Thẩm Mạn Di cảm giác trước mắt xuất hiện một vệt sáng, đó là một bàn tay rất đẹp, trên ngón tay quấn dây gai trắng sạch sẽ rủ xuống, nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô bé.
Bàn tay kia không áp thẳng vào mặt bé, không chạm vào làn da mà giữ một khoảng cách nhỏ chắn ở trước mắt, vững vàng giữ yên không hề run rẩy.
Cô vẫn nhớ kỹ Lý tiên sinh dạy học từng nói rằng đây gọi là đoan chính và đúng mực.
Bọn họ trước kia luôn luôn không hiểu, chị chị em em đuổi nhau đùa nghịch tóm tóc kéo váy giống như một đám điên. Lần nào Lý tiên sinh cũng lôi hai từ này ra giảng giải cả buổi sáng, cuối cùng lắc đầu nói: “Được rồi được rồi, đợi mấy đứa lớn hơn vài tuổi sẽ hiểu thôi.”
Đáng tiếc cô vẫn luôn như này, không hề lớn thêm nữa.
Thẩm Mạn Di trừng mắt nhìn, đột nhiên mở miệng: “Trên sợi dây này của anh có mùi hương rất dễ chịu.”
Người đứng phía sau không có ý định dỗ trẻ nhỏ, giọng điệu không nhiệt tình trả lời: “Sao cơ.”
Ngay cả thắc mắc cũng giống như một câu trần thuật, như thể có trả lời hay không cũng chẳng quan trọng.
Cô gái nhỏ nghiêm túc suy nghĩ: “Mùi hương nhà em.”
Người đứng phía sau im lặng mấy giây mới nói: “Thì lấy từ nhà em mà.”
Cô gái nhỏ: “……”
Thật ra ý của cô không phải như vậy, nhưng do tuổi còn nhỏ khó lòng biểu đạt được điều mình muốn nói. Cô thậm chí còn không xác định được mùi hương kia là ở tay hay là ở trên sợi dây.
Cô bé khịt mũi ngửi thêm mấy lần nhưng vẫn không ngửi ra. Hồi tưởng lại, nó tựa như gió lạnh mùa đông thổi ngang qua vườn hoa sau nhà.
Trước kia cô rất thích tới đó chơi, chú Tề dựng một chiếc xích đu ở đó, hai bên đều là khóm hoa màu vàng nhạt như cánh bướm, cũng giống lỗ tai con thỏ. Nơ con bướm mà bà Thái buộc cho cô ra đời từ đó.
Nhưng rất lâu rồi cô không thấy vườn hoa sau nhà nữa.
Hàng đêm cô bồi hồi ở đầu bên này hành lang, chứng kiến bóng đêm vô tận. Cánh cửa, hộc tủ, cái bóng đen như mực…..tất cả những người nhìn thấy cô đều gào khóc tránh đi thật xa giống như cô là thứ gì đó cực kì bẩn thỉu.
“Em trước kia không bẩn thỉu.” Thẩm Mạn Di nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cô bé cúi thấp đầu, cái trán kề vào lòng bàn tay Văn Thời. Vầng trán của trẻ con luôn tròn trịa giống một loài thú nhỏ nào đó. Nhưng Thẩm Mạn Di có hơi kỳ quái, bởi vì da thịt trên mặt cô bé đã chảy xệ.
Văn Thời không rụt tay lại, để mặc cô bé dựa vào.
Hắn trông thấy Tạ Vấn đi tới, khom lưng đưa nơ con bướm cho Thẩm Mạn Di nói: “Không ai nói em bẩn cả.”
Tạ Vấn nói xong liền ngước mắt, dùng âm lượng chỉ mình Văn Thời nghe thấy bảo: “Tạm thời đừng cử động.”
Sau đó anh ta quay người nhìn lướt qua đám người tụ tập trong góc, chỉ chỉ vào chiếc ghế sô pha cũ nát.
Lão Mao lập tức hiểu ý ông chủ nhà mình, hắn đi tới bên giường kéo một chiếc chăn sạch sẽ bọc kín cơ thể lăn từ trong ghế sô pha ra.
Những người khác vẫn đang chìm trong dư âm của nỗi khiếp sợ.
Bọn họ nhìn Văn Thời và Thẩm Mạn Di một cách máy móc, tiếp đó nhìn Tạ Vấn và lão Mao, lại máy móc nhận ra lão Mao định làm gì, cuối cùng cứng đờ đi qua giúp một tay.
