Vương Nguyên cảm giác cậu đi theo Ngô Nhược Vân đã rất lâu, nhưng sắc trời vẫn còn hửng sáng khiến cậu hoang mang một lúc: "Phu nhân, chúng ta sắp ra khỏi đây chưa?"
Ban đầu Ngô phu nhân còn có kiên nhẫn đáp lại cậu, nhưng qua thời gian dài, bà ta lại im lặng không hé răng nửa lời, nếu không phải dưới chân còn có bóng dáng, Vương Nguyên đã nghĩ rằng bà ta đã bị thứ gì đó thay thế.
Một khi Ngô Nhược Vân không muốn phản ứng người khác, tức là bà ta đang rất nghiêm túc suy tính về việc gì đó. Nghĩ đến cái chết của gã làm vườn xấu số, Vương Nguyên không khỏi rùng mình, thầm nghĩ vận rủi của cậu chắc không tệ đến mức đó, ít nhiều gì. . .cũng có thể chết toàn thây.
Không khí xung quanh dần dần trì trệ, Vương Nguyên cảm giác hoa hồng cao chất ngất đến đầu sắp hấp thụ toàn bộ oxi tầng bình lưu rồi, cứ việc trên đầu cậu là không trung bao la vô tận, cậu lại có ảo giác chính mình sắp bị tầng tầng lớp lớp hoa hồng dìm xuống lòng đất, so với lúc bị hoa cỏ của quỷ điệp bắt giữ còn khó thở hơn. Cậu thận trọng nhìn bóng lưng Ngô Nhược Vân, âm thầm suy tư xem có manh mối đột phá gì không, đáng tiếc bà ta quá cẩn thận, hoặc nói đúng là quá quỷ quyệt, cậu vẫn chưa thể trực diện đối đầu được.
Sợ mình mất tỉnh táo rơi vào tuyệt cảnh, cậu mở lời: "Nghe nói phu nhân có một đứa con trai trạc tuổi tôi, nhưng tôi đến đây đã một ngày vẫn chưa thấy thiếu gia đâu, cậu ấy đi học sao?"
"Cũng không biết quý thiếu gia học trường nào, nếu là tiện đường, tôi có thể đến tìm cậu ấy chơi. A, không phải tôi thấy người sang bắt quàng làm họ, thật ngại quá, chỉ là tôi có rất ít bạn nên hy vọng có thể quen biết nhiều người xung quanh, rảnh rỗi đi tụ họp một chút, cũng coi như là thêm màu sắc cuộc sống. . ."
"Không biết quý thiếu gia thích cái gì? Tôi nên tìm món quà gì mới thích hợp làm quà ra mắt cho cậu ấy đây. . ."
Vương Nguyên nói liên miên không ngừng, vốn là không nghĩ Ngô Nhược Vân sẽ đáp lại, ai ngờ bà ta bỗng nhiên thấp giọng trả lời: "Thích hoa hồng."
Vương Nguyên: ". . ." Thế à, cậu không hề biết.
"Nó rất thích hoa hồng, cậu xem, cả vườn hồng này đều là tôi trồng tặng nó." Ngô Nhược Vân thản nhiên nói, trong nét thản nhiên ẩn chứa chút sủng nịch cùng buồn bã: "Đã hai tháng rồi nó chưa về, vì tự do con cái, tôi chưa từng quản thúc sở thích của nó, cho nên không hỏi rõ là nó đã đi đâu."
Vương Nguyên: ". . ." Thích hoa gì đó nghe rất lãng mạn hư cấu, nữ sinh bây giờ còn thích xem hai chàng trai đấu kiếm với nhau hơn. Nhắm mắt bịt tai nghe 'mẹ cũ' của mình nói chuyện mây gió cũng không tồi, thân là nhân vật chính cậu biểu thị mình chỉ có một chút ám ảnh mà thôi.
Vương Nguyên phụ hoạ theo: "Chắc là do cậu ấy chưa nghĩ thông vấn đề gì đó, thường thì mâu thuẫn gia đình luôn là điều khiến thanh thiếu niên bế tắc, quý thiếu gia dẫu sao cũng đã đủ tuổi trưởng thành, có lẽ sẽ sớm hiểu ra cái gì là tốt với mình mà quay về thôi."
Cậu nói xong, âm thầm dè bỉu chính mình, cuộc đời mười tám năm trước của cậu kéo dài đến chừng này, còn không phải là nhờ học được kỹ thuật diễn xuất xuất sắc từ người mẹ hờ của mình sao? Vài ba câu nói nửa thật nửa giả, nửa trắng nửa đen, chung quy cũng là vì chỉ muốn cho kẻ đối diện thời gian suy nghĩ tiếp theo nên nói gì.
