Phán Quan

Chương 22




Văn Thời hơi sửng sốt, lập tức thề thốt phủ nhận: “Không hề.”

Tạ Vấn không tin tưởng lắm: “Không thật hay không giả đấy?”

Văn Thời câm như hến.

Thật ra hắn muốn nói không phải chuyện này, nhưng lại không chịu nổi đối phương hỏi mình như vậy.

Có lẽ do hành lang tối thui và vắng lặng, hoặc là do Tạ Vấn đứng quá gần, giọng nói dồn xuống mức thấp nhất, nên hiện giờ hắn không nghe rõ Tạ Vấn đang nói gì.

Ai ngờ đối phương mở miệng nói: “Được rồi không đùa cậu nữa, không đói là được. Tôi—–“

Văn Thời ngắt lời: “Anh đừng lên tiếng.”

Tạ Vấn khó hiểu: “Vì sao?”

Văn Thời miết vành tai, nghiêng mặt sang bên cạnh một chút. Giữ im lặng hồi lâu mới nhíu mày quay đầu lại. Giọng điệu lộ rõ sự cáu kỉnh: “Vì anh càng nói, tôi càng đói.”

Hành lang nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Tiếng người nói chuyện trên tầng ba vọng xuống, loáng thoáng giống tiếng xì xào bàn tán.

Tạ Vấn quay đầu nhìn lên trên một cái, sau đó quay lại.

Anh cụp mắt nhìn Văn Thời chốc lát mới bảo: “Vậy tại sao phải nhịn?”

Trong phút chốc, sát khí thuộc về Tạ Vấn tràn ra, như thể đám yêu ma quỷ quái đang quấn quýt lấy nhau, mang theo cảm giác áp bức cực mạnh, rồi lại nhẹ nhàng bay bổng giống như sương mù ban đêm, bao bọc cả người Văn Thời vào trong.

Khoảnh khắc này tạo cho người ta ảo giác như bị ai đó ôm nhẹ.

Nhưng Văn Thời mới chỉ đụng vào sương mù.

Có vẻ mấy thứ đó đã quen với hắn, chúng nhanh chóng thuận theo đầu ngón tay ùa vào cơ thể, xoa dịu cảm giác đói khát từng chút một.

Mà Tạ Vấn từ đầu đến cuối vẫn đứng đó không nhúc nhích, cách Văn Thời một bậc thang. Không hề tiến tới, cũng không rời xa.

Không biết vì sao, sát khí trên người anh ta nặng hơn khi trước, nặng đến mức Văn Thời nhắm mắt cũng không thấy rõ anh, chỉ thấy ấn ký bằng tiếng Phạn màu vàng nâu đè trên nghiệp chướng đang lặng lẽ chảy xuôi.

Văn Thời nâng tay, muốn vén đám sương đen kia ra lại không cẩn thận chạm vào một thứ vừa ấm vừa lạnh nào đó.

Hắn hơi kinh ngạc sau đó nhận ra, đó là cánh tay buông xuôi của Tạ Vấn.

Bàn tay kia dường như do dự trong chớp mắt, tiếp theo liền nhẹ nhàng tránh đi.

Sát khí bỗng bị thu về, Văn Thời cũng khôi phục tinh thần rụt tay lại.

Hàng lang vẫn tối đen như mực, tiếng người nói trên tầng ba vẫn chưa ngừng, như thể tất cả chuyện vừa rồi đều là ảo giác.

Văn Thời không hé răng, cái tay rụt về vẫn quấn chỉ trắng.

Tạ Vấn trong lồng không đeo găng tay, xúc cảm mát lạnh nơi đầu ngón tay vô cùng chân thật, dường như vẫn sót lại trên ngón tay Văn Thời.

Hắn khẽ nhíu mày, miết nhẹ ngón cái hai lần, sợi chỉ dài mảnh giữa các đốt ngón tay kéo căng, trông hơi rối.

“No chưa?” Tạ Vấn vẫn là người mở lời trước.

“Ừm.” Văn Thời trầm trầm đáp.

Thật ra cả hai lần đều không no thật, bởi vì lần nào cũng bị ngắt đột ngột. Nhưng khoảnh khắc bị cắt ngang luôn rất khéo, làm hắn không tài nào nói rõ được nên tự nhiên cũng không muốn nhắc tới.

Văn Thời rũ mắt cắn bung sợi dây quấn trên tay, sau đó vừa buộc lại ngay ngắn vừa đi xuống tầng, “Xuống dưới không?”

“Có.”

Tạ Vấn gật đầu, bước xuống hai bước theo sát phía sau.

Đi được vài bước Văn Thời mới nhớ ra, lần này hắn quên nói cảm ơn với Tạ Vấn.

Nhưng hiện giờ mới nói thì có hơi không đầu không đuôi, nên đành từ bỏ.

Bọn họ nhanh chóng xuống tầng, bước chân không ngừng nghỉ, chớp mắt liền ra khỏi lối thoát hiểm ở tầng 1.

Ánh sáng của bóng đèn duy nhất trên quầy tư vấn ở sảnh lớn tầng một chỉ có thể chiếu sáng một nửa khu vực. Bà cụ nằm nhoài bên đó, bả vai nâng cao, không biết đang tìm cái gì.

Bời vì quá gầy nên cơ thể bà lắc lư run rẩy giống như có người dùng mắc áo treo một cái áo liệm vậy, ai nhát gan nhìn thấy có khi bị hù chết chứ đùa.

Nhưng lá gan Văn Thời lớn hơn cả trời.

Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng kia vài giây, rốt cuộc nhớ ra câu hỏi bị quên bẵng ban nãy.

“Anh thấy rõ chiếc nhẫn trong hộp cơm của bà ta chứ?” Hắn nói với Tạ Vấn.

Tạ Vấn nói: “Cũng tương đối rõ. Thị lực tôi khá ổn.”

Văn Thời: “Anh không cảm thấy chiếc nhẫn có vấn đề à?”

