Phán Quyết

Chương 34: Tử nhân




Vương Tuấn Khải nói, sau khi cậu đến bệnh viện, bị gã bác sĩ lòng lang dạ sói kia tiêm một mũi an thần để chuẩn bị giải phẫu cơ thể cậu, nhưng rất may hắn đến kịp thời, giải cứu Vương Nguyên ra khỏi bàn tay tử thần. Gã bác sĩ kia căn bản không hề muốn để cho cậu sống, nói cách khác, những người mà gã tiến hành giải phẫu lấy đi khí quan nội tạng trước giờ đều đã chết, kẻ còn sống chính là người tiếp nhận nội tạng đó.

Vương Tuấn Khải nói, Vương Nguyên bị tiêm phải một loại thuốc có tác dụng phụ lớn, không chỉ làm người ta hôn mê trong một thời gian dài mà còn quên đi không ít sự việc, điều này có thể giải thích tình trạng hiện tại của cậu, tiến triển sẽ khá hơn nếu như trong giai đoạn này Vương Nguyên ăn no ngủ đủ.

Vương Tuấn Khải nói. . .

"Gã bác sĩ kia đã hành nghề buôn bán nội tạng khí quan cơ thể người từ khoảng một năm trước, gã kết hợp với nhiều tay buôn trái phép, thực hiện thành công nhiều vụ cấy ghép cơ quan, cũng đã giết không ít người. Gã khai nhận bản thân có tham tiền, nhưng nhiều hơn là đam mê khi được tiếp xúc với những thứ còn nóng hổi." Vương Tuấn Khải nói đến đây, nhíu mày: "Đoạn thời gian trước gã từng bị ám sát mấy lần."

Vương Nguyên không hiểu: "Ám sát?"

"Gã nói bản thân gã khi đó rất xui xẻo, xui xẻo đến độ uống nước mắc răng, ra đường không bị chó rượt thì cũng suýt xảy ra tai nạn, vào bệnh viện không bị cấp trên khiển trách thì bị đồng nghiệp chơi xỏ. Còn có lúc gã cảm nhận được có người nhìn chằm chằm vào mình, xô mình xuống cầu thang, có lần thiếu chút nữa bị đẩy xuống lầu, hoặc là khi đang ngủ bị thế lực vô hình siết cổ không cho thở."

Vương Nguyên bắt được vấn đề: "Có phải là Tôn Đình làm hay không?"

Vương Tuấn Khải nhìn cậu bằng ánh mắt tán thưởng: "Tám phần mười là như thế. Tôn Đình cố ý tiếp cận bệnh viện, hắn ta muốn triệt tiêu tất cả những người mà hắn cho là vi phạm đạo đức, vi phạm luật lệ tạo hoá. Gã nhân danh chính nghĩa, cho nên sẽ không buông tha kẻ như tên bác sĩ kia. Nhưng sau đó hắn chết, cho nên gã bác sĩ không còn bị uy hiếp tính mạng."

Mọi suy đoán đều được chứng thực phân nửa, chỉ còn tác dụng của Gelina trong trò hề chết người này.

"Cô ta là con cháu Tào gia, nên bắt đầu ra xét từ Tào gia. Nhưng Tào gia đã tuyệt hậu vào mấy chục năm trước, Gelina được một gia đình thu nhận làm con nuôi, trùng hợp làm sao kia cũng chính là gia đình đã hại chết Tào gia."

Vương Nguyên sửng sốt: "Người thu nhận cô ta là. . ."

"Là mẹ của Vương Phục." Vương Tuấn Khải thấy ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hiểu rõ của cậu, gật đầu: "Mẹ của anh ta họ Đào, có máu mủ với Đào viện trưởng."

"Kia, cái chết của mẹ Vương Phục. . ."

"Không phải Gelina làm, nhưng cũng hợp ý cô ta." Vương Tuấn Khải rất có tố chất khiến người ta nghẹn ứ, xoay ngoặt 180 độ: "Cô ta có địch ý rất lớn với mẹ Vương Phục, cảm thấy chính mình được thu nuôi nhưng lại mang thân phận người làm, chính là một hình thức sỉ nhục của nhà họ Vương đối với mình. Gelina muốn giết bà ta, nhưng chưa kịp ra tay đã có người hạ thủ trước."

