Phán Quyết

Chương 52: Tiếng khóc




So với dự đoán của cả nhóm, tình hình thời tiết tại bãi biển có vẻ không tốt lắm. Không biết từ lúc nào độ ẩm bắt đầu hạ thấp, không khí cũng dần dần lên men vị lành lạnh không khoẻ, Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn di chuyển trên bầu trời tối sầm, ngây ngốc đi theo tài xế tìm khách sạn trú qua đêm.

Tài xế dường như rất thích nói chuyện tào lao với bọn họ, đoạn đường không dài lắm bị ông ta kéo thành mười phút mới tới. Nghe đâu khách sạn này nằm trên đồi, đã được xây dựng từ lâu đời, lịch sử thăng trầm gian truân chập trùng cũng không thể phá huỷ nổi sự tồn tại của nó. Điều quan trọng nhất chính là trong khách sạn này cũng có cổ phần nhà vợ ông ta, cho nên nếu bọn họ đi cùng tài xế đến khách sạn sẽ được ưu đãi giảm giá rất nhiều hạng mục.

Rốt cuộc khi ba người đứng trước cổng khách sạn, đồng loạt cúi đầu mặt không đổi sắc nhìn tài xế, ông ta rõ ràng run lên một cái nhưng vẫn rất kiên cường nói: "Vậy nhé, tôi phải đi đón khách khác rồi, chúc các cậu có những ngày vui chơi tràn ngập hạnh phúc và may mắn!"

Khói xe mịt mù bỏ lại ba gương mặt tê liệt nhìn nhau, cuối cùng ba người vẫn thở dài mà đi vào khách sạn. Nơi này quả thật không khác mấy so với quảng cáo của tài xế nọ, chẳng qua độ hào nhoáng lộng lẫy của nó đi quá đà và sai thời đại nên nhìn có vẻ rất cổ kính, rất huyền bí. Phía sau lưng của khách sạn có một bãi sân cát trắng rất lớn, từ ở đây nhìn về phía xa xa có thể thấy được bãi biển mà bọn họ muốn đến, đồng thời cũng có thể nghe thấy tiếng gió quát vù vù từ nơi đó vọng tới.

Vương Nguyên hít hà mấy lần gió biển, bất ngờ bị sặc khói. Mùi giấy bị đốt cháy cộng với hương nến rõ rệt khiến cậu tò mò, không thể không thò đầu ra lan can nhìn xuống xem nguồn phát ra là nơi nào. Chỉ thấy ở tại con hẻm bên cạnh khách sạn, có không ít người tụ tập đốt vàng mã, rải gạo trừ tà, còn đầu tư hẳn một toà lâu đài bằng giấy để tế bái. Quản lí khách sạn và nhân viên ngay lập tức ra xua đuổi, người dân ban đầu còn điềm đạm thương lượng, lại không biết phát sinh mâu thuẫn gì mà cự cãi xô xát.

"Các người kinh doanh ở đây mà còn không biết điều! Cứ chờ đó đi, cô ta sẽ đến tìm các người cho mà xem!!" Người cuối cùng đứng chống tay lên chửi đổng, nỗ lực tranh thủ thời gian cho toà lâu đài kia cháy hết, bị quản lí doạ gọi cảnh sát mới chịu đi.

Thấy Vương Nguyên đứng ở cạnh cửa hóng tình hình, người kia bật dậy hăng tiết gà quát lên: "Mau rời khỏi cái khách sạn này đi! Cậu ở lại chỉ tổ rước hoạ vào thân mà thôi! Người như cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ta bắt!"

"Cái người này, ông bị điên rồi à!!" Quản lí xắn tay áo xô đối phương ngã lăn quay: "Một ngày năm lần bảy lượt đến đây quấy rối việc làm ăn của chúng tôi, ai mượn ông làm bậy thế hả?! Muốn vòi tiền phải không?!?"

Như là sợ Vương Nguyên hiểu lầm, nhân viên lập tức chạy đến bên cạnh cậu giải thích: "Nếu đã đến thành phố biển này thì chắc cậu cũng từng nghe qua truyền thuyết về tiếng khóc hằng đêm của chủ nhân cái xác được vớt lên bờ rồi. Mấy người dân này chính là người đã vớt cái xác đó lên, từ hôm đấy cho đến nay mỗi ngày bọn họ đều tới con hẻm này quấy phá, nói cái gì cô gái nọ đang đợi ai đó tại chỗ này, chỉ cần cúng gà vịt hương khói cho cô ta thì cô ta sẽ nhanh chóng tìm được người kia. . ."