Tạ Vấn: “Vấn đề gì?”

Văn Thời nghi ngờ quan sát nét mặt anh ta, lát sau nói: “Chiếc nhẫn là giả?”

Tạ Vấn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Giả? Nghĩa là sao?”

Văn Thời thẫn thờ nhìn anh.

Đấu mắt vài giây, Tạ Vấn cười đầu hàng: “Thôi được rồi, so đấu mắt thì tôi chắc chắn không bằng cậu. Vẫn nên trung thực khai báo thì hơn, chiếc nhẫn là do tôi làm.”

Văn Thời trưng vẻ mặt “Tôi biết ngay mà.”

Hắn là khôi lỗi sư nên thông thạo nhất mảng này, chiếc nhẫn giả đó chẳng thể che mắt được hắn.

Cái này thật ra cũng là thuật con rối, nó thuộc loại hình đơn giản nhất, người có chút tư chất chịu khó đọc sách cổ thì sẽ học được sơ sơ—–tạo ra một vật chết.

Chiếc nhẫn mà bà lão kia ăn phải chính là vật chết.

Trong số những người ở đây, Trương Bích Linh rõ ràng học thuật dùng bùa, thằng nhóc vô dụng và Hạ Tiều thì khỏi nói. Người duy nhất có thể tạo ra và thích thú với nó cũng chỉ có Tạ Vấn.

Văn Thời hỏi: “Anh tạo nhẫn giả làm gì? Dọa quỷ à?”

Khỏi nói cũng biết hiệu quả ra sao.

Xưa nay chỉ thấy đồ vật trong lồng dọa người nôn ói, chứ chưa thấy ai đi dọa chúng nó ói bao giờ.

Tạ Vấn là kẻ đầu tiên.

“Bà lão lớn tuổi vậy rồi, tôi dọa bà ta làm gì.” Tạ Vấn dở khóc dở cười, dáng vẻ anh ta nho nhã lễ độ, đúng là không giống người sẽ hù dọa bà lão, nhưng mà….

Dù sao Văn Thời vẫn cảm thấy anh ta chẳng phải kẻ chịu an phận gì cho cam.

“Tôi chỉ muốn thử xem.” Tạ Vấn giải thích.

“Thử gì?”

Tạ Vấn không trả lời, thay vào đó anh nói: “Hai ta từng bị rượt đuổi một lần, cậu nhớ rõ hình dáng chiếc nhẫn của vị tài xế kia ra sao không?”

Văn Thời: “Không nhớ rõ.”

Tạ Vấn: “?”

Anh ta sửng sốt rồi khẽ “À” một tiếng: “Phải rồi, cậu có ngoảnh đầu nhìn đâu, cậu bận cõng tôi mà. Nhân lúc khoảng cách giữa tôi và cô ta gần nhau đã nhìn vài lần.”

Văn Thời tức giận nói: “Sau đó thì sao?”

Tạ Vấn: “Chiếc nhẫn của cô ta cũng bằng vàng, nhưng bên cạnh có hoa văn.”

“Có hoa văn? Không phải nhẫn trơn à?”

“Không phải.”

Vậy thì đáng để cân nhắc đây.

Văn Thời nhìn về phía quầy tư vấn, bỗng nhiên bước qua tóm nhẹ vai bà lão.

Đối phương giật nảy mình, quay đầu, tròng mắt trắng hếu nhìn Văn Thời không chớp mắt. Sau một lát, bà ta mới rề rà quay đầu về, tiếp tục lục lọi ở quầy tư vấn.

Dưới đáy quầy tư vấn là một khe hẹp, bà ta ngồi xổm xuống, rúc mặt vào trong khe hở.

Động tác của bà ta vô cùng vặn vẹo, gương mặt như thể xoay 180 độ, dán sát đất, lúc sau lại thò ra từ chỗ khác quầy tư vấn, khuôn mặt bẹp dí đối diện với Văn Thời.

Bà lão: “….”

“Bà đang làm gì thế?”

Bà lão mấp máy môi, khẽ khàng đáp: “Tìm nhẫn, nhẫn vàng.”

Văn Thời nhìn thoáng qua trên bàn, khăn tay của bà ta nằm đó, bên trong trống trơn. Trình độ của Tạ Vấn có hạn, tạo ra nhẫn giả chưa được bao lâu đã biến mất.

Bà lão vẫn miệt mài tìm kiếm: “Chắc là cô ta quăng ở bên này, tôi tìm cho cô ta, nếu không có chuyện gì khác thì chính là mất rồi, mất rồi.”

“Không cẩn thận, không cẩn thận.” Bà ta rụt đầu về, bò lồm cồm dậy kéo theo cơ thể dính đầy bụi, run lập cập tìm tiếp, “Nhẫn kết hôn sao có thể bất cẩn như thế chứ, tôi phải tìm xem.”

Văn Thời quay đầu nhìn về phía Tạ Vấn.

Tạ Vấn nhẹ giọng nói: “Phát hiện chỗ sai rồi đúng không?”

Văn Thời cau mày lùi lại: “Nếu người phụ nữ đuổi theo chúng ta là chủ lồng, cô ta phải là người biết rõ nhất chiếc nhẫn có nằm trên tay mình hay không. Bà cụ chính là thứ kéo dài ý thức cho chủ lồng…..”

Cô ta không phải chủ lồng, có lẽ phản ứng sẽ hơi chậm chạp một chút nhưng không đến mức coi chiếc nhẫn giả là thật, vội vàng tìm kiếm khắp nơi.

Vậy thì chỉ có một khả năng——-

Văn Thời thấp giọng nói: “Chủ lồng là người khác.”

Là một trong những chủ tiệm trông bình thản kia.

***

Tầng ba, cửa hàng quần áo.

Bọn thanh niên áo kẻ ca rô đang ngồi khoanh chân dưới đất giống một tổ chim, con nào con nấy chen chúc, quyết không chịu lạc đàn.