Vương Nguyên cho Ngô Nhược Vân bậc thang, nhưng bà ta không lấy, sau khi giải bày tâm sự thì một mực im lặng cười. Nếu là người khác chỉ đứng sau lưng Ngô phu nhân chắc chắn không biết bà ta đang cười, chỉ có Vương Nguyên, chỉ có kẻ trưởng thành trong nhất cử nhất động của bà ta biết rõ, bà ta đang cười, cười rất khinh miệt.
"Thật hy vọng là nó hiểu chuyện như cậu." Ngô Nhược Vân nhẹ nhàng nói dối: "Nếu có thể giữ một đứa bé như cậu ở lại đây thì tốt biết chừng nào.
Vương Nguyên cảm khái, tới, rốt cuộc bà ta cũng muốn đem mình làm phân bón cho hoa.
"Trước kia sức khoẻ của nó không tốt, vẫn luôn sinh hoạt ở bệnh viện, nhưng mà tôi ngại nơi đó quá nhiều người bệnh, bác sĩ hiện giờ cũng không phải đều là lương y có lòng hảo tâm, cho nên đưa nó về đây tĩnh dưỡng." Ngô Nhược Vân nhắc đến bệnh viện khiến Vương Nguyên nghi ngờ, cậu không quên tiếng khóc đau khổ thống thiết cậu nghe được vào thời khắc cuối cùng rời khỏi bệnh viện.
Cậu luôn cho rằng Ngô Nhược Vân không có ý tốt với mình, từng lời từng chữ của bà ta đều mang dụng ý cho nên cậu cố gắng ghi nhớ, hòng đề phòng vào thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng cậu. Hiện giờ bà ta đề cập tới bệnh viện, dù rằng đang kể về sự kiện của cậu khi còn bé nhưng cậu lại có ảo giác bà ta muốn nói cậu biết điều gì đó.
"Đứa trẻ đó tuy còn nhỏ, thể trạng lại không tốt, mỗi ngày chỉ biết nhịp tim còn đập là còn sống."
Ngô Nhược Vân nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Bỗng nhiên, Vương Nguyên giật bắn lên.
Áo quần trên người cậu vốn là chật hơn một số, lúc này càng thít sát cơ thể, bởi vì không biết nước từ đâu xuất hiện dội ướt sũng cả người cậu, khiến cho Vương Nguyên lạnh run bần bật, không khỏi ôm tay hoảng hốt. Cậu theo bản năng nhìn lên trời, loại cảm thụ này khá giống hình ảnh thiếu niên thất tình đứng dưới mưa, bị xối ướt lướt thướt, sầu khổ ngửa mặt lên cao trông mong kỳ tích xuất hiện.
Đúng lúc này, Ngô Nhược Vân bỗng nhiêu quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm: "Cậu Vương, sắp đến lối ra rồi, nên nhanh chân một chút kẻo bạn cậu lo."
Thái độ của bà ta có hơi dồn dập, dường như sợ bị thứ gì đó đuổi theo, đã không còn thời gian để cân nhắc. Thấy cậu chần chừ đứng tại chỗ, Ngô Nhược Vân đột nhiên chộp lấy tay cậu lôi đi. Vương Nguyên kịp thời ghìm lại, lòng bàn tay đập vào cổ tay đối phương, Ngô Nhược Vân dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ vàng son thiếp phấn, lại không nghĩ rằng cậu khó chơi như vậy, bị cậu đập sững sờ thả lỏng tay, Vương Nguyên nhân cơ hội đó chạy vọt trở lại khu vườn hoa hồng.
Cậu cắm đầu chạy về phía trước, càng chạy xa Ngô Nhược Vân càng cảm giác được rõ rõ ràng ràng, trên bầu trời đích thực đã có mưa, nước tát vào mặt cậu đau điếng, lại khiến cho cậu cảm giác được sinh cơ bừng bừng. Hai mắt bị xối đau rát, phía trước lại là trời quang mây tạnh thanh thiên bạch nhật, Vương Nguyên hoài nghi bản thân đã bị thuật che mắt che đậy cảm quan bên ngoài, cũng không biết khu vườn hoa hồng này có còn nằm trong khuôn viên Vương gia hay không.
Trước kia từng có không ít câu chuyện kể về thuật che mắt, nói ma quỷ nhân lúc con người mệt mỏi mơ màng hoặc thần kinh không vững vàng, xâm nhập vào tiềm thức để sai khiến người ta đi tìm cái chết. Chúng nó hoặc hiện ra dưới bộ dạng xinh đẹp hấp dẫn, hoặc giả mạo thành người quen của nạn nhân, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nạn nhân đi theo mình đi, thực chất đã đưa nạn nhân đến bên lan can tầng lầu, đến cạnh hồ nước, hoặc là vỉa hè đường đi, chỉ cần tiến thêm một bước lập tức chết không nhắm mắt.