Nhân viên cảm khái: "Bọn họ còn nói cô gái đó rất cố chấp, không phải đối phương thì không bỏ cuộc, nếu không giúp cô ta tìm được người trong lòng, cô ta sẽ sát hại toàn bộ người trong vùng đất này. Cậu nói xem, nếu cô ta lợi hại như vậy sao còn phải ở đây chờ đối phương đến mà không tự đi tìm? Câu chuyện gì mới nghe qua đã thấy rất điêu rồi, mấy người này cứ như tín đồ cuồng đạo suốt ngày đi tẩy não người khác, phát bệnh tập thể. . ."

Hành vi thái quá của bọn họ đúng là có thể khép vào mức độ cực đoan gây hại cho xã hội, nhưng một, hai người, ba, bốn người thì còn hiểu, đằng này Vương Nguyên đếm được đến hơn mười người, chẳng lẽ bọn họ không đi làm việc, ăn no nằm rỗi bày chuyện huỷ hoại việc kinh doanh của người khác?

Nếu thế thì chắc chắn cái khách sạn này có vấn đề.

Vương Nguyên trở về phòng xong, việc đầu tiên là hỏi Cốc Vũ: "Trong khách sạn này có ma sao?"

"Không có." Cốc Vũ lắc đầu, hít hít ngửi ngửi: "Trên tầng thượng chỉ có một con yêu quái lâu năm, nhưng nó ngủ rất say, không làm chuyện kinh thiên động địa gì thì không đánh thức nó đâu. . .Nói đến cũng lạ, khách sạn nào mà chả có ma, phòng ở trống không ai cư ngụ thì chắc chắn sẽ có 'người' đến sống. Nhưng cái khách sạn này đúng là sạch sẽ quá. . ."

Vừa lúc đó Yến Bách Hành khệ nệ ôm hành lí đi vào, chỉ có ba rương hành lí, đối với hắn ta không là chuyện vất vả gì, nhưng trông hắn có vẻ khá là chần chừ.

"Có chuyện gì? Đừng nói là có bây nhiêu đó việc cũng làm không nổi." Sứa – tư – sản lắm điều keo kiệt thích chì chiết nhân công quắc mắc dè bỉu: "Không phải luôn tự hào mình cường tráng lắm sao? Còn tập cơ bụng tám múi, lại khiêng không nổi ba rương hành lí. . ."

Yến Bách Hành lập tức nghiêm mặt vững vàng cầm hành lí đi sắp xếp, do dự một lúc mới quay đầu nói: "Trong toà nhà này có kẻ dùng thuật trấn yểm."

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ không khí bỗng trở nên rất vi diệu. Rõ ràng trong phòng chỉ có ba người họ, Vương Nguyên lại cảm giác được có vô số âm thanh xì xào rầm rì ở tứ phía. Cốc Vũ đi đến bên cửa sổ đẩy màng che ra, ánh sáng thông thuận mới khiến khung cảnh thoáng hơn một tí.

Ngoài trời sắp mưa rồi.

Đối với những người làm nghề coi phong thuỷ, bói toán đoán mệnh để giúp gia chủ làm ăn phát đạt, bọn họ thường có nhiều thủ thuật riêng để khiến tài vận đổ vào vùng đất mà gia chủ kinh doanh. Chẳng hạn như gia chủ mở khách sạn, sẽ mời họ đến làm lễ chiêu an thụ tài, một mặt là để an ủi và xin phép thế lực vô hình đang sống ở mảnh đất này, một mặt là hy vọng bọn họ vui lòng mà chỉ đường dẫn lối phù hộ cho gia chủ làm ăn khấm khá. Chuyện này vô cùng bình thường ở mọi miền đất nước, nhưng hiển nhiên không phải thầy pháp nào cũng đi theo con đường đạo giáo chính tông.

"Thuật trấn yểm này. . .cảm giác như là đang cố ý giam cầm linh hồn, ép buộc bọn họ ở lại đây." Yến Bách Hành nhìn xung quanh phòng, không biết vì lí do gì, sau khi hắn ta quét mắt một vòng thì cảm giác quái lạ của Vương Nguyên đỡ hơn nhiều.

Cốc Vũ nhíu mày: "Gia chủ không sợ ác quả đến đòi sao, thất đức như vậy. Chúng ta mau dọn khỏi đây thôi, tôi không muốn làm giàu cho bọn người trong mắt chỉ có tiền là nhất."

"Không kịp rồi."

Vương Nguyên dứt lời, âm thanh lộp bộp từ mái hiên vọng tới khiến cho Cốc Vũ méo mặt, chồm dậy nhìn ra ngoài. Bầu trời đã hoàn toàn chuyển thành màu đen sì u ám, mưa xả xuống diện rộng, nháy mắt không còn ai dám di chuyển trên đường.

