Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 95




Chuyện ba vạn năm trước đã sớm mai một trong dòng thời gian, khó có thể tìm hiểu. Huyền Linh Tử cũng chỉ biết đại khái, bởi vì chuyện năm đó là cấm kỵ ở Thái Hoa Sơn, ngoại trừ chưởng môn và phong chủ Ngọc Tiêu phong, các tôn giả khác không có tư cách biết.

Dù sao ai dám tin tưởng ba vạn năm trước Thái Hoa Sơn từng bị ngàn người chỉ chỏ.

Đây cũng không phải chuyện hay ho gì, càng ít người biết càng tốt.

Nếu ngay cả Huyền Linh Tử cũng không thể giải thích chuyện “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, vậy Lạc Tiệm Thanh cũng chỉ có thể từ bỏ. Huyền Linh Tử nói tu sĩ tu luyện “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” ngoại trừ Cửu Liên tôn giả, không ai có thể tu luyện tới tầng thứ sáu, mà hiện giờ Lạc Tiệm Thanh đã tu luyện tới tầng thứ năm, bước tiếp theo đó là tầng thứ sáu.

Chuyện này hai người đều ăn ý không nhắc tới, trong lòng Huyền Linh Tử đang suy nghĩ gì Lạc Tiệm Thanh cũng không biết, nhưng Lạc Tiệm Thanh tin tưởng bản thân mình. “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” giúp y tiếp tục tu luyện, cũng giúp y chỉ dùng mười bảy năm từ Kim Đan trung kỳ đi thẳng đến Hợp Thể trung kỳ. Cái gọi là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đến lúc đó nhất định sẽ có biện pháp.

Bảo thuyền phi hành nhanh chóng vượt qua Vân Châu, đi tới Cực Bắc Chi Địa.

Sâu trong yêu cảnh.

Hai luồng sáng lóe lên, yêu tôn Hình Nguy và yêu tôn Hào Minh bước nhanh tới đại điện. Vừa vào đại điện, cả hai đều đồng loạt đi tới chỗ Âm Cơ.

Hào Minh tính tình sỗ sàng lập tức mở miệng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên cầu hòa, Âm Cơ, thế cục hiện tại chúng ta vẫn đang chiếm thượng phong, cho dù Huyền Linh Tử đột phá Hóa Thần trung kỳ nhưng không phải Thiên lão cũng đột phá Thiên giai sao?”

Âm Cơ lúc này ngồi nghiêm chỉnh, không còn vẻ bừa bãi như ngày thường. Ả sầm mặt nhìn hai yêu tôn trước mặt, đè nén lửa giận, sau một hồi mới nói: “Các ngươi quá xem nhẹ thực lực của Huyền Linh Tử, Thiên lão bị thương không nhẹ, e là lão với Tấn Ly liên thủ mới có thể cản được Huyền Linh Tử.” Dừng một chút, Âm Cơ lại nói: “Đối với chúng ta như vậy cũng không có lợi.”

Hình Nguy biến sắc: “Thiên lão bị trọng thương?”

Âm Cơ nói: “Phải mất vài năm mới có thể khôi phục.”

Mọi người đều trầm mặc.

Chắp tay phía sau, Hình Nguy cau mày nói: “Nếu là như vậy, mười năm ngưng chiến cũng kỳ quặc. Âm Cơ, lúc Thiên lão trở lại có nói gì cần ngươi chú ý không?”

Hai tròng mắt Âm Cơ híp lại, ngón tay chống cằm, đôi chân dài vắt chéo tràn ngập phong tình, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người cho dù không cười cũng rất lóa mắt.

“Thiên lão nói Khô Sơn cũng không đơn giản. Mười năm ngưng chiến không chỉ vì Huyền Linh Tử, mà còn có Khô Sơn không biết sắp tới có sụp đổ hay không!”