Vương Nguyên không hề nghĩ đến tình huống này, ngẫm lại vụ án nhà họ Vương vừa có liên quan lại vừa không liên quan đến Gelina, giờ phút này cậu liệt kê ra những sự kiện then chốt, bỗng phát hiện ra không ít manh mối.

Lúc ban đầu là cái chết của Lục Cẩm. Lục Cẩm rơi xuống lầu chết không toàn thây, bước đầu nghi vấn là bị Nghiên Hà dùng tà thuật giết. Nghiên Hà không bao lâu sau đó cũng chết đi, vẫn là hình thức nhảy lầu ngã nát bét, cảnh sát tìm thấy những con búp bê và bùa chú mê tín trong nhà cô ta.

Tôn Đình luôn thích giết người vì nghĩa, hoặc là nói hắn ta vì thoả mãn dục vọng muốn thanh trừng dơ bẩn, tẩy lọc thế giới của bản thân, không ngại nhuốm máu đầy tay, thậm chí xuyên về thời không năm đó để màn giết người của mình càng có ý nghĩa.

Liêu Bác tham lam trăng hoa thành thói, cùng với Gelina 'bị' Tôn Đình ép phải thực hiện kế hoạch tẩy lọc của hắn.

Gelina cung cấp chứng cứ về một người đàn ông ngoại quốc tóc dài đột nhập nhà họ Vương bất hợp pháp, sau khi được cứu ra khỏi tay Tôn Đình, cô ta an phận ở nhà họ Vương.

Mẹ của Vương Phục chết, bị đột quỵ chết, thi thể được đưa vào nhà xác, thái độ của y tá lại rất lạ lẫm, không hề muốn cho Vương Nguyên nhìn thấy thi thể bà ta, bài xích tất cả những người có ý đồ đụng vào thi thể, theo giọng điệu thì cô ta hẳn là biết hành vi của gã bác sĩ, lại không nói ra.

Xâu chuỗi sự việc lại, cậu cho ra một suy đoán, người mà Nghiên Hà hợp tác chính là Tôn Đình, hắn ta nhìn thấu được tham vọng muốn có mắt âm dương của cô ta, liền thuận theo giúp cô ta đoạt được, sau đó giết chết Nghiên Hà vì cô ta đã vi phạm luật lệ mà hắn luôn sùng mộ.

Mẹ của Vương Phục đã làm chuyện gì đó có lỗi với Tào gia, đến nỗi Gelina quyết định trả thù bà. Cô ta mượn tay Tôn Đình, không ngờ Tôn Đình bị sét đánh chết. Người đàn ông tóc dài gì đó đều là giả, cô ta bịa chuyện để đến bệnh viện, tiếp cận gã bác sĩ, tính toán sau khi giết mẹ Vương Phục, sẽ đem thi thể mẹ Vương Phục ném cho gã bác sĩ để gã ta thu thập khí quan nội tạng, chỉ là đúng lúc đó chuyện này bị Vương Nguyên xen vào.

"Còn có một chuyện." Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng: "Lúc cậu hôn mê, Gelina đã xin nghỉ làm ở nhà họ Vương, trở về quê nhà."

Vương Nguyên sửng sốt: "Vương Phục đồng ý?"

"Vương Phục giờ đã không còn lo được nhiều việc như vậy." Vương Tuấn Khải nói: "Sau khi lễ tang kết thúc, Gelina cũng rời khỏi căn nhà đó, toàn bộ hiện tượng lạ trong nhà cũng đều biến mất. Người làm trong nhà đều cho là cô ta đã mang đi mọi oán hận, cô ta sống không yên."

Sống yên hay không, kẻ mấy năm nay vẫn luôn trù tính làm sao giết người như Gelina chắc chắn hiểu rõ nhất.

Vương Nguyên trong lòng nặng nề, hỏi hắn: "Vậy anh có nói cho Vương Phục biết ai là thủ phạm. . ."

"Anh ta hẳn là đã biết, còn nói làm gì." Vương Tuấn Khải bĩu môi.

Ai cũng biết Vương đại thiếu gia Vương Phục suy sụp sau lễ tang của mẹ ruột, người chiếu cố anh ta nhiều nhất trong thời gian này chính là Khương thiếu gia - Khương Ân.