Vương Nguyên càng nghĩ càng sợ, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, bước chân cũng có vài phần chần chừ, chỉ sợ nếu mình đâm đầu vào bức tường nào đó ở hiện thực, lúc đó đi tìm ai khóc?
Nhưng cậu không dám ngừng lại, nếu Ngô Nhược Vân đuổi kịp, cũng là khó lòng thoát ra.
Đương khi Vương Nguyên rối rắm không biết nên trốn hay là chạy tiếp, cậu nghe thấy tiếng thở hồng hộc từ xa đến gần, lông tơ dựng đứng, kinh hoảng xoay người.
Không có ai cả.
Tiếng thở gần sát bên tai, như có người cố ý thổi vào gáy cậu. Vương Nguyên run lên, hơi thở kia ấm áp đến mức nóng hôi hổi, cho dù là giữa làn mưa vô hình gột rửa cay đôi mắt, cậu cũng biết nó là thuộc về người sống.
Chiếc nhẫn trên cổ vẫn luôn nóng lên, lúc này đột nhiên hạ nhiệt xuống. Vương Nguyên còn chưa hết khiếp đảm, đã cảm giác mưa càng lúc càng dữ dội, xen lẫn trong đó là tiếng kêu the thé không rõ nguồn gốc, quả thật vô cùng kinh tủng.
Đừng sợ - cậu tự nhủ trong lòng, song chỉ vừa mới an ủi linh hồn nhỏ bé muốn phi thăng lên cao thì đột nhiên cảm giác được có bàn tay đặt lên vai, dần dần kéo cậu đi về phía sau. Vương Nguyên cứng đờ cả người không biết đối phương là địch hay bạn, lại cảm giác được đối phương cố ý viết viết vẽ vẽ gì đó trên vai mình.
Vương Nguyên: ". . ." Thứ cho cậu đọc sách ít, xem không hiểu.
Hành vi này tuyệt đối có thể tính vào ve vãn, song vào thời khắc lịch sử đột phá điểm mấu chốt này, đối phương không cho cậu nửa lời phản kháng, dường như chuyện viết viết vẽ vẽ vừa rồi chỉ là món khai vị cảnh báo, tiếp theo mới là đại sự đích thực.
Vương Nguyên bị đối phương mạnh mẽ lôi về sau, cả người trầm trọng chìm vào không khí, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày không khí nặng nề như thế, tựa hồ muốn bóp nghẹt cổ họng cậu. Vương Nguyên bật ngửa ra sau, ngã lăn xuống đất, cũng may được người ta đỡ lấy.
Cậu nỗ lực hít không khí thanh tân tràn vào phổi, bị nước mưa xối sặc sụa, vừa mở mắt đã thấy gương mặt phóng đại của Vương Tuấn Khải, nhất thời cương giữa không trung chẳng biết phải nói gì.
Hắn cũng như cậu, ướt dầm dề tơi tả, đôi mắt sắc lạnh như hàn kiếm, khoé môi run lên, tựa hồ đang kìm nén câu chửi bậy nào đó ở lại ngực. Hắn kéo Vương Nguyên đứng thẳng người, giờ phút này cậu mới để ý hai người bọn họ đang đứng ở khuôn viên vườn hoa hồng, ngay tại bậc thang dẫn lên dinh thự.
Sắc mặt Vương Tuấn Khải không tốt lắm, nghĩ cũng biết hắn đã ghi thù Ngô Nhược Vân, Vương Nguyên có hơi chột dạ nhìn hắn, sợ rằng vị đại lão này vừa mở miệng sẽ thoá mạ đối phương trời long đất lở. Song Vương Tuấn Khải lại không mắng ai câu nào, càng không trách cậu, chỉ kéo tay nhỏ đưa cậu trở lại dinh thự.
Vương Phục lúc này cũng đã về, sửng sốt không thôi, nhờ người làm chuẩn bị quần áo mới cho bọn họ.
"Trong phòng Ngô Nhược Vân giấu thi thể con mèo của mẹ anh." Vương Tuấn Khải vừa xuất hiện ở thư phòng, đã vào chủ đề chính: "Nó là một con mèo thành tinh, sẽ không làm điều ngu ngốc, bị nhốt ở đó chẳng qua là do nó tình nguyện, nhưng tôi cạy miệng nửa ngày nó cũng không nói cho tôi biết rốt cuộc là vì sao."
"Mèo thành tinh? Kia. . .Những chuyện trong nhà tôi.. ."
"Không phải nó." Vương Tuấn Khải giải thích: "Chúng ta vẫn nên hỏi Gelina lại một lần, cô ta còn có chuyện giấu giếm."