Chỉ một lát sau, yêu tôn Hình Nguy và Hào Minh cùng nhau rời khỏi đại điện. Âm Cơ từ trước đến nay quản lý công việc lớn nhỏ trong yêu cảnh, ả xử lý gọn gàng cẩn thận, rất được Độc Tuyệt Thiên lão coi trọng. Mà đại chiến lần này do Độc Tuyệt Thiên quyết định bắt đầu, cũng do lão quyết định tạm ngừng, Hình Nguy và Hào Minh không có quyền lựa chọn.

Nhưng Hình Nguy lại rất để ý một chuyện: “Trước khi ta đi, Thiên lão tới Cực Bắc Chi Địa, vốn là muốn nhìn tình huống ở Khô Sơn một chút, đồng thời tìm cách đánh bại Huyền Linh Tử, thậm chí đánh chết hắn. Tuy không ngờ tới chuyện Huyền Linh Tử có thể thoát đi, nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì có thể làm cho Thiên lão quyết định ngưng chiến?”

Hào Minh không nghĩ nhiều như Hình Nguy, gã thô lỗ khoát tay: “Nếu Thiên lão đã nói như vậy thì cứ nghe lão và Âm Cơ đi.”

Hình Nguy híp mắt như có suy nghĩ, những cũng không nói nữa.

Nhưng hai người còn chưa đi bao lâu, vừa mới tới ngã rẽ đã thấy một thân ảnh màu lam xuất hiện trước mặt. Hình Nguy và Hào Minh giật thót, hai người sững sờ đứng ở lối rẽ không dám nhúc nhích.

Chỉ thấy trên hành lang gấp khúc, ánh sáng loang lổ lấp lánh. Hồ nước có gió khẽ lăn tăn gợn lên từng gợn sóng, nước trong xanh chảy róc rách giống như âm luật động lòng người. Mà lúc này ở trên hành lang, một bóng dáng thanh lãnh im lặng đứng quay lưng với bọn họ.

Mái tóc đen để xõa, trường bào xanh thẳm được điểm thêm hoa văn chỉ bạc. Chỉ một bóng lưng đã thấy cao nhã thanh tao, như hòa làm một thể với dòng nước, lại như được hồ nước tôn làm thần.

Trên đời này chỉ có thần thú mới có khí chất như thế, cũng chỉ có thần thú mới có thể làm cho vạn vật trong thiên địa cam nguyện thần phục.

Yêu thú không phải thần thú, thần thú cũng không hoàn toàn là yêu thú.

Một ngàn năm trước, thần thú cuối cùng trong thiên hạ mất đi trái tim, trở thành tên ngốc đần độn không biết gì. Khi đó Yêu tộc còn một vị Yêu tôn thực lực Thiên giai trung kỳ, hắn đã lén nhìn Thiên Đạo, cho ra kết luận là: yêu đan đã vỡ, cả đời này không thể khôi phục.

Từ đó về sau, trong yêu cảnh không còn ai e sợ thần thú này.

Từng là đệ nhất hải chủ, Tấn Ly không thích tiếp xúc với người khác, chỉ luôn ở trên Long đảo, trừ phi là giai đoạn quan trọng trong đại chiến giữa hai tộc, còn đâu hắn sẽ không ra khỏi cửa. Nhưng về sau đệ nhất hải chủ Tấn Ly không còn quyền lợi ăn trên ngồi trước như vậy nữa, hắn bị đẩy vào phàm trần, thậm chí đánh mất tâm trí, ngoại trừ một thân thực lực ngay cả yêu tôn bình thường cũng không bằng.

Trong một ngàn năm này, Hình Nguy và Hào Minh làm những gì rất nhiều người đều biết, nhưng có nhiều chuyện chỉ có bọn họ... cùng đương sự bị khi nhục biết. Có những chuyện bọn họ làm quá quắt đên cả Độc Tuyệt Thiên lão cũng không nhìn nổi, ba trăm năm trước đã kéo Tấn Ly về phía mình, không cho người khác trực tiếp tiếp xúc với Tấn Ly.

Sắc mặt Hình Nguy đã tái lại, Hào Minh thì đầu đầy mồ hôi, run như cầy sấy.

Rõ ràng đại Yêu tôn nói yêu đan hắn đã nát, sao giờ lại khôi phục được!

Không thể nào, sao có thể khôi phục!