Đại Đông há hốc mồm, mặt đơ như khúc gỗ. Hắn ngồi xổm xuống giúp lão Mao bọc kín cơ thể mục nát kia rồi chuyển lên chiếc giường lớn.
Cảnh tượng như thể cô gái nhỏ tên Thẩm Mạn Di vào một buổi chiều nào đó của năm 1913 chạy vào phòng cha mẹ nô đùa một hồi, sau đó cảm thấy buồn ngủ liền bò lên giường lớn, cuộn tròn trong lớp chăn mềm ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi bọn họ làm xong tất cả, Văn Thời mới rụt tay về, Tạ Vấn cũng đứng thẳng lưng.
Thẩm Mạn Di tóm chặt nơ con bướm như vừa thấy được vườn hoa sau nhà thời điểm cuối xuân đầu hạ.
Đằng sau nơ con bướm có một chiếc kim băng kiểu cũ bị gỉ. Cô bé chùi ngón tay bị dính gỉ sắt ra sau lưng, nghiêm túc gài nơ con bướm lên váy, sau đó gảy viền nơ con bướm rủ xuống như gảy lỗ tai thỏ.
Vết máu chảy xuôi trên vách tường chậm rãi mờ nhạt, thấp thoáng như vệt nước thấm vào trong tường, khô ráo rồi hoàn toàn biến mất. Sương đen đầy phòng cũng bắt đầu dịch chuyển lần nữa rồi dần dần phai nhạt, từng sợi mỏng xoay quanh người cô bé, không còn sắc bén như dao nữa.
Lúc sương đen rút về sượt nhẹ qua mặt Đại Đông.
Hắn vừa thả màn xuống để che đi lớp chăn nệm trên giường. Bị luồng sương đen này sượt qua một cái, hắn sờ mặt, chợt cứng đờ tại chỗ.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì???
Mọi thứ chợt vụt lên trong đầu hắn ——–bắt đầu từ lúc Thẩm Mạn Di cầm nơ con bướm, quỷ dữ biến thành mèo con, một đường quay về khoảnh khắc đám sương đen điên cuồng tuôn ra.
Cảnh tượng dây gai trắng giăng kín phòng vô cùng chấn động, dù chỉ là nhớ lại thì cũng khiến hắn vô thức nín thở.
Hắn nín thở trong chốc lát, rốt cuộc tỉnh táo.
Mới túm dây một cái đã có thể lật tung cả căn phòng, thử hỏi sức lực có lớn hay không?
Lớn.
Có thể điều khiển cùng lúc nhiều sợi dây từ nhiều hướng như thế, lực khống chế mạnh không?
Mạnh.
Rõ ràng lúc đám dây cắm vào trong tường xốc bụi đất bắn tung tóe, khí thế như thể gọt sắt cắt vàng cũng là chuyện cỏn con. Linh thần như thế có thể xếp vào hàng ngũ khôi lỗi sư không?
Có thể, mà còn phải đứng ở hàng sư phụ nữa.
Người tạo ra những chuyện này là ai?
Đại đồ đệ nhà họ Thẩm.
Đờ mờ.
Đây là câu đầu tiên xuất hiện trong đầu Đại Đông.
Động tác quay đầu của hắn quá mạnh khiến khớp cổ kêu rắc một cái, đến mức lão Mao đứng bên cạnh nghe thấy liền sững người.
“Cậu làm gì thế? Dọa ma à?” Lão Mao thấy hắn trợn ngược mắt lên, tròng mắt nhìn chằm chằm về phía Văn Thời, điệu bộ còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Đại Đông choáng váng, không biết là quá hoảng hốt hay là không thể tin nổi, dù sao giọng nói cũng rất nhẹ, thều thào bảo: “Tôi hỏi chú một chuyện.”
Lão Mao là kiểu người không quá nhiệt tình, khác biệt hoàn toàn với Đại Triệu Tiểu Triệu. Hắn nhìn Đại Đông một chút, vừa muốn để ý lại vừa không muốn hỏi: “Chuyện gì?”
Đại Đông mập mờ hỏi: “Chú quen đại đồ đệ nhà họ Thẩm không?”
Lão Mao: “Ai?”
Hắn sửng sốt một lát mới phản ứng được đại đồ đệ nhà họ Thẩm là chỉ Văn Thời.