"Gì vậy, chỉ là mưa thôi mà?" Cốc Vũ khó hiểu, sau đó y trông thấy một cô bé tuổi học sinh đang hớt hải đội mưa chạy về, vừa chạy vừa khóc như điên.

Cô bé cuồng loạn mà xoa phần da thịt bị nước mưa trực tiếp xối xuống, hốt hoảng đau đớn. Y nheo mắt ném một chiếc ô ra ngoài cửa sổ trúng bộp vào người cô bé, lớn tiếng nói: "Mau về nhà đi!!"

Cô bé không sững sờ lâu, nhanh chóng bung dù cảm ơn rồi băng qua con hẻm nhỏ, chạy mất.

Vương Nguyên không hiểu gì cả: "Thật kỳ quái, cô bé đó giống như là rất sợ nước mưa." Nước mưa có vấn đề sao?

Cốc Vũ đưa tay ra hứng: "Không gì nha?"

Vương Nguyên cũng bắt chước y đưa tay ra hứng: "Không gì nha?"

Vừa lúc đó một giọng nam rầu rĩ trĩu nặng đột ngột vang lên ở ngoài cửa sổ: "Có gì nha."

Vương Nguyên giật bắn người, định thần nhìn lại mới phát hiện đối phương chính là chàng râu ria xồm xoàm mang danh 'bạn bè' của Vương Tuấn Khải – hiện đang co rúm ở dưới bệ cửa sổ phòng họ - dùng ánh mắt đáng thương vô tội 'tôi cô đơn tôi tội nghiệp' hy vọng được quá giang một đêm. Cậu thầm nghĩ, người này nhất định cũng là một nhân vật phong vân, dù sao y cũng là bạn của Vương Tuấn Khải, xuất hiện bất thình lình như vậy cũng không khó hiểu mấy.

Cuối cùng thì người kia cũng được cho vào, vồn vã cảm ơn, đầu lại ngẩng rất cao: "Trẫm. . . Ta bị Vương Tuấn Khải bỏ lại ở ngã tư đường, không còn cách nào khác đành tìm tới chỗ các ngươi. . .Nước mưa quả thật có vấn đề, nhìn nè."

Y chìa tay ra trước mắt ánh nghi ngờ của Cốc Vũ và hiếu kì của Vương Nguyên, chỉ thấy trên cánh tay y có vô số vết đỏ chi chít như nổi ban sởi, nhưng không lồi lên bề mặt da mà lại giống mẫn cảm dị ứng vải quần áo hơn.

"Nước mưa này không có tính ăn mòn, tiếp xúc với da thịt lại gây ra đau xót, tuy không nguy hiểm gì đến sức khoẻ nhưng lại khá là khó chịu." Người nọ thở dài: "Ta sao lại xui như vầy. . ."

"Vương Tuấn Khải mà bỏ lại ngươi giữa đường hẳn là phải có việc rất gấp." Cốc Vũ liếc y một cái, không mặn không nhạt nói: "Đêm nay ngươi ngủ cùng với họ Yến kia đi."

Yến Bách Hành: "!!!"

Cốc Vũ mím môi nói mình đi lấy thức ăn, tiện thể đi mua chút quần áo cho người kia. Nhận được ánh mắt mất niềm tin vào cuộc sống của Yến Bách Hành rọi vào người mình, đối phương lùi lùi, cười rất đáng quan ngại rồi chuồn đi theo Cốc Vũ.

Vương Nguyên vỗ vai 'Yến thất hồn lạc phách': "Dù sao phòng chúng ta thuê là phòng đôi, có tới hai cái giường."

Yến Bách Hành mờ mịt nhìn cậu: "?"

Vương Nguyên cười cười, thấp giọng nói: "Tôi có tật mộng du."

Yến Bách Hành vẫn không hiểu gì, theo hắn biết thì Vương Nguyên khi ngủ rất ngoan mà? Mộng du?

Cho đến khi nửa đêm hắn bị Vương Nguyên lay lay mấy cái, vốn hắn cũng không ngủ say, liền tỉnh dậy cảnh giác nhìn xung quanh. . .

Một phút sau, Vương Nguyên yên vị trên vị trí vừa rồi của Yến Bách Hành, đẩy hắn sang giường bên kia, an tâm đắp chăn qua đầu mà ngủ. Chỉ là không hiểu có phải đã quá giờ ngủ hay không, mí mắt rõ là mệt mỏi đánh vào nhau nhưng cậu không cách nào ngủ được, lại không dám lăn lộn sợ làm ảnh hưởng đến Anh Minh, đành phải cố dỗ mình vào giấc ngủ chập chờn.