“Dưới cửa cuốn có một khe hở.” Có người rụt chân về, sợ hãi nói.

Chu Húc mất kiên nhẫn đáp: “Thấy rồi, cố ý để ngỏ đó. Lúc trước tôi cũng để thế sao mấy người không kêu?”

“Trước đó không để ý.” Người kia ngượng ngùng nói.

Cẳng chân thằng nhóc Hạ Tiều ngắn ngủn, ngồi trên quầy vung vẩy hai cái đùi.

Cậu nhìn dáng vẻ hùng hổ của Chu Húc, nhịn không được bảo: “Chú mày cũng biết khá nhiều đấy chứ, học theo phái nào vậy? Có dùng bùa giống mẹ không?”

“Mắc mớ gì tới anh?!” Chẳng biết chọc phải cọng dây thần kinh nào của Chu Húc, nó cáu kỉnh nói: “Lo cho cái thân mình trước đi.”

Hạ Tiều ngẩn người: “Anh hỏi mày hẳn hoi tử tế mà sao mày trả lời vậy? Ăn phải thuốc nổ hay gì mà thái độ xanh chín thế?”

“Lại còn hỏi hẳn hoi nữa cơ.” Chu Húc tỏ vẻ quái đản, “Toàn chọn chuyện tế nhị để nói, cứt chó.”

Mắng xong nó phớt lờ cậu, ngồi thu lu một góc quay lưng với tất cả mọi người.

Hạ Tiều đang yên đang lành bị chửi cho một trận, tủi thân ngậm miệng. Nhưng đúng là cậu chọc trúng bãi mìn thật.

Lúc Chu Húc sinh ra, tư chất của nó cũng không tệ, ngày bé lại sống ở trong tộc nhiều năm, mỗi ngày đều theo sát hai người lợi hại nhất, hết nghe dì nhỏ Trương Lam giảng những lời đồn đãi về phán quan lại tới nghe chú nhỏ Trương Nhã Lâm khoe kiến thức, nói cho nó những điều phán quan có thể làm và không thể làm.

Nó thuộc làu làu mọi chuyện về phán quan, theo lý mà nói thì sẽ là hạt giống tốt kế thừa gia nghiệp, nhưng tất cả lại bị mẹ nó phá hỏng.

Trương Bích Linh không cho nó học mấy thứ thực tế, không dẫn nó vào lồng, càng không cho phép người khác dẫn vào, dù có khóc lóc mè nheo thế nào cũng không được.

Thế nên thời kỳ phản nghịch của nó còn nghiêm trọng hơn người khác, nói chuyện với ai cũng câng câng xấc láo, nhất là với Trương Bích Linh.

Không ai nói chuyện, bầu không khí trong cửa hàng im lìm và căng thẳng.

Hạ Tiều chợt trông thấy bên ngoài khe hở của cửa hàng thấp thoáng một cái bóng, do cạnh cửa cuốn nên dáng vẻ vặn vẹo, nó không nhúc nhích. Giống như có thứ gì đó đứng ngoài cửa, đang lẳng lặng nhìn bọn họ.

Lông tơ cậu dựng đứng, co hai chân lắc lư lên, dùng khuỷu tay huých người đằng sau.

“Huých tôi làm gì?!” Chu Húc nói.

Hạ Tiều: “Xuỵt—–“

Cậu vỗ vai Chu Húc, chỉ vào cái bóng kia, thì thầm: “Mẹ em à?”

Chu Húc: “Mẹ anh thì có.”

Hạ Tiều vốn đang run lập cập, bị nó mắng như vậy, tức đến nỗi hết cả sợ.

Chu Húc lại nói: “Chỗ đó có cái thùng rác, có bóng là chuyện bình thường. Xem cái bộ dạng sợ sệt của anh kìa.”

Hạ Tiều đang định nói tiếp, một bên khác của cửa cuốn đột nhiên kêu vang!

Cậu quay ngoắt đầu nhìn, thấy hai bàn tay trắng bệch luồn vào từ khe cửa, ngón tay sưng phù, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn, siết chặt hằn vết đỏ.

“Đù má!”

Cậu sợ hãi kêu một tiếng, dọa Chu Húc cũng nhảy dựng lên.

Ngay sau đó, hai bàn tay trắng bợt kia dùng sức nắm chặt cửa cuốn —–

Cửa bị nâng lên “xoạch xoạch”, lộ ra gương mặt Trương Bích Linh.

Chu Húc trợn trắng mắt thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Hạ Tiều: “Lúc này là mẹ tôi.”

“Mẹ tôi mẹ anh cái gì hả?” Có lẽ Trương Bích Linh tưởng nó lại đang giận cá chém thớt, khi bước vào liền cau mày.

Khuỷu tay cô treo một túi vải dày không biết từ đâu ra, còn có một ấm đun nước bằng điện, tuy hơi cũ kỹ nhưng khá sạch sẽ.

Cô thả túi vải lên quầy, lấy từ trong ra một chồng cốc giấy dùng một lần, còn cả dung dịch sát trùng cồn i-ốt và băng dán cá nhân, với một xấp giấy vàng nhỏ.

“Cậu sát trùng qua mũi của mình đi.” Trương Bích Linh đưa cồn i-ốt cho thanh niên mặc áo sơ mi kẻ ca rô.

Hắn bị trầy da do cánh cửa thang máy sượt vào, máu vẫn không ngừng chảy xuống, dọc đường toàn là vết tích của hắn, áo sơ mi cũng bị loang lổ không ít, nhìn từ xa thật sự có hơi dọa người.

“Máu của tôi hình như không ngừng chảy được.” Cậu ta sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng nói.

“Bình thường, trong này là vậy.” Trương Bích Linh nói, “Cho nên tuyệt đối không được để bị thương.”

Cô nói xong ngồi xuống quầy, lấy giấy vàng bắt đầu vẽ bùa. Hạ Tiều thò đầu qua nhìn, không tài nào hiểu nổi.