Yêu tộc từ trước đến nay không nói tình lý, ngạo mạn thô lỗ. Cả yêu cảnh có bao nhiêu người không thích Tấn Ly, quả thực là đếm không xuể. Bởi vì tất cả yêu thú đều biết, bọn họ không thể thành tiên, chỉ có Tấn Ly có thể thành tiên!

Phẫn hận và ghen tị đã che mắt bọn họ, thậm chí nhìn thấy Tấn Ly luôn ở Long đảo không ra ngoài lại càng sôi gan. Hình Nguy từng nói: “Hắn đó là xem thường chúng ta, tự nhận là khác biệt với chúng ta!”

Ngoại trừ đẩy một người ăn trên ngồi trước vào bùn đất, trên đời này có chuyện gì khiến người ta cảm thấy cực kì hưng phấn đây?

Không có.

Nghĩ đến những chuyện đã làm, Hào Minh hoảng sợ muốn trốn, lại bị một dòng uy áp đáng sợ khóa lại. Kỳ thật lấy thực lực của gã hoàn toàn có thể phá giam cầm, những gã không dám.

Đại khái vì hai ngàn năm trước gã mới chỉ là một con sói con mới bước vào Địa giai, đối phương đã là tuyệt thế Yêu tôn nửa bước Thiên giai rồi. Lần đầu tiên gã nhìn thấy đối phương đã cảm giác mình chỉ là một con dã thú thấp hèn, đối phương là thần thú cao quý, vì thế đã chôn xuống hạt giống hâm mộ và sợ hãi.

Chuyện tương tự cũng xảy ra với Hình Nguy.

Nhưng Hình Nguy đã sống gần vạn năm, càng thêm trầm ổn, hắn cúi người chắp tay nói: “Tấn Ly, lúc trước làm những chuyện chưa phải, hiện tại ta tạ lỗi với ngươi. Bây giờ là thời khắc mấu chốt đại chiến giữa hai tộc, nếu ngươi nguyện ý có thể yêu cầu bồi thường, chắc chắn ta sẽ hai tay dâng lên.”

Nghe xong lời này, Hào Minh cũng hiểu ra: “Đúng rồi! Ta sai rồi, ngươi muốn gì ta đều sẽ bù lại cho ngươi!”

Cả hai vừa dứt lời, bóng lưng cao lớn hơi cử động, chậm rãi xoay người lại. Đôi mắt xanh lam nhìn hai người, ánh mắt hờ hững trong suốt không một chút dao động.

Hình Nguy và Hào Minh lại lặp lại lần nữa, trong tiếng gió mỏng manh, chỉ nghe Tấn Ly thấp giọng nói: “Ta là rồng.”

Hình Nguy cứng đờ, lại nghe Tấn Ly nói tiếp: “Sao có thể là rắn.”

Trong đại điện cách đó không xa, Âm Cơ đong đưa đuôi dài, nâng tay che miệng, cúi đầu cười: “Không phải chỉ bắt ngươi làm rắn mấy trăm năm sao, có gì không vui đâu. Xà Tộc chúng ta về sau có thể hóa Giao Long, tuy cả vạn năm nay chưa có rắn thành công hóa thành Giao Long, cũng không có Giao Long phi thăng thành Rồng, nhưng chúng ta cũng là người một nhà...”

Âm Cơ vừa nói xong đã nghe “Ầm ——” một tiếng, một chiếc đèn Lưu Ly trong đại điện lập tức vỡ tan. Ý cười trên mặt Âm Cơ cứng lại, nàng híp mắt nhìn mảnh vụn trên mặt đất, cuối cùng khinh thường nói: “Lúc ngươi lăn lộn trong bùn lầy, quấn quít lấy những con rắn khác, ta đã thấy khụ khụ...”

Âm Cơ vươn tay lau đi tơ máu bên môi, đang muốn phát tác, lại nghe bên tai truyền đến tiếng thở dài.