Lão Mao yên lặng nhìn Đại Đông, trong lòng tự nhủ người bây giờ đúng thật là gan dạ, dám chỉ vào tổ tông nhận thành đồ đệ. Mấy người dám chỉ, người nhà họ Thẩm có dám nhận không?
Lão Mao gãi gãi mặt, dùng biểu cảm một lời khó nói hết ‘Ờ’ một tiếng: “Cũng gọi là quen.”
Đại Đông vẫn mập mờ: “Trước kia mấy người thấy hắn sử dụng thuật con rối bao giờ chưa?”
Lão Mao: “Thấy rồi.”
Thấy từ nhỏ tới lớn ấy chứ.
Đại Đông dùng giọng điệu khá mông lung nói: “Tôi mới thấy lần đầu tiên, hiện giờ có hơi choáng váng.”
Lão Mao: “?”
Đại Đông: “Có câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tôi sợ tôi phán đoán sai.”
Lão Mao: “??”
Lão Mao không nhịn được nữa: “Cậu có lời gì thì cứ nói thẳng.”
Đại Đông: “Được, vậy tôi hỏi chú, đứng từ góc độ người xem thì chú thấy thuật con rối của hắn và tôi thế nào?”
Lão Mao: “….”
Lời này ai nghe cũng đều chết lặng.
Tròng mắt lão Mao vừa tròn vừa đen, nháy mắt để lộ cảm giác nghi ngờ trầm lắng. Hắn híp mắt nhìn Đại Đông nói: “Cậu không tự cân nhắc à?”
Đại Đông: “Có, cho nên tôi bây giờ mới hoang mang như này nè.”
Đừng nói hoang mang, hắn vừa nhớ lại hình ảnh bản thân khoe khoang lúc mới vào lồng thôi mà đã sắp phát điên tới nơi rồi.
Hắn thế mà lại ‘múa rìu qua mắt thợ’, ngay trước mặt một người có trình độ lên làm được sư phụ hắn, nói chuyện hùng hồn bảo người ta ‘Cậu qua một bên, để tôi’.
Hắn chê cách quấn dây của người ta lộn xộn, còn định dạy người ta quy củ và thuật con rối cơ bản nhất, xong rồi chỉ vào con chim trình độ tầm trung của mình nhận là đại bàng Kim Sí.
Giờ mà có sợi dây thừng ở đây thì hắn đã thắt cổ chết cho rồi, dù sao cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa. Nhưng trước khi chết hắn lại nhớ tới một chuyện khác——-
Hắn chỉ vào Văn Thời, dùng giọng điệu hoài nghi về nhân sinh nói: “Thuật con rối này của hắn nhìn sao cũng thấy mạnh hơn tôi mà? Với trình độ này mà không lên được danh phả á? Đây là giễu cợt ai thế?!”
Đại Đông cuối cùng bật thốt lên thắc mắc của bản thân, ngờ đâu do quá kích động nên giọng hơi to.
Thế là cả phòng nháy mắt chìm vào yên tĩnh, câu nói ‘giễu cợt ai thế?’ văng vẳng trong phòng.
Chu Húc, Hạ Tiều và Tôn Tư Kỳ đang ngơ ngác đều quay sang nhìn hắn, Tạ Vấn và Văn Thời ngước mắt lên, đến ngay cả Thẩm Mạn Di cũng dời lực chú ý khỏi nơ con bướm, chớp mắt ngoảnh sang.
Mấy giây sau, Chu Húc lên tiếng trước: “Móa, cuối cùng cũng có người thắc mắc như tui. Sau khi thoát khỏi lồng lần trước tui vẫn luôn suy nghĩ điều này, mất ngủ cả đêm ấy!”
Nó chỉ vào Văn Thời nói với Đại Đông bằng giọng điệu cáo trạng: “Bà ngựa hắn lần trước giải lồng thả con rối ra, vô cùng ——–“
Chu Húc kẹt từ, quay đầu nhìn Văn Thời rồi sửa lời: “Có hơi….cũng coi như ghê gớm.”
Bảo thằng nghé này khen trước mặt người ta một câu thì không bằng giết quách nó đi.
“Dù sao tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, với trình độ này sao lại không lên được danh phả.” Chu Húc nói.
