Nữ tế ti là con rơi của trưởng làng, không ai biết mẹ cô xuất thân như thế nào, chỉ biết khi nữ tế ti được sinh ra đã bị ném trước cửa nhà của tế ti tiền nhiệm – cũng chính là người đã nuôi cô trưởng thành. Có lẽ là nhờ vậy mà nữ tế ti thoát khỏi số phận bị đoạt xác, trở thành người kế nhiệm đảm đương chức vụ cầu bình an mưa thuận gió hoà cho vùng biển.
Chỉ là cô không phải người được chọn cho nên cô không có thiên phú về huyền thuật, chỉ học được chút lông gà vỏ tỏi, cũng vì thế mà bị người trong làng xem nhẹ, cuối cùng rơi vào thảm kịch chết không toàn thây.
Vương Nguyên cầm nhánh cây chọc chọc đại vương hoa: "Chuyện năm đó mi biết được bao nhiêu?"
"Chỉ có vậy, không hơn." Đại vương hoa lắc lư cái lá, phẫn nộ uốn éo: "Những chuyện cần nói ta đã nói xong, các ngươi đừng cố tìm tòi chi hơn, ta chỉ có một thân cây bổn mạng này, muốn giết cứ giết không cần nói nhiều!"
"Bọn ta cũng không phải cuồng sát biến thái, giết mi làm gì?" Vương Nguyên bất đắc dĩ nói: "Huống hồ chắc mi cũng biết tình huống của chiếc quan tài sáu đầu người bị dìm dưới biển, đúng chứ?"
Đại vương hoa chắc mẩm lần này hoá kiếp rồi, ai ngờ hai tên nhân loại phách lối này cứ liên tục dùng biện pháp ép nó phải lục lại kí ức, kể chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa.
"Đã qua một trăm năm, các ngươi có biết cũng đâu thay đổi được gì! Tại sao không ngoan ngoãn ở nhà ăn cơm học bài, trở thành công dân trung thành với tổ quốc?!"
"Nhưng bọn ta cần biết để chấm dứt vụ án tử vong liên hoàn mấy ngày nay mà." Vương Nguyên buồn rầu nói: "Không phải mi ghét trưởng làng ư? Trong vụ này trưởng làng đóng vai trò rất quan trọng, nếu có thể huỷ diệt công sức mà ông ta gầy dựng, có phải là gây ra đả kích khổng lồ cho ông ta hay không? Trưởng làng đã không thể tục mệnh mà còn mất đi toàn bộ tâm huyết khi còn sống, nghĩ sao cũng thấy rất hả hê đó. . ."
Đại vương hoa kiêu ngạo: "Đừng tưởng ai cũng dễ bị lừa giống như ngươi!"
Vương Nguyên: "Ha ha."
Một lát sau, đại vương hoa bị Vương Tuấn Khải ném vào trong bình thuỷ tinh, hai cái lá đập bình bịch vào vách bình, nằm xụi lơ không nhúc nhích như một con búp bê vải bị xe tải cán dẹp.
Theo lời đại vương hoa, cái chết của nữ tế ti không phải do cô phản bội người làng, cô không hề phản bội ai cả, kẻ phản bội là trưởng làng cùng với một số kẻ mơ ước cuộc sống trường sinh. Mà bọn chúng không phải ai xa lạ, chính là đám người buôn bán từ phương xa tới – cũng là đồng bọn của tên pháp sư đã bật mí bí quyết trường sinh cho trưởng làng.
Những thanh thiếu niên trẻ tuổi rời khỏi làng đều được bọn chúng mang về sào huyệt, luyện chế thành thuốc bổ rồi vứt xác xuống biển.
"Chuyện sau đó ta không biết gì nữa." Đại vương hoa thoi thóp nói: "Lúc ấy ta phải đi sâu vào núi để tìm linh khí tu luyện, không biết những chuyện diễn ra tại nơi này, đến khi ta xuống núi thì nữ tế ti đã chết, thi thể cũng được chôn vào quan tài."
Vương Nguyên nhíu mày: "Không phải là bị ném xuống biển sao?"
Đại vương hoa thều thào: "Ném xuống biển là trước mặt người dân mà thôi, nữ tế ti sao có thể chết dễ như vậy. Lão trưởng làng đã tính hết rồi, vu khống cho cô ta xong lập tức bịt miệng không cho cô ta nói chuyện, ném xuống biển rồi nửa đêm vớt lên nhét vào quan tài, phủ bùa chú trù yếm và tà thuật không cho linh hồn cô ta có cơ hội xuất hiện."
Nó tặc lưỡi một cái: "Lão ta làm nhiều chuyện ác, trong lòng luôn lo lắng không yên, phải tận mắt trông thấy nữ tế ti không còn cách nào lảng vảng trước mặt mình nữa mới an tâm đi ngủ."
"Không đúng. . ." Vương Nguyên cong ngón tay gãi gãi má: "Nếu muốn một kẻ không có cách nào lộ ra bí mật, cách tốt nhất không phải là giết chết rồi đẩy đi thật xa, mà là để dưới tầm mắt dễ bề quan sát. Lão trưởng làng đa nghi như thế, nhất định sẽ tưởng tượng đến một ngày nữ tế ti quật mồ sống dậy, hoặc gặp được quý nhân phù trợ mà hiển linh về đòi mạng lão ta. Lão ta ắt phải khiến cho nữ tế ti quên đi chân tướng đó rồi tiếp tục sống dưới một thân phận khác mà không ai hay biết. . ."
Cậu nói xong, chính bản thân cũng ngây ra một hồi như là không hiểu tại sao mình lại phát ngôn như vậy. Trong khi đại vương hoa nghiền ngẫm lời của cậu, Vương Tuấn Khải lại nhìn chằm chằm quyển nhật kí, một lần nữa làm cho chúng ma quỷ trong đó sợ run.
"Cho ta ngày sinh tháng đẻ của nữ tế ti."
Có ai nào dám làm trái lời hắn, bọn họ lập tức sôi nổi thảo luận, cuối cùng cho ra kết quả. Vương Tuấn Khải ghé thăm Minh giới một chuyến, lúc hắn quay trở lại xác nhận hồn phách của nữ tế ti vẫn chưa đầu thai chuyển thế, đã bị Minh giới phán định là cô hồn dã quỷ cần bị tróc nã.
Có lẽ lão trưởng làng đã sử dụng biện pháp cũ để giữ hồn phách cô ở lại.
Ban đầu Vương Nguyên cho rằng cô chính là ma nữ vẫn luôn khóc than vào mỗi đêm, nhưng chuyện này chỉ xảy ra vào thời gian gần đây. Cậu nhìn cái xác của lão trưởng làng, nghĩ thầm nếu lão ta còn sống thì tốt rồi, có gì không hiểu cứ ép cung là xong.
Cậu chỉ mới vừa nghĩ, đã thấy mí mắt lão trưởng làng nhúc nhích mấy cái: ". . ."
Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên tránh xa cái xác, đại vương hoa cũng rú lên kinh ngạc: "Cương thi? Lão ta biến thành cương thi?"
"Không phải cương thi, lão ta chưa chết." Vương Tuấn Khải thấp giọng nói, hắn đã mang trái tim của lão trưởng làng giao cho phán quan Minh giới, chẳng mấy chốc sẽ tra ra thân phận thực sự của đối phương. Dối gạt sinh tử luân hồi, trốn tránh hoá kiếp chuyển thế hắn thấy nhiều rồi, nhưng thực sự chẳng có mấy ai thành công.
Kẻ có thể chân chính che mắt quỷ vô thường câu hồn, hồn phách nhất định rất mạnh mẽ, nói cách khác đối phương không phải phàm nhân. Vương Tuấn Khải suy tư, nếu lão trưởng làng dùng biện pháp sát hại người để tục mệnh thì ắt hẳn đối phương đang cần một lượng 'dinh dưỡng' cực lớn để chữa trị cho linh hồn của mình, mà nữ tế ti đã phát hiện ra chuyện này, cho nên phải chết yểu.
Lão ta nhất định là một con quỷ cường đại, vào thời điểm này con quỷ vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, hắn nắm chắc phần thắng trong tay, bước lên vẽ một pháp trận bủa vây phong ấn lão trưởng làng lại, rồi mở cửa Minh giới ném lão ta cho cấp dưới.
Cửa Minh giới chỉ mở ra một chút thôi, Vương Nguyên đã nghe thấy tiếng gào thét oán hận loang lổ khắp không gian, âm thanh xiềng xích kéo lê cùng với tiếng khóc than thống khổ ngợp trời làm cho cậu tưởng tượng đến những hình ảnh trong quyển sách mình từng đọc. Địa ngục Minh giới, giường đinh chảo dầu, móc mắt cắt lưỡi, lăng trì cột đồng lửa. . .
Bờ sông vong xuyên nở vô số hoa thịt người, dòng nước là dung nham màu đỏ tươi, bầu trời là một sắc đen ngòm vô tận, ngửa đầu hay cúi đầu cũng đều thấy xương cốt trắng ởn vương vãi khắp nơi.
Cậu gãi đầu, mình chưa từng đến Minh giới lần nào, làm sao có thể thấy được những cảnh tượng đó chứ Chắc là cậu nghĩ nhiều nên tưởng tượng ra rồi.
Thấp thỏm một ngày, hai người mang theo đại vương hoa trở về khách sạn, còn chưa kịp ngả lưng ra nằm đã thấy Cốc Vũ xồng xộc chạy vào, mệt bở hơi tai lăn đùng ra giường giả chết. Trên người đối phương còn vương vấn chút mùi tanh hôi nhàn nhạt, giống như mới đi qua một cái lò mổ heo bò, làm cho đại vương hoa cũng hưng phấn bò dậy, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm y.
"Mệt, mệt quá. . .!" Cốc Vũ rên rỉ ôm đầu: "Tôi lớn như vậy rồi mà chưa từng đấu đá với thứ gì dai dẳng như thế, đánh cả nửa ngày nó vẫn không chết, còn vô cùng hung dữ! Không sợ đồng đội ngu như heo, chỉ sợ đối thủ dai như gián!!'
Y khóc rống xong nằm bẹp dí bất động, Vương Nguyên không còn cách nào khác đành phải hỏi Yến Bách Hành.
"Thi thể trong quan tài kia không còn." Yến Bách Hành nhíu mày: "Nắp quan tài bị thứ bên trong đạp tung, thi thể biến mất. Chúng tôi lần theo dấu vết kéo lê của nó, phát hiện hễ nó đi đến cổng nhà nào thì trong nhà đó có người ngã xuống, bắt đầu nổi ban đỏ rồi sốt cao, phải nhập viện."
"Dịch bệnh di động à?" Vương Nguyên sững sờ: "Có chữa được ca nào chưa?"
Yến Bách Hành lắc đầu: "Thấy tình hình không khả quan nên chúng tôi đến bệnh viện xem sao, vừa hay gặp thứ đó ở bãi đỗ xe."
Sau đó hai bên giương nanh múa vuốt đánh nhau toé khói, Yến Bách Hành và Cốc Vũ đều không phải là người, dĩ nhiên không sợ đối phương lây nhiễm dịch bệnh gì, nhưng khiến hai người họ đau đầu là đối phương không hề hấn gì, cứ như là đao thương bất nhập bách độc bất xâm.
"Đánh nát không được, chém đầu cũng không xong, thiêu đốt hay là dồn ép giam cầm cũng chẳng có hiệu quả. Đối phương có sáu cái đầu đều nhắm mắt nhưng lại tinh tướng vô cùng, nó dường như không muốn công kích bọn tôi nên toàn chạy trốn, hại bọn tôi chạy theo mệt nghỉ còn chả đụng được một cọng tóc của nó." Cốc Vũ thở ra oán khí, tức ói máu: "Chẳng những thế nó còn có năng lực biến ảo, biến thành một cô gái yếu ớt lừa gạt người qua đường, dàn cảnh tạo thành hiện trường bắt cóc sàm sỡ, làm cho chúng tôi bị một đám đàn ông đàn bà cô nhi quả phụ rượt đuổi gần chết, thiếu chút phải nhảy xuống biển rửa oan!"
Uất ức này y nuốt không trôi a a a a!!!
Vương Nguyên nghe xong cũng khó hiểu: "Rốt cuộc nó muốn làm gì? Trả thù những kẻ có tội?" Điều này làm cho cậu nhớ đến gã Tôn Đình từng dùng trộm bút phán để thay trời hành đạo, lẽ nào gần đây có một tổ chức nào bác bỏ pháp chế xã hội để đại diện chính nghĩa ư?
"Tôi túm một người dân hỏi về chuyện cái xác đó." Yến Bách Hành giải thích: "Tôi vừa nói đến sáu cái đầu, gã ta lập tức trợn trắng mắt khiếp sợ, phát rồ chạy về nhà, vừa chạy vừa la hét làm cho cả khu vực đó hoảng hốt hết cả lên. Tôi đoán lúc bọn họ chôn, người chết chỉ là một người bình thường, sau đó mọc ra năm cái đầu còn lại."
Dựa theo phản ứng này, thi thể sáu đầu có lẽ đã từng xuất hiện ở đây không chỉ một lần.
Dân làng đã cảm giác được tử vong kề cận, cho nên tìm biện pháp tránh né, mà lão trưởng làng cũng thấy biến động căng thẳng nên muốn chuyển sinh lần nữa. Tất cả bọn họ đều ăn ý cùng sợ hãi một thứ - cái xác sáu đầu.
Vương Nguyên rà soát lại nhật kí một lần nữa, không thấy có ghi chú gì đế hiện tượng này. Manh mối duy nhất có liên quan đến nó chính là những kẻ thương buôn, bọn họ cũng có sáu người.
Sáu người. . .
Đúng lúc này, Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng dậy.
"Tìm thấy rồi."
Bút Phán bay lên không trung, tự vẽ ra những đường nét kì dị, hợp thành một toà nhà cao ba mươi sáu tầng, phía trên có sân thượng rộng rãi để đáp máy bay.
Hắn nhìn chằm chằm toà nhà, trong này có kẻ đã thu gom hồn phách của những người dân chài chết đi.
. . .
Chung cư 26 là nơi thường xuyên bị đồn đãi có nhiều ma ám, những người thuê căn hộ trong chung cư này đều không thể ở quá một tháng. Nghe đâu kỷ lục trụ lại lâu nhất là hai mươi sáu ngày, vừa đúng với cái tên của nó.
Bảo vệ nơi đây cũng bị thay đổi liên tục, những câu chuyện huyền bí ma quái được lưu truyền từ đời bảo vệ này cho đến đời tiếp theo, từ lâu trong đầu họ đã ngấm thuần tư tưởng có thờ có thiêng, vì thế khi thấy mấy cô cậu đến đây thám hiểm quay chụp đều xua tay không đồng ý, phản đối quyết liệt: "Đã bao nhiêu người liều mạng vào rồi không còn mạng ra các cô cậu biết không? Người may mắn thoát được giờ cũng dở điên dở dại, người không ra người quỷ không giống quỷ, suốt đời sống trong bệnh viện tâm thần. Các người có khôn thì đừng vào đây, có khi kẻ đứng nói chuyện với các người là quỷ không chừng!!"
Bảo vệ đã già, nếp nhăn lăn xả khoé mắt, lúc nói chuyện trợn trừng hai con ngươi lên dễ khiến người ta rùng mình, Yến Khanh đúng là có hơi sợ đấy, nhưng vì tiền lương tháng này không còn nhiều – cái nghèo vượt lên cái sợ - nên cậu ta bất chấp thủ đoạn, bằng mọi giá phải vào đây quay chụp cho bằng được.
Gần đây cậu ta đang nổi tiếng bởi kênh phát sóng của bản thân, hai phần ba phí sinh hoạt đều được nó gánh vác, hôm qua cậu ta được một fan hâm mộ thổ hào yêu cầu mình đến chung cư 26 thám hiểm, nếu không làm được thì sẽ không chu cấp tiền cho cậu ta nữa.
Quỷ doạ người đâu có ghê bằng quỷ đói – Yến Khanh lạc quan mà nghĩ, vác máy quay cùng với ekip chui lỗ chó mà vào, cẩn thận tiếp cận toà chung cư tử khí âm trầm. Trước khi đến đây cậu ta đã đọc không ít tài liệu về chung cư 26, nghe đâu nền đất xây dựng toà nhà này trước đây là bãi tha ma chiến loạn, sau khi chính phủ thu nạp về cho xây bệnh viện tâm thần. Sau khi cách mạng kết thúc, bệnh viện tâm thần bị dỡ bỏ vì không phù hợp tình hình thực tế, sau đó được đấu giá mua đi bán lại, cuối cùng có cái chung cư 26 như ngày nay.
Từ lúc chung cư này hoạt động, người chết không đếm xuể, có kẻ ngã chết có kẻ nhảy lầu, có người treo cổ trong phòng cũng có người tự sát bằng thuốc ngủ. Kinh khủng nhất là vụ án phanh thây cả gia đình bác sĩ rồi nấu canh thịt người bán ra ngoài, cũng không biết những người xui xẻo ăn phải có ám ảnh gì. Theo nhiều thầy phong thuỷ, toà chung cư này phong thuỷ không tốt, trông giống một nấm mồ dựng đứng – như cái cách mà những kẻ giàu sang ngày xưa trấn yểm người nhà để làm cho gia tộc hưng thịnh.
Hừ, đã là năm nào rồi còn tin vào huyền thuật – Yến Khánh bĩu môi, quay đầu nói với người phía sau: "Anh phải bảo vệ tôi cho thật tốt đó, tôi thuê anh không phải để làm cảnh đâu, vào trước đi!!"
Người kia cũng không dị nghị gì, chỉ cười: "Biết rồi."
Yến Khánh chép miệng, giờ sau lưng ta đã có một thiên sư, đố ma quỷ nào dám bén mảng đến.
Cậu ta chỉ huy mọi người khuân vác vật dụng lên cầu thang, kiểm tra đồ đạc mới phát hiện đã để quên thẻ nhớ ở ngoài xe. Bây giờ chỉ mới tám giờ tối, đường chật người đông chắc sẽ không có vấn đề gì, Yến Khanh bèn tự mình đi ra lấy thẻ nhớ rồi quay trở vào.
Địa điểm cần quay chụp là tầng hai mươi sáu, cuốc bộ lên là cả một vấn đề, thế nên cậu ta chọn thang máy, mặc cho bao nhiêu người đều nói rằng thang máy chung cư 26 rất đáng sợ. Yến Khanh cười cười, có cái gì đáng sợ? Cậu ta có bùa, vừa mới thỉnh ở chỗ cao tăng về, gặp ma ấy hả, cậu ta dí bùa vào mặt xem nó có khóc không!
Yến Khanh kiêu ngạo nghĩ, sau đó trân trối nhìn người đang đứng trong thang máy.
Người kia cúi thấp đầu, tóc hơi cứng, nước da trắng bệch màu giấy, hai tay buông thõng bất động như là một con rối. Đối phương từ từ ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng leo lét yếu ớt của đèn trần thang máy, Yến Khánh nhìn rõ mồn một hai con mắt đen ngòm sâu thăm thẳm của người kia đang nhìn chằm chằm mình, khoé môi nhợt nhạt nhoẻn miệng cười thân thiết.
Đằng sau lưng đối phương, một cái đầu người lơ lửng thò xuống, thân thể treo trên không trung, tay còn cầm theo hung khí dài thượt.
"Xin chào."
Âm thanh khàn khàn vẩn đục văng vẳng như tới từ phương xa, doạ Yến Khanh lăn đùng ra té xỉu.
Vương Tuấn Khải nhảy xuống đất, cất Bút Phán vào túi, khó hiểu nhìn 'thi thể' đang bất tỉnh dưới sàn: "Cậu ta bị gì thế?"
Vương Nguyên: ". . ." Sao tôi biết được.
Cậu kéo người bất tỉnh kia vào thang máy, ấn nút hai mươi sáu.
Hết Chương 67