Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 1: Nhà ma?




Một tòa lầu cũ…

~ ~ ~

Dạ Mạn đã tốt nghiệp, giờ là lúc nó phải quyết định ở lại Thủ đô hay là về quê.

Ba má gọi điện, bảo rằng đã tìm được cho nó một công việc chín giờ sáng vào làm, năm giờ chiều về nhà, đến cả đối tượng xem mắt họ cũng đã sắp xếp luôn, nhưng mà nó không muốn về, nó muốn ở lại Thủ đô để tìm Nghiên Hy, bạn thân của nó.

Nghiên Hy đã mất tích hai tháng, không có chút tin tức gì, cảnh  sát nói khả năng có thể tìm ra cô ấy rất thấp, cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Dạ Mạn không tin, nó không tin Nghiên Hy lại ra đi như thế! Người chị em thân thiết của nó chắc chắn vẫn còn sống, chắc chắn đang ở đâu đó tại Thủ đô, chờ nó tới cứu.

Nếu không phải tại nó cứ nằng nặc đòi cô ấy đi du lịch cùng mình thì cũng không đến nỗi… Nghiên Hy, mình nhất định sẽ tìm ra cậu, nhất định đấy!

Dạ Mạn kiểm tra lại nhuận bút của mình, hạ quyết tâm ở lại Thủ đô, mở app để tìm nhà thuê.

Tiền thuê nhà ở Thủ đô lên cao theo vật giá, số tiền trong tay không đủ để nó tìm được một nơi trú thân, lại không xin tiền ba má được, rầu rĩ muốn chết. Á á á, nhà cho thuê gì mà biến thái vậy, một gian riêng ở ghép thôi mà hơn một nghìn tệ mỗi tháng, còn phải cọc một tháng, đóng trước ba tháng, thế rồi sinh viên mới ra trường chưa tìm được việc làm như nó biết sống kiểu gì!

Bộ hết đường thiệt rồi hả?

Dạ Mạn gãi đầu, hồi trước cứ thích cập nhật thong thả, giờ hối hận chết được, biết vậy đã viết thêm vài quyển sách rồi! Làm cá muối (*) chi cho giờ phải hối hận! Đúng thế, tìm công việc thì có thu nhập ổn định, nhưng viết sách có thể tự do phân chia thời gian, tiện để tìm manh mối tung tích hơn.

(*)Cá muối: Chỉ người lười biếng, không muốn làm gì, không có lý tưởng hay ước mơ.

Được rồi, không phải sợ, trước giờ số nó luôn may mắn, lần này chắc chắn cũng có thể thuê được một căn giá cả hợp lý. Hai cuốn sách vừa viết xong còn có ít nhuận bút, chỉ cần tìm được chỗ ở thì chắc không tới nỗi chết đói, ngày mai là bắt buộc phải tìm được chỗ.

Dạ Mạn quyết định chỉ cần tìm được chốn dung thân là sẽ ở lại Thủ đô, dù có túng quẫn cũng chấp nhận.

Ngày hôm sau cũng là một ngày oi ả.

Dạ Mạn mang cặp xuống lầu mua bánh mì rồi đến gặp bên môi giới.

Mấy nay nó toàn liên hệ với các công ty môi giới lớn, hôm nay quyết định đi thử mấy chỗ tư nhân nhỏ nhỏ xem thứ, ông trời không tuyệt đường ai, nó không tin là mình không tìm được nhà.

Người môi giới tên Trương Phong Nam nhìn thấy khách tới, vội vã chạy ra đón, sau khi nghỉ việc ở chuỗi môi giới bất động sản, anh ta tự mở một công ty nhỏ, ai ngờ đâu lý tưởng thì đầy đủ, hiện thực thì trơ xương, khởi nghiệp không dễ như những gì trong sách.

Đã qua một tháng kể từ hôm mở cửa khai trương, anh ta không nhận được một mối làm ăn nào, cứ tiếp tục thế này thì chỉ có nước đóng cửa về làm việc cho tụi tư bản mất thôi.

Hôm nay khó khăn lắm mới có khách ghé, anh ta phải cố mà nắm bắt cơ hội này, Trương Phong Nam cười tươi rói hỏi thăm khách: “Chào cô, tôi là Trương Phong Nam, xin hỏi có thể giúp gì cho cô ạ?”

Dạ Mạn nhìn lướt quanh căn phòng đơn sơ, nói thẳng mong muốn của mình: “Em muốn thuê phòng, căn rẻ nhất ở đây là bao nhiêu một tháng vậy ạ?”

Trương Phong Nam quan sát cô khách hàng trước mắt, nặc mùi sinh viên, chắc là còn đi học, để mặt mộc, chỉ cột mỗi chùm đuôi gà, tươi tắn thanh thoát khiến người ta muốn nhìn hoài.

Trông ăn bận soạn sửa không bần cùng gì, sao lại đòi căn rẻ nhất nhỉ?

“Anh có căn nào rẻ ơi là rẻ không ạ?” Dạ Mạn thấy anh môi giới thất thần nên hơi sốt ruột.