Nó nhớ tới kết luận của Trương Lam và Trương Nhã Lâm về Văn Thời ngày trước, nói tên đại đồ đệ nhà họ Thẩm thực lực bất ổn, thỉnh thoảng bộc phát nhưng chung quy trình độ vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.
Nhưng….
Nếu mỗi lần vào lồng lại bộc phát một lần, hoặc gọi là thực lực bất ổn. Vậy nó cũng muốn bất ổn như thế.
Đại Đông thấy Chu Húc cùng đầu chiến tuyến với mình, nháy mắt tăng thêm sức mạnh, hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi Văn Thời: “Cho nên vì sao tên cậu không có trên danh phả???”
Nếu chỉ có mình hắn ta hùng hổ như thế thì chẳng nói làm gì, thế nhưng tên khốn Tạ Vấn đứng hóng hớt còn sợ chuyện chưa đủ lớn bèn châm ngòi thổi gió, anh ta khẽ nhíu mày nhìn sang, còn bắt chước ngữ khí của Đại Đông hỏi: “Đúng rồi, vì sao cậu không lên được danh phả thế?”
Văn Thời: “….”
Con mẹ anh ác vừa thôi.
Văn Thời không phải người giỏi nói dối, lời nói có thể trót lọt hay không thì còn phải coi số. Quy trình cơ bản là như thế này——nghiêm mặt kiếm cớ, càng tìm sơ hở càng nhiều, từ bỏ đấu tranh, thích tin thì tin mà không tin thì cút.
Nếu là người hiểu hắn, nhìn hắn trải qua quá trình này thật sự là một việc rất thú vị. Mỗi tội người hiểu hắn thì gần như chẳng có ai dám đùa cợt hắn như vậy.
Tên khốn Tạ Vấn hùa theo một hồi, không biết nhớ ra chuyện gì mà chợt nở nụ cười, cười xong liền phản chiến, quay đầu hỏi Đại Đông: “Nhắc mới nhớ, ai tạo ra danh phả nhỉ?”
Đại Đông trực tiếp bị câu hỏi đánh gục.
Cuối cùng vẫn là nhân tài Chu Húc về mặt lý luận trả lời thay hắn: “Nhà tôi.”
“Ai cơ?” Đại Đông vẫn mơ hồ.
Chu Húc liếc mắt, không vui vẻ gì cho lắm: “Trương.”
Đại Đông à à hai tiếng, kịp thời ngộ ra.
Lời này cũng không đúng hẳn.
Nếu ngược dòng tìm hiểu nguồn gốc danh phả thì phải quay về lớp đồ đệ của Trần Bất Đáo. Bức tranh sớm nhất được quyết định bởi mọi người và một người chịu trách nhiệm viết, người viết là Bốc Ninh chuyên tu quẻ thuật trận pháp.
Mục đích ban đầu khi vẽ ra tấm danh phả này không phải là vì xếp hạng, cũng không phải vì thể hiện vinh quang hiển hách khổng lồ của một gia tộc nào đó. Chỉ đơn giản vì đám người Bốc Ninh bọn họ cũng muốn nhận đồ đệ nhưng lại sợ tương lai sinh ra quá nhiều nhánh mạch, thế hệ đời sau có thể không hiểu được rõ, thế là xuất hiện một bức danh phả như trên để tỏ rõ sự truyền thừa.
Khi đó cũng có thứ hạng nhưng không chuẩn xác thái quá như bây giờ, chỉ có phạm vi đại khái mà thôi. Bốc Ninh tạo ra thứ này không phải để khơi gợi sự cạnh tranh, chỉ nghĩ rằng nếu con cháu đệ tử đời sau chẳng may gặp phải lồng lớn không thể giải quyết được thì có thể căn cứ vào danh phả tìm được người có thể giúp đỡ mình trong thế hệ phán quan còn tồn tại ở dương gian.
Sau này nhà họ Trương phát triển lớn mạnh, suy xét nhân số trên danh phả ngày càng đông, nhánh mạch ngày càng phức tạp, vì để phân chia khu vực dễ hơn, bọn họ đã sửa lại vài thứ dựa trên bức tranh của Bốc Ninh.
Thật ra bọn họ không thể thêm hay bớt thứ gì, chỉ có thể điều chỉnh thứ hạng chi tiết hơn chút mà thôi. Nói trắng ra là để bức tranh này hiệu nghiệm và nhanh nhạy hơn một chút.
