Phán Quan

Chương 12: Giải lồng




Đúng rồi, đây rõ ràng là lồng của Thẩm Kiều.

Văn Thời thầm nghĩ.

Bảo sao Hạ Tiều nói căn nhà này quen thuộc như nơi mình từng sống khi còn nhỏ. Cho nên Hạ Tiều mới luôn cảm thấy những việc xảy ra trong này tựa như giấc mộng ngày còn bé.

Ông cụ này chính là Thẩm Kiều, thế mà hắn lại không nhận ra.

Có lẽ do không có mặt mũi, đường nét nhạt nhòa, cũng có khi vì Thẩm Kiều trong trí nhớ của hắn vẫn dừng lại ở rất nhiều năm về trước.

Không phải hắn chưa từng gặp hình dáng khi già của Thẩm Kiều, nhưng Văn Thời luôn cảm thấy bước chân chậm chạp, giọng nói hư yếu chẳng liên quan gì tới cậu thiếu niên thanh tú đội mũ quả dưa năm đó.

Tủ quần áo đột nhiên phát ra tiếng động, Văn Thời tập trung tinh thần, nghe thấy tiếng gọi khẽ từ bên trong.

Tiếng gọi hơi khàn như sợ quấy rầy tới ai đó: “Ông ơi?”

Nháy mắt tiếp theo, cửa tủ bị đẩy ra, búp bê Tây Dương mềm như bông ngã sấp xuống, im bặt. Thay vào đó là một chàng trai gầy bé—–đó là Hạ Tiều.

Cơ thể của cậu là hư giả, ánh đèn cổ xưa trong phòng chiếu lên tái nhợt, giống như một hình ảnh mô phỏng không có tiếng. Cậu ngỡ ngàng đứng phía sau lưng ông cụ, muốn vỗ vai ông nhưng tay lại không dám hạ xuống.

“Ông ơi….là ông phải không?” Cậu khẽ hỏi.

Động tác ngồi bên mép giường của ông lão chững lại, ngón tay cầm khăn bông chậm rãi bấu chặt.

Khoảnh khắc đó, thời gian trong lồng dường như đông đặc. Không ai biết ông cụ phản ứng ra sao khi nghe thấy lời kia, liệu có đột nhiên bừng tỉnh giống như những chủ lồng khác sau đó nổi nóng điên cuồng phá hủy hay không.

“Ông ơi con là Hạ Tiều.” Chàng trai rốt cuộc vẫn vỗ vai ông cụ, khẽ lay một cái.

Mười năm chớp nhoáng, cậu đã quên rất nhiều chuyện khi còn bé, cũng học được rất nhiều thứ mà khi còn nhỏ học mãi chẳng xong.

Khi cậu làm nũng đã biết dịu giọng hơn.

Cậu túm lấy góc áo đầu vai ông cụ, chóp mũi ửng đỏ, lay nhẹ người ông khàn giọng lặp lại: “Ông ơi, con là Hạ Tiều, ông nhìn con đi.”

Hình bóng ông cụ run rẩy như giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tiếp theo từng luồng sương đen quẩn quanh cơ thể ông đột nhiên tràn ra.

Đây là…dấu hiệu chủ lồng tỉnh.

Hầu như tất cả chủ lồng tỉnh lại sẽ đều mang tính công kích. Mọi oán hận đố kị, những chuyện luyến tiếc không bỏ xuống được suốt cuộc đời sẽ bộc phát ra ngoài, vừa để trút hết nỗi lòng, vừa là giải thoát.

Mà người giải lồng nhất định phải đỡ hết thảy cho chủ lồng, giúp hắn tan biến.

Khoảnh khắc sương đen xuất hiện, Văn Thời thoát ra khỏi mặt gương.

Ngón tay mảnh khảnh của hắn kéo theo sương trắng trong gương, xông về phía ông cụ.

Vị trí trái tim và con mắt là lỗ hổng của linh tướng, hắn chỉ cần chạm tới nơi đó rồi hứng lấy toàn bộ thì cái lồng này sẽ tức khắc tan biến….

