Cái loại nhân lúc người khác nguy khốn như anh không phải người!…
Trên đời nào có lắm chuyện trùng hợp thế đâu, trừ phi ai kia cố ý sắp đặt thôi!
Đáng sợ thật! Càng nghĩ càng thấy sợ!
Suy ra mà đúng thì chứng tỏ cái tên đầu ánh kim mắc dịch này đã cố ý tông trúng nó!
Ác đức thật sự, vầy là mưu sát rồi còn đâu, có khi nào hắn còn nhớ nó nên cố ý trả thù không? Nếu mà là trả thù thật thì nó thành miếng mồi ngon cho hắn rồi còn gì?
Đau đầu quá!
Thứ đầu ánh kim mắc dịch, rốt cuộc hắn muốn thế nào!
“Viết là… Lục Phi đã chết!” Người đàn ông lên tiếng, Dạ Mạn nghệch người: “Hả?”
Ngoài “hả?” ra nó không nói được chữ nào khác nữa, sống tới hai mươi mấy tuổi đầu, gặp cũng nhiều người nhạt lắm rồi, mà chưa thấy ai nhạt tới diệu kỳ như vậy, quý ông này mới chạy khỏi nhà thương điên hả? Sao nói câu nào nghe cũng lùng bùng lỗ tai hết vậy?
“Bảo cô viết cái gì thì viết cái đó đi!”
Hơi lạnh tỏa đến, Dạ Mạn quýnh quáng cầm bút lên, Lục Phi, ủa mà “lục” nào? Rồi “phi” nào?
“À mà… “lục” nào với “phi” nào vậy?” Dạ Mạn hỏi.
“Lục trong đại lục, phi trong phi phàm!”
Dạ Mạn khom người, viết ra bốn chữ: “Lục Phi đã chết!” Viết thì viết vậy chứ chấm hỏi đầy đầu, sao hắn lại bắt nó viết bốn chữ này?
Dạ Mạn nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn đứng bên giường, trông có vẻ như đang chờ đợi gì đó.
Dạ Mạn nhìn vào đôi mắt vừa dài vừa mảnh của hắn, ngây thơ vô tội chớp chớp mắt, ê mắc ôn đầu ánh kim, đang chơi cái trò gì thế?
Hình bóng người đàn ông bỗng nhiên lập loè, Dạ Mạn cứ tưởng mình đã hoa mắt, lại mở to mắt ra mà nhìn, nhưng nó không nhìn lầm, cơ thể của hắn vừa rồi đã trở nên trong suốt trong một tích tắc!
Lục Phi nhìn cô gái đang ngồi trên giường, lẳng lặng thở dài, quá đúng là cô gái này thật, hắn tìm được phán quan rồi.
Dạ Mạn ngơ ngác một chốc, nhìn người đàn ông rời khỏi căn phòng.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Nó là ai? Nó đang ở đâu? Dạ Mạn khó mà tin được những gì mình vừa tai nghe mắt thấy, nó chầm chậm giơ tay tự bấu lấy mình, ơ đau, thật sự không phải mơ!
Vậy người đàn ông khi nãy là thế nào, căn phòng kỳ quái, con người kỳ quái, hiện tượng kỳ quái, đây không phải chỗ cho người.
Dạ Mạn vén chăn, định bước xuống giường, bỗng nhiên phát hiện mình đang mặc một bộ quần áo lạ ở trên người, quần áo của nó đâu? Dạ Mạn kéo cổ áo nhìn vào bên trong, thấy đồ lót bên trong mới thở phào, may quá, vẫn còn đồ lót, còn may đấy.
Dạ Mạn chưa đi được mấy bước đã lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, đồ lót thì vẫn là đồ lót cũ, nhưng mà ai đã thay đồ cho nó vậy? Đừng có nói là tên mắc ôn ánh kim kia nha?
Á a a a! Chết đi cho rồi chứ sống chi nữa!
Dạ Mạn vò đầu bứt tai đến rối beng cả tóc, sắp suy sụp tột độ, đúng là xui từ đời ông tổ, tự dưng khi không lại đụng độ một tên ác ma như vậy!
Kiếp trước nó tạo cái nghiệp gì vậy trời!
Không được, không được chút nào, giờ không phải lúc than thở, thoát ra đã rồi tính.
Nhà này là của ác ma, nó phải mau chóng trốn khỏi cái nơi quái đản này mới được!
Dạ Mạn để chân trần đi tới gần cánh cửa gỗ, áp sát tai lên cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh, ngoài cửa im phăng phắc, chắc là không có ai, Dạ Mạn đứng thẳng dậy, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
“Két!” Tiếng cửa rít lên, Dạ Mạn cố mở chậm lại, cái cửa này ồn ào quá, đừng có để hắn nghe thấy đấy.
Nó rướn đầu ra nhìn trước ngó sau, thấy ngoài hành lang không có ai mới vươn một chân ra.
Tên mắc toi ánh kim không có ở ngoài này, may quá, thời cơ tuyệt vời, mau chuồn thôi, Dạ Mạn khẽ đóng cửa lại, quay lưng qua mới thấy xung quanh tối om.
Chẳng lẽ trong hành lang không có đèn hả?