Giọng nói âm u của Độc Tuyệt Thiên lão vang lên: “Chuyện này ngươi chưa từng nhúng tay, hiện tại sao phải cố ý chọc giận hắn. Âm Cơ, hắn chưa bao giờ thích tranh luận với chúng ta, chỉ xuất hiện trong đại chiến hai tộc để hỗ trợ. Tấn Ly mà ta biết chỉ một lòng muốn phi thăng thành tiên, đi tìm kiếm đồng tộc của mình, cũng không so đo tôn ti với chúng ta. Chuyện này là Hình Nguy và Hào Minh làm sai.”

Siết chặt ngón tay, Âm Cơ rốt cục vẫn không rời đại điện.

Thật ra ở trong yêu cảnh, người muốn nhục nhã Tấn Ly đâu chỉ có Hình Nguy và Hào Minh?

Âm Cơ vốn không thích bỏ đá xuống giếng, mới không ra tay lúc Tấn Ly đánh mất tâm trí. Trên thực tế, ả ghét người kia còn hơn Hình Nguy và Hào Minh.

Vì sao ngươi là Thần Long, ta chỉ là một con rắn?

Vì sao ngươi có thể thành tiên, ta chỉ có thể dừng lại ở Thiên giai!

Trong mấy trăm năm qua, Thần Long tôn quý bị lừa gạt, cho rằng mình là một con rắn, hắn bị lừa vào trong một ao đầm, sung sướng dây dưa cùng ngàn vạn con rắn nhỏ. Đuôi rồng màu trắng đều là bùn đất, hắn chui vào trong bùn, thậm chí chủ động phóng đãng muốn giao phối với những con rắn khác.

Nếu không phải uy áp từ Long Tộc khiến đám rắn không dám làm loạn, không ai biết Thần Long năm đó sẽ sa đọa đến mức nào.

Tất cả chuyện này Âm Cơ chưa từng tham dự, lại lặng lẽ quan sát. Mỗi khi ả thấy Bạch Long bị con rắn khác cưỡi lên đầu liền vui sướng; mỗi khi ả thấy Bạch Long cúi đầu trước những con rắn khác liền thấy thỏa mãn trong lòng.

Không phải ngươi là rồng sao? Từ nay về sau ngươi chính là rắn, còn là con rắn ngu xuẩn thua xa rắn!

Trong đại điện, Âm Cơ không lên tiếng, chỉ cắn chặt răng; Độc Tuyệt Thiên lão bế quan không hỏi thế sự. Hình Nguy và Hào Minh cầu xin tha thứ lại không có tác dụng gì, chỉ một lát sau đã truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết của bọn họ.

Yêu tộc đã bắt đầu hỗn loạn. Mà lúc này, Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử chính thức đi tới Sung Châu, liếc mắt một cái là có thể thấy Cực Bắc Chi Địa vô biên vô hạn.

Chuyện Cực Bắc Chi Địa tất nhiên không thể giải quyết, đại đa số nhân tu đều bận chuẩn bị cho đại chiến mười năm sau, chỉ có Phi Hoa tông cùng một vài môn phái nhỏ chung quanh đến xử lý chuyện Khô Sơn sụp đổ.

Khô Sơn sụp đổ, nhìn như nguy hiểm lại chẳng biết lúc nào xảy ra, còn đại chiến hai tộc mười năm sau sẽ bắt đầu.

“Tuy ta không am hiểu trận pháp, nhưng có thể cùng Phi Hoa tông dùng trận pháp tạm khóa Khô Sơn lại.” Huyền Linh Tử dẫn Lạc Tiệm Thanh đi vào nơi đóng quân của Phi Hoa tông, nói với y: “Trong khoảng thời gian này ngươi ở trong này đợi, một tháng sau vi sư sẽ trở về.”

Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh nói: “Sư phụ, ta đi với ngươi.”

Hai người đến Sung Châu đã là đêm khuya, bên Phi Hoa tông thu xếp chỗ ở cho bọn họ, đợi đến ngày hôm sau cùng tiến vào Cực Bắc Chi Địa.

Ánh mắt kiên định của Lạc Tiệm Thanh khiến Huyền Linh Tử nhăn mày lại, hắn nói: “Với tu vi của ngươi, nếu gặp nguy hiểm, vậy...”

