Phán Quan

Chương 21: Truyền thuyết




Chu Húc đang suy sụp, một âm thanh còn suy sụp hơn thế truyền tới từ bên cạnh: “Oẹ—-“

Nó quay đầu nhìn, bà lão gặm xương sườn đang ôm cái thùng rác, còn nôn kinh hơn những người khác.

Chu Húc: “?”

Hộp cơm bằng nhựa của bà ta rơi dưới đất, đồ ăn bị hất văng tung tóe khắp nơi.

Hạt cơm trộn lẫn với canh thịt, thấm đẫm nước sốt, tản ra mùi thơm ngào ngạt. Người ngửi thấy miệng thèm nhỏ dãi, nhưng lại hơi buồn nôn.

Thịt xương sườn bóng nhẫy, sườn non trắng như tuyết, thịt viên nảy lên mấy lần lăn lông lốc.

Lăn chung với thịt viên là một chiếc nhẫn vàng thiết kế đơn giản.

Môi Hạ Tiều tái nhợt, nhảy cẫng lên để tránh.

Cậu sợ nhất là âm thanh này—-tiếng hòn bi hoặc là vật kim loại rơi trên sàn nhà, rõ ràng tới mức như lăn vào trong lỗ tai.

Cậu thường xuyên nghe thấy nó rồi giật mình tỉnh giấc giữa đêm, âm thanh vang ngay trên đỉnh đầu như thể có một đứa bé không ngủ được đang ngồi xổm chơi ở trên tầng. Nhưng tầng trên nhà cậu chỉ có phòng cho khách, cả căn phòng trống trơn, chắc chắn không thể có người.

Chiếc nhẫn lăn một vòng rồi lượn về bên chân bà lão.

Như là cố ý, nó ngã xuống bên đôi giày vải đen của bà, phát ra tiếng “leng keng” khẽ khàng.

Bà lão ôm thùng rác hơi run rẩy, cũng không dám ngẩng đầu lên.

Những người khác hận không thể lùi lại vài mét cách món đồ kia càng xa càng tốt, nhưng Văn Thời lại ngồi xổm xuống nhìn kỹ.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh như thế của hắn, Chu Húc có vẻ không phục, nó cũng thò đầu sang.

Chiếc nhẫn kia là một hình tròn trơn trụi, chẳng có hoa văn gì, tuy nhiên mặt nhẫn lại dính máu, mùi tanh gỉ sắt mơ hồ lan toả khá gay mũi.

Nửa mặt nhẫn còn lại không bị dính máu rất sáng, loáng thoáng phản chiếu bóng người dưới ánh đèn.

Đáng lẽ ra chỉ có Văn Thời và Chu Húc, nhưng đằng sau hai cái bóng mờ nhạt của bọn họ còn xuất hiện một khuôn mặt, mái tóc bù xù chạm vai.

Gương mặt kia thò tới phía trước, mặt mũi dần dần phóng to. Từ một gương mặt trắng bệch mơ hồ và mái tóc đen dài đến hai con mắt như có thể thấy rõ lỗ thủng, máu đỏ còn chảy ồ ạt xuống từ hai nơi đó.

Chu Húc bị doạ tới phát điên, nó hét lên một tiếng, ngã phịch mông xuống đất.

Nó bỗng nhiên quay đầu lại—–

Liền thấy Trương Bích Linh sáp lại sau lưng mình.

“Đệt, mẹ mày là ai vậy?!” Chu Húc hoảng sợ hỏi.

Trương Bích Linh: “….”

“Tao là mẹ mày.” Trương Bích Linh ngày thường dịu dàng lễ độ nhưng đối với thằng con trai ngang ngược của mình thì thực sự không dịu dàng nổi, “Mày ngứa thịt hả con?”

Chu Húc vừa mới bị màn kia dọa cho một trận hết hồn, nửa ngày còn chưa tỉnh táo, nó nhìn mẹ mình kiểu gì cũng thấy vô cùng kỳ quái. Cho nên hoảng hốt lùi lại mấy bước, ngã chổng vó cuống cuồng tìm ai đó để ôm.