Trương Bích Linh cười cười với cậu, cô nói: “Ông cụ Thẩm không dùng bùa nên có lẽ cậu nhìn không quen. Lúc tôi vào đây chẳng ngờ cái lồng này lại phiền phức như vậy, thành ra số bùa mang theo không đủ dùng, bây giờ vẽ tạm một chút để bảo vệ cửa hàng, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Cô vẽ bùa rất nhanh, một bút một tấm, có vẻ được luyện tập nhuần nhuyễn từ nhỏ.

Tiếp theo, cô nhanh chóng cầm bốn lá bùa dán lên bốn phía cửa hàng.

“Cái này có tác dụng gì ạ?” Hạ Tiều hỏi.

Chu Húc lanh chanh cướp lời: “Cái này ngày trước gọi là bùa phong thành, đương nhiên phải lợi hại mới có thể phong thành, nhỏ nhỏ thì phong ấn phòng ở. Chỉ cần dán lên là mấy thứ bên ngoài không vào được.”

Đám người co rúm trên đất nghe vậy yên tâm hơn nhiều, sắc mặt thoáng thả lỏng.

Bên trong ấm điện Trương Bích Linh mang về đổ đầy nước, cắm vào ổ khoảng mấy phút, nước sôi ùng ục phát ra tiếng ‘xì xì’.

Hạ Tiều nghe một hồi, cảm giác như có người đang xi tè.

Cậu ráng nhịn, đến khi đang định mở miệng thì nghe thấy Chu Húc bảo: “Tôi muốn đi WC, anh đi không?”

Hạ Tiều cầu còn không được: “Đi đi đi.”

Trương Bích Linh không yên tâm cho lắm, nhưng hai người đều là con trai nên cô cũng không tiện đi theo, đành nhét hai lá bùa cho bọn họ, dặn dò đi nhanh về nhanh.

Kết quả Chu Húc vừa ra khỏi cửa liền vo lá bùa thành một cục vứt đi. Hạ Tiều lòng đầy sợ hãi lại không cản nổi nó, chỉ có thể nắm chặt lá bùa của mình trong tay.

Nhà vệ sinh của khu mua sắm và lối thoát hiểm cùng một con đường, vừa quẹo vào đã gặp hành lang tối đen, chỉ thấp thoáng vài tia sáng xanh biếc. Bởi vì hành lang hẹp dài, nên lúc đi qua còn có tiếng vọng.

Hạ Tiều vừa đi vừa quay đầu nhìn, cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó đang đi theo bọn họ.

“Đệt, anh đừng quay đầu lại nữa được không?” Chu Húc nói, “Xem phim ma bao giờ chưa? Quay đầu nhìn là thấy được bao nhiêu quỷ, anh không đếm số đấy chứ?”

“Tôi cứ không quay đầu thì quỷ sẽ không tới chắc?” Hạ Tiều lầm bầm phản bác, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “À phải rồi, ngày trước anh từng nghe anh Văn…khụ khụ!”

Cậu suýt chút nữa lỡ mồm, vội vàng ho vài tiếng để lấp liếm.

Chu Húc bị cậu dọa cho run lập cập, suýt nữa quỳ hai đầu gối xuống, bóc trần sự thật là mình cũng nhát gan.

“Không dưng anh ho khan làm gì?” Nó thẹn quá hóa giận mắng mỏ.

“Ngứa cổ.” Hạ Tiều giải thích.

“Uống thuốc độc là khỏi ngứa!” Chu Húc tức giận nói, “Vừa rồi anh bảo anh từng nghe cái gì?”

Hạ Tiều lề mề đáp: “Anh từng nghe anh Văn bảo, người sống dùng hư tướng để vào lồng, thế thì tại sao lại biết đói, biết đi wc được nhỉ?”

Hai người vượt qua khó khăn gian khổ mới ngoặt vào nhà vệ sinh nam, còn không dám đứng cách xa quá, tìm hai cái bồn sát cạnh nhau mà đứng.

Chu Húc nói: “Anh ngủ mơ thì có đói không? Buồn đái không?”

Hạ Tiều vốn đang kéo khóa quần, vừa nghe thế liền ngừng tay: “Có chứ, ở đây giống nằm mơ á?”

Chu Húc: “Chính xác.”

Hạ Tiều yên lặng lùi về sau một bước: “Thế thôi anh nhịn.”

Chu Húc: “?”

Hạ Tiều nói một cách sâu kín: “Em ngủ mơ mắc đái thì có tìm thấy nhà vệ sinh không?”

Chu Húc hồi tưởng một chút: “Hình như là không.”

Hạ Tiều lại sâu kín: “Anh tìm được.”

Chu Húc: “Rồi sao?”

Hạ Tiều: “Hôm sau giặt ga giường và quần chứ sao.”

Chu Húc: “……”

Hạ Tiều nhắc tới đó thì dừng, không nói thêm gì, im lặng đi ra ngoài chờ Chu Húc.

Chu Húc muốn chửi.

Trước bồn rửa tay của wc nam có một mặt gương dài, cạnh mép gương có gắn đèn màu vàng, rọi từ trong tường ra.

Hạ Tiều đợi một lúc, chợt cảm giác ánh đèn kia lóe lên như bị chập chờn. Nhưng vừa khéo cậu lại chớp mắt nên khó phát hiện ra.

“Đái xong chưa? Nhanh lên.” Hạ Tiều tưởng tượng một đống tình huống, da đầu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Chu Húc không trả lời.

Hạ Tiều hơi luống cuống, lại hỏi: “Em đái xong chưa vậy?”

Chu Húc vẫn không trả lời như cũ.

Cậu cảm giác như có một chậu nước đá dốc ngược xuống đầu, cả người đều đông cứng,

Đừng hoảng, mình cũng không phải người, đừng hoảng.

Hạ Tiều lẩm bẩm trong lòng, cố gắng kiềm chế bản năng “Chạy trốn”, buộc bản thân đi về phía trước hai bước.