Việc này truyền từ đời này sang đời khác, trong miệng một vài người dần trở thành ‘bức tranh do nhà họ Trương làm’.
Chu Húc cũng được Trương Nhã Lâm kể cho nghe ngọn nguồn, nhưng để bớt việc, nó luôn luôn nhảy qua lão tổ tông, nói thẳng là họ Trương làm.
“Đúng, tôi suýt nữa quên mất, là nhà họ Trương.” Đại Đông không muốn để lộ bản thân dốt đặc cán mai, vội vàng hùa theo.
Tiếp đó trông thấy Tạ Vấn gật nhẹ đầu nói: “Vậy chuyện vì sao không lên được danh phả thì cậu quay về hỏi Trương gia đi, hỏi cậu ấy làm gì, bức tranh cũng không phải do cậu ta vẽ.”
Đại Đông bị chặn họng, chẳng tìm được lý do phản bác.
Cũng đúng, mọi người đều biết rằng không ai có thể tự tiện bổ sung tên của bản thân lên bức danh phả được, trừ khi anh là Bốc Ninh chuyển kiếp.
Đại Đông cảm giác bản thân đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, trông dáng vẻ im lặng của đại đồ đệ nhà họ Thẩm, đoán chừng chính hắn cũng bó tay hết cách.
“Vậy——“ Đại Đông ngượng ngùng phất tay nói, “Coi như tôi chưa nói, coi như tôi chưa nói gì.”
Nhưng mà tình huống này thực sự hiếm thấy, hắn định quay về hỏi thăm sư phụ mình và bà cô lớn họ Trương một chút. Trên danh phả có sai sót lớn như thế mà không ai quản à? Đáng sợ biết bao.
Tiết mục chen ngang bắt đầu từ sự lúng túng của Đại Đông rồi cũng lại dùng sự lúng túng của Đại Đông để kết thúc.
Văn Thời không đánh mà thắng nhờ sự trợ giúp tốt bụng hiếm có của Tạ Vấn, ngay cả cái cớ sứt sẹo cũng khỏi cần nghĩ, cứ thể gạt bỏ được chủ đề liên quan tới bức danh phả.
Hắn cụp mắt hỏi Thẩm Mạn Di chuyện chính: “Nhà em chỉ rộng như này?”
Thẩm Mạn Di lắc đầu: “Nhà em rất rộng, có hai tầng, có sân trước và cả vườn hoa ở sân sau nữa.”
Văn Thời: “Đây là tầng hai?”
Thẩm Mạn Di: “Vâng.”
Văn Thời: “Nếu muốn tới nơi khác thì đi bằng cách nào?”
Thẩm Mạn Di vô thức trả lời: “Đi cầu thang.”
Nói xong cô bé sững sờ một lát, lại lắc đầu nói: “À, cầu thang không đi được.”
Cô bé nói không sai. Lúc mới vào lồng Văn Thời cũng từng nhìn qua, tầng hai của nhà họ Thẩm là hình chữ ‘回’, vòng ngoài là các gian phòng, vòng trong là cầu thang. Nhưng bọn hắn lượn quanh hành lang này mấy vòng vẫn không thấy lối vào cầu thang.
Bất kể bọn họ đi tới đầu nào hành lang thì cũng đều nhìn thấy hình dáng cầu thang giống hệt nhau, cửa vào luôn luôn nằm sau góc ngoặt bên trái bọn họ.
Mà đầu còn lại của cầu thang mãi mãi bị bóng tối bao phủ, không thể thấy tình hình dưới lầu.
Dưới tình huống thông thường, cảnh tượng như thế này xuất hiện đã nói rõ một điều —-cái lồng này chỉ lớn như vậy, chỉ gói gọn trong tầng hai, cho nên không có lối xuống tầng một.
Nhưng lần này rõ ràng lại khác, bởi vì bọn họ lượn khắp tầng hai một vòng cũng không thấy chủ lồng thật sự. Điều này thể hiện rằng còn có khu vực khác nữa, do bọn hắn không tìm được cách di chuyển mà thôi.
“Còn có đường khác không?” Văn Thời hỏi.
Thẩm Mạn Di cúi thấp đầu nói: “Em không biết.”
“Tiếp tục tìm xem.” Tạ Vấn nói.
Thẩm Mạn Di tóm chặt nơ con bướm, cúi gằm đầu đứng đó hồi lâu, đột nhiên thỏ thẻ bảo: “Em có thể đi theo các anh không?”
