Phán Quan

Chương 17: Lật xe (Gặp khó)




Văn Thời ngoảnh đầu thấy một tay Tạ Vấn đang cầm dù, tay còn lại đút trong túi.

Anh hạ cây dù rất thấp để cản giọt mưa hắt chéo, chỉ lộ ra đường nét cằm đẹp đẽ.

“Anh vừa mới vỗ tôi à?” Văn Thời hỏi.

“Tôi?” Tạ Vấn không ngừng bước chân, tỏ vẻ ngạc nhiên, “Không, có kẻ vỗ vai cậu?”

“Ai biết được có phải người hay không.” Văn Thời cười khẩy nói.

Lời này dọa Hạ Tiều nhảy dựng lên, cậu bám rịt lấy cánh tay Văn Thời, giọng vo ve như muỗi: “Tức là sao ạ? Có thứ gì đi theo chúng ta à?”

Văn Thời: “Không.”

Hắn vừa lúc đi đến nút giao giữa đường Vọng Tuyền và dãy phố, nơi này chỉ có một cột đèn đường sừng sững, bóng đèn phủ bụi khiến tia sáng mờ ảo xám xịt.

Hạ Tiều run như cầy sấy, đu trên cánh tay Văn Thời, càng bám càng chặt: “Không phải? Sao lại bảo là không phải?”

Tạ Vấn cũng tò mò quay sang.

“Bởi vì không phải theo chân chúng ta —-“ Văn Thời rũ mắt nhìn con đường dưới chân, ba người cùng bước nhưng chỉ mình hắn có bóng, “Là bám theo tôi.”

“……”

“Hạ Tiều” và “Tạ Vấn” đột nhiên ngừng bước.

Chân Văn Thời xoay chuyển, quăng dù về phía hai người!

Động tác của hắn vừa hiểm vừa ác, thậm chí nghe rõ tiếng gió khi cây dù văng qua.

“Hạ Tiều” và “Tạ Vấn” bị ép lùi về sau hai bước, đang định nhào tới thì thấy Văn Thời móc ra một sợi dây từ trong túi quần jean.

Ngón tay linh hoạt thao tác, đoạn dây rối tung kia liền nhanh chóng vòng lên năm đầu ngón tay trái. Giây tiếp theo, sợi dây bị hất ra ngoài.

Đoạn dây nhẹ hều lại như nặng ngàn cân, mang theo tiếng xé gió vù vù trói vài vòng quanh hai kẻ giả mạo kia, sau đó quay về tay phải của Văn Thời.

Hắn hơi nghiêng đầu, hõm vai kẹp ô che, mười ngón tay thon dài kéo căng sợi dây về hai phía, nháy mắt siết chặt hai “người” ở trung tâm.

Chúng nó giãy giụa rít lên, sau đó tan thành một mảng hơi nước, mất tăm mất tích.

Văn Thời thẳng cổ, nhấc tay cầm lấy cán dù.

Cơn mưa vẫn ào ào như trước, khoảnh khắc vừa rồi như một khúc nhạc đệm vang lên, nhưng Văn Thời biết hắn lại lạc vào lồng của ai đó rồi.

Hắn quét mắt nhìn bốn phía, mơ hồ thấy giữa đường Vọng Tuyền có ánh đèn. Nếu không nhầm thì đó chính là Vọng Tuyền Vạn Cổ thành.

Văn Thời che dù tiến về phía đó, tranh thủ cúi đầu tháo mấy sợi dây quấn quanh đầu ngón tay.

Ngờ đâu vừa mới tháo lỏng được một chút liền cảm giác có thứ gì đó “tách” một tiếng đọng trên gáy mình, có lẽ là giọt nước, xúc cảm lạnh lẽo thuận theo xương sống chảy vào trong áo.

Hắn quay đầu lại theo bản năng, sau lưng là con đường dài không thấy điểm cuối, hoàn toàn tĩnh mịch.

Tí tách——

Lại một giọt nước rơi xuống, thấm ướt lọn tóc.

Văn Thời đột nhiên nhận ra, rõ ràng hắn đang che dù thì sao có thể bị nước mưa nhỏ ướt được???

Hắn ngẩng đầu.

Một khuôn mặt người trắng hếu núp dưới tán ô, đầu tóc ướt sũng rủ xuống, giọt nước chảy xuôi theo lọn tóc của nó.

Văn Thời: “…..”

Hắn yên lặng trong giây lát, một tay nắm cán dù bằng kim loại, “bụp” một phát gập lại!

Gương mặt người bị kẹp bên trong khẽ kêu oai oái, sau đó cả mặt người cả cây dù….bị Văn Thời ném đi.