Bên cạnh bồn cầu không một bóng người, Chu Húc đã biến mất.

Ngược lại phía cửa sổ kêu lên cọt kẹt, một cơn gió âm u lạnh căm căm thổi vào, khẽ khàng lướt qua cổ người.

Hạ Tiều nổi hết da gà, quay đầu nhìn liền thấy một người mặc áo thun màu đỏ đang dùng tư thế quái gở ghé vào bên cửa sổ. Hắn duỗi thẳng cổ ra bên ngoài cửa sổ, một chân dẫm lên trên bệ cửa, trông như con nhện to đùng đang vắt vẻo ở đó.

Sau lưng áo thun kia có ghi chữ ‘FUCK’, Hạ Tiều nhận ra là áo Chu Húc mặc.

Thế là cậu nuốt ngụm nước bọt rồi kêu: “Này! Mày điên rồi à em?!”

Chu Húc co rúm cổ sau đó chậm rãi quay lại, cả gương mặt nghiêng vẹo trên bả vai, hai con mắt to tròn, không chớp mắt nhìn sang.

Đờ mờ….

Hạ Tiểu xém nữa ngỏm củ tỏi ngay tại chỗ.

Cậu bị dọa điên rồi, thế nên tiện tay túm đồ ném qua, nện ‘rầm’ một phát bên cửa sổ.

Ném xong mới nhận ra đó là cái bình giữ nhiệt bằng thủy tinh, không biết ai gác lên bồn cầu.

Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang vọng trong wc, mảnh vỡ văng khắp nơi trúng cả lên mặt Chu Húc. Nó kêu ‘áu’ một tiếng rồi mới hoàn hồn.

Giây tiếp theo, tiếng bước chân truyền tới từ sau lưng.

Hạ Tiều chỉ cảm thấy một trận gió vụt qua mặt mình, kèm theo mùi hương rất nhạt, gần giống cây mai trắng trong sân.

Sau đó giọng Văn Thời cất lên: “Đúng là giỏi tìm việc ghê.”

Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt ấy, Hạ Tiều lại rớt nước mắt vui mừng.

“Anh.”

Cậu nhìn Văn Thời túm gáy Chu Húc lôi xuống khỏi bệ cửa sổ, mới thả lỏng được tý chợt cảm giác có hai cánh tay đặt lên vai mình.

Hạ Tiều khóc thét, nghe thấy Tạ Vấn ‘xuỵt’ một tiếng ở sau lưng mình, bình thản nói: “Ồn ào cái gì, anh cậu bảo tôi ấn chặt cậu.”

Nhấn em xuống làm gì?!

Cậu suy sụp nghĩ.

Ngay sau đó, Tạ Vấn gõ một cái sau lưng cậu, buông lỏng tay ra.

Hạ Tiều đang ngơ ngác thì thấy một thứ nhẹ tênh rơi xuống đất. Cậu cúi đầu nhìn, là một túm tóc rối được buộc chặt.

Tóc này vừa nhìn đã biết là không phải của cậu, bởi vì lúc trước cậu từng nhuộm màu xanh rêu chứ không đen như vậy, cũng không xơ cứng. Huống chi, búi tóc này còn xen lẫn một vài sợi trắng bạc.

“Tóc này ở đâu ra thế?” Hạ Tiều run giọng hỏi.

“Mọc trên cổ cậu.” Tạ Vấn trả lời.

Tim Hạ Tiều dứt khoát nứt toác, cậu thò tay sờ sau gáy, ngón tay run lẩy bà lẩy bẩy. Cũng may Tạ Vấn bổ sung thêm một câu: “Không cần run thế đâu, bây giờ hết rồi.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Hạ Tiều hỏi.

“Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là đề phòng sai người thôi.” Văn Thời xách theo Chu Húc đi qua, động tác chẳng dịu dàng gì cho mấy, hắn vặn vòi nước, tạt hai phát lên mặt Chu Húc.

Thằng nhóc ăn hại giật mình, hoàn toàn tỉnh táo. Dường như nó vẫn nhớ rõ cảnh tượng vừa rồi, sợ tới mức không nói nên lời, mở mồm là phun một loạt ‘Đờ mờ’.

Một lúc sau nó mới hoảng sợ chỉ vào Hạ Tiều nói: “Ban nãy anh chẳng giống anh gì cả, giống một người đàn ông.”

Hạ Tiều: “Anh—-“

Đúng ra cậu sắp khóc rồi nhưng vừa nghe vậy nước mắt lại chảy ngược về: “Sao anh mày lại không giống đàn ông hả?”

“Không phải.” Chu Húc nói năng lộn xộn, “Ý tôi là giống một người đàn ông tôi không quen. Chính là….mặt hơi sưng, không tả nổi. Dù sao cũng dọa tôi sợ gần chết.”

“Anh, vừa rồi anh bảo đề phòng sai người tức là sao?” Hạ Tiều hỏi Văn Thời.

Văn Thời vẩy nước đọng trên tay, lạnh lùng nói: “Lúc trước chúng ta toàn trốn tránh người phụ nữ kia, cho rằng cô ta là chủ lồng, nhưng chúng ta đã nhầm.”

“Há?! Nhầm rồi? Vậy là ai?” Chu Húc kêu lên.

“Đáng lẽ không biết.” Văn Thời nói: “Nhưng nghe chú mày nói thì đoán được đại khái, trong đám chủ cửa hàng có một người, là đàn ông, tóc buộc túm, mặt sưng phù.”

“Trong đám chủ cửa hàng? Vậy chúng ta đi tới đi lui trên hành lang, còn không phải bị hắn nhìn chằm chằm sao?” Hạ Tiều càng nghĩ càng thấy sợ.

Văn Thời không muốn nói nhảm với hai đứa nó, hắn hất cằm về phía cửa, ý bảo bọn họ cút lẹ đi, đừng loanh quanh ở chỗ này, sau đó nhặt nắp bình giữ nhiệt bên cửa sổ lên.