Anh Minh chính là tên của người đàn ông đang nằm bên cạnh cậu, thật ra nếu cạo bỏ bộ râu quái quái và sửa sang thời trang, y rất là điển trai. Lúc bình thường nói chuyện luôn có một chút nhún nhường người khác nhưng ánh mắt lại không hề thấp kém, thích diễn kịch còn hay tỏ ra đáng thương, không biết là làm sao kết bạn với Vương Tuấn Khải.

Nhưng sao cậu lại quan tâm vấn đề này (_ _)? Quả nhiên mất ngủ tới mức mụ mị rồi.

Mưa bên ngoài đã có dấu hiệu giảm bớt, tiếng ồn dần nhỏ hơn, khiến cho âm thanh khác trở nên rõ ràng.

Vương Nguyên nghe thấy tiếng khóc rưng rức của một cô gái vang lên ở ngoài cửa sổ. Cậu biết bên ngoài cửa sổ phòng mình chính là con hẻm buổi sáng những người dân đốt vàng mã, hoài nghi phải chăng lời bọn họ nói là thật?

Tiếng khóc từ từ trở nên lớn hơn, sụt sùi ấm ức ai oán não phiền như tiếng mèo kêu, giữa thời điểm giao thoa âm dương thế này hết sức nhạy cảm. Dù sao cũng không phải lần đầu nghe thấy những âm thanh kì quái, Vương Nguyên quyết định làm lơ coi như không biết, vậy mà đối phương giống như biết cậu nghe thấy tiếng khóc của mình, từ từ đến gần cửa sổ.

Cửa sổ là ngay tại phía trên đầu nằm của cậu, giờ phút này cậu có hơi hối hận khi đổi chỗ với Yến Bách Hành. Cậu nằm im không nhúc nhích, cửa sổ đóng kín còn có rèm che, không dễ mở đâu nhỉ?

Cạch.

Tim cậu giật thót. Đối phương đang cố gắng mở cửa sổ từ bên ngoài!

Cạch. Cạch.

Vương Nguyên nuốt nước bọt, hoang mang không biết có nên vén chăn ra xem hay không, cậu dự tính trong đầu là sẽ thấy một cảnh tượng hết sức khủng bố rồi đó!

Cạch! Cạch Cạch! Két_____________!

Cửa phòng đột nhiên bị mở toang ra làm Vương Nguyên hết hồn, tung chăn nhìn xuống, chỉ thấy Anh Minh không biết từ khi nào đã xuống giường đi ra ngoài, dáng điệu lờ đờ như u hồn lang thang khiến cậu phát hoảng, vội vàng chạy theo lôi y trở về.

Mà tiếng khóc cũng không còn nữa.

Vương Nguyên vừa kéo Anh Minh trở lại phòng vừa ngoái đầu nhìn cửa sổ, nơi đó không có gì, một cái bóng cũng không.

"Tôi nghe thấy tiếng Vương Tuấn Khải." Anh Minh ngáp một cái, liếc ra cửa phòng: "Hắn rủ tôi đi ăn đêm, tôi đói quá nên tỉnh lại."

"Vậy chúng ta đi ăn cái gì đi." Vương Nguyên đề nghị, buổi chiều vì mới đến nơi này nên bọn họ không có thời gian ăn tối đàng hoàng, lúc này đói là đương nhiên. Cậu định quay về lấy ví nhưng Anh Minh nói y có, để y khao bữa này, cậu cũng không từ chối.

Hai người lần mò đi xuống phòng bếp, nơi này vẫn còn hoạt động đầy đủ, Anh Minh nói y muốn đi toilet một tí, nói cậu gọi vài món dễ tiêu hoá xong cứ tìm bàn rồi ngồi chờ. Mùi thức ăn lan toả ra xung quanh vốn là thơm lừng hết sảy kích thích dạ dày, Vương Nguyên lại nghe ra một cỗ hương vị tanh nồng nhàn nhạt. Cậu chỉ nghĩ là có người khẩu vị đặc biệt thích ăn chín tái nên không chú ý, mãi cho đến khi đầu bếp bưng ra một cái lồng thức ăn khá lớn.

Lồng thức ăn được đặt ở bàn bên cạnh bọn họ, nơi đó có hai người quay lưng lại với Vương Nguyên, cậu không thấy họ đối thoại gì với nhau, cũng không thấy rõ vẻ mặt của họ khi đầu bếp mở nắp lồng thức ăn ra.

Mùi tanh kia phát ra từ đó.

Mùi tanh càng lúc càng nồng, nồng đến nỗi cậu cảm giác đầu óc mình hơi choáng, cậu theo bản năng quay lại nhìn xem đó là món gì, vừa lúc trông thấy một cái đầu người đang nằm trơ trội trên lồng thức ăn.

Hai mắt đối phương láo liên đảo về phía cậu, tràn đầy tơ máu.

Vương Nguyên ngừng thở.

Là đầu của Anh Minh.

Hết Chương 52