Run rẩy suốt một hồi mới phát hiện người mà nó ôm chính là Hạ Tiều.

Hạ Tiều cũng đứng run rẩy một góc, cậu nói: “Có vẻ lá gan của chú mày còn nhỏ hơn anh ấy nhỉ?”

“Xí! Nhảm nhí.” Chu Húc gắt gỏng, hùng hổ buông tay ra.

Trương Bích Linh chỉ vào nó: “Mày thử nói bậy thêm một câu nữa xem?!”

Chu Húc tuy mạnh miệng lại không dám hé răng, nó vẫn cố chấp nhưng mặt lại trắng bệch, vừa nhìn đã biết là bị thứ gì đó dọa cho sợ hết hồn.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, bà lão ôm thùng rác rốt cuộc ngẩng đầu.

Bà ta vỗ ngực dựa vào bờ tường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm mình sợ gần chết, làm mình sợ gần chết…. Không sao, không sao…. Nhất định là do không cẩn thận, không cẩn thận thôi…. Mình phải, mình phải nhặt rồi đưa xuống dưới.”

Đám người khi nghe được lời nói này có chút buồn bực.

Bà lão lầm bầm một hồi mới mở mắt ra, bà ta móc ra một cái khăn tay nhăn nhúm từ trong túi.

Tiếp đó nhìn chiếc nhẫn, dùng tốc độ nhanh đến mức không thể thấy rõ. Sau đó quay mặt đi, sờ soạng ở bên chân một lát, dùng khăn tay nhặt chiếc nhẫn lên bọc kín mít như thể không được phép nhìn nhiều hơn.

Bà đứng thẳng người, cầm chiếc móc sắt dựa bên cạnh cửa, gõ ‘coong coong’ xuống đất, bước chân lề mề hướng về một nơi nào đó.

Dĩ nhiên Văn Thời vẫn đi sát theo bà. Ai ngờ vừa mới bước được hai bước liền nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân phía sau.

Hắn quay đầu, cả đám người lớn lớn bé bé lẽo đẽo theo sau, ngay cả mấy người bị nhốt ở đây vài ngày cũng không ngoại lệ.

“Mấy người không sợ à?” Hắn hỏi.

“Bà lão này còn tốt chán.” Nam sinh mặc áo sơ mi ca rô nói, “Bản thân bà ấy hình như cũng bị hù chết nên chẳng có gì đáng sợ cả. Vả lại….”

Vả lại không biết chuyện gì xảy ra, hắn giống như tràn đầy lòng hiếu kỳ, rất muốn đi theo bà ta.

Bà lão dừng lại ở một góc nào đó.

Đó là một chiếc thang máy cũ kỹ, bà ta vươn tay nhấn phím, tiếng thang máy vang lên ầm ầm.

Bóng dáng mọi người hằn lên trên cánh cửa kim loại của thang máy, ai nấy đều vặn vẹo biến dạng, cơ thể bị kéo dài, lộ ra khuôn mặt lạ lẫm.

Trong lòng Chu Húc vẫn còn sợ hãi, cảm thấy ai cũng đều kỳ lạ, cuối cùng không nhịn được quay đầu nhìn về phía sau.

Điều kiêng kỵ nhất với người nhát gan là tụ tập.

Hạ Tiều cũng bị ảnh hưởng, thần hồn nát thần tính, cậu cảm giác ánh mắt của người khác đều chất đầy tử khí âm u, luôn nhìn chằm chằm cửa thang máy.

Thang máy bất thình lình kêu một tiếng ‘đinh’, cánh cửa kim loại chậm rãi hé mở. Một mùi mục nát cũ kỹ tràn ra từ bên trong, Hạ Tiều nhếch miệng, trực giác cảnh báo không ổn cho lắm.

Bả vai cậu đột nhiên bị người ta đụng phải.

Cậu quay đầu, chỉ thấy đám người đi cùng thanh niên áo sơ mi ca rô tiến thẳng về phía thang máy, chẳng mấy chốc sẽ đi vào với bà lão.

Hạ Tiều trợn mắt không kịp phản ứng, lại nghe thấy có người thở dài.

Người thở dài là Trương Bích Linh.