Nhưng hắn lại ngừng ở giây cuối cùng.

Khi ngón tay sắp chạm vào linh tướng của ông cụ, Văn Thời đột nhiên thu tay đứng đó.

Còn Hạ Tiều lại cầu xin bằng giọng mũi dày đặc: “Ông ơi, ông quay lại nhìn con một chút thôi được không, ông nhìn con đi.”

Sương khói màu đen cuồn cuộn dần trở nên mỏng manh, lẳng lặng trôi nổi bồng bềnh trong không khí, ông cụ đặt chiếc khăn xuống khẽ thở dài, rốt cuộc quay đầu.

Lúc ông ta quay đầu đã có đường nét mặt mũi, gương mặt già nua hiền từ, vết chân chim hằn sâu lên đuôi mắt và khóe môi, là thứ mà chỉ người hay cười mới có.

Thật sự là Thẩm Kiều.

“Ông ơi….” Mắt Hạ Tiều đỏ lên, túm lấy vai Thẩm Kiều.

“Tiểu Tiều à.” Thẩm Kiều nhẹ nhàng gọi cậu, gọi xong lại khó nhọc cười một tiếng, giọng nói vẫn thều thào già nua như cũ: “Đời trước của ông cũng được gọi là tiểu Kiều.”

“Con xem, ông và con đúng là có duyên.”

Hạ Tiều chẳng nói nên lời, chỉ liên tục chớp mắt.

Khi cậu sợ hãi thì luôn gào rú ghê lắm, tuy nói là khóc nhưng chẳng được mấy giọt nước mắt. Mà lúc này nước mắt lại thi nhau chảy xuống không ngừng, vẫn không thốt ra được lời nào.

Thẩm Kiều chỉ nhìn cậu, sau đó vỗ vỗ tay Hạ Tiều.

Cảnh tượng trong lồng nhanh chóng thay đổi. Tủ năm ngăn, khung cửa sổ, bàn đọc sách, giường nằm và mùi tàn hương trong phòng bắt đầu trở nên phai nhạt.

Tựa như một giấc mộng ngắn đi tới hồi kết, cái gì cũng tan biến, chỉ còn lại bọn họ đứng trong làn sương mù mênh mông.

Thẩm Kiều nhìn Văn Thời, cười khổ gọi một câu: “Anh Văn.”

Văn Thời gật đầu một cái, hắn không nói được cảm nhận của bản thân, cũng không biết phải nói gì.

Một lúc lâu sau mới nói: “Anh không ngờ đây là lồng của cậu.”

“Em cũng không ngờ.” Thẩm Kiều nói, “Em cứ tưởng mình có thể sạch sẽ lên đường rồi chứ.”

Cậu cụp mắt, mí mắt cũng sụp xuống theo, nặng nề che phủ đôi mắt già nua.

Lâu sau cậu mới cười nói: “Muốn chân chính trở nên không vấn vương, không trở ngại khó quá. Em vẫn không nỡ, không buông bỏ được.”

“Không buông bỏ được cái gì?” Văn Thời hỏi.

Thẩm Kiều nhìn Hạ Tiều đang cúi thấp đầu nói: “Em thường hay nghĩ có nên kể cho nó biết bản thân là ai hay không. Trước kia cảm thấy nên giấu nhẹm đi, cứ giấu suốt đời để nó làm một người bình thường trải qua sinh lão bệnh tử cũng tốt.”

“Sau này lại bắt đầu lo lắng, em lo nếu em không kể với thằng bé, đến khi em không còn nữa nó lại vô tình phát hiện ra thì phải làm sao? Thế là em cứ xoắn xuýt mãi vấn đề ấy, suy đi nghĩ lại nhiều năm như vậy vẫn không thể đưa ra kết quả.”

“Chỉ trách em.” Thẩm Kiều nói, “Những thứ em dạy dỗ nó quá ít, thằng bé này hình như chỉ học được mấy tính nhát gan khóc nhè, ngốc đần, còn những cảm xúc khác thì nó chẳng hiểu, không biết có phải do khuyết thiếu cơ thể con người hay không nữa.”