***

Lúc bốn người bọn họ quay lại cửa hàng, Trương Bích Linh vừa vẽ xong lá bùa cuối cùng và nhét nó vào túi.

Mặt Chu Húc bị mảnh vỡ thủy tinh văng trúng, máu chảy dọc xuống từ miệng vết thương, nhìn qua trông rất đáng sợ.

Vì thế lúc nó bước vào cửa, đám người co rúm trên mặt đất giật nảy mình.

“Úi chà, phô trương thế.” Tạ Vấn nhìn dáng vẻ tức cười của bọn họ, lầu bầu một câu.

Văn Thời phục cái mồm của anh ta luôn.

Chu Húc đỏ mặt tía tai, cáu kỉnh nói: “Chưa thấy mặt bị phá tướng bao giờ à? Tôi cũng chẳng phải quỷ, hoảng hốt thế làm gì?”

Trương Bích Linh vội vàng cầm dung dịch sát trùng và băng keo cá nhân chạy qua hỏi: “Làm sao vậy? Đụng phải thứ gì à? Không phải đưa cho con bùa phòng thân rồi sao?”

Chu Húc giật lấy lọ cồn sát trùng, tránh tay cô, tự mình lủi vào góc soi gương xử lý vết thương.

“Gặp phải chuyện gì vậy? Bà cụ Từ đâu?” Trương Bích Linh hỏi.

“Bà cụ Từ?” Văn Thời hơi sửng sốt.

“À, chính là bà cụ xuống tầng một đó.” Trương Bích Linh giải thích, “Bảng hiệu nhà bà ấy có viết ‘tiệm may cụ Từ’ nên tôi gọi vậy cho tiện.”

“Bà ấy mất nhẫn, đã quay về tiệm rồi.” Văn Thời nói.

Lúc lên tầng, bọn họ quan sát kỹ một lượt, không biết vì sao, tiệm khung ảnh ở tầng ba đã đóng cửa thì vẫn còn dư lại năm cửa hàng, nhưng bây giờ lại không có tiệm nào mở cửa.

Rõ ràng người phụ nữ kia còn chưa tới tìm người, bọn họ đã tự nhốt mình bên trong cửa hàng.

Ngay cả bà cụ Từ sau khi về đến tiệm cũng vội vàng đóng cửa, giống như đang trốn thứ gì đó.

Quá kỳ quái.

Văn Thời không thích giải thích đi giải thích lại một chuyện với từng người, hắn ngại dài dòng. Cũng may Chu Húc và Hạ Tiều không ngại nói chuyện, cộng thêm Tạ Vấn thỉnh thoảng bổ sung vài câu, dọa mấy người trong tiệm sợ xanh mắt mèo.

Trương Bích Linh đóng kín cửa cuốn, vừa kiểm tra bùa chú trên cửa vừa nghe bọn họ kể chuyện.

Nghe xong, cô rốt cuộc bừng tỉnh: “Thảo nào, thảo nào tôi cảm thấy mọi thứ trong cái lồng này đều rất mâu thuẫn. Bảo sao vị tài xế nữ kia hay lên đây tìm người, nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy. Đám chủ tiệm đó lần nào cũng đều đóng cửa kịp thời khiến cô ta vồ hụt.”

“Đúng vậy.” Chu Húc hiếm hoi lắm mới đồng tình với mẹ mình, “nếu cô ta là chủ lồng, muốn tìm ai thì đám người kia chắc chắn sẽ nhảy nhót tự dâng mình tới cửa ấy chứ. Còn nếu không phải chủ lồng thì quá rõ ràng rồi.”

Bọn họ tổng kết mọi chuyện, vốn tưởng rằng tìm được điểm mấu chốt, ai ngờ Tạ Vấn đột nhiên mở miệng, tỉnh bơ quăng một câu: “Rõ ràng á? Sao tôi cảm thấy nó vẫn rối nhỉ.”

Đầu Chu Húc toàn dấu chấm hỏi: “Không phải hai người bảo nhầm rồi à?! Sao lại không hợp lý.”

“Chúng tôi bảo trong đám chủ tiệm có chủ lồng, có lẽ là đàn ông, tóc rối, mặt hơi sưng.” Tạ Vấn nói.

Không biết Trương Bích Linh nghĩ tới điều gì, trông có vẻ khá suy tư, sau đó gật gù nói: “Nếu như là người đó thì tôi có thấy. Là người bán văn phòng phẩm. Nhưng không tìm thấy cửa tiệm ở đâu, hắn ban nãy lại không hề mở cửa.”

Tạ Vấn nhìn cô, gật đầu nói: “Có lẽ gần đúng rồi đấy.”

“Thế này vẫn chưa đủ thuyết phục à? Còn vấn đề ở đâu nữa?” Trương Bích Linh buồn bực hỏi.

“Đương nhiên là có.” Tạ Vấn nói, “Tôi bảo hắn là chủ lồng, nhưng chưa từng nói người phụ nữ kia chắc chắn không phải chủ lồng.”

Trương Bích Linh nhíu mày: “Tức là sao?”

“Tôi không giải được lồng nên ít khi xông vào, không hiểu rõ lắm.” Anh ta quay đầu nói với Văn Thời, “Cho nên muốn hỏi một vấn đề ngớ ngẩn, liệu một lồng có thể có hai vị chủ lồng không?”

Văn Thời không ngồi mà đang khoanh tay tựa lên cửa cuốn.

Hắn nghe vậy thì híp mắt sờ sờ bên gáy, không trực tiếp trả lời mà nhìn về phía Trương Bích Linh.

Trương Bích Linh ngây ngẩn cả người.

Ngược lại Chu Húc như một đứa học trò giành trả lời, nó hăng hái nói: “Tôi biết nè! Tôi từng nghe dì nhỏ bảo là có thể. Cái này cũng giống như đập trứng gà có hai lòng đỏ vậy, có vài lồng không chỉ có một chủ lồng thôi đâu.”