Nhờ phúc của mấy thứ này, khi hắn tới được Vọng Tuyền Vạn Cổ thành thì cả người ướt như chuột lột, thế nên ai đó mặt lạnh tanh nhìn chòng chọc bên cạnh cột cửa, trông còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Hạ Tiều cũng bị hắn dọa khóc thét.

“Cậu ngồi xổm ở đây làm gì?” Văn Thời đá đá cái thằng oắt con kém cỏi kia mấy cái.

Hạ Tiều khịt mũi, đứng dậy từ cây cột bên cạnh: “Góc nhìn chỗ này tốt, có thể nhìn rõ ai đang tới, cộng thêm cái cột cửa này to đùng, tựa lưng lên thấy an toàn hơn.”

Nhưng đếch ai ngờ nổi anh Văn nhà cậu lại khác người bình thường, nhất định phải vòng tới từ đằng sau lại còn im như thóc, cứ đứng nhỏ nước ở bên cạnh như vậy.

Hạ Tiều nghĩ ngợi bổ sung: “Ngồi xổm cũng thấy an toàn hơn đứng nữa.”

Văn Thời: “Cậu đứng hay ngồi thì cũng chẳng khác nhau là bao.”

Hạ Tiều: “???”

“Đây có được coi là miệt thị ngoại hình không anh?” Hạ Tiều nói.

Văn Thời hất lọn tóc ướt rượt ra sau, giũ cổ áo thun cho bớt nước: “Tạ Vấn đâu?”

“Em không thấy.” Hạ Tiều sợ hãi không thôi, “Em vốn đi theo sau hai anh, đi mãi đi mãi rồi phát hiện hai người là lạ sao ấy, ngó thử thì thấy mặt mũi quái dị! Em nhanh chí bỏ chạy luôn, không để ý trên đường còn người khác hay không.”

Lần trước cậu từng theo Văn Thời và Tạ Vấn vào lồng một lần, biết được tâm lồng bình thường sẽ là một tòa kiến trúc. Cho nên lần này cậu không chạy loạn mà đi thẳng tới khu mua sắm này, xác định đúng mục tiêu rồi ngồi chồm hổm ở đây chờ.

“Tạ….” Mỗi lần Hạ Tiều gọi thẳng tên Tạ Vấn đều cảm thấy khá sợ hãi và không lễ phép. Nhưng nếu gọi anh Tạ thì cứ quai quái kiểu gì ấy. Tuy Tạ Vấn dịu dàng điềm đạm nhưng lại luôn cho cậu cảm giác xa cách không thể giải thích nổi.

Cậu đắn đo một hồi lâu mới nghĩ ra được một cách xưng hô không ngượng miệng: “Cái kia, nếu ông chủ Tạ cũng vào lồng thì chắc là sẽ biết đường tới đây nhỉ?”

Cậu vừa định nói không chừng đối phương đã vào tâm lồng rồi, hay là chúng ta vào xem thử?

Liền thấy Văn Thời không quá kiên nhẫn kéo vạt trước áo thun, tránh cho lớp vải ẩm ướt chạm vào da, hắn nói: “Đợi đi.”

Ủa không phải anh không có kiên nhẫn để chờ à???

Hạ Tiều thầm nghĩ.

Bố cục của khu mua sắm này tựa như một cuộn giấy xoắn ốc hướng lên trên, đường cong nghiêng nghiêng mượt mà. Nếu sáng sủa sạch sẽ, cũng coi như đẹp đẽ.

Nhưng nó không được quét dọn khá lâu rồi, vách tường xuất hiện vết bẩn ố vàng, mặt kính xám xịt, căn bản không thể thấy rõ bên trong có gì.

Đứng ở bên ngoài chỉ có thể thấy lác đác vài bóng đèn chân không của các cửa tiệm lóe sáng, vắng vẻ hiu quạnh như cao ốc bị bỏ hoang.

Không biết đây là ấn tượng của chủ lồng với nó, hay nó vốn dĩ đã như vậy.

“Anh Văn, anh nói xem đây là lồng của ai?” Hạ Tiều lẩm bẩm, “Chả lẽ là của tài xế kia? Sớm biết vậy đã không nhận dù.”

Văn Thời lại đáp: “Tôi cố ý nhận.”

Hạ Tiều: “?”

Cậu đang định hỏi, tiếng bước chân cách đó không xa vọng tới. Hai người quay đầu thấy Tạ Vấn thong dong đi đến.