Vương Phục nằm trên giường, mệt mỏi ngủ say, mấy ngày qua đã rút đi gần hết sinh lực của một người trưởng thành, cả thể xác lẫn tinh thần anh ta đều đã kiệt quệ, nếu không phải có Khương Ân chống đỡ công ty, phỏng chừng cổ phiếu Vương gia sẽ tụt giá thảm khốc.

Khương Ân cứ như thế trở thành một người tốt bụng đáng để kết giao trong mắt người khác.

Cậu ta cầm khăn lau đi mồ hôi trên trán Vương Phục, lạnh lùng nhìn cái bóng trong góc phòng, bỗng nhiên nở nụ cười ôn hoà: "Cô có thể giết chết bà ta, nhưng tôi không cho phép cô đụng vào A Phục. Không giết cô cũng là vì nhân quả báo ứng, cô làm ra những chuyện như vậy, tự khắc sẽ phải chịu hậu quả thích đáng."

Cái bóng dường như nở nụ cười trào phúng.

Ngay từ lúc đầu, Khương Ân đã có thể chỉ ra Gelina là hung thủ, lại im lặng nhìn Vương Phục quay cuồng trong rắc rối.

Cậu ta ngửa đầu nhìn bầu trời trong veo ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Ai bảo bà ta dám ngăn cản tôi yêu A Phục. . ."

Liêu Bác bị Tôn Đình giết, hồn lại không siêu thoát, mỗi ngày khóc than trong hành lang; thi thể mèo vốn đã được chôn ngoài vườn, lại bị đào lên mang đi giấu trong phòng Ngô Nhược Vân, dẫn mọi sự nghi ngờ đến trên người Ngô Nhược Vân; trơ mắt nhìn Gelina gián tiếp giết mẹ Vương Phục, để Vương Phục mất đi luyến tiếc cuối cùng đối với thế giới.

Khi đó, cậu ta sẽ bước vào cuộc đời của Vương Phục dễ dàng hơn.

Vậy còn. . .con mèo kia?

Bút Phán ngồi vắt vẻo trên ban công tầng hai, lặng lẽ nhìn loài người minh tranh ám đấu, cuối cùng chán chường trèo xuống đất nhảy chân sáo về nhà – con mèo kia, lại là một câu chuyện khác.

. . .

. .

.

Ngày xửa ngày xưa, có một tiểu yêu tinh yêu phải một người phàm, hai người bọn họ thề non hẹn biển, hứa hẹn kiếp sau sẽ có nhau. Nhưng yêu tinh là yêu tinh, loài người là loài người, nhân yêu thù đồ, vốn dĩ đã không có tương lai.

Yêu tinh kia không chấp nhận được sự thật, quyết tâm tu thành người, đợi hắn tu thành người rồi, phàm nhân nọ đã luân hồi mấy đời, làm sao còn nhớ được quá khứ kiếp trước đã từng sóng vai hẹn ước.

Yêu tinh đau lòng bỏ về núi, bế quan thăng tiến tu vi, thế nhưng đối phương là tâm ma của hắn, hắn không bỏ được nàng, càng không thể phi thăng tiên giới, còn tẩu hoả nhập ma suýt chút nữa hồn phi phách tán. Hắn hận nàng bội tình bạc nghĩa, hắn hận hắn vô năng không đấu lại quy tắc luân hồi, hắn hận tại sao trước kia bọn họ lại gặp nhau.

Cho nên đời này hắn đến tìm nàng, làm cho nàng sống không bằng chết, sau khi nàng chết rồi, hắn sẽ mang nàng đi.

Hắn giết chết nàng.

Con mèo mắt đỏ theo thi thể người phụ nữ chui vào quan tài, nuốt chửng hồn phách đối phương, lắc mình biến hình một cái, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở không trung, thản nhiên đi về hướng dinh thự Vương gia. Nếu có ai trông thấy hắn ta, nhất định sẽ chào một tiếng, Vương Thiên Tuế, dạo này khoẻ không?

Vương Thiên Tuế kia, sớm đã chết từ khi cưới Ngô Nhược Vân.