Cô từng vào không ít lồng, đương nhiên biết tình huống này là gì. Những người này không phải tự nguyện vào thang máy, mà là bị người “đẩy” vào, bởi vì tiềm thức của chủ lồng mong muốn người sống biến mất.

Dù có là ai thì khoảnh khắc này đều sẽ bị ảnh hưởng, chỉ là độ nhiều ít khác nhau mà thôi.

Ngay cả cô cũng trở nên bồn chồn, đợi lúc tỉnh táo thì bản thân đã tiến về phía trước hai bước.

Nhóm người đằng trước đã bước một chân vào thang máy, lúc này cô lấy bùa quăng sang cũng không kịp nữa rồi.

Nháy mắt tiếp theo, cửa thang máy sẽ khép lại và đám người kia sẽ bị cửa thang máy cắt thành hai khúc.

Nếu có người lợi hại hơn ở đây thì tốt quá, Trương Bích Linh nhủ thầm.

Cô nhớ tới bản thân đã từng theo Trương Lam vào lồng, cũng gặp phải tình huống này, thời gian Trương Lam bị ảnh hưởng không tới hai giây, kết quả đương nhiên có hoảng sợ nhưng chẳng gặp nguy hiểm gì.

Nếu có em ấy ở đây thì tốt.

Trương Bích Linh vẫn vội vàng móc lá bùa ra, tuy rằng biết đã quá muộn.

Đầu ngón tay vừa chạm lên lá bùa, lại nghe thấy thứ gì đó văng xoẹt qua người mình, kéo theo tiếng xé gió vùn vụt.

Cô ngước mắt, thấy đám người bị mấy sợi dây trắng mảnh dài trói gô một đống, đột ngột bị ai đó giật mạnh về sau một bước.

Keng—-

Tiếng cửa kim loại va chạm vào nhau, nặng nề đóng chặt, tiếng động lớn kinh người.

Mấy người kia chợt tỉnh táo, trợn mắt nhìn cửa thang máy trước mặt không nói nên lời.

Cậu thanh niên mặc áo sơ mi ca rô xông vào đầu tiên, chóp mũi hắn bị cửa kim loại sượt qua. Sau đó hắn nhanh chóng cảm giác được dòng chất lỏng thuận theo mũi chảy xuôi xuống, tí tách nhỏ giọt trên mặt đất.

Hắn hoảng sợ cúi đầu, thấy được sợi dây quấn chặt mình và vệt máu loang lổ.

Nếu tốc độ của người trói bọn họ chậm một xíu thôi, hiện tại rơi trên đất có lẽ chẳng phải máu, mà là thân thể và đầu của tất cả bọn họ.

“Chuyện, chuyện gì thế này?!”

“Tôi, sao tôi lại đứng trước cửa thang máy?”

Đầu óc mấy người trống rỗng, lúc hoàn hồn thì xụi lơ trên đất, chân run rẩy không đứng lên nổi.

Trương Bích Linh nắm chặt lá bùa chưa kịp sử dụng, quay đầu nhìn theo sợi dây mảnh, đập vào mắt là một đôi bàn tay.

Đôi tay đó trông rất đẹp, mười ngón vừa dài vừa thẳng, bởi vì mảnh khảnh nên mu bàn tay nổi rõ gân xanh. Sợi dây trắng quấn quanh đầu ngón tay, như thể cầm nghìn cân cũng sẽ không run dù chỉ một chút, mang tới cảm giác căng thẳng khắc nghiệt.

Đó hẳn phải là bàn tay của khôi lỗi sư cao cấp.

Trương Bích Linh nhớ lại miêu tả mình từng đọc trong sách cổ ở Trương gia.

Sau đó cô ngước mắt, nhìn thấy gương mặt Văn Thời.

“Cậu….” Trương Bích Linh nhẹ giọng hỏi, “Vừa rồi cậu không bị ảnh hưởng sao?”

Văn Thời giương mắt nhìn cô, dừng một chút mới nói: “Có thể sao?”

“Vậy, vậy cậu làm thế nào mà kịp thời kéo bọn họ về?”

“Nhanh tay.” Văn Thời đáp.

