Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 40: 40: Đánh Là Thương Mắng Là Yêu





Mạn Châu Sa Hoa đâu biết mình đã phạm sai lầm ngu ngốc, ả đã đánh giá thấp trí thông minh của con người, nhất là trí thông minh của người làm cảnh sát hình sự như Tư Đồ Hạo.

Ả đuổi hết người trong phòng ra, cuối cùng cũng có thể xem xem cái cơ thể này trông thế nào, cô gái trong kính thường xuyên uống thuốc giảm cân, lỗ chân lông to, thêm đang bệnh nên trông rất tiều tuỵ, mặt mày vàng vọt, mắt thâm đen trông chả ưa nhìn tí nào.

Con người chẳng biết giữ gìn gì cả.

Mạn Châu Sa Hoa nhớ nhung vẻ đẹp của mình, ả vuốt tóc, cô gái trong gương cong môi, trông lẳng lơ hơn hẳn.

Sức hút thì vẫn còn, nhớ năm đó, ngoài Lục Phi không có mắt thẩm mỹ ra, khắp Tam giới không ai là không khen ả đẹp, nhất là lúc hoa nở, đẹp tuyệt diệu, không rời mắt được.

Lục Phi, mười lăm năm trước không huỷ diệt được anh, lần này tôi sẽ không thất bại đâu, đợi đó mà xem kịch hay, mười lăm năm trước, anh không biết tất cả là do tôi gây nên, lần này cũng vậy, anh sẽ vẫn không biết kẻ đứng sau thao túng chính là tôi đâu, chờ đó mà xem, đến chết anh cũng sẽ không biết mình chết trong tay ai, ha ha ha.

Tiếng cười u ám làm phiền đến người ở phòng bệnh kế bên, y tá rùng cả mình, người ta nói bệnh viện này có ma? Là thật sao?
Y tá đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô gái đứng trong toilet nhìn mình chăm chăm thì hớt hãi chạy khỏi phòng bệnh: “Maaaa!”
Mạn Châu Sa Hoa tức tối ôm bụng, vết thương hình như rách ra rồi, con người ngu ngốc, không có mắt à, ả với ma mà cũng không phân biệt được! Vô lý hết sức!
Ối, đau! Làm con người phiền phức thật đấy.

Miệng vết thương toét ra, máu thấm ướt cả quần áo bệnh nhân, Mạn Châu Sa Hoa ngã xuống trong toilet phòng bệnh…
Trong một đêm, có biết bao nhiêu người ra vào toilet, sàn nhà không chỉ dơ bẩn mà còn khai mùi nước tiểu, Mạn Châu Sa Hoa buồn nôn mà ngất đi.


Mạn Châu Sa Hoa phải khâu lại vết mổ, kéo dài thời gian nằm viện.

Ai kia ở bệnh viện chịu đựng đau đớn dày vò, Dạ Mạn thì uống latte đếm tiền đến chuột rút.

Trong đám ma quỷ có quá trời người tài, có người từng đầu tư cổ phiếu, có người từng mở công ty tài chính, kinh dị nhất là còn có người mở công ty nhà đất.


Dạ Mạn gọi Nam Nam tới, bảo anh ta học hỏi người ta, chuẩn bị đăng ký thành lập công ty địa ốc trách nhiệm hữu hạn.

Trương Phong Nam không thể nào ngờ mình lại gặp được người trong ngành, còn bắt đầu từ vị trí cao hơn thế nữa chứ, công ty địa ốc cơ đấy, ngầu thật.

Một người theo đuổi việc mình thích, cả người đều sẽ toả ra năng lượng, công ty địa ốc mà Dạ Mạn và Trương Phong Nam đã chính thức đăng ký thành công dưới sự hỗ trợ của Tư Đồ Đại Chính.

Hồn ma mập đội nón, cũng chính là ông chú ma mà Trương Nam Phong nhìn thấy lần đầu tiên ấy, chính là một bàn tay vàng trong làng cổ phiếu.

Hồn ma mập đề xuất mua cổ phiếu đang tăng mạnh, chưa mấy ngày đã mang tới cho nó thu nhập bốn trăm nghìn.