“Nếu ngay cả ngươi cũng không thể bảo vệ ta, nguy hiểm này nhất định có thể làm ngươi bị thương, thậm chí lại bị nhốt.” Lạc Tiệm Thanh trực tiếp cắt lời Huyền Linh Tử, y nghiêm túc nhìn đối phương, đôi mắt sáng ngời tràn ngập kiên quyết, giọng nói dứt khoát: “Cho dù Khô Sơn lại sụp đổ, ta cũng phải đi cùng ngươi!”

Huyền Linh Tử hơi giật mình, im lặng không nói gì.

Đêm hôm đó, hai người ngồi đối diện nhau đả tọa tu luyện. Huyền Linh Tử đang nhắm mắt, đột nhiên cảm giác tay mình bị ấm áp bao lấy, hắn mở mắt nhìn, chẳng biết đồ nhi nhà mình mở mắt từ lúc nào, đang nhìn mình, cầm tay mình.

Trong con ngươi trong suốt phản chiếu ánh trăng lấp lánh, nhìn hồi lâu, Lạc Tiệm Thanh mới khàn giọng nói: “Sư phụ, chúng ta... Thật sự phải tiến vào Cực Bắc Chi Địa kia sao?”

Huyền Linh Tử nhẹ giọng nói: “Phải, ít nhất phải bày ra đại trận, tạm thời khóa lại Khô Sơn.”

Lạc Tiệm Thanh buông con ngươi: “Ta không muốn tới đó. Một lần đi vào ta suýt mất ngươi, còn mất...” Thanh âm dừng lại, Lạc Tiệm Thanh không nói đến tên, nhưng vẻ mặt Huyền Linh Tử đã nghiêm túc lại.

Lạc Tiệm Thanh hơi cúi đầu, tóc xòa xuống che đi mắt y, tim y đã bị chua xót mài mòn.

Mấy tháng trước, chính ở chỗ này, y mất đi bạn tốt cả đời, mà hiện giờ, y lại phải bước vào trong đó.

Cực Bắc Chi Địa, bốn chữ này giống như ác mộng.

Đời trước, Tả Vân Mặc và Tu Ngân chết ở trong đó, ngay cả thi thể cũng không tìm được.

Đời này... Mặc Thu cũng chết ở đó, thi cốt vô tồn.

Nếu lần này tiếp tục đi vào, có xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi không? Có gặp phải tai hoạ đáng sợ hơn không, có...

“Tiệm Thanh.” Giọng nói trầm thấp vang lên cắt đứt suy nghĩ của Lạc Tiệm Thanh. Y ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng mông lung, khuôn mặt thanh nhã của Huyền Linh Tử đã áp tới gần, hắn cúi đầu hôn lên mắt Lạc Tiệm Thanh, ôn nhu nói: “Có ta ở đây... ngươi sợ cái gì?”

“Nhưng Mặc Thu Ưm...”

Huyền Linh Tử đột nhiên che lại môi Lạc Tiệm Thanh, chặn lại cái tên trong miệng y. Nụ hôn nóng bỏng như ấn kí khắc sâu trong lòng Lạc Tiệm Thanh, đầu lưỡi thuần thục cạy mở hàm răng y chui vào, mút lấy mỗi tấc da thịt trong miệng y.

Cảm giác tê dại chạy thẳng lên đại não khiến Lạc Tiệm Thanh tạm thời quên đi chuyện vừa rồi.

Đã nửa năm không hôn người này, cũng đã nửa năm không điên cuồng như vậy, Lạc Tiệm Thanh càn rỡ nằm lên người Huyền Linh Tử, để đối phương đi vào trong mình. Hơn nửa năm không làm, một khi làm sẽ như mưa rền gió giật, không thể ngừng lại.

Thời khắc nguyên thần dung hợp, Lạc Tiệm Thanh bị kích thích lập tức phóng thích, mềm nhũn nằm trên người Huyền Linh Tử. Huyền Linh Tử lập tức xoay người đè lên người thanh niên tuấn dật, dùng sức va chạm.

