại, đèn trong phòng cũng lặng lẽ sáng lên.

Vương Nguyên đứng nhìn đối phương chằm chằm, không hề né tránh, không chút nhân nhượng, hoàn toàn không giống ánh mắt mà một đứa trẻ bảy tuổi phải có.

"Hoá ra cậu cũng chạy đến đây sớm như tôi." Uông Viễn vẫn giữ bộ mặt đạo đức mười điểm, trạch tâm nhân hậu nói chuyện phạm pháp: "Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra sớm hơn, cậu chọn hy sinh vì Khải tướng quân, tự chủ động chuyển đổi giấc mơ, sẽ không bị phong ấn ký ức."

Vương Nguyên bí hiểm mà cười, trong lòng thở dài, cậu hoàn toàn không hiểu cơ chế chết sớm chuyển kiếp của giấc mơ mà Uông Viễn nói là cái gì cả, cậu chỉ tin vào trực giác, tin vào A Ý, tin vào chuyện câu có thể tự do điều khiển bản thân, chỉ cần có niềm tin.

Tại thế giới hiện thực, vật chất và niềm tin gần như có giá trị ngang hàng nhau, nếu chỉ có tinh thần mà không biết hành động thì sẽ luôn khó biến những lý tưởng tươi đẹp của chính mình thành sự thật. Nhưng ở nơi này, niềm tin là điều tối thượng, vì vậy cậu mới không sợ hãi để Khải tướng quân đâm chết mình, cũng không sợ hãi khi phải đối mặt với việc bị nhắm làm vật thí nghiệm.

"Rồi, lần trước lần này đều là cậu đúng không?" Vương Nguyên đột nhiên hỏi Uông Viễn một câu không đầu không đuôi khiến Vương Tuấn Khải chưng hửng. Hắn vốn đã ngạc nhiên tại sao Vương Nguyên biết Uông Viễn, hiện giờ lại có cảm giác mình là kẻ ngoài cuộc, Uông Viễn và Vương Nguyên dường như có hiểu biết không ít về nhau.

Uông Viễn không phủ nhận: "Chỉ có ở nơi này, tôi mới thắng được cậu."

"Thua một kèo, còn muốn cược kèo tiếp theo?"

"Không, lần trước cậu không thắng."

Vương Nguyên nhíu mày: "Cái gì?"


"Cậu không thắng." Uông Viễn mỉm cười: "Tuy Khải tướng quân đã được cậu hồi sinh, quân đội của hắn cũng nhanh chóng đẩy lùi phần đen tối của quốc gia, kiến tạo thành công một giang sơn hoàn mỹ, hắn cũng đăng cơ lên làm hoàng đế, nhưng bởi vì thuật hồi sinh của cậu, hắn không thể già đi."

Vương Nguyên ngay lập tức nghĩ đến cương thi.

"Đúng, chính là vậy, cậu thấy thú vị không? Một kẻ không bao giờ già đi, cũng không chết, trong khi vạn vật đều bị dòng thời gian mài mòn thì hắn lại không hề sứt mẻ tí nào, thử hỏi hắn có tồn tại trong thế giới đó được không?" Y thở dài: "Hắn bị xem là yêu quái, bị chính huynh đệ của mình bí mật thiêu sống, tuyên bố với bên ngoài là hắn đã du lãm tứ phương, triệt để xoá bỏ sự tồn tại của hắn trong lịch sử."

"Cậu thua."

Vương Nguyên ngước nhìn y, lại nhìn Vương Tuấn Khải đầu đầy dấu chấm hỏi bên cạnh, siết chặt cánh tay hắn: "Tôi thua. Vì thế cho nên A Ý không thể nhớ được gì?"

Uông Viễn mỉm cười.

Vương Nguyên phải nhận ra điều này sớm mới đúng. Chỉ vì cậu là kẻ chết sớm nhất ở thế giới mộng cảnh kia cho nên không biết kết cục chân chính của Khải tướng quân, mà A Ý – Vương Tuấn Khải vì đuổi theo cậu mà tới đây, lại không nhớ bất kỳ cái gì về chuyện vừa xảy ra trước đó.

Ngay cả khi đến đây, hắn cũng không thể dùng Bút Phán, không thể bộc lộ toàn bộ năng lực phán quan.

"Vì sao không trừng phạt tôi mà lại là A Ý?" Cậu rất ghét chuyện chính mình trở thành điểm yếu của người khác, mà người này còn là Vương Tuấn Khải. Khi cậu hiểu được tâm ý của mình với hắn, chuyện đầu tiên cậu muốn làm là có thể xứng đáng đứng bên cạnh hắn, dù chỉ là một phương diện tầm thường nào đó cũng được.

Nhưng cậu luôn liên luỵ hắn.

"Bởi vì hắn đáng đời."

Uông Viễn ngồi xổm xuống, y hiện giờ chỉ là một bóng người đen thui có mắt mũi miệng, Vương Nguyên lại thấy y đang rất vui vẻ, vừa vui vẻ vừa tiếc rẻ: "Cậu có muốn biết tại sao hắn đáng đời không?"

"Không muốn biết."

"A, thật đáng tiếc." Y đã đoán được từ trước, nhưng vẫn muốn thả câu: "Việc này có liên quan đến chuyện tại sao cậu lại chết vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, đồng thời sống lại trên cơ thể tôi."