Anh cầm dù trong tay, quần áo sạch sẽ, ngay cả ống quần cũng không dính nước. Có thể thấy anh không khiếp sợ, càng không bỏ chạy.

“Hai cậu sao thế này? Tắm rửa ngay tại chỗ à?” Tạ Vấn nhìn thấy bọn họ từ xa, dở khóc dở cười hỏi một câu.

“Anh không gặp thứ gì à?” Văn Thời nhíu mày hỏi.

“Không.” Tạ Vấn đứng trong hành lang cụp ô, “May mà không gặp, chứ thể chất của tôi không chịu nổi trò tắm lộ thiên này đâu.”

Câu này lọt vào tai Văn Thời sặc mùi khiêu khích.

Hắn hừ một tiếng bằng giọng mũi, lòng thầm mắng cái đồ “gà mờ” số đỏ. Sau đó bình thản móc sợi dây và bật lửa ra khỏi túi, xoay người đi tới bồn hoa ngắt vài cành.

Tạ Vấn đi tới: “Lần này cậu phụ trách chuyện vào lồng hả?”

“Nếu không thì sao?” Giọng điệu Văn Thời khó chịu, hắn chọn ba nhánh cây rồi dùng sợi dây quấn quanh vài vòng, “Cho anh cơ hội để anh được dịp đùa bỡn người ta chắc?”

Hạ Tiều ngó qua kêu ca: “Em không muốn bám vào búp bê Tây Dương nữa đâu anh ơi.”

Văn Thời: “Ờ.”

Có thằng ngu mới muốn.

Trình độ của mình nên mình rõ ràng nhất. Lúc đói mờ mắt thì Văn Thời chẳng thể nói gì. Hiện tại ăn uống no nê lại khác, tuy rằng vẫn kém xa khi có linh tướng, nhưng so với những phán quan bình thường thì cũng khá ổn.

Kém nhất….vẫn có thể treo cái thằng Tạ Vấn nửa vời này lên quất!

Ngón tay Văn Thời cử động.

Hạ Tiều nhìn hắn mở bật lửa, khoảnh khắc đốm lửa bùng lên, cậu chợt nhớ ra một chuyện: “À anh Văn ơi.”

“Nói.” Văn Thời đốt nhánh cây.

“Ngày hôm đó… chính là ngày thứ hai sau khi thoát khỏi lồng của ông ý.” Hạ Tiều nhìn chằm chằm ngọn lửa kia nói, “Không biết có phải do em hoa mắt hay không, em thấy trên danh phả…..”

Cậu định bảo “Tên của anh hình như sáng lên một chút”, nhưng do ngại Tạ Vấn đang ở đây, ấp úng mãi không nói nên lời, chỉ nói nửa sau: “Mạch nhà chúng ta trên danh phả hình như dịch lên trên một chút.”

Văn Thời không ngước mắt. Hắn chụm nhánh cây lại trong tay, ngón tay quấn lấy sợi dây, thuận miệng nói: “Không phải hoa mắt, là do vừa giải lồng nên thế.”

Hạ Tiều “ồ” một tiếng, bỗng nhiên có hơi kích động: “Thế anh ơi, nếu anh giải nhiều lồng một chút thì mạch nhà mình có phải sẽ bò dần lên trên, giành được thứ hạng cao hay không?”

Văn Thời: “….”

Có thể, thật sự có thể.

Nhưng mẹ nó chứ chuyện này hơi đáng sợ à nha.

Ngày trước lúc Thẩm Kiều còn sống, hắn mặc sức vào lồng. Xếp hạng của mạch này nhảy lên bao nhiêu bậc cũng chẳng bận tâm, dù sao cũng đều tính lên đầu Thẩm Kiều.

Nhưng giờ Thẩm Kiều không còn nữa, thằng nhóc Hạ Tiều được làm từ rối này còn chưa có tên. Trong mắt nhà khác thì mạch nhà bọn họ trên danh phả đã đứt đoạn từ lâu rồi.

Một mạch chết sạch toàn bộ, kéo một dây toàn bút đỏ viết tên người chết hùng hổ bò lên trên là để dọa ai?

Văn Thời vừa phản ứng kịp, tay lập tức run lên.

Cành cây bị buộc dây được sương mù bao phủ khẽ rung một cái, kéo theo ba người tiến vào tâm lồng.

Ngay khi bóng tối phủ xuống mắt, Văn Thời nghĩ thầm chết mẹ rồi.

Đợi khi hắn mở mắt ra lần nữa thì đã ở trong khu thương mại Vạn Cổ Thành.

Tòa nhà này có kết cấu hình ống tròn, từng cửa hàng xếp san sát nhau quây thành một vòng, có vẻ hơi chen chúc chật chội.