“Thế cũng được á? Vì sao lại như vậy?” Hạ Tiều ngu ngơ.

Lòng hư vinh của Chu Húc được thỏa mãn cực độ: “Thông thường mối quan hệ của hai chủ lồng cực kỳ gắn bó mật thiết, có chuyện không thể bỏ xuống được hoặc cảnh tượng trùng hợp giao hòa vào nhau thì sẽ dễ xảy ra tình huống này.”

Nó miêu tả sơ sơ xong vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, lại chủ động bổ sung: “Nhưng dì nhỏ tôi nói, loại lồng này tương đối hiếm gặp, bởi vì ý thức của hai chủ lồng sẽ xung khắc với nhau, một khi tranh chấp xảy ra thì sẽ có một bên chiếm thế thượng phong, bên còn lại chẳng phải sẽ hợp lý hợp tình mà biến mất sao.”

Hạ Tiều liên tưởng đến hoàn cảnh và vị trí hiện tại của bọn họ, lẩm bẩm nói: “Hình như cũng hơi giống….Vậy, vậy sao chủ lồng yếu thế hơn còn chưa biến mất?”

“Bám lên thứ gì đó chứ sao.” Chu Húc nói mạch lạc rõ ràng, “Đánh không lại thì trốn rồi bám vào thứ khác. Cũng giống như mấy người, bám lên ma nơ canh nè, gương nè hoặc người sống….nè…”

Nói xong ba chữ cuối cùng, nó đột nhiên im như thóc.

Bầu không khí trong cửa hàng đột nhiên tĩnh mịch đến đáng sợ. Bởi vì toàn bộ người sống trong lồng này đều đang ở đây.

Nếu theo phán đoán của bọn họ, chủ lồng chiếm thế áp đảo hiện giờ là người đàn ông kia. Vậy thì, người phụ nữ có đôi mắt như hai lỗ thủng….

Chẳng phải có khả năng đang ở trong tiệm à???

Chu Húc ngỡ ngàng trong chốc lát, chợt nhớ tới điều gì vội hoảng hốt nói: “Nhắc mới nhớ, lúc trước người phụ nữ kia cứ cách một khoảng thời gian sẽ tới, cách một lát lại tới, nhưng hiện tại, hiện tại cách lần xuất hiện trước của cô ta…bao lâu rồi?”

“Không rõ, nhưng lâu lắm rồi.” Thanh niên áo sơ mi ca rô cũng hoảng hốt theo, giọng nói tràn đầy sự khiếp sợ.

Đám người vốn đang chen chúc nhốn nháo một chỗ tĩnh lặng vài giây, sau đó rục rịch tản ra, không ai dám dựa vào người khác nữa.

Dưới bầu không khí quỷ dị này, bọn họ nhìn ai cũng đều cảm thấy mấy phần quái gở.

“Cũng, cũng không chắc đâu nhỉ.” Có người xoa dịu an ủi.

Chu Húc vốn cũng tự an ủi bản thân như vậy, nhưng chợt nghĩ đến hành lang tối thui lúc đi vệ sinh, đám chủ tiệm đã trốn mất dạng từ lâu, cộng thêm vừa rồi có người nói ‘Người đàn ông chủ lồng kia thậm chí không mở cửa tiệm’, như thể bọn họ đã cảm nhận được từ sớm, nhận ra người phụ nữ kia trốn trong đám người sống bọn họ, cho nên mới trốn hết.

Đúng rồi!

Ban nãy là ai bảo ‘Người đàn ông kia không mở cửa tiệm’?

Hình như còn nói ‘Không tìm được cửa tiệm của gã ở đâu’?

Người bình thường như nó, trong lúc vội vàng chỉ có thể nhìn nhận đại khái, chủ tiệm trông như thế nào, trong tiệm bán thứ gì, còn việc có mở cửa hàng hay không thì khó chú ý được hết.

Nếu có thể chú ý tới thì nhất định có ấn tượng vô cùng sâu đậm.

Nhưng …..ấn tượng sâu thì sao lại bảo ‘tìm không được cửa tiệm ở đâu’???

Nó sửng sốt một hồi, đột nhiên tỉnh ra, ban nãy người nói câu này chính là mẹ nó, Trương Bích Linh.

Nháy mắt Chu Húc cứng đờ, động cũng không dám động, mồ hôi lạnh từ da đầu tuôn ra ồ ạt.

Tình cờ có người phá tan sự tĩnh lặng, nói một câu: “Đừng tự mình dọa mình, không phải bà chị kia đã dán bùa lên cửa rồi à? Bùa phong thành hay là bùa gì gì ấy, dù sao cũng vẫn phòng ngừa được mấy thứ kia, ngăn chúng nó vào đây. Người phụ nữ kia chắc kèo bị chặn bên ngoài rồi, không vào được đâu!”

Lời này nghe rất có lý, vài người nhao nhao phụ họa.

Thế nhưng vừa dứt lời, bọn họ liền phát hiện Văn Thời đang dựa góc tường đột nhiên đứng thẳng, không biết tới bên lá bùa từ khi nào, trực tiếp gỡ một tấm xuống.

“Này cậu làm gì thế?!” Đám người hoảng sợ, “Cậu xé nó làm gì? Điên à?!”

“Ai bảo mấy người đây là bùa phong thành?” Văn Thời mặt không cảm xúc hỏi.

Chu Húc hoảng hốt chớp chớp mắt, máy móc đáp: “Tôi.”

Hạ Tiều mở to hai mắt nhìn: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ không phải ạ?”

“Cũng khá giống.” Văn Thời nói, “Nhưng mà vẽ ngược rồi.”

“Ngược? Ngược thì có tác dụng gì?”

“Hỏi thừa.” Văn Thời lạnh lùng nói, “Phản tác dụng của phong thành.”

Nếu như nói phong thành là bảo vệ khu vực này, ngăn những thứ khác tiến vào. Vậy phản tác dụng chính là…mở rộng cửa thành.