Nhớ lại thì hình như ban nãy trong phòng cũng không có đèn, mẹ bà nó cái chỗ quỷ yêu nào vậy, tới ngọn đèn cũng không có!
Đừng có nói thằng cha đầu ánh kim ban nãy là ma cà rồng đấy nhé…
Viết tiểu thuyết riết rồi đầu óc cứ suy diễn lung tung đi đâu không biết, Dạ Mạn gõ vào đầu mình, cứ đi lần theo hướng mình nhìn thấy.
Đi được mấy phút, Dạ Mạn bắt đầu không tìm được lối ra, căn nhà này lớn quá, cầu thang ở đâu vậy chứ? Dạ Mạn bất lực, vịn tường ngồi xuống.
Bốn bề âm u lạnh lẽo, Dạ Mạn ôm chặt hai gối, bờ tường càng lúc càng lạnh, sau lưng rét căm… Đang hè mà? Dạ Mạn nhích người theo chút ánh sáng lờ mờ, đi được tới trước cửa.
Cửa nào cũng na ná như nhau, nó không còn nhìn ra đâu là căn phòng ban đầu nữa, biết ngoài hành lang lạnh vậy thì lúc ra đã khoác theo cái chăn hay gì đó rồi, lạnh quá đi…
Dạ Mạn tựa sát vào cửa, chà xát tay liên tục, bỗng nhiên cánh cửa sau lưng lại mở ra, Dạ Mạn ngã ra sau vào luôn bên trong.
Bịch một cái, nó ngã đập vào xương nghe cả tiếng va mạnh.
Dạ Mạn ngẩng lên, bắt gặp cái bộ tóc ánh kim ngay trước mắt.
Trùng hợp ghê…
Tên đàn ông bực dọc nhìn cô gái đang ngã dưới đất, con nhóc này làm hắn thấy phiền ghê, tịnh tâm không nổi!
Dạ Mạn chớp mắt nuốt ực: “À ờm… tôi định đi ra tìm anh, ai ngờ không tìm được mà cũng lạc luôn.” Bịa cớ này chắc hợp lý rồi, coi hắn còn kiếm chuyện gì được.
Tên đàn ông khinh rẻ trề môi, mặt mũi hết sức coi thường.
Dạ Mạn thức thời đứng dậy, ai ngờ ngồi lâu quá, chân tê từ đời nào, đứng dậy gấp quá nên loạng choạng mất trọng tâm, cả người Dạ Mạn ngã vào lòng người đàn ông…
Vào phút đó, tên đàn ông né ra một bên, Dạ Mạn ngã sấp mặt ra đất!
Đau!
Dạ Mạn nhìn tên đàn ông máu lạnh vô tình, căm phẫn trừng mắt nhìn hắn, không kéo dậy giúp thì thôi, còn đổ thêm dầu vào lửa nữa, mẹ nó thằng cha này phải đàn ông không vậy! Đau chết được!
Chân Dạ Mạn đau nhói, có cúi đầu xoa xoa cổ chân, còn chưa xoa được mấy cái đã cảm nhận được gì đó hết sức kỳ quặc, cứ thấy như có ánh mắt ai đang nhìn nó chằm chằm, kỳ cục lắm, đứng lên cái đã.
Mẹ ơi đau!
Dạ Mạn nhíu mày, chầm chậm ngước lên, đối diện với ánh mắt của người đàn ông.
Dạ Mạn nhìn thấy ánh mắt đầy khinh bỉ kia, khoé môi giật giật mất hết tự nhiên, ý gì vậy? Nó có cố ý ăn vạ không đi đâu…
Dạ Mạn uất ức bĩu môi.
Tên đàn ông lại đột nhiên vác cô gái lên.
Không phải bế, không phải cõng, mà là vác!
Dạ Mạn hết cả hồn, đơ cứng cả người, hắn đang làm gì vậy, đang vác nó đó hả!
Nó có phải bao gạo đâu, sao mà đối xử với nó vậy!
“Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!” Dạ Mạn gào thét, giãy giụa tay chân.
Một bàn tay bỗng đặt lên gần đùi nó!
Dạ Mạn: “…” Thứ ánh kim mắc toi, mồ tổ thứ lợi dụng lúc người khác nguy khốn, thứ gì á chứ không phải người ta!
Cửa mở ra, cả người Dạ Mạn bị vứt vào trong, nó sợ khiếp vía.
Cứ tưởng suýt nữa là té chết rồi!
Thằng cha này gan thật, lỡ quăng hụt tay, không rơi xuống giường là nó thành người tàn tật rồi còn gì? Thứ ánh kim mắc dịch, độc địa!
Dạ Mạn nằm trên giường, cắn răng nghiến lợi, âm thầm ghi thù.
Lục Phi liếc nhìn con người bé nhỏ vài giây, lại quay ra đóng cửa đi khỏi, hắn biết cô nhóc nghĩ gì, chỉ là tạm thời hắn chưa muốn thả nó đi.
Bởi vì…
Lúc nãy cô ta viết ra bốn chữ “Lục Phi đã chết”, quả thật có hiệu nghiệm, chỉ là không biết sao cơ thể hắn vẫn chưa rời khỏi nhân gian thành công.
Không lẽ bốn chữ thôi thì sơ sài quá?
Chẳng lẽ phải viết cả thời gian, địa điểm vào sổ sinh tử?