Mà Vương gia sau này, cũng sẽ không còn hậu duệ.

. . .

. .

.

Vương Nguyên đứng bên cạnh cửa sổ phòng, màn đêm buông xuống, thành phố đã lên đèn, sắc màu hào nhoáng choáng ngợp lập loè ở nơi xa, chiếu rọi một đoạn đường cũ kỹ.

Trên tay cậu cầm di động, tin nhắn bên trong vẫn còn đang nhấp nháy.

'Phố số 5, đường Tam Bái, số nhà 108, Tây thành.'

'Là Gelina bảo tôi đến tìm cậu, cô ta nói chỉ cần đưa cho cậu xem địa chỉ này, cậu sẽ giúp tôi vô điều kiện.'

Vương Nguyên rũ mắt, ngụm cà phê bên môi còn chưa tan hết vị, là ai đã tiết lộ địa chỉ này cho Vương Phục biết?

Vương Tuấn Khải đứng ở cửa phòng, hắn đã ở đây nhìn Vương Nguyên trầm ngâm suốt mười phút rồi, Vương Nguyên không phát hiện, cũng không nhúc nhích, giống như một pho tượng gỗ trầm mặc yên lặng được đặt ở đó, giống như lúc hắn tìm thấy cậu ở chỗ tên bác sĩ kia.

Tay hắn khe run, xúc cảm đêm đó vẫn còn bồi hồi trên da thịt, rõ ràng hắn đang ôm Vương Nguyên, lại có ảo giác mình ôm một cỗ thi thể đã thối rữa từ lâu. Sẽ không bốc mùi hôi thối, lại rệu rã phân lìa, tựa hồ chỉ cần hắn cử động mạnh một chút, tay chân đầu mình của cậu sẽ rơi rụng xuống đất.

Sau lưng Vương Tuấn Khải đột nhiên nhói đau, hắn nhíu mày cáu giận, mở ra một lỗ hổng trong không trung, bước vào bên trong trước khi nó khép lại.

Vương Tuấn Khải đi thẳng đến Minh điện, lần này không qua Giang Hà thuỷ, Minh chủ không biết, vẫn còn say sưa xem sổ sách, nghe đâu là định tháng sau sẽ đến dương gian du hí một phen, bây giờ đang chọn nơi nào phong cảnh hữu tình, nơi nào có mỹ thực có mỹ nhân.

Minh chủ không ngẩng đầu lên, liếc mắt thấy hắn nghênh ngang đứng ở trước sảnh, chống cằm than thở: "Ngươi đúng là. . .hết thuốc chữa."

Vương Tuấn Khải không đáp.

"Nếu ngươi không cố ý đến đây, ta cũng sẽ không phạt ngươi."

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nhấc mi: "Thượng bất chính, hạ tắc loạn."

Minh chủ trợn mắt: "Vốn đã rất loạn."

Nói rồi y đổi tư thế ngồi, lại thấy không đủ uy phong, đứng dậy chắp tay sau mông: "Giải Vương phán đến Hình đường chịu xử phạt. Tội, thay đổi thiên cơ, tự ý dung túng người chết ở lại nhân gian."

Binh lính đứng dậy, đi đến áp giải Vương Tuấn Khải, lại không đeo gông cho hắn.

Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Làm theo quy củ."

"Mời ngươi đi uống trà, còn cần quy củ cái gì." Minh chủ tặc lưỡi, lắc lắc đầu: "A, làm bạn với ngươi bao nhiêu năm, hai chữ 'quy củ' luôn treo dính trên miệng ngươi, dù Vương phán ngươi miệng tiện, cũng là không bao giờ làm trái luật lệ. Nhưng lần này quả thật ngươi vô tội, không cần đi Hình đường."

Vương Tuấn Khải không tin y, nhếch miệng châm chọc: "Nói nhảm!"

"Nói cho ngươi biết một bí mật."

Minh chủ thấy hắn nhất quyết phải đi Hình đường, trong lòng thở dài, ngoài mặt cười trên sự ngu xuẩn của người khác: "Ngươi ở chung với người kia lâu như vậy rồi, lại không phát hiện cậu ta vốn không phải là người sống sao?"

Vốn đã chết, chết thêm lần nữa, có gì khác nhau?

Hết Chương 34