Trong nháy mắt đó, máu Chu Húc đông lạnh từ đầu tới chân.

Hạ Tiều hoảng sợ nhìn hắn, sau đó càng hoảng sợ nhìn về phía Trương Bích Linh.

Mọi người kịp phản ứng, hét một tiếng dạt xa người cô, ngã trái ngã phải lăn tới sau lưng Tạ Vấn và Văn Thời trốn.

Trương Bích Linh đứng thẳng bất động, tròng mắt đen nhánh không chớp nhìn mọi người.

Cô hơi hé miệng, dường như định giải thích gì đó, nhưng nháy mắt tiếp theo, con người đen nhánh như vệt mực loang lổ, càng lúc càng rộng, giống lỗ thủng đen ngòm chiếm cứ nửa gương mặt.

Làn da cô ta trắng xanh, vặn cổ kêu răng rắc mấy lần, sau đó hoàn toàn biến thành hình dáng một người khác.

Khoảnh khắc đó, trong tiệm tràn ngập tiếng thét chói tai.

Có người thử đi kéo cửa cuốn nhưng ngón tay mềm nhũn, nâng kiểu gì cũng không nhúc nhích. Giữa lúc va chạm, đủ loại đồ vật rơi đầy đất, xung quanh lộn xộn.

Tròng mắt đen ngòm của người phụ nữ nhìn chòng chọc Văn Thời, cô ta nhấc chân bước một bước về phía trước, giọng nói nghẹn ngào yếu ớt: “Cậu dán nó lên được không?”

Văn Thời liếc lá bùa trên tay: “Vì sao?”

“Tôi muốn tìm người.” Người phụ nữ khẽ thở dài, “Tôi muốn tìm người, tôi tìm lâu lắm rồi, nhưng anh ấy không chịu gặp tôi.”

“Vì sao không gặp cô?” Văn Thời nói.

Người phụ nữ sờ mặt mình, cười khổ. Nhưng vì gương mặt cứng đờ nên trông vặn vẹo: “Anh ấy sợ tôi.”

Cô ta lẩm bẩm nói: “Anh ấy sợ tôi.”

“Sợ điều gì ở cô?”

“Sợ dáng vẻ hiện tại của tôi, sợ tôi đã chết rồi.” Người phụ nữ nói.

“Vậy vì sao cô nhất định phải đi tìm hắn?”

“Tôi đã từng hứa rồi.” Người phụ nữ nói khẽ, “Mỗi ngày nhận chuyến chạy qua đây một chút, vừa khéo có thể ăn một bữa cơm chiều với anh ấy. Sau đó tôi đi giao xe, anh ấy trông tiệm, đến chín giờ đóng cửa về nhà. Ngày nào cũng đều đặn như vậy, sao tôi có thể không tới được?”

Chỉ là ngày hôm đó không như ý nguyện.

Bầu trời Ninh Châu đổ mưa lớn, cầu vượt tới đường Vọng Tuyền có hơi sụt lún, nước không ngập hết đoạn đường kia, nhưng cô vừa lái vội vàng lại vừa nhận điện thoại. Không cẩn thận xông thẳng xuống nước.

Mực nước nơi đó quá sâu….

Sau ngày hôm đó, cô vẫn vào Vạn Cổ thành khi trời sẩm tối.

Cổng sân nơi này hoang vắng quạnh quẽ, nhưng vẫn có một vài cửa hàng kinh doanh tạm ổn.

Vạn Cổ thành trong ấn tượng của cô luôn là dáng vẻ của 6-7 giờ tối, bên ngoài cửa sổ thủy tinh là ánh sáng le lói của cao ốc nhà lầu, tuy nhiên khoảng cách khá xa, làm nổi bật lên sự trơ trọi lẻ loi của khu mua sắm này.

Đa số đèn trong khu mua sắm đều tắt, vài cửa hàng rải rác ở tầng hai tầng ba. Còn lại hoặc là đóng cửa sớm, hoặc là treo biển cho thuê chuyển nhượng, phủ một lớp bụi xám dày bịch.

Cửa tiệm của lão Tống nhà cô ở tầng ba.

Mỗi khi trời tối cô đều tới đây, men theo thang cuốn chậm rãi lên tầng ba, thế nhưng tất cả cửa hàng đều vội vàng thu dọn đồ đạc, kéo sập cửa cuốn ngay trước mặt cô.

Rõ ràng là hành lang gấp khúc quen thuộc nhưng toát lên vẻ lạ lẫm. Cửa hàng bún gạo chỗ ngoặt không biết vì sao chuyển sang đầu bên kia. Cửa hàng may của bà cụ Từ ngày nào cũng thay đổi vị trí.

Cô tìm không thấy lão Tống.

Lão Tống đang trốn cô.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ tới nhìn một cái rồi đi.

Nhưng hàng đêm cô tới, hàng đêm đều không gặp.

“Bọn họ đều là do cô kéo vào à?” Văn Thời hỏi.

Người phụ nữ ngơ ngác một hồi, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”

“Vì sao kéo nhiều người vào đây như vậy?”

“Bời vì….”

Người phụ nữ lẻ loi đứng đó, mãi sau mới trả lời: “Bởi vì muốn nhờ người giúp tôi, giúp anh ấy giải thoát, cũng như giúp tôi giải thoát.”

Mưa lớn lạnh lắm.

“Cậu có thể giúp tôi không?” Cô ta hỏi.

Văn Thời nhìn cô ta, dán tấm bùa mình vừa giật xuống lên cửa cuốn.

Rất nhiều, rất nhiều năm về trước, hình như có người từng nói với hắn.

Người ấy nói: Chuyện này đã định trước là khổ sai, sẽ phải chứng kiến vô vàn việc khổ đau. Thời gian lâu rồi con sẽ biết, phần lớn là do họ không đành lòng ly biệt. Đợi khi con hiểu rõ điều này thì coi như đi vào chốn hồng trần rồi.