Khá nhiều mặt tiền cửa hàng bị đóng bằng cửa cuốn, ngoài cửa có lưới kim loại lạnh ngắt bịt kín. Không biết là đóng cửa tạm thời hay là đóng vĩnh viễn nữa.

Xen lẫn với mấy cửa tiệm đóng kín kia là lác đác vài gian vẫn đang kinh doanh.

Khu mua sắm không bật đèn lớn, mấy cửa hàng vẫn còn kinh doanh chính là nguồn sáng duy nhất, bóng đèn chân không đặt hai bên soi sáng cửa hàng, miễn cưỡng chiếu sáng sát vách.

Mà Văn Thời lại thuộc dạng “sát vách” đó.

Nhờ vào nguồn sáng, điều đầu tiên chính là xác nhận độ cao của tầm mắt, sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi —-khá là cao nên chắc chắn không phải búp bê.

Nhưng hắn nhanh chóng không hứng khởi được nữa. Bởi vì chắn trước mắt là một tủ kính thủy tinh, hắn thử cử động, cổ và tay chân đều cứng ngắc, không hề linh hoạt như trong tưởng tượng.

Hắn cố gắng xoay đầu, thấy được bàn tay phủ bụi của bản thân.

Cái thứ gì sẽ đứng trước cửa kính, có tay có chân, cứng đờ lại còn phủ bụi đây?

Đáp: Ma nơ canh.

Ưu điểm là tốt xấu gì nửa người dưới của con ma nơ canh này có mặc quần, còn đi giày thể thao. Khuyết điểm là thân trên của nó khoác mỗi một cái áo, khóa không kéo, để ngực trần.

Điều tồi tệ hơn cả khuyết điểm kia đó là….cơ thể này của hắn có thể tháo lắp. Đầu, cánh tay và chân đều có khe hở, nhất là phần đầu, vặn lỏng lẻo thôi rồi.

Thế cho nên bây giờ Văn Thời không dám nhúc nhích, người khác nhìn thấy sẽ gọi, mà quay đầu là cái đầu sẽ rụng ngay.

Bám vào thứ này đúng là sai càng thêm sai.

Tâm trạng Văn Thời tụt dốc không phanh, nhưng lần này người ra tay là hắn nên chẳng thể mắng được thằng nào cả.

Hắn cố gắng thích ứng một hồi, cuối cùng tranh thủ bóng tối, vất vả bước ra khỏi tủ kính.

Đây là một gian hàng bán quần áo thể thao, ngoại trừ tủ kính thì những nơi khác bày đầy ma nơ canh. Trong tình huống bình thường, nếu hắn ở đây, có lẽ Tạ Vấn và Hạ Tiều cũng ở gần, không chừng đều bám vào ma nơ canh.

Tưởng tượng như vậy, hắn liền cảm thấy bản thân tuy rằng run tay một xíu nhưng cũng không đến mức tạo thành sai lầm chết người.

Ánh sáng trong tiệm ảm đạm, khắp nơi là quần áo. Xếp chồng còn đỡ, đây treo lên trông hơi quỷ dị, mỗi lần liếc mắt qua, luôn có ảo giác như chúng đang nhúc nhích.

Giống như có ai đó đang âm thầm nhìn mình.

Cửa tiệm có treo một ổ khóa, Văn Thời tìm trong tiệm được một chiếc kéo và cuộn dây ở bên cạnh quầy thu ngân. Hắn đang định tháo cuộn dây ra…. 

Đột nhiên một bàn tay duỗi tới ngay bên cạnh, tóm chặt cánh tay hắn, tiếp theo giọng nói trầm thấp của Tạ Vấn vang lên trong bóng đêm: “Nhìn cậu nửa ngày rồi, chỉ chờ cậu qua đây thôi. Cậu nhét tôi vào cái thứ này là tính ôm tôi đi hay là cõng tôi đấy?”

Văn Thời giật mình.

“Thứ gì? Anh nằm mơ giữa ban ngày à?” Hắn phản bác theo bản năng, sau đó quay đầu nhìn.

Lập tức thấy một con ma nơ canh tương tự như hắn đang nhìn chằm chằm, cổ và cánh tay cũng có thể tháo rời, khuôn mặt không hề có ngũ quan.

Điểm khác biệt duy nhất là….con ma nơ canh này đặt trên bàn, chỉ có nửa phần trên.

Hỏi: So sánh khập khiễng giữa hai con ma nơ canh với nhau thì điều gì tồi tệ nhất?

Đáp: Ma nơ canh chỉ có nửa người.