Vương Nguyên liếc y một cái: "Không muốn biết."

"Còn dính dáng đến chuyện tại sao cậu đột nhiên lại rơi vào những giấc mơ này, gặp phải những chuyện này, thoát chết trong ngày hôm nay."

". . .Đi chỗ khác chơi đi."

Uông Viễn suy sụp: "Và cách làm sao thoát khỏi giấc mơ này. . ."

Vương Nguyên: ". . ." Điều kiện thật hấp dẫn.

Những thứ mà Uông Viễn nói, đều là nghi vấn nằm trong đầu cậu kể từ khi tỉnh lại ở trong phủ thừa tướng. Vương Nguyên trằn trọc hằng đêm, tìm đủ biện pháp giải mã đều không thành công, giờ đây đáp án ở ngay trước mặt, tuy không chắc là thật hay giả nhưng đúng là nó đủ cám dỗ cậu.

Vương Tuấn Khải đột nhiên che chắn trước mặt cậu, gần như là bản năng thôi thúc hắn phải bịt kín miệng của Uông Viễn lại. Hắn không biết tại sao mình phải làm như thế, nhưng nếu hắn không nhanh chóng giải quyết Uông Viễn, hắn cảm giác mình sẽ phạm phải một sai lầm không thể vãn hồi.

"Chột dạ hả?" Uông Viễn bật cười khanh khách, bước ra khỏi cơn lốc: "Dù mất trí nhớ nhưng ngươi vẫn ôm lòng hổ thẹn với cậu ấy, đúng là bầy tôi trung thành."

Thấy Vương Tuấn Khải muốn động thủ đánh nhau, y xoè hai tay ra, sợ hãi nói: "Nhưng tiếc là hiện giờ ngươi không thể làm gì ta nha, ngươi bây giờ còn không bằng lúc mới nhập môn, đánh không lại ta, làm sao cứu tiên nhân nhà ngươi."

Vương Tuấn Khải giận quá hoá cười, nãy giờ hắn nghe đủ lời khiêu khích dụ dỗ của Uông Viễn, hắn cũng biết ký ức của mình đã bị thay đổi không ít, nhưng căm hận của hắn đối với Uông Viễn chưa bao giờ cạn.

Nhưng rồi Vương Nguyên bỗng dưng giữ hắn lại.

"Tôi muốn biết y có thể bịa đặt chuyện quỷ ma quái gở gì." Vương Nguyên nắm tay hắn: "Nếu anh sợ hãi, thì ôm lấy tôi."

Cậu vươn tay ra, gương mặt trẻ thơ thuần khiết nghiêm túc khiến Vương Tuấn Khải ngây người, đưa tay ôm lấy cậu.

Vương Nguyên nhón người chồm lên, hai tay đặt trên má hắn, in lên trán hắn một nụ hôn ấm áp.

Vương Tuấn Khải siết chặt người cậu, cơ thể này nhỏ bé đến vậy, lại xoa dịu được bất an vô hình trong lòng hắn. Hắn vẫn còn lo lắng rất nhiều, nhưng cũng có một giọng nói thúc giục hắn, phải cho cậu ấy biết, phải để cậu ấy đưa ra lựa chọn của mình, mày không thể kéo dài sự việc này, nó đã bị trì hoãn hơn một ngàn năm rồi.

Uông Viễn không còn cười.

Y lãnh đạm khoanh tay lại, thịnh nộ lẫn căm ghét và ganh tỵ bập bùng trồi lên đáy mắt, tràn trề đong đầy như sắp nổ tung ra ngoài, nhưng rồi cuối cùng cũng hoá thành mặt nước tĩnh mịch u ám và câm lặng.

"Hắc thổ đại lục, những năm cuối của Đường triều, hoàng đế vô dụng, nịnh thần và hoạn quan bành trướng thế lực hoành hành khắp nơi."

"Khi đó, ta là một trạng nguyên vừa mới được phát mũ ô sa."

Trạng nguyên trẻ tuổi cũng giống như sinh viên ba tốt vừa được tốt nghiệp, năng nổ hoạt bát, mang trong mình nhiều hoài bão tốt đẹp, cố gắng làm toàn bộ việc để cống hiến tài năng cho quốc gia. Nhưng thời thế đã đi đến chung cuộc, hiện thực tàn khốc và bề trên bát chính vùi dập trạng nguyên trẻ tuổi trong những lần chầu vua, trong những cuộc tranh luận với quan lại các phía, trong những buổi yến tiệc đầy rẫy ti bỉ và vô nghĩa, khiến cho trạng nguyên vô cùng bất mãn, chỉ muốn từ quan về quê.

"Rõ ràng triều đại này đã phải kết thúc, vận mệnh lại không cho phép."

"Hoàng đế tham mê trường sinh bất tử, dùng mọi biện pháp để cầu sống lâu không chết, từ chính thuật dân gian cho đến bàng môn tà đạo, cuối cùng thực sự chiêu được một vị tiên nhân đến giúp đỡ."

Uông Viễn nhìn thẳng vào mắt Vương Nguyên, nhoẻn miệng cười: "Tiên nhân thế mà đồng ý để hoàng đế vĩnh viễn tồn tại."

Hết Chương 81