Văn Thời nghe vậy mới nhận ra, từ khi hắn vào nhà họ Thẩm và biết được Thẩm Kiều đã chết, chưa từng thấy Hạ Tiều khóc vì đau khổ, cũng không cảm nhận được nỗi buồn của cậu. Cậu biết nói đùa, biết nói chuyện với đủ kiểu người, còn biết thu xếp cả chuyện cho thuê nhà, hệt như không hiểu chuyện sinh tử, không hiểu ly biệt là gì.

Cho tới hiện tại, mãi đến khoảnh khắc này….

Hắn nhìn vành mắt đỏ bừng của Hạ Tiều, nói với Thẩm Kiều: “Có lẽ hiện tại nó hiểu rồi.”

Những chuyện khi còn sống không thể dạy, cuối cùng lại dạy bằng cách này thì không biết nên khóc hay nên cười. Thẩm Kiều đắn đo hồi lâu, chỉ thấy đau lòng.

“Con người ấy, đúng là lòng tham không đáy.” Cậu từ tốn mở miệng: “Đến lúc này mới phát hiện ra, thứ em không bỏ xuống được có quá nhiều.”

Văn Thời vào vai một người nghe đầy kiên nhẫn, hắn hỏi: “Còn chuyện gì nữa.”

“Trước kia em chỉ muốn nhìn thằng bé lớn lên, không cần lớn lắm đâu, tầm khoảng 18 tuổi là được rồi. Nhưng đến năm nó 18 tuổi thì lại muốn nhìn thêm vài năm đến khi trưởng thành chín chắn một chút, lợi hại một chút, có người chăm sóc hoặc có thể chăm sóc người khác, cũng gọi là có một mái ấm của riêng bản thân.”

“Em nghĩ…..cuộc sống mấy năm gần đây thay đổi nhiều quá, khác một trời một vực với những năm 90, không biết anh tới rồi phải mất bao lâu mới có thể thích ứng, liệu có gặp rắc rối hay không, sống có tốt không.”

“Còn lo tính cách tiểu Tiều có khiến anh yêu thích không, nhỡ xảy ra xích mích thì phải làm sao bây giờ, sẽ chẳng có ai tới hòa giải.” Thẩm Kiều vẫn nói bằng giọng điệu hiền từ ôn hòa đó.

“Chỉ nghĩ như vậy thôi em liền cảm thấy nếu có mình ở đó thì tốt, tiểu Tiều ngốc nghếch quá không thể phát hiện ra lúc nào anh tức giận buồn bực, nén giận dễ tổn hại thân thể cũng không tốt.”

Cậu vừa nói vừa nở nụ cười, như thể những thứ không nỡ từ bỏ kia cũng không đến mức làm người ta đau khổ lắm.

“Còn nữa….” Thẩm Kiều nói: “Hơn hai mươi năm không gặp, em còn chưa kịp ngồi uống một tách trà với anh, lần trước anh đi đã từng hứa rồi.”

Không ngờ lại là không hẹn ngày gặp lại.

Cậu lại cẩn thận nhìn Hạ Tiều và Văn Thời như phải nhớ kỹ hình dáng của bọn họ, sau đó khẽ thở dài: “Thôi.”

Cuối cùng, nói tới nói lui cũng chỉ là chút việc vặt vãnh.

Cả đời này của Thẩm Kiều đã tiếp nhận rất nhiều người, cũng tiễn đưa nhiều người, coi như là sống lâu trăm tuổi, công đức viên mãn.

Vì thế cậu nói với Văn Thời: “Nhờ được hôm nay không nhờ được ngày mai, cuối cùng vẫn phiền anh Văn tiễn em một đoạn vậy.”

“Tách trà còn thiếu kia… sau này có duyên thì uống sau nhé anh.” Thẩm Kiều nói.