Dạ Mạn đã có trong tay ba triệu rưỡi tiền mặt rồi, cộng thêm ba viên vẫn thạch mà Đoàn Đoàn và Viên Viên đã ăn là một triệu rưỡi, tiền trong tay đã lên đến năm triệu.

Một tháng trước, năm triệu vẫn còn là một giấc mơ xa vời với Dạ Mạn, giờ đây tiền đã ở trong thẻ ngân hàng của nó, tuy chỉ là chút xíu xiu chẳng đáng là bao đối với một doanh nghiệp địa ốc, nhưng đối với một công ty cho thuê thì cũng đã dư dả.

Trước kia Trương Phong Nam không hoàn trả ba nghìn tệ cho Dạ Mạn nổi, là bởi anh ta đã dùng số tiền này đi thuê phòng, chia thành ba gian, lại cho thêm người vào ở ghép, mỗi tháng kiếm thêm được tám trăm tệ.

Mỗi tháng tám trăm tệ, một năm cũng kiếm được có chín ngàn sáu, thật ra anh ta đã sớm muốn chuyển qua cho thuê lại rồi, nhưng mà vốn quá ít, hiện tại chỉ cho thuê lại căn hộ với sáu gian có vách ngăn.

Ông chú ma gầy gầy chết vì ung thư trước kia làm việc ở chung cư Ánh Trăng, Trương Phong Nam vừa lấy kinh nghiệm vừa xác định phương thức kinh doanh.

Dạ Mạn nhìn tấm thẻ ngân hàng trống không, nằm ườn ra bàn, khi nào mới xây được cô nhi viện Mạn Đà La đây, nó đã nghĩ ra tên rồi, còn thiếu tiền nữa thôi.

Hồi trước thấy năm trăm tệ thôi cũng nhiều rồi, giờ tới năm triệu cũng không đủ xài nữa.

Trương Phong Nam thở hồng hộc chạy vào văn phòng: “Sếp, có tiền rồi, công ty mình có người đầu tư rồi.



Hai mắt Dạ Mạn sáng rỡ: “Thật hả? Em mở cô nhi viện được rồi hả?”
“Chắc là được rồi ấy.

” Trương Phong Nam nhìn về phía phòng họp, Dạ Mạn lập tức hiểu ra gì đó: “Đừng nói người đầu tư mà anh nói là anh ta nha.


“Đúng rồi sếp, cái anh trong phòng họp ấy.


“Vậy cổ phần của em nhiều hơn hay anh ta nhiều hơn?” Nụ cười Dạ Mạn nhạt đi, mặt đầy cảnh giác.

Trương Phong Nam trả lời thành thật: “Anh ấy nhiều hơn.


“Thế nên là…?”
“Thế nên là anh ấy vẫn là sếp.

” Trương Phong Nam thấp giọng đi hẳn.

Dạ Mạn bất lực nằm lại ra bàn, aaaaaa, nó nên vui hay nên khóc đây.

Có tiền rồi, xây cô nhi viện được rồi, nhưng mà ai kia vẫn là sếp của nó.

Lục Phi, anh cố ý chứ gì.


Lục Phi động đậy vành tai, hình như Dạ Mạn biết chuyện tốt hắn làm rồi, đi xem xem cô ấy cảm ơn hắn thế nào, Lục Phi ngẩng đầu ưỡn ngực, đi ra khỏi phòng họp, yên lặng chờ được khen.

Ba mươi giây trôi qua, văn phòng im phăng phắc.

Trương Phong Nam tự nhận thức được, bước vội ra ngoài, Dạ Mạn tiếp tục nằm ườn trên bàn, vờ như mình là khúc gỗ.

Lục Phi gõ bàn: “Bất ngờ không?”
Dạ Mạn nhìn bức tường màu trắng, khoé môi giật giật, bất ngờ cái đầu ông ấy chứ mà bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngữa thì có.

Lục Phi cứ tưởng Dạ Mạn xúc động quá, không biết cảm ơn mình thế nào, hắn ngồi xuống gần Dạ Mạn, nhẹ giọng: “Vui không?”
Dạ Mạn đập bàn đứng bật dậy, cầm sổ sinh tử vố vào đầu Lục Phi, hắn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

“Bất ngờ không?”
“Vui không?”
Dạ mạn cầm túi rời khỏi chỗ ngồi, Lục Phi vẫn ngơ ngác không biết sao mình bỏ lại, có chuyện gì xảy ra vậy? Hắn làm gì sai sao?
Hắc Bạch Vô Thường vừa làm việc xong, mới về văn phòng đã nhìn thấy hết cảnh tượng kia.