"Chắc hẳn là có liên quan đến bệnh viện." Vương Nguyên đột nhiên nói, cậu kể ra lúc mình chạm trán phải Ngô Nhược Vân, bà ta từng đề cập đến bệnh viện một cách rất khiên cưỡng. Rõ ràng thái độ khi ấy của Ngô Nhược Vân rất quái gở, song vào thời điểm đó cậu có quá nhiều thứ để lo lắng, không chú ý kỹ.
Vương Tuấn Khải lắng nghe cậu một lúc, nghĩ đến chuyện Gelina nói, Tôn Đình tuy là cả gan 'thay trời hành đạo', thế giới quan của hắn ta vặn vẹo với ước mơ xưng danh thần công lý, nhưng những kẻ hắn giết quả thật ít nhiều đều có tội. Vương Phục tra ra lý lịch trước kia của Liêu Bác – thay bạn gái như thay áo, ép bạn gái phá thai, bội tình bạc nghĩa với nhiều người, phong lưu trăng hoa thành thói, mãi đến khi trở thành thợ làm vườn cho nhà họ Vương mới từ từ thu hồi tật xấu. Không phải tự nhiên mà Tôn Đình tìm đến Gelina và Liêu Bác để kiếm chuyện, hắn ta có dự tính từ trước, nếu không thể tẩy sạch quá khứ đen tối dơ bẩn của hai người này, hắn sẽ tự tay giết họ.
Hắn lấy Liêu Bác ra khai đao, sau đó trong lúc giết Gelina mới bị sét đánh chết. Nếu như không có hai người Vương Tuấn Khải Vương Nguyên, Gelina chết là chuyện không có gì bàn cãi.
Vậy Gelina đã làm gì?
"Gelina công tác tại nhà tôi từ khi tôi học cao trung, tính đến nay cũng đã mười năm." Vương Phục bày tỏ: "Tôi thực sự không nghĩ ra cô ấy đã làm gì thương thiên hại lý. Gelina là người thành phố, gia đình gốc gác của cô ấy tôi cũng đã điều tra qua. Nhà cô ấy trước kia hành nghề y, từng có người thân làm việc tại bệnh viện thành phố, rất có tiếng mát tay. ."
Vương Tuấn Khải hỏi lại: "Nhà có người làm bác sĩ?"
Vương Phục gật đầu: "Bác sĩ giải phẫu, tuy là không đến nỗi xuất sắc, lại được lòng người vì ân cần chu đáo lại vô cùng nhiệt tình với bệnh nhân."
"Xem ra chúng ta quả thật phải đến bệnh viện lần nữa." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, thấy cậu muốn nói lại thôi, dứt khoát quyết định: "Về phòng nói."
Đợi sau khi hai người đắp chăn ngồi đường hoàng – mặt đối mặt – chung một phòng rồi, Vương Nguyên mới thấy có hơi xấu hổ, lắp ba lắp bắp: "Tôi, đã cố gắng dẫn dụ Ngô phu nhân đi. . ."
"Cậu làm cách nào?" Vương Tuấn Khải không quên lúc hắn được con mèo xấu tính kia cảnh báo, ba chân bốn cẳng nhảy xuống lầu, cũng mặc kệ có ai nhìn thấy hay không, sốt ruột sợ Vương Nguyên bị vùi dưới ba tấc đất: "Ngô Nhược Vân không phải người dễ bị kích thích, cậu làm cách nào hấp dẫn sự chú ý của bà ta."
Vương Nguyên ăn ngay nói thật: "Giả làm con trai bà ta."
Vương Tuấn Khải nhíu mày dò xét: "Thật không?"
Vương Nguyên gật đầu như giã tỏi: "Tôi lấy trinh tiết mười tám năm ra thề."
"Nhưng cậu mới mười bảy mà." Vương Tuấn Khải liếc.
Vương Nguyên: ". . ." Không thể tưởng tượng được hắn lại điều tra mình!
"Ngày mai mới là sinh nhật mười tám tuổi của cậu." Vương Tuấn Khải bâng quơ nói, giả vờ giả vịt: "Muốn có quà thì phải khai ra cậu thấy những gì khi gặp bà ta."
Vương Nguyên không dối gạt nửa lời, huống hồ cậu có linh cảm Vương Tuấn Khải sẽ biết được gì đó sau khi nghe cậu nói. Quả nhiên Vương Nguyên chưa nói dứt lời hắn đã cau mày lại, thái độ rất nghiêm túc: "Tôi vẫn tưởng Ngô Nhược Vân chủ động bắt tay với thủ phạm ngoài kia, nhưng xem chừng, bà ta giống bị ép phải làm thế hơn."
Hết Chương 29