Văn Thời lặng yên một hồi mới gật đầu: “Được.”

Hắn vươn tay, ngón tay chạm vào giữa trán ông cụ.

Nháy mắt toàn bộ sương đen lơ lửng bỗng nhiên xoay vòng, rõ ràng vô hình vô thể nhưng khi quét qua mu bàn tay Hạ Tiều vẫn để lại một vết thương mỏng, dọc theo thần kinh lan tới trái tim.

Những thứ thoát ra khỏi người Thẩm Kiều vây quanh bên cạnh Văn Thời, bao vây kín kẽ bốn phía.

Văn Thời dường như không cảm nhận được đau đớn, ngón tay vẫn chạm vào trán Thẩm Kiều, bình tĩnh nhắm mắt.

Gió mạnh đập vào mặt, thổi tung, điên cuồng đến mức khó đứng vững.

Đám sương khói đó sau một hồi cuộn trào cuối cùng cũng dần lắng lại, chậm rãi phai nhạt tan biến.

Tóc mái Văn Thời bị gió thổi tung rủ xuống, tôn lên làn da không có sắc máu, tái nhợt hơn trước khá nhiều của hắn.

Hạ Tiều khóc lóc thảm thiết vẫn không phát ra bất kì âm thanh nào, cậu nắm chặt tay Thẩm Kiều nhưng lại dần cảm thấy lòng bàn tay trở nên trống rỗng.

Lúc làn sương hoàn toàn tan biến, người bị cậu tóm chặt và chiếc lồng đồng thời tiêu tán sạch sẽ. Ngay trước khi biến mất, cậu nghe thấy lời dặn dò từ tốn cuối cùng của Thẩm Kiều: “Trời lạnh nhớ mặc thêm áo, nóng thì đừng ăn đồ quá lạnh, sống thật tốt con nhé.”

Sau khi lồng biến mất, cảnh tượng chân thật cũng hiện ra.

Bọn họ vẫn ngồi trên chiếc xe buýt kia, người phía sau đang ồn ào tán dóc, mọi chuyện như chưa từng xảy ra.

Nơi hạ táng cho Thẩm Kiều có địa thế nhìn sông dựa núi, bên dưới còn có một mảng hoa cỏ và ruộng đồng mênh mông.

Hạ Tiều đặt hũ tro cốt vào trong mộ, bạn bè thân thích theo phong tục thả bánh bò và táo đỏ xuống.

Đốt quần áo, mũ tang, dùng đá phiến đè chặt, chuyến này coi như kết thúc.

Lúc xuống núi, cổ họng Hạ Tiều rốt cuộc cũng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, giống như một chiếc bình gỉ sắt phủ bụi lâu ngày cuối cùng cũng được cạy mở. Cậu vừa đi vừa nghỉ, nếu như không phải có người đẩy mông thì có khi mãi cũng không xuống được núi.

Ngay khi cậu dừng bước định quay người, Văn Thời đi đằng sau bỗng vươn tay vỗ lên ót cậu một cái, trầm giọng nói: “Đừng quay đầu.”

Đừng quay đầu.

Để cậu ta sạch sẽ tới thế giới này thì cũng sạch sẽ rời đi.

Cây hoa dưới chân núi không biết là loại hoa gì, gió thổi qua khiến cánh hoa rơi rụng đầy đất.

Ánh mắt Văn Thời bị cánh hoa thu hút, khi hắn nhắm mắt rồi mở ra lần nữa, chợt giật mình cảm giác cảnh tượng này quá quen thuộc.

Dường như trước kia cũng từng có một người như vậy, bàn tay mảnh khảnh, mang theo xúc cảm mát mẻ vỗ nhẹ gáy hắn rồi đẩy về phía trước, khuyên bảo: “Đừng quay đầu.

Hắn dừng lại hoảng hốt vài giây, theo bản năng quay đầu nhìn.

Nhìn thấy Tạ Vấn tụt ở phía sau, thong thả đi giữa con đường nhỏ, vươn tay đỡ một cánh hoa rơi xuống.