Gì???
Bọn Chu Húc quay ngoắt sang phía cô bé.
Cô bé do dự chốc lát, ngửa mặt nhìn Văn Thời và Tạ Vấn, coi bọn họ thành người có thể dựa dẫm. Cô bé nghiêm túc giải thích: “Trước kia người trong nhà rất đông, rất nhộn nhịp. Sau này không thấy bọn họ nữa nên em mới đành tìm người khác chơi cùng, nhưng bọn họ chẳng chịu đưa em theo, cứ nhìn thấy em là bỏ chạy.”
Chỉ có giả dạng thành người khác mới có thể lẩn vào trong đám người, mới có người bằng lòng nói chuyện với cô bé.
“Em không muốn ở lại đây một mình, em sợ.” Thẩm Mạn Di tủi thân nói.
Bọn Hạ Tiều nghe mà chết lặng, trong lòng thầm nhủ bọn này còn sợ hơn ấy em gái ơi.
Văn Thời đời này chưa từng dắt theo tiểu quỷ, cũng là lần đầu tiên nghe thấy tiểu quỷ đưa ra kiểu yêu cầu này, thành ra hơi ngây ngẩn.
Tạ Vấn bị nét mặt của hắn chọc cười, cụp mắt hỏi Thẩm Mạn Di: “Cũng được, vậy em còn chơi trò cô dâu thật giả nữa không?”
Thẩm Mạn Di chép miệng, lắc đầu nói: “Không chơi.”
Cô bé lúc này tỏ vẻ ngoan ngoãn chiều lòng người, dáng vẻ cúi thấp đầu thậm chí còn hơi đáng thương, y hệt như một đứa nhỏ nghe lời, hoàn toàn khác xa dáng vẻ oán khí cuồn cuộn trước đó.
Đại Đông thấy mà phục sát đất.
Văn Thời không hề phản đối cách làm của Tạ Vấn, hỏi thêm Thẩm Mạn Di một câu: “Vậy tầng hai bây giờ không còn ai bị em đụng tới nữa phải không?”
Thẩm Mạn Di thành thật gật đầu: “Hết rồi ạ.”
“Được.” Văn Thời gật đầu quay sang nói với Đại Đông, “Hỏi thăm xem bạn của cậu ở đâu?”
Đại Đông: “Bạn?”
Hắn sửng sốt một chút, chợt nhớ ra Chuột. Lần cuối cùng bọn họ liên lạc vẫn còn bị Thẩm Mạn Di quấy nhiễu. Bởi vì khó phân thật giả cho nên hắn khăng khăng hạn chế liên lạc với đối phương, luôn cảm thấy người nọ khá là quái dị.
Hiện tại Thẩm Mạn Di không gây rối nữa, ít nhất có thể xác định Chuột ở đầu bên kia bộ đàm không có vấn đề, muốn liên lạc cũng không có gánh nặng gì.
Huống hồ đối phương đã không có động tĩnh gì suốt một thời gian rồi, chẳng lẽ hắn không ở tầng này?
Đại Đông hơi áy náy, mặt mũi xám xịt đi qua cầm bộ đàm của Tôn Tư Kỳ. Hắn nhấn phím, nói vào trong bộ đàm: “Chuột ơi Chuột ơi, tôi là Đại Đông đây. Cậu có đó không? Nửa buổi không thấy động tĩnh gì rồi.”
Tốc độ nói của hắn rất nhanh, nói xong thì thả phím bị nhấn.
Một giây sau, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng điện từ xẹt xẹt, âm thanh kia khá là chói tai, dưới tình huống không có ai nói chuyện trở nên rõ ràng tới mức dị thường.
Tiếp theo, giọng của Đại Đông vang lên trong phòng ngủ kèm theo tiếng xẹt xẹt: “Chuột ơi Chuột ơi, tôi là Đại Đông đây. Cậu có đó không? Nửa buổi không thấy động tĩnh gì rồi.”
Nháy mắt đó, phòng ngủ lặng ngắt như tờ.
Đại Đông ngỡ ngàng, da gà chạy dọc sống lưng xộc thẳng lên đỉnh đầu. Hắn nhìn sang phía phát ra âm thanh, trông thấy một cái cây mắc áo bọc vải trắng.