Trương Bích Linh chậm rãi khôi phục tinh thần. Chớp mắt ban nãy, cô suýt nữa nghi ngờ cậu thanh niên này có trình độ cực kỳ cao, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trình độ cao thì sao lại đi theo Thẩm Kiều? Đến ngay cả ghi tên lên danh phả cũng làm không xong?

Không thể nào.

Thông qua thái độ vừa rồi, cô hồi tưởng sự cố suýt xảy ra ban nãy, lại cảm thấy phản ứng của Văn Thời cũng không tới mức nhanh như vậy.

***

Thang máy chém hụt người phát ra tiếng vang ầm ầm, chậm rãi chạy xuống tầng.

Nhóm người ngoài cửa nằm la liệt sững sờ một hồi lâu.

Văn Thời buông thõng tay thu dây, quay đầu thấy Tạ Vấn đứng bên lan can nhìn về nơi nào đó dưới tầng.

Hắn đang định đi qua thì nghe thấy giọng vịt đực cạc cạc hỏi: “Anh luyện thuật con rối à?”

Lại là cái thằng nhóc bất tài vô dụng Chu Húc này.

“Không phải.” Văn Thời nhả hai chữ.

Chu Húc bị hắn dọa dẫm: “Không phải? Thế anh luyện cái gì?”

Văn Thời tỉnh bơ đáp: “Chơi đan dây.”

Chu Húc: “……”

Anh ác vừa thôi!

Hắn trả lời như vậy, lòng hiếu kỳ của Chu Húc liền bị xóa sạch, chỉ còn lại đấu tranh nội tâm: “Anh có thể làm ra con rối không? Cái loại còn sống ấy.”

Liên quan đếch gì tới mày. Văn Thời mặc kệ nó.

Kết quả đồ ngốc Hạ Tiều không chịu được cảnh người khác xem thường anh mình, cậu há mồm nói: “Đương nhiên có thể.”

Ánh mắt Chu Húc thay đổi, toát lên vài phầm hâm mộ. Nhưng nhanh chóng biến về trạng thái ngang ngược khó ưa: “Thật hay giả đấy?”

Hạ Tiều: “Lừa em làm gì?”

Chu Húc lại hỏi: “Vậy anh cùng lúc có thể có bao nhiêu con rối?”

Hạ Tiều há miệng rồi lại khép vào, quay đầu nhìn Văn Thời. Bởi vì cậu cũng không biết: “Anh, mấy con rối nghĩa là sao? Càng nhiều càng mạnh à?”

“Nói nhảm!” Chu Húc bày ra dáng vẻ khoe khoang khoác lác, “Khôi lỗi sư bình thường đều chỉ có một con rối, dựa theo thời gian tồn tại ngắn hay dài để phán đoán thực lực của chủ nhân, khôi lỗi sư lợi hại có thể làm ra được con rối tồn tại mười mấy năm thậm chí vài chục năm. Cũng có vài người không bình thường, cực kỳ trâu bò, có thể tạo đồng thời hai con rối giống người trở lên. Chú nhỏ nhà tôi cũng làm được, chú ấy có thể có cùng lúc sáu con nhé.”

Văn Thời: “…..”

Lại nữa, hết khoe dì nhỏ lại đến khoe chú nhỏ, tiếc là hắn chẳng quen biết người nào cả.

Chu Húc vốn hy vọng mình kể xong sẽ nhận được vài ánh mắt hâm mộ, ngờ đâu hai kẻ trước mặt này chẳng hiểu cái chó gì.

Hạ Tiều sửng sốt trong chốc lát, rốt cuộc kịp phản ứng: “Chú mày bảo khôi lỗi sư bình thường chỉ có một con rối, phải là người cực kỳ trâu bò mới có thể tạo đồng thời hai con, còn hỏi anh của anh làm được mấy con? Chú mày thế là có ý gì hả?”

Chu Húc cảm thấy khá thoải mái dưới lời chất vấn của Hạ Tiều, nó khịt mũi nói: “Tôi hỏi vậy thôi. Tôi cũng chẳng bảo chỉ có chú nhỏ của tôi làm được. Theo tôi được biết thì ngoại trừ chú ấy ra, còn có vài người cũng làm được thế, nhưng người giữ số lượng nhiều nhất hiện giờ là chú tôi.”