Hắc Vô Thường mừng thầm trong bụng, ha ha ha, Diêm vương cũng có lúc ăn đập, aaaaaaa phán quan đại nhân ngầu quá, Diêm vương đại nhân đáng thương quá, ha ha ha, sao nhịn cười đây.

Bạch Vô Thường kéo Tiểu Hắc đi chỗ khác, thằng cha này lại khiến đập nữa, kéo đi để đỡ tốn công nói đỡ cho.

Hắc Vô Thường vùng vẫy: “Tiểu Bạch, đừng mà, anh muốn hóng tiếp.


Ngu ngốc, ăn đập bao nhiêu lần rồi không nhớ à, xem đi, đi tới mà xem, tôi không quan tâm nữa.

” Bạch Vô Thường buông tay rời khỏi cái nơi thị phi đó.

Hắc Vô Thường nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Diêm vương, cúi đầu tự đến ngón chân mình, chắc đại ca không nghe thấy đâu nhỉ, Tiểu Bạch kỳ ghê, bỏ mình lại chạy trước.

Lục Phi khó hiểu, cực kỳ khó hiểu, Dạ Mạn mới đánh hắn ư? Tại sao?

“Cậu biết sao Dạ Mạn lại đi mất không?”
Hắc Vô Thường bị hỏi mà căng thẳng túa mồ hôi, trả lời sao cho không ăn đập đây, hết thời gian rồi, aaaa, trả lời không ổn chắc chắn là no đòn.

“Sao Dạ Mạn lại đi chỗ khác cơ chứ?” Lục Phi tự lẩm bẩm.

Hắc Vô Thường lại cứ tưởng Diêm vương đang nóng nên nói đùa: “À thì… đánh là thương, mắng là yêu đấy, con người hay nói vậy.


Lục Phi bừng tỉnh ngộ, quay lại văn phòng, Hắc Vô Thường thở phào, chắc đánh lừa đánh đảo được rồi, may là y thường hay tám với mấy hồn ma, may quá, mau chạy đi nói với Tiểu Bạch mới được.

Lục Phi về đến phòng làm việc, xoa xoa đầu mình, khoé môi cong cong, về lại chỗ ngồi, chưa được mấy giây, khoé môi lại cong lên lần nữa.

Ừm, chắc là Dạ Mạn thích hắn, đánh là thương, mắng là yêu, thế đánh vậy là thương yêu sao?
Mở địa phủ ở trần gian thế chắc cũng chẳng sao đâu ha…
Lục Phi thấy tim mình đập thình thịch, trong mắt toàn là dáng vẻ của Dạ Mạn, lúc Dạ Mạn cười, lúc Dạ Mạn giận, còn có lúc nó hung hăng với hắn nữa, đáng yêu ghê…
Ngoài cửa toilet tầng mười tám, hai người phụ nữ trung niên xuất hiện, cùng bịt chặt miệng, mắt mở to trân trối.

“Lục Phi thích con gái!”
“Ừ, thích con bé tên Dạ Mạn kia.


Đầu Trâu suýt làm rớt cả cằm xuống đất: “Ta cứ nghĩ Diêm vương thích đàn ông chứ!”
Mặt Ngựa nhìn quanh quất nhắc nhở: “Đừng có nhắc hai chữ đó, ở đây tai vách mạch rừng, lúc nào cũng phải để ý.


Đầu Trâu khịt mũi: “Mạn Châu Sa Hoa mà nghe thấy tin này, liệu có cho mình cơ hội không?”
Mặt Ngựa đá mắt ra hiệu: “Đã bảo mi đừng nhắc tới cách xưng hô của địa giới, không hiểu hả? Sắp tới đêm trăng tròn nữa rồi, chúng ta đã đi tới nước này rồi, còn thiếu một bước nữa thôi, xử lý con nhóc tên Dạ Mạn đó, sợ gì Mạn Châu đối xử tệ với mình.


Đầu Trâu gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, mi nói chí phải, sắp trăng tròn nữa rồi…”.