Nhưng nguyên thần dung hợp chỉ là bắt đầu, ngay cả Huyền Linh Tử cũng không nghĩ tới, khi tâm hai người kết hợp, linh đan ẩn sâu trong thân thể hắn lại có phản ứng!

Linh lực cuồn cuộn từ nơi hai người kết hợp truyền vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh, loại cảm giác này thực sự quá đẹp, Lạc Tiệm Thanh rùng mình, nguyên thần trong cơ thể cũng điên cuồng hấp thu linh lực trong linh đan.

Chờ Huyền Linh Tử động một cái, hai người cùng phóng thích, cùng nhau lên tới đỉnh.

Huyền Linh Tử rất ít khi ra mồ hôi, lúc này trên người lại ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn thở hơi gấp, làm một pháp thuật giúp đồ nhi nhà mình rửa sạch. Nhưng ngay khi hắn dùng linh thức quét qua thân thể Lạc Tiệm Thanh lại kinh hãi phát hiện tu vi Lạc Tiệm Thanh tăng lên đáng sợ!

Huyền Linh Tử lập tức kiểm tra linh đan trong đan điền, quả nhiên linh đan đã ít đi một chút!

Hóa ra linh đan này lại có thể dùng như vậy?!

Huyền Linh Tử kinh ngạc quay đầu nhìn về phía đồ nhi đang ngủ say, không hiểu sao tai lại đỏ lên, xấu hổ chải chải tóc.

(muốn ăn nhiều hơn đây mà =)))))

Ngày hôm sau Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, tu vi trong cơ thể không chỉ củng cố mà còn nâng cao một bước! Y chỉ cho là kết quả từ song tu nên không nghĩ nhiều, y và Huyền Linh Tử cùng với tu sĩ Phi Hoa tông bay vào Cực Bắc Chi Địa, đi tới Khô Sơn.

Núi non Khô Sơn nối liền hơn ngàn dặm, mục tiêu lúc này của mọi người rất rõ ràng, chính là ngọn núi ở góc Đông Bắc Khô Sơn.

Một hàng gần trăm người chậm rãi xuyên qua Âm Trạch giản, vượt qua Vô Để quật rồi đi vòng qua Khô Sơn, chuẩn bị đi tới Đông Bắc Khô Sơn.

Nhưng vào lúc này, trên bảo thuyền phi hành của Phi Hoa tông truyền đến một tiếng hô: “Phượng Tư sư thúc!”

Lạc Tiệm Thanh lập tức quay đầu nhìn. Vị nữ tu Hợp Thể hậu kỳ trợn to hai mắt, không dám tin nhìn dưới chân, gần như không chút do dự, nữ tu kia đột nhiên nhảy xuống khỏi bảo thuyền, hoàn toàn không để ý mình đang nhảy xuống Khô Sơn nguy hiểm chập chùng, mang theo tâm lý thấy chết không sờn.

Nữ tu hô to: “Sư thúc, Phượng Tư sư thúc!!!”

Lạc Tiệm Thanh quay đầu lại nhìn, có một bóng dáng màu vàng lơ lửng giữa không trung không biết đang làm gì. Trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng mở miệng: “Không được tới!”

Đồng tử Huyền Linh Tử co lại, mũi chân điểm một cái đuổi theo người nọ, hô lên: “Không được đụng nàng!”

Nhưng đã quá muộn.

Vị nữ tu Phi Hoa tông kia đã nhào tới ôm lấy Phượng Tư tiên tử, ngay khi nàng chạm tới đối phương, bóng dáng xinh đẹp động lòng người kia liền hóa thành những đốm sáng bay đi mất!

Nữ tu giật mình nhìn một màn này.

Huyền Linh Tử cũng dừng bước kinh ngạc nhìn.

Trên bảo thuyền phi hành của Phi Hoa tông, các nữ tu đều sửng sốt, không biết qua bao lâu có người bật khóc: “Phượng Tư sư thúc!” Sau đó là những tiếng khóc tuyệt vọng, nhưng bóng dáng kia đã biến mất hoàn toàn, không thể sửa lại.