Hạ Tiều: “Hiện giờ tức là sao?”

“Ý là vẫn còn sống đấy.”

“Vậy trước kia còn nhiều hơn à?”

“Có chứ.” Có lẽ Chu Húc cảm thấy bại dưới tay tổ tiên thì cũng không mất mặt lắm, vậy nên nó không giấu diếm nói thẳng, “Trên sách có viết, khôi lỗi sư mạnh nhất đã từng sở hữu đồng thời 12 con rối.”

Hạ Tiều trưng vẻ mặt ‘vãi nhái’. Thật ra cậu không hiểu lắm, nhưng vẫn cảm nhận được sự khủng bố trong lời nói của Chu Húc.

“Nhưng đó là chuyện của rất lâu về trước, đã sớm thất truyền rồi, hiện tại chẳng có ai làm được.” Chu Húc lại ám chỉ sự tài giỏi của chú mình.

Hạ Tiều còn đang bùi ngùi, “Người mạnh nhất chắc không phải là tổ sư gia đó chứ?”

Chu Húc nghe được ba chữ tổ sư gia, phản ứng có hơi cổ quái, xen lẫn cảm xúc kính sợ và nghe cũng không muốn nghe.

Nó gật đầu, lại lắc đầu nói: “Còn một người nữa, một trong những học trò thời kỳ đầu, cũng là cấp bậc truyền thuyết. Tên vị đó là Văn Thời.”

Hạ Tiều: “…..Ai cơ???”

Giọng cậu the thé, cái ót bị Văn Thời vỗ một phát.

Chu Húc trừng mắt nhìn cậu: “Anh rú lên làm gì? Điên à?”

Hạ Tiều quay đầu nhìn Văn Thời.

Văn Thời chỉ vào mấy người suýt nữa toi mạng nói: “Rảnh quá thì xách bọn họ về chỗ trú ẩn đi.”

Nói xong, hắn ngoảnh đầu nhìn về hướng Tạ Vấn.

Tạ Vấn dường như rất có hứng thú với màn tranh luận chí chóe của bọn họ, anh ta ở bên cạnh lắng nghe, dáng vẻ có chút say sưa bần thần, không biết đang nghĩ cái gì.

Anh nhanh chóng chú ý tới ánh mắt của Văn Thời, nhưng không hé răng. Cứ vậy mặc Văn Thời nhìn mình chán chê mới mở miệng nói: “Cậu đang có nguyện vọng khó mở miệng à? Sao cứ nhìn tôi mãi vậy?”

Văn Thời: “……”

Hắn vốn dĩ đang định mở lời, bị Tạ Vấn chặn họng bèn ngậm miệng quay đầu bước đi.

Cho đến lúc này thang máy dưới tầng 1 mới kêu “đinh” một tiếng, chậm rãi mở ra.

Bà lão chống móc sắt đi ra ngoài, lê từng bước về phía trước.

Lối thoát hiểm trong khu thương mại không có nổi một ánh đèn, chỉ có ánh sáng màu xanh lục ảm đạm phản chiếu từ biển hướng dẫn. Văn Thời đẩy cửa đi vào, một mình đi dọc theo cầu thang, muốn xuống tầng một xem thử tình hình.

Mới vừa đi không bao lâu liền nghe thấy tiếng mở cửa ở phía trên.

Giọng nói trầm trầm của Tạ Vấn vang vọng trong cầu thang yên tĩnh chật chội, nghe rất êm tai: “Đi nhanh vậy.”

“Anh theo qua đây làm gì?” Văn Thời bám tay vịn cầu thang ngừng bước.

“Chẳng làm gì.” Giọng nói Tạ Vấn sát lại gần, “Chỗ này ít người, có lẽ sẽ tiện cho cậu nói chuyện đấy.”

Văn Thời nhìn bóng dáng cao gầy của đối phương áp sát, dừng ở bậc thang phía trên, sau đó từ tốn nói: “Có phải cậu lại đói bụng rồi không?”