Lúc này hắn mới nhớ ra, Chu Húc sau khi bước vào cửa còn bị cái mắc áo này dọa giật nảy mình, tưởng rằng đó là người.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về nơi đó nhưng không dám động đậy.
Bọn Hạ Tiều có lẽ cũng nhớ tới câu nói của Chu Húc, sắc mặt trắng bệch.
Đại Đông trừng hai mắt nuốt ngụm nước bọt, hắn nâng bộ đàm lên lần nữa, ấn phím nói một câu: “Chuột ơi cậu ở đâu.”
Giọng nói của hắn lại phát ra từ phía cây mắc áo, “Chuột ơi cậu ở đâu.”
“Xốc vải trắng lên đi.” Tạ Vấn bình thản nói.
Văn Thời đi qua bên đó, vươn tay giật tấm vải trắng xuống.
Chỉ thấy một người đàn ông đứng trên cái bệ của mắc áo, nhìn quần áo thì chắc là Chuột. Mỗi tội hắn cúi gằm đầu, người mềm rũ, dường như không có xương.
Nhưng Văn Thời nhanh chóng nhận ra rằng không phải dường như, mà hắn thật sự không có xương——-người trước mặt này cũng không phải đang đứng trên bệ của mắc áo, nhìn kỹ thì hắn bị treo phía trên, bên trong vai áo được chống vững, mũi chân miễn cưỡng chạm vào trên bệ.
Lúc Đại Đông té ngã lảo đảo chạy tới, vừa vặn trông thấy Văn Thời nâng mặt người bị treo lên, chỉ có một tầng da trống rỗng.
Đại Đông khi đó ngồi phịch xuống đất.
“Giả.” Văn Thời nói.
Đại Đông không tỉnh táo lại ngay được, hắn không biết Văn Thời đang an ủi mình hay là nói sự thật nữa.
Hắn ngồi đực trên đất mấy giây mới tỉnh táo lại từ trong trạng thái bàng hoàng, thấy được cái bớt trên tai trái người kia.
Đại Đông lúc này mới sụp đổ khẽ nói: “Móa, làm tôi sợ muốn chết.”
Cái bớt của Chuột là ở bên phải.
Nhưng bất kể thế nào thì cảnh tượng một người bị treo ở đây thật sự rất khủng khiếp. Đám người đánh bạo lúng ta lúng túng tháo thứ này xuống, không cẩn thận chạm vào lớp rèm trong góc khuất.
Tạ Vấn tinh mắt thấy được trong khe tường kẹp một mảnh giấy nhỏ, nhìn màu giống hệt trang giấy trong quyển nhật ký. Anh ta nhặt lên, phủi bụi rồi mở tờ giấy ra xem, sau đó đưa cho Văn Thời.
Trên đó viết rằng:
“Ngày 26 tháng 5 năm 1913, trời mưa.”
Gần đây trời mưa suốt, trong nhà quá nồm, đồ đạc rất dễ bị mục nát. Không giấu được Thẩm Mạn Di nữa, bị Lý tiên sinh phát hiện rồi.
Chao ôi, vận may của ông ta thật là kém.”
Vận may của ông ta kém tức là sao?
Văn Thời nhíu mày, bỗng nhiên cảm giác trước mặt có người đang nhìn mình.
Nhưng hắn đang đứng đối diện với cửa sổ của căn phòng, chắc không đến nỗi có thứ gì đó dán vào bên cửa sổ tầng hai nhìn hắn đâu chứ?
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, kính cửa sổ ban đêm bị phủ một tầng sương mù mờ mịt. Chiếu rọi thấp thoáng bóng người trong căn phòng.
Văn Thời nhìn chằm chằm nơi đó trong chốc lát, đưa tay kéo cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ vẫn là một màu đen vô tận, láng máng nghe thấy âm thanh của côn trùng như ở nơi thôn hoang vắng xa xôi. Hắn chợt nhớ ra gì đó, thò người ra ngoài.
…….
Hạ Tiều đang chịu đựng sự sợ hãi để làm cu li, đột nhiên bị ai đó vỗ từ phía sau.
Cậu bị dọa gào lên một tiếng: “Đứa nào?”
Chỉ thấy Chu Húc chỉ vào nơi nào đó hỏi: “Anh của anh làm gì thế?”
Hạ Tiều nhìn theo hướng chỉ tay của nó, liền trông thấy anh mình nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nhảy ra ngoài……