Trương Phong Nam rót nước ra ly giấy cho cô: “Rẻ là được hả em, có yêu cầu gì khác không?”

“Dạ, rẻ là được rồi anh, em có ba nghìn thôi, phải cọc một tháng đóng ba tháng đúng không ạ? Anh xem có căn nào như thế không ạ?” Dạ Mạn đón lấy ly nước, uống vội một hớp.

Trương Phong Nam cẩn thận phân tích từng chữ một của khách hàng, thầm cân nhắc một lúc rồi quyết định giới thiệu cho cô bé này cái căn “nhà ma” kia.

Ai cũng bảo căn nhà kia không sạch sẽ, ai mà biết được có khi cô bé này lại áp chế được đám ma quỷ kia không chừng, trông tươi sáng thế này cơ mà…

Trương Phong Nam mở tủ, lấy ra một tờ giấy photo, cười bảo: “Em tìm đúng chỗ rồi đấy, bên anh có căn như thế, em xem xem có thích không?”

Dạ Mạn mừng rỡ hết sức, cầm lấy tờ giấy nhìn lướt qua, trợn tròn mắt khó tin: “Anh không đùa chứ ạ?”

Trương Phong Nam lắc đầu, Dạ Mạn xuýt xoa, không nói nên lời, trời đất cha mẹ ơi, mồi ngon từ trên trời rơi xuống thật này!

“Có cái là…” Trương Phong Nam ấp úng.

Dạ Mạn đặt tờ giấy xuống, tém nét mặt lại, biết ngay là làm gì có chuyện dễ ăn vậy: “Là sao anh?”

“Người ta đồn là nhà này có ma, không biết có thật không.”

Dạ Mạn suýt phụt cười, tưởng cái gì, thì ra là có ma, bảo sao căn tốt thế này mà tiền thuê lại thấp vậy, hoá ra là vì chuyện này.

Có ma? Trên đời này có ma hả? Làm gì có cái gì đáng sợ hơn con người nữa, ma quỷ cũng là tự người ta đồn qua đồn lại đấy thôi, Dạ Mạn thôi nghĩ ngợi, cô lên tiếng: “Giờ em xem phòng được không anh?”

“Được em.” Trương Phong Nam thấy thấy cô bé chủ động thì đương nhiên là vui lắm, dù gì thì anh ta cũng đã nói hết những gì nên nói rồi, mối làm ăn dâng tới miệng mà sao không làm được.

Dạ Mạn không chút do dự, đi xem phòng với Trương Nam Phong ngay lập tức.

Bên dưới một tòa lầu cũ.

Dạ Mạn liếc nhìn xung quanh, có người vừa mua đồ ăn về, đang đi lên nhà, còn có người dắt chó đi dạo, nhìn có giống tòa nhà ma đâu.

Bởi vậy, không có tin vào lời đồn được!

“Ở đây này em.” Trương Phong Nam chỉ vào căn số 402.

Dạ Mạn đi theo Trương Phong Nam vào căn hộ đối diện cầu thang, hình dáng vuông vức, trông ra hướng Nam, ánh sáng đầy đủ, bên trong rất sáng sủa, không thể nào nghĩ tới chuyện có ma được.

“Em thuê căn này ạ.” Dạ Mạn thuê căn phòng ngay tắp lự, lấy chìa khoá, chuyển nhà ngay trong ngày hôm đó, làm mọi thứ một cách thần tốc.

Lúc Dạ Mạn đặt thùng đồ cuối cùng xuống, trời cũng đã tối.

Cái thằng cha Lâm Vũ thiệt hết biết, rõ ràng là đang ở Thủ đô mà không tới phụ nó dọn nhà, lâu lâu nghĩ không biết mình có phải người đã có bạn trai thật không.

Dạ Mạn bận bịu cả ngày, thật sự không muốn sửa sang gì nữa, hôm nay cứ để vậy ngủ thôi, mà sao thấy hơi lạnh vậy ta…

Lạnh… càng lúc càng lạnh…

Đang mùa hè mà ta? Tại chưa lót chăn nên lạnh sao? Dạ Mạn run cầm cập ngồi dậy bật đèn.

Đang định lót sơ cái chăn để ngủ, nhưng bật đèn lên lại thấy xung quanh toàn là bụi bặm, tuy nó không mắc bệnh sạch sẽ nhưng cũng không muốn để mặc phòng đầy bụi thế.

Dạ Mạn lấy miếng khăn lau trong góc, lau sơ một lúc thì toàn thân đã thấy rã rời, hôm nay mệt xỉu thật sự.

Dạ Mạn lót đệm giường, thay đồ ngủ, nằm lăn luôn ra giường.

Mí mắt dần nặng trịch, càng lúc càng mở hết lên, cứ lúc mơ lúc tỉnh, lòng bỗng âm thầm lóe lên một suy nghĩ lạnh toát.

Lạnh! Dưới giường lạnh quá! Lạnh đến lạ kỳ!

Có ma… có ma…

Dưới giường có ma?