Phán Quyết

Chương 60: Nạn kiếp




Vương Tuấn Khải khóc.

Nước mắt ấm áp cháy bỏng của hắn không có rơi trên da thịt cậu, âm thanh áp lực kìm nén cũng cố gắng che giấu không vang ra ngoài, nhưng Vương Nguyên có thể cảm nhận rất rõ hắn đang run rẩy, sau cùng có lẽ vì sợ cậu kinh hoảng mà buông tay cậu ra lùi về sau.

Tiếng chiêng trống đã ngừng từ lúc nào, khung cảnh nói cười và màu sắc rực rỡ của buổi lễ thành hôn cũng hoàn toàn biến mất. Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đã trở về căn phòng tầng hai của toà tháp, bầu trời bên ngoài cũng đã chuyển thành màu tối đen huy hoàng.

Vương Nguyên cho hắn một khoảng thời gian để trấn định tâm tình, mới chậm rãi xoay người lại đối diện với hắn. Vương Tuấn Khải vẫn cúi đầu không nói câu nào từ sau khi nghi thức bái đường kết thúc, và dường như hắn cũng đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có.

Hắn yên lặng quỳ gối ở cách cậu không xa lắm, mái tóc phủ đi phân nửa gương mặt, che giấu những gì hắn đã lỡ thất thố bại lộ. Một Vương Tuấn Khải an tĩnh đến nỗi nhạt nhoà và gần như hò lẫn với bóng đêm thế này làm cho Vương Nguyên rất khó chịu, cậu không biết là cậu khó chịu vì hắn đột nhiên trở nên im lặng hay là vì hắn có thể khóc vì cảnh tượng vừa rồi.

Đó chỉ là ảo giác.

Vương Tuấn Khải ắt cũng giống như cậu, hắn cũng nhìn thấy bản thân mình và một người khác bái đường, trông thấy cả hai được mọi người chúc phúc, tựa như những đôi thần tiên quyến lữ khác mà không sợ ánh mắt dè bỉu của thế gian.

Được kết hôn với người khác làm cho hắn rất sung sướng sao? Có thể nắm tay đối phương, cùng đối phương trải qua một nghi thức như vậy khiến hắn hạnh phúc lắm sao? Cậu vừa tự hỏi vừa nắm chặt góc áo của mình, nội tâm đố kị và phẫn nộ cùng với một loại xúc cảm phức tạp không rõ ràng đang mãnh liệt tấn công tuyến phòng thủ của cậu. Đáp án vô cùng xác thực, hắn sung sướng, hắn hạnh phúc, hắn vui vẻ, hắn thậm chí khóc vì nó.

Trước đây, cậu chưa từng thấy hắn khóc. Nói đùa, hắn là ai, tính tình của hắn như thế nào, đối mặt với sự việc ngang trái gập ghềnh nhất hắn còn chẳng buồn rầu lấy một chút, khóc ư? Người như hắn có thể khóc ư? Vương Nguyên bị lý luận suy diễn của chính mình chọc tức bật cười, nhưng mà bây giờ hắn lại khóc.

Cậu đột nhiên phát hiện, cậu bị đả kích rất lớn.

"Đó là quá khứ của cao nhân kia sao?" Vương Nguyên không đầu không đuôi mà hỏi, cậu không hiểu sao mình lại trở nên hết sức kỳ quái. Toà tháp này là của cao nhân, căn phòng này là của cao nhân, chiếc gương kia càng là vật mà cao nhân sử dụng qua, chắc chắn huyền thuật lôi kéo cậu vào bên trong cũng là do y tạo ra. Việc cậu bị hút vào chiếc gương là chuyện không ai đoán được, không lý nào cao nhân kia lại có thể dự trù một việc xảy ra vào hàng trăm năm sau.

Cho nên Vương Tuấn Khải và y từng bái đường thành thân?

Cậu bình thản nhìn hắn: "Anh kết hôn với y à?"

Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng nhận ra thái độ lãnh tĩnh quái dị của cậu, ngẩng đầu lên: "Không phải, tôi chưa từng kết hôn với ai."

"Vậy những cảnh tượng vừa rồi. . ?"

"Tôi không biết." Hắn từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm chiếc gương bằng đôi mắt còn vấn vương tơ máu: "Có lẽ là ảo giác thôi."

Ảo giác? Ảo giác gì lại chiếu ra một khung cảnh trớ trêu như vậy? Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu không tin lời hắn nói, ngay cả dáng vẻ đè nén của hắn bây giờ trong mắt cậu cũng hết sức buồn cười.

"Cậu không có gì để nói sao?" Vương Tuấn Khải đột nhiên trở nên khá uất ức, hành vi của hắn khiến Vương Nguyên cảm thấy rất kinh ngạc: "Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, tôi thật tình không có cảm giác gì ngoài hiếu kỳ."

"Cậu không cảm thấy hai người đàn ông kết hôn với nhau rất kỳ quái sao?"

"A, anh nói cái đó sao? Không có gì kỳ quái cả, tuy rằng tôi không định sẽ kết hôn với một người đàn ông nhưng tôi tuyệt đối không không kì thị chuyện này." Vương Nguyên cười cười: "Huống hồ anh là bạn của tôi, tôi sao có thể dè bỉu anh được chứ."

Mặt Vương Tuấn Khải biểu cảm rất quỷ dị, hắn nghi hoặc nhìn Vương Nguyên, âm thầm lẩm bẩm: "Chắc là ảo giác thật rồi, cậu làm sao có thể ảo tưởng bản thân kết hôn với tôi được chứ."

Giây phút khi hắn bước vào trong gương, phát hiện ra tân lang quân cưỡi con ngựa trắng kia có gương mặt giống hệt mình, hắn giống như bị điểm huyệt đứng yên tại chỗ. Chiếc gương này không xa lạ gì với hắn, nó là kỷ vật mà hắn từng tặng cho y, không có tên, cũng không có tác dụng gì lớn ngoài việc tạo ra những ảo giác giúp con người cảm thấy hạnh phúc.

Vậy ra kết hôn với hắn là một việc hạnh phúc với y? Trong lòng Vương Tuấn Khải nhộn nhạo không thôi, như đứa trẻ mới bước vào đời đỏ mặt với cái nắm tay ngọt ngào. Hắn nhanh chóng nhận ra người kia không chỉ muốn kết hôn với hắn, còn muốn cùng hắn đi hết quãng đời còn lại, muốn cả trần đời công nhận bọn họ là một đôi, muốn tình yêu cấm kị kia có thể bước ra ánh sáng, nở rộ với bình minh.

Hoá ra y một mình ở đây, ôm ấp tâm tư mềm mại mà cháy bỏng đến đau lòng như thế, mà hắn trước giờ chưa từng biết đến. Cho đến cuối đời, đến tận khi rũ bỏ hơi thở cuối cùng, bọn họ vẫn chưa thể nói cho nhau nghe lời thật lòng từ lâu đã giấu giếm.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên của hiện tại, cậu đang loay hoay sờ xem còn có thể quay lại buổi lễ thành hôn đó hay không. . .Hắn hiểu được, ảo tưởng và huyễn mộng đều chỉ là hư vô, chỉ có cái chết mới là thật sự.

Hai người đều ăn ý không ai nhắc đến chuyện trong gương, mãi cho đến khi hoàng hôn tắt nắng, một cơn địa chấn cỡ nhỏ làm cả toà cô đảo rung chuyển đôi chút, Yến Bách Hành và Cốc Vũ mới xuất hiện một lần nữa.

Vương Nguyên nhìn Cốc Vũ ướt sũng loạng choạng bám víu thân cây mà đi, kiên quyết không chấp nhận sự giúp đỡ từ Yến Bách Hành, nhỏ giọng nói với Vương Tuấn Khải: "Bọn họ có ân oán tình thù gì vậy?"

"Tranh chấp vợ chồng mà thôi." Vương Tuấn Khải ngắn gọn giải thích: "Yêu tinh và quỷ quái với nhau ấy mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá."

". . ." Anh nói vậy mới khiến người khác tò mò đó đại ca?

Cốc Vũ đã trở lại hình dáng người, tỉ mỉ chải tóc xong liền nằm làm ổ trên ghế, không hề chê ghế trúc cứng rắn khó ngồi, ngược lại rất an tĩnh nghỉ ngơi. Yến Bách Hành nói y đã phải trải qua một công cuộc biến hình rất lớn nên tốn khá nhiều sức, còn phải duy trì nhân tính bản thân không đi ăn thịt hắn ta, cho nên bây giờ không còn tinh lực nói chuyện là điều hiển nhiên, không cần lo lắng nhiều quá.

Vương Nguyên: ". . ." Cái người cứ một phút là quay lại nhìn, năm phút thẫn thờ ngồi ngắm Cốc Vũ là ai đấy nhỉ?

Nơi mà hai người Yến Bách Hành mới vừa đến được gọi là Thuỷ Ngục. Sở dĩ nơi này có tên như vậy là bởi vì bên trong nó có một khoảng không gian rộng lớn không hề có nước hay không khí cũng như sự sống tồn tại, nguyên lí hoạt động tương tự như môi trường chân không ngoài trái đất.

Cửa động dẫn đến Thuỷ Ngục chính là nơi mà thuỷ quái vẫn luôn canh giữ, trong lòng biển có rất nhiều Thuỷ Ngục, không ai biết rõ toàn bộ vị trí của chúng, chỉ biết nhưng thứ chúng giam cầm đều không là thứ gì tốt, một khi thất thoát ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra tai hoạ khôn cùng. Không phải tự nhiên mà chúng nó hình thành và phát triển đến ngày hôm nay, người sáng tạo và thiết lập cơ chế hoạt động của chúng đã cố ý bày trận bát quái quy tụ những thứ có hại đến đây, chỉ vì mong muốn hạn chế sự huỷ hoại đang dần dần lan toả.

"Y đã rất lâu không ăn thịt, khả năng hồi phục không tốt bằng các yêu quái khác. Lần này vào trong Thuỷ Ngục y đã phải giải phóng nhiều năng lượng để phá vỡ tà hạch trong đó, quay về hình dáng ban đầu." Yến Bách Hành nặng nề nói: "Bên trong có rất nhiều tà hạch, nhiều đến nỗi. . .bọn ta không có chỗ đứng."

Toàn bộ những gì được sinh vật và dòng chảy coi là dị vật, ngoại lệ, đều sẽ tụ lại và tồn tại dưới hình dạng một quả cầu nhỏ bàng lòng bàn tay – được người đầu tiên phát hiện ra đặt tên là tà hạch. Tà hạch là một dạng hạch năng lương được tích tụ từ oán hận, chết chóc và thậm chí là cả ô nhiễm môi trường nếu các khí thải và chất bẩn theo đường nước vào được Thuỷ Ngục.

Trong trạng thái bình thường, Thuỷ Ngục sẽ tự động đóng mở để 'nuốt' tà hạch vào, nhưng cửa động đó đã bị phá vỡ, không còn chức năng tự động đóng lại, cho nên tà hạch có cơ hội phát sóng âm ra thế giới bên ngoài, làm cho những yêu quái chịu ảnh hưởng ít nhiều. Tóm lại bên trong không có gì tốt, hơn nữa chất độc của thuỷ quái phát tán trong nước biển càng làm cho tà hạch càng phát huy tối đa tác dụng, Cốc Vũ cũng vì thế bị ép phải lộ nguyên hình, đành xuống đó huỷ diệt tà hạch mới có thể yên thân.

Vương Nguyên vừa tò mò vừa pha sữa nóng cho Cốc Vũ, lay y dậy: "Tà hạch có thể huỷ diệt sao?"

"Muốn huỷ diệt tà hạch không khó, nhưng cái khó là đem chúng nó quẳng đi đâu." Vương Tuấn Khải nhíu mày, có hơi không đồng ý mà trừng Cốc Vũ: "Ngươi ăn hết?"


"Đằng nào cũng không chết, ăn hết còn bớt việc." Cốc Vũ xụi lơ trên ghế, mặt mày rõ là suy yếu mà mồm miệng không chịu nhường nhịn: "Yên tâm đi, ta không yếu như vậy, mớ tà hạch đó chỉ mới tích tụ trong vài năm gần đây, không khó ăn chút nào."

"Nói vậy nhưng sau khi về cửa hàng, tôi nhất định sẽ chiêu đãi anh một bữa thật ngon." Vương Nguyên thở dài an ủi, lấy khăn ấm lau mặt cho y, Cốc Vũ nghe vậy lập tức gật đầu như giã tỏi, càng tỏ ra tàn tật mong được chiếu cố.

Vương Tuấn Khải thì lại quan tâm vấn đề khác: "Tà hạch mới tích tụ vài năm?" Thái độ của hắn có vẻ rất nghiêm trọng, nghiêm túc hỏi Yến Bách Hành: "Con cá kia nói cửa Thuỷ Ngục bị vỡ phong ấn từ khi nào?"

"Nó không biết." Yến Bách Hành cũng rất lo lắng: "Nó vẫn luôn ngủ say dưới nghĩa địa, nhưng không hề phát hiện ra cửa bị vỡ bao lâu. Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, hẳn cánh cửa đó đã bị người khác cố ý phá huỷ nhưng không làm kinh động đến thuỷ quái, sau đó lẳng lặng lén lút trà trộn vào lấy tà hạch ra ngoài."

"Người đáng tình nghi nhất chính là tên đệ tử của gã thuật sĩ hết sức vô lý họ Dương tên Chấn." Cốc Vũ hầm hừ: "Thằng oắt con xuất hiện trong phạm vi thuỷ quái không là thứ gì tốt, còn tỏ ra hiên ngang uy vũ lấy lí do diệt bạo trừ hại, đúng là danh sư xuất cao đồ, thầy nào trò nấy!"

"Chúng ta không có bằng chứng về gã, đừng nói quá sớm." Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Đêm nay ta sẽ đi một chuyến xuống Thuỷ Ngục đó, để xem có phải đúng như lời con thuỷ quái nói, có đúng là nó hoàn toàn không biết gì về việc cửa ngục bị vỡ hay không."

"Ngươi nghi ngờ nó? Nhưng nó từng là vật cưỡi của người kia!" Cốc Vũ sửng sốt, liếc qua liếc lại giữa Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải. Hắn cau mày một chút, lắc đầu: "Nhân tâm còn thay đổi, huống chi là một con yêu quái."

Đêm đó, Vương Tuấn Khải một mình xuống nước, Vương Nguyên đứng trên lầu cao nhìn hắn từ từ chìm vào lòng biển đen ngòm, trong lòng không rõ cảm xúc gì. Cậu cảm giác mình đã từng nhìn thấy cảnh này một lần rồi, nhưng có lẽ chỉ là déjà vu (*) của bản thân cậu, hoàn toàn không liên quan đến hắn. Toà tháp này và những gì thuộc về Vương Tuấn Khải, đều không phải là thứ cậu có thể chạm vào.

"Trông cậu hơi lạ." Cốc Vũ nhạy bén phát hiện ra Vương Nguyên hơi bất thường, có lẽ là do thần kinh xúc tu của sứa mẫn cảm hơn con người gấp triệu lần, còn phủ rộng khắp cơ thể: "Vương Tuấn Khải làm gì cậu sao?"

"Không có, chỉ là tôi thấy mình hơi phiền phức." Còn có vẻ dư thừa. Rõ ràng cậu chỉ là một kẻ bình thường không có tài cán gì, đi theo chỉ tổ vướng chân người khác, còn lọt vào ảo giác thành thân, để rồi bây giờ lại không thể đối mặt với Vương Tuấn Khải như trước kia được nữa.

"Bất kể là cậu gặp cái gì, đừng nghĩ rằng mình vô dụng." Cốc Vũ vỗ vai Vương Nguyên một cái: "Mọi thứ đều sẽ trở nên vô nghĩa nếu cậu không tin tưởng vào chính mình."

"Tôi cũng biết vậy, nhưng anh cũng hiểu cảm xúc là thứ không thể điều khiển." Cậu hơi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình: "Có đôi khi tôi nghĩ, tại sao tôi và các anh phải gặp nhau. . .?"

Câu nói này có tính sát thương nhất định, nói không khéo sẽ khiến người khác cảm thấy bị tổn thương. Bọn họ quen biết nhau lâu như vậy nhưng trong lòng cậu lại nghi ngờ về tình cảm họ dành cho nhau – sau bao nhiêu là thăng trầm ghềnh dốc. Nhưng Cốc Vũ không phải là kẻ thiển cận như thế, đúng là lúc mới nghe y hoảng hồn trong giây lát, rồi mới chậm rãi nắm lấy tay Vương Nguyên, nhè nhẹ truyền hơi ấm ít ỏi của bản thân vào trong tâm trí cậu.

"Mọi việc đều là vì duyên phận. Chúng ta gặp nhau, là duyên phận, chúng ta có thể cùng nhau sánh vai trải qua những chuyện trên đời, là duyên phận, thậm chí nếu chúng ta chết chung với nhau, cũng là vì duyên phận. Mọi người đều nói như vậy." Y chạm vào gò má cậu, chầm chậm xoa dịu sự phẫn nộ đè nén không biết đã tồn tại bao lâu trong lòng Vương Nguyên: "Duyên phận nghe có vẻ rất bấp bênh, cậu hãy hiểu một cách đơn giản, chúng ta có nợ nần nhau. Có thể là trước kia, cậu nợ tôi một chiếc bánh, tôi nợ cậu một quyển sách. Cậu nợ tôi một sinh mệnh, tôi nợ cậu một cái ân cứu mạng. Đáng lẽ chúng ta không ai nợ ai, vốn dĩ là người qua đường đi ngang cuộc đời nhau, nhưng rồi vì một biến cố xảy ra, duyên phận xuất hiện, làm cho cuộc sống của chúng ta giao nhau tại một điểm."

Vương Nguyên rũ mắt, gật gật đầu.

"Tôi chỉ có thể nói, cậu và tôi không hề nợ nhau là sự thật, nhưng cậu nợ Vương Tuấn Khải rất nhiều."

Cốc Vũ đột nhiên thốt ra lời như thế, tựa một lời tiên tri nguyền rủa ăn mòn ý thức của Vương Nguyên.

Hết Chương 60

(*) Déjà vu: thường là một cảm giác rất quen thuộc, rất "kỳ quái", "lạ" và đầy "huyền bí" và xảy ra thường xuyên nhất trong các giấc mơ, cả trong hiện thực chắc chắn rằng hình ảnh này "đã xảy ra" trong quá khứ (Wikipedia). Hiểu sơ sơ chính là bạn nhìn thấy một cảnh tượng và phát hiện ra mình đã thấy cảnh tượng y hệt ở một thời điểm